Chưa đặt tiêu đề 1
Vương Sâm Húc và Trịnh Vĩnh Khang chuyển nhượng đến EDG cùng một thời điểm và tất nhiên họ ở cùng phòng ký túc xá. Mới đến chưa được mấy hôm, Vương Sâm Húc đã phân hóa thành Alpha, Trịnh Vĩnh Khang vẫn còn nhỏ, chưa thể phân hóa. Alpha và một đứa trẻ chưa phân hóa sẽ không có xung đột pheromone, nên cả hai tiếp tục hòa thuận sống chung trong một phòng.
Rửa mặt xong, Trịnh Vĩnh Khang lê đôi dép kéo đến phòng luyện tập. Tiện tay em xoa đầu và vuốt cổ anh trai mình một cái. Vương Sâm Húc đột nhiên quay đầu lại nhìn em, ánh mắt sắc bén. Lúc này, Trịnh Vĩnh Khang mới nhận có gì đó không đúng, miếng dán ức chế trên cổ Vương Sâm Húc trở nên vô cùng nổi bật.
Vốn dĩ khuôn mặt của Trịnh Vĩnh Khang đã hơi đỏ vì vội vã đến phòng luyện tập, nay bị nhìn chằm chằm thế này lại càng đỏ hơn, không biết vì sao cảm thấy hơi chột dạ. Em lúng túng rụt tay lại, nhanh chóng bước về chỗ ngồi của mình mà không dám ngoái nhìn thêm.
Trong lúc nghỉ giữa trận đấu tập, Trịnh Vĩnh Khang cứ vô thức liếc nhìn cổ của Vương Sâm Húc. "Nói thử xem, Vương Sâm Húc rốt cuộc có mùi gì nhỉ?" Em lẩm bẩm, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Quách Hạo Đông ngồi gần đó nghe thấy, lập tức phun ra một câu: "Muốn sống vui vẻ, phải có chút Vương Sâm Húc!!"
Câu nói này ngay lập tức khiến cả phòng tập bùng nổ trong tiếng cười chói tai. "Con mẹ nó Quách Hạo Đông, mày đang lảm nhảm cái gì về tao thế hả?" Vương Sâm Húc vừa tháo tai nghe vừa lao thẳng về phía Hạo Đông.
Nhận thấy tình hình không ổn, Đông Ca vội giơ tay đầu hàng, vừa cười vừa nói: "Vương ca của chúng ta mang hương thanh mát từ lá cây, nhẹ nhàng tinh tế, giúp tĩnh tâm và ổn định cảm xúc! Đại ca bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng động tay chân aaaa!~"
1.
Trịnh Vĩnh Khang phân hóa vào một ngày luyện tập rất đỗi bình thường. Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ phạt muộn, nhưng em vẫn nằm cuộn tròn trên giường, không chút động tĩnh.
Vương Sâm Húc nhẹ nhàng kéo chăn ra, phát hiện mèo nhỏ đang co ro trong chăn, cả người run rẩy.
"Vương Sâm Húc... lạnh quá, em bị bệnh rồi phải không?"
Vương Sâm Húc đặt tay lên trán em. Là một người lớn tuổi hơn, đã trải qua kì phân hóa, hắn nhanh chóng nhận ra điều bất thường khi cảm nhận nhiệt độ nóng hổi của trán cùng làn da hơi lạnh. Trịnh Vĩnh Khang sắp phân hóa.
Ngay lập tức, Vương Sâm Húc nhắn tin cho bác sĩ của đội, đồng thời thông báo tình hình trong nhóm chat của đội tuyển. Sau kéo chăn lại cẩn thận cho Trịnh Vĩnh Khang, ngồi bên cạnh để quan sát tình trạng của em.
"Vương Sâm Húc, lại đây một chút... xa quá lạnh lắm."
Em khẽ thì thào, giọng mang theo chút run rẩy, khiến Vương Sâm Húc không khỏi mềm lòng. Hắn ngồi lại gần hơn, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của Trịnh Vĩnh Khang.
"Được rồi, được rồi, anh biết rồi, anh đây mà."
Trịnh Vĩnh Khang dù nhỏ tuổi hơn nhưng chẳng bao giờ gọi hắn là "anh", nhưng Vương Sâm Húc lại có vẻ thích được gọi "anh" theo kiểu đàn anh. Vương Sâm Húc thò tay vào trong chăn, nắm lấy tay em, Trịnh Vĩnh Khang không để ý đến việc chăn bị lún tạo thành một lỗ nhỏ, chỉ siết chặt tay gắn, không muốn buông ra.
Cùng với cơn sốt nhẹ, em lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng nhỏ dần dần ngập tràn một mùi bạc hà nhè nhẹ, hơi giống với loại thuốc lá bạc hà mà các cô gái hay hút. Vương Sâm Húc không hiểu sao lại chợt nghĩ đến điều này. Tiếng gõ cửa của bác sĩ và huấn luyện viên kéo hắn trở lại thực tại. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay của Trịnh Vĩnh Khang đang ngủ say ra, mở cửa đón người vào.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Trịnh Vĩnh Khang, đo nhiệt độ, thực hiện bài kiểm tra phân hóa Alpha, rồi tiêm cho em một mũi thuốc ức chế và dán miếng dán ức chế lên cổ.
"Không có vấn đề gì lớn, Trịnh Vĩnh Khang đã phân hóa thành Alpha," bác sĩ báo với Vương Sâm Húc và La Văn Tín.
"À.." Vương Sâm Húc không thật sự ngạc nhiên khi Trịnh Vĩnh Khang phân hóa thành Alpha, hắn có chút thắc mắc là tại sao hai người sống chung một phòng lâu như vậy mà hắn không cảm nhận được sức ép từ sự hiện diện của một Alpha khác, thậm chí mùi bạc hà nhẹ trong không khí còn làm hắn hơi lâng lâng.
La Văn Tín nghe xong có chút lo lắng, sợ rằng hai Alpha sống chung một phòng sẽ có thể xảy ra mâu thuẫn. "Vương Sâm Húc, em có cần đổi phòng với người khác không?"
Chưa kịp để Vương Sâm Húc trả lời, Trịnh Vĩnh Khang nghe thấy tiếng nói chuyện mơ màng liền lấy lại một chút ý thức, bắt đầu lẩm bẩm:
"Vương Sâm Húc, anh đâu rồi... Vương Sâm Húc..."
"Thật ra, chỉ cần hai Alpha không bài xích nhau, sống cùng một phòng cũng chẳng vấn đề gì" bác sĩ nhận thấy tình hình liền đưa ra lời khuyên hợp lý. Là một Beta và thiếu kinh nghiệm trong vấn đề này, La Văn Tín nghe xong cảm thấy an tâm hơn, liền ra hiệu cho Vương Sâm Húc chăm sóc Trịnh Vĩnh Khang, rồi cùng bác sĩ rời đi.
2
"Đi thôi, ra hút với anh một chút" Vương Sâm Húc nói với giọng không mấy thiện ý, đồng thời véo nhẹ cổ Trịnh Vĩnh Khang.
Em theo phản xạ co người lại một chút, nhưng ngay sau đó vội vàng đáp: "Rồi rồi, hút thì hút," rồi lấy bật lửa và hộp thuốc lá, đi theo Vương Sâm Húc ra ngoài.
Khi đến khu quen thuộc để hút thuốc, Trịnh Vĩnh Khang vừa đưa tay vào túi định lấy bật lửa, thì Vương Sâm Húc đã giữ chặt tay em lại. "Không phải cái này, anh muốn hút vị bạc hà."
"Hả? Không phải chứ, Vương Sâm Húc, anh vẫn hút cái này sao? Em không biết đấy, em không mua, hay ra cửa hàng tiện lợi xem thử nhé?" Trịnh Vĩnh Khang, người bị nhắc đến là "cây bạc hà di động", giả vờ ngớ ngẩn, tuôn liền bốn câu để che giấu sự bối rối của mình.
Đùa cợt Trịnh Vĩnh Khang chắc chắn là vui, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của em đỏ bừng lên như cà chua, Vương Sâm Húc không muốn tiếp tục trêu nữa. Hắn kéo em lại, chôn đầu vào vai em, rồi dùng răng cọ và xé miếng dán ức chế đang che mùi hương trên cổ Trịnh Vĩnh Khang.
"Mẹ kiếp, anh là chó à, Vương Sâm Húc!!!". Trịnh Vĩnh Khang ra vẻ như muốn đẩy Vương Sâm Húc ra, tay vung lên không khí một vài cú đấm nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không thể đẩy hắn ra được.
Mùi thuốc lá bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa, cuốn hút quanh mũi, môi, mắt và cằm của Vương Sâm Húc. Mắt của Vương Sâm Húc như bị phủ bởi lớp sương mờ, hơi thở ấm áp phả lên cổ Trịnh Vĩnh Khang khiến em hơi run lên. Mặc dù bình thường cả hai không thích thuốc lá bạc hà, nhưng đối với Vương Sâm Húc, việc hút một điếu thuốc lá bạc hà lúc này có tác dụng kích thích rất mạnh, thậm chí như một liều có thể làm tỉnh táo gấp mười lần so với loại thuốc lá khác.
Nếu là người khác hút cũng không ngoại lệ, khí huyết sôi lên, muốn không tỉnh cũng khó.
3
Về lý thuyết, đây là lần đầu tiên Vương Sâm Húc và Trịnh Vĩnh Khang cùng trải qua thời kỳ mẫn cảm sau khi Vương Sâm Húc phân hóa, trước đó họ đã chưa bao giờ trong tình huống như thế này.
Cảm giác sốt nhẹ quen thuộc, Vương Sâm Húc sau khi tiêm thuốc ức chế không cảm thấy quá khó chịu, chỉ nằm trên giường và cảm nhận cơ thể mình nóng lên, không thể suy nghĩ được gì thêm.
Trịnh Vĩnh Khang trong trạng thái hơi mơ hồ, dính chặt vào người Vương Sâm Húc, đưa mu bàn tay áp vào mặt hắn. Giống như một người khát lâu ngày gặp được cơn mưa lành, mặt cọ vào mu bàn tay lạnh ngắt, cứ dụi qua dụi lại, trông như Trịnh Vĩnh Khang đang nựng yêu một con chú cún bông.
Cảm giác sốt nhẹ kèm theo cơn đau sưng lợi, môi Vương Sâm Húc hơi khô nứt, hắn hé miệng, giọng trầm thấp khẩn cầu:
"Trịnh Vĩnh Khang, trong này của anh đau quá, có thể giúp anh không?" Cả người không còn sức, Vương Sâm Húc đương nhiên không thể tự mình nắm tay em để nhờ giúp đỡ.
Trịnh Vĩnh Khang, hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Vương Sâm Húc ngoan ngoãn như vậy lại muốn phát điên. Em nắm lấy cằm Vương Sâm Húc bằng một tay, tay còn lại đưa ngón trỏ ra bắt đầu xoa nhẹ lên lợi của hắn.
Vương Sâm Húc mỉm cười, đầu lưỡi khẽ cọ vào ngón tay đang quấy rối, mang một chút mùi bạc hà, mát lạnh, khiến hắn muốn mãi mê đắm trong đó, như muốn ngón tay ấy trở thành miếng dán hạ sốt độc nhất vô nhị.
Trịnh Vĩnh Khang lục lọi nghịch từng chiếc răng một, không theo một quy tắc nào, như mèo con nghịch ngợm làm người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Vương Sâm Húc nhẹ nhàng cắn vào ngón tay, Trịnh Vĩnh Khang không rút tay lại mà còn đưa thêm một ngón tay vào và bắt đầu trêu trọc.
Vương Sâm Húc cứ hết liếm rồi mút, người thân trên không kiềm được cơn phấn khích mà bắt đầu dùng ngón tay mình khẩu giao, không ngừng ra vào trong miệng hắn
Hắn phối hợp nhịp nhàng, đưa lưỡi cuốn lấy từng chuyển động của em, chẳng thể che giấu sự thích thú, ngay cả khi đôi môi khô rát và rớm máu vì những cử động mãnh liệt.
Miếng dán hạ sốt của Trịnh Vĩnh Khang chưa kịp phát huy tác dụng, nhưng lại khiến cả hai người đều rạo rực. Trịnh Vĩnh Khang ngồi chéo lên người Vương Sâm Húc, cúi xuống hôn hắn, trán chạm trán truyền nhiệt, môi kề môi trao đổi nước bọt có mùi máu.
Vương Sâm Húc bị cuốn giữa vào dục vọng và cơn sốt nhẹ, đầu óc mơ màng, tay đã nhanh chóng lột quần của Trịnh Vĩnh Khang, nhưng đột nhiên trong đầu hắn tỉnh táo lại. Cả hai người họ đều là Alpha, mặc dù trong cuộc sống hàng ngày không bài trừ lẫn nhau, nhưng đặc điểm phản ứng sinh lý của họ rất có thể khiến chuyện làm tình giữa hai người trở nên rất đau. Nghĩ đến đây, Vương Sâm Húc hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn không muốn làm khi cả hai chưa chuẩn bị, và không muốn mang lại trải nghiệm đau đớn cho lần đầu của em.
"Khang Khang, anh dùng chân được không?" Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Sâm Húc dè dặt hỏi thử.
"Anh thích làm gì thì làm, đừng có hỏi em!"
Nói xong em tức giận vùi đầu vào cổ Vương Sâm Húc. Hắn tách nhẹ đùi và đâm vào giữa thịt mềm, dương vật em đỏ hỏn bị kích thích đến mức đỏ bừng và đau đớn mà không nói được một lời. Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy trái tim mình ngày càng quặn thắt giữa cơn đau đớn và khoái cảm đan xen. Tại sao em lại không phải là một Omega? Thậm chí làm Beta cũng được, nhưng em lại là một Alpha, chẳng thể để Vương Sâm Húc chiếm giữ hoàn toàn hay đánh dấu. Nghĩ đến điều đó, nước mắt tủi thân của Trịnh Vĩnh Khang bắt đầu rơi, từng tiếng rên rỉ dần biến thành những tiếng nấc nghẹn, thấm ướt cả vai áo của Vương Sâm Húc.
Ngay khi Vương Sâm Húc cảm nhận được nước mắt của Trịnh Vĩnh Khang, hắn lập tức ngừng lại, tất cả mọi động tác đều đình trệ, có chút bối rối, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về lưng của người trong tay, từng nhịp, từng nhịp một.
"Khang Khang, anh xin lỗi, có phải anh làm em đau không?"
Sau khi khóc một trận, Trịnh Vĩnh Khang nghẹn ngào giải thích lý do mình khóc, Vương Sâm Húc vừa thấy buồn cười vừa xót xa, liền giữ lấy cổ em, bắt đầu hôn một cách vội vã. Hắn ép em ngồi dậy, muốn vừa nhún vừa nhìn trực diện vào mặt hắn. Trịnh Vĩnh Khang miễn cưỡng động vài lần, rồi cả người bắt đầu mềm nhũn, đôi mắt ướt át ngước lên nhìn hắn đầy yếu đuối.
Vương Sâm Húc làm sao chịu nổi dáng vẻ nũng nịu của mèo con dính người này, hắn đổi sang tư thế thích hợp để dùng lực, nghiêng người và thúc mạnh vào giữa mông và đùi trong, không ngừng nghịch ngợm cắn vào vai.
Hắn vừa cắn nhẹ vừa thì thầm: "Dù không thể đánh dấu em, anh vẫn sẽ như một con cún đánh dấu lãnh thổ, giữ chặt lấy em. Hơn nữa, từ lúc bắt đầu, chúng ta đã thuộc về nhau, và sau này cũng sẽ mãi bên nhau. Pheromone của chúng ta sẽ luôn hòa quyện thành một."
Trong giây phút gần gũi nhất, lời bày tỏ bất ngờ của Vương Sâm Húc tựa như một mũi tên xuyên thẳng vào phần mềm yếu trong trái tim Trịnh Vĩnh Khang, khiến cảm xúc cả hai hòa làm một và cùng nhau chạm tới đỉnh điểm. Hai người ôm chặt lấy nhau, hương cỏ xanh và hương bạc hà quyện lại với nhau, không thể phân biệt rõ ràng mùi hương ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro