Ngọt
Em ơi,
Tôi chính là người lính vừa đưa xe tăng vào vùng chiến địa
Tôi cũng chính là gã khủng bố đang cầm tên, nã đạn
Tôi là những đứa trẻ chui rúc trong góc hầm tăm tối
Cũng là người mẹ đang than khóc giữa hoang tàn
Tôi không phải là tôi - một thị dân thành đạt nửa mùa
Đang lười nhác trong những ngày cuối tuần đầy nắng..
Ở nơi trời vẫn xanh và nắng ấm hiền hòa
Tôi không nhận ra ....
Cỏ nơi bình nguyên vẫn phảng phất mùi máu tanh và thuốc súng.
Có phải khoảnh khắc những mũi súng chĩa vào nhau trên chiến địa, chính là tôi đang gắt gỏng với cuộc đời ...
Lúc mình ngồi xuống bên một hơi thở bình yên, có lẽ người ta đang ôm lấy nhau, đầy thương xót.. giữa mịt mù hỗn mang.
Những buổi sáng thức dậy giữa toan tính, hoài nghi
Đã gieo vào lòng nhân loại nỗi sợ hãi ngàn năm không dứt ...
Trong một ý niệm cầu cạnh, hơn thua ....
Từ ngàn dặm xa, có một người đã ngã xuống... vì đảo điên vọng tưởng....
Tôi ngồi đây chuẩn bị một chút ngọt ngào cho thế gian
Biết đâu một viên keo ngọt nơi đầu lưỡi, làm tan chảy hận thù đã chất chồng trong tim ...
Nếu sớm nay ai đó cười vui vì câu chuyện mình kể
Chắc người sẽ nắm tay nhau đi qua cơn bão tố...
Em ơi.. giữa tôi và vạn hữu...
Tuyệt chưa có phút giây nào... từng chia cách trong nhau..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro