Chương 6: Tiếng đàn
Thẩm Hạo lái xe đến trước khu giải trí, nghe được một điệu "Lương Chúc" khiến hắn trầm mặc dừng xe.
Một khúc đàn, một đoạn nhạc, mọi thứ liên quan đến cô đều khiến hắn ngột ngạt.
Tần Lệ Á cho rằng, lần đầu tiên hai người gặp mặt là trên boong thuyền của một buổi yến hội, khi đó cô đánh một bảng "Lương Chúc" cũng hệt như này.
Thực tế, lần đầu Thẩm Hạo thấy cô là khi Tần Lệ Á gặm miếng bánh mì bước vào cổng trường Đại học, nếu cô chịu ngước mắt khỏi quyến từ điển tiếng Anh dày cộm kia, cô sẽ thấy hắn.
Đôi mắt hắn ánh đầy si mê, có điều khi đó hắn ngu xuẩn không biết nó là gì, Thẩm Hạo đơn giản cho rằng chỉ là một khắc bông đùa đơn thuần của hắn nhưng hóa ra lại là cả đời.
Cứ tưởng cô chỉ là con tốt trong kế hoạch của Thẩm Hạo nhưng thực tế lại là cả bàn cờ kia.
Tần Lệ Á vì hắn mà giải nghệ, cô thường xuyên nũng nịu đòi hắn nghe cô đàn, hắn khinh bỉ từ chối. Cho đến sau này, Thẩm Hạo có quỳ xuống cầu xin Tần Lệ Á, cô cũng chưa từng thương xót hắn.
Thẩm Hạo biết cô không thể đánh đàn, hắn học, hắn muốn trở thành bàn tay bị phế kia của Tần Lệ Á. Muốn dùng tất cả nỗ lực bù đắp mọi sai lầm đã gây ra.
Một bản "Lương Chúc" này, rất hoàn hảo, rất giống của cô năm xưa, chỉ là bản nhạc này còn kèm theo hơi thở tự do phóng khoáng. Loại hơi thở này rất đặc biệt dường như trong vô thức xuất phát từ người đánh đàn.
Nếu Tần Lệ Á còn sống, một bản nhạc của cô sẽ giống hệt như vậy. Cô yêu thích tự do, trân trọng cuộc sống vậy mà bất hạnh dính đến tên cầm thú tên cầm thú Thẩm Hạo hắn.
Đối với cô, hắn là tai ương một kiếp nhưng với Thẩm Hạo, Tần Lệ Á là may mắn đời này ông trời bố thí cho hắn.
oOo
Thẩm Hạo lái con siêu xe Roll-Royce đến đây gây nên động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên ông nội Thẩm đã nghe tin từ lâu, hơn nữa nay lại là ngày giỗ của cháu dâu ông, thằng trời đánh kia không quay về mới là lạ.
Nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Hạo liền thấy phiền lòng, ông nội Thẩm dứt khoát đóng kín cửa sổ cùng cửa chính, còn "trân trọng" trong tấm biển tiễn khách.
Thứ này ông đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Chiếc siêu xe Roll-Royce đặt trên con đường nhỏ hẹp của thành phố H rất bắt mắt. Lúc Tần Á Lệ trở về, nhìn nhà ông cụ Thục bị người người vây quanh.
Cô khó hiểu chạy qua xem, lẩn vào dòng người dày đặc, hiếu kỳ nâng mắt.
Bọc mỹ phẩm trong tay Tần Lệ Á rơi xuống đất, hộp kim loại va chạm lẫn nhau tạo nên chuỗu tiếng vang thanh thúy.
Người đàn ông nhướng mày nhìn về phía bên này, mặt hắn rất trắng, thấp thoáng dáng vẻ tiều tụy cùng hơi thở bệnh tật trên người Thẩm Hạo. So với người đàn ông anh tuấn khí thế lúc trước, hắn giờ đây như già thêm mấy chục tuổi.
Thẩm Hạo chỉ thờ ơ nhìn lướt qua cô.
Tim Tần Lệ Á cơ hồ chậm mất một nhịp.
Hắn rất kiên nhẫn đợi trước cửa nhà ông Thục.
"Ông nội, nếu ông không mau mở cửa thì cháu đặt xe ở đây cho mọi người dòm đó." Giọng anh khàn khàn.
Không phải kiểu trầm khàn từ tính.
Chỗ này vừa tàn vừa nhỏ, một con xe hơi cũng đủ bịt kín lối đi. Ông nội Thẩm cắn răng mở cửa, trừng mắt nhìn đứa cháu bất hiếu trời đánh.
"Tao lớn tuổi rồi, tính ra cũng sắp đi theo bà nội mày rồi đó, mày đừng làm khổ ông già này nữa được không?"
Đây chỉ là một thành phố nhỏ sao nghênh đón nổi thánh giá nhà anh. Mỗi lần Thẩm Hạo xuất hiện đều rất khoa trương gây nên động tĩnh rất lớn.
Năm này cũng được xem là bình thường trong các năm không bình thường.
Ông nội Thẩm còn nhớ, hai năm trước hắn dùng trực thăng đến đây, trước khi đi còn khoa trương xây thêm một cái sân bay để hạ cánh. Năm ngoái thì dẫn theo cả một đội quân hùng hậu oanh tạt con đường nhỏ hẹp thành phố H.
Ông nội Thẩm chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Rõ ràng lúc nào cũng chê nhà ông nghèo nàn vậy mà lúc nào cũng ghé, định kỳ là đến, không kêu cũng tới, đuổi thì không đi.
Nếu ở như khách bình thường thì không nói còn rất tự tiện thu dọn đồ của ông, chê cái này quá xấu rồi tiện tay thảy vào sọt rác. Lúc ông nội Thẩm đánh cờ trở về trông thấy tủ đồ trống không hại ông phải cực khổ ra bãi rác phía sau thành phố nhặt về.
Làm ơn đi ông thần, đây là đồ của người già chứ đâu phải mấy chiếc áo sơ mi, quần tây trẻ trung của tuổi tụi bây.
Đôi khi Thẩm Hạo không biết mà quẳng di vật của bà nội Thẩm, đồ của ông ông đều có thể nhịn nhưng chỉ riêng đồ của bà là không thể. Ngày đó, ông mất cả đêm đi lụm về, mắng Thẩm Hạo đến rát cả cổ họng mà hắn vẫn dửng dưng nhìn đống văn kiện trên bàn.
Rút kinh nghiệm, mỗi lần Thẩm Hạo "hạ giá", ông đều nhanh chóng giấu hết di vật của bà nội Thẩm.
Thẩm Hạo chê chiếc giường ông đang ngủ quá thô sơ cũ kỹ liền nhân lúc ông không có nhà mà đem ra khu rừng phía sau thay bằng chiếc giường kingsize bịt kín cả phòng ngủ. Còn đổ lỗi do nhà ông bé như cái lỗ mũi, mặt dày khuyên ông nội Thẩm chuyển nhà. Hắn đâu biết chiếc giường gỗ mục nát kia, bà nội Thẩm đã từng nằm, ông trân quý còn hơn cả báu vật, lúc ngủ đâu dám lăn qua lộn lại vì sợ nó sập.
Nghe tin, ông nghiến răng chạy ra khu rừng phía sau nhà nhưng do lúc đó trời rất tối, thế là ông đành đem hết chăn gối ra ngoải ngũ một đêm.
Từ đó trở đi, sự kiện Thẩm Hạo đến chơi nhà đã trở thành ác mộng trong tâm trí ông nội Thẩm.
Nếu nói lần mà Thẩm Hạo về đây một cách bình thường và yên ổn nhất, chính là năm năm trước.
Nửa đêm sấm giật đùng đùng, ông vừa đi mở cửa vừa chửi đổng tên phá rối giấc ngủ kia một câu, không tình nguyện đi mở cửa.
Người đàn ông ướt nhẹp dưới cơn mưa nặng hạt, tóc dính lên trán nhỏ giọt tỏng tỏng xuống gương mặt cô gái. Ông nội Thẩm ngây người, nhận ra Thẩm Hạo đang bế chính là một cỗ thi thể.
Cả người hắn nhếch nhác nhưng cô gái trong lòng được bảo vệ rất tốt. Mưa rất lớn nhưng áo cô chỉ ướt một mảng nhỏ.
Hắn nói, đây là vợ hắn, là cháu dâu của ông.
Thẩm Hạo chôn cất Tần Lệ Á sau nhà, hắn ở lại ba ngày cũng là ba ngày say khướt bên ngôi mộ, mưa cứ vậy mà rơi đến cuối ngày thứ ba.
Nhìn đứa cháu nội do một tay một tay mình nuôi lớn đau khổ vì tình làm ông có chút không nỡ nhưng ông hiểu nỗi đau của cháu trai mình hơn cả.
Về sau, mỗi lần trở về Thẩm Hạo rất ít náo loạn. Nhìn ông nội Thẩm vuốt ve di vật của bà trong lòng bàn tay, hắn không chê cười ông làm quá nữa bởi chính hắn cũng như thế.
Chỉ một chút việc liên quan đến cô, ngay cả một sợi tóc, một cây dương cầm xa lạ, hắn liền rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro