quyển 2 tiếp theo
Trẻ già ai có nghe Khùng,
Cải ác tùng thiện thì Khùng cứu cho.
Điên Khùng hết dạ cần lo,
Cầu cho già trẻ cứ lo tu trì.
Ngồi buồn Khùng nói vân vi,
Phật trời đày đọa khó rày biết bao.
Quan Âm Đạo Sĩ truyền rao,
Giáo khuyên cõi thế hùng hào đừng ham.
Trung cang Thánh đức Già Lam,
Nịnh như Đổng Trác mắc chàng Phụng Tiên
Ngồi buồn Khùng nói chuyện Điên,
Phật biểu chuyện hiền Khùng nói dữ đa.
Khùng nầy Khùng của Phật Bà,
Cho nên Khùng rõ vậy mà chẳng sai.
Bổn đạo bá tánh ai ai,
Nghe lời Khùng dạy ngày mai coi đời.
Khùng là Khùng Phật Khùng Trời,
Cho nên Khùng biết việc đời hết trơn.
Thương đời nên dạy hết lời,
Mặc tình già trẻ nào hờn trần gian.
Thân Khùng giấc ngủ nào an,
Kẻ kêu người réo nào an giấc nằm
Chừng nào trai gái trì tâm,
Rủ nhau niệm Phật Quan Âm độ mình.
Thời Khùng mới đặng an thân,
Xin trong bá tánh vạn dân chí tình.
Rán mà niệm Phật cứu mình,
Đến chừng lập hội Long Đình hiển vinh.
Cửa Trời mở rộng thinh thinh,
Trách lòng bá tánh không tình thác oan.
Giảng nầy của Phật Tây Phang,
Cho Khùng đặng dạy cứu an dương trần.
Trao cho bá tánh vạn dân,
Rán công tu niệm Tây Phương an nhàn.
Ai muốn làm tôi Minh Hoàng,
Chí công tu niệm quân thần hiển vinh.
Lầu đài dinh thự nghinh ngang,
Đi thời lại có lọng tàn phủ che
Răn dạy bá tánh không nghe,
Nữa sau đừng trách Khùng nghe Khùng rầy.
Ai muốn coi hội Rồng Mây,
Bền lòng tu niệm Phật Bà rước đi.
Phật Tiên đâu có nói gì,
Thương người tu niệm xiết chi vui mừng.
Ngồi trên mây bạc chín từng,
Cảm thương hung ác mắc chưa đọa đày.
Tội kia thấu đến Thiên Đình,
Sao không tu niệm ăn năn giữ mình ?
Không tu thì cũng mặc tình,
Can chi kêu ngạo cho mình hao hơi.
Giáo khuyên than nói hết lời,
Ghét thay đứa dại dạy hoài không nghe.
Thương người tu niệm kiêng dè,
Nghèo nàn đói khổ biết nghe Phật trời.
Phật sai tôi phải giáo truyền,
Nói cho hết tiếng hết hơi lại phiền
Nhà giàu nó ỷ nhiều tiền,
Nó đâu có kể có kiêng thằng Khùng.
Cuộc đời nói chẳng có cùng,
Thương trong lê thứ biết chừng nào nguôi.
Bây giờ nhiều kẻ tới lui,
Hết cơn vinh hiển thời tôi một mình.
Nghĩ đời nhiều kẻ vô tình,
Mai sau tôi lại tách mình đi xa.
Thương thay bá sĩ vậy mà,
Bơ vơ thương nhớ tớ xa Thầy rồi.
Chừng nào nhà nước phục hồi,
Thầy trò sum hiệp Chúa tôi vui vầy.
Bây giờ tớ lại xa Thầy,
Chừng nào thỏ bạc lố bày gặp nhau.
Chư Phật biểu truyền cho mau,
Khuyên trong lê thứ rủ nhau tu trì.
Nói cho trai gái xét suy,
Cũng đừng thấy vậy khinh khi mà lầm.
Muốn cho trung hiếu vẹn toàn,
Nghe lời Phật dạy rõ ràng đâu sai
Tôi nay là Phật hành hài,
Tôi chẳng có nài ai muốn thì coi
Nam Mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu NạnQuan Thế Âm Bồ Tát Ma Ha Tát.(Niệm ba lần)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro