Quyển 2
Ngồi buồn Khùng nói chuyện Điên,
Thấy trong bá tánh ưu phiền xót thương.
Ít ai đặng ở hiền lương,
Cho nên mắc phải tai ương nhiều bề.
Thấy trong trần thế ủ ê,
Sang giàu có của lại chê người nghèo.
Ta từng lên núi xuống đèo,
Ít ai có đặng chữ nghèo như ta.
Đời nầy bạc ác tinh ma,
Dạy bảo chẳng đặng vậy mà Phật ôi!
Giáp Tý cơ cuộc chưa rồi,
Bước qua Ất Sửu khổ thôi nhiều bề.
Làm cho nhiều việc tiêu điều,
Muôn ngàn thiên hạ chín chiều thon von
Kẻ thời kiếm mẹ kiếm con,
Ruộng trâu đã hết chẳng còn món chi
Cửa nhà tan nát vậy thì,
Đất bằng sấm dậy còn gì Trời ơi !
Chừng nào đến việc biết đời,
Bây giờ chưa thấy vậy thời chưa nghe.
Thế trần đâu biết kiêng dè,
Chê rằng nói láo mà nghe làm gì.
Chừng nào thấy việc dị kỳ,
Đón đường nó bắt vậy thì mới tin.
Lại có một mối âm binh,
Làm đau nhiều chứng trong mình chẳng an.
Kẻ thời nát ruột nát gan,
Người lại nát thịt nát xương chẳng còn.
Việc đời càng mỏn càng mòn,
Nói cho bá tánh muốn còn tu thân.
Lạy cầu chư Phật chư Thần,
Cửu huyển Thất Tổ ân cần chẳng sai.
Cầu nguyện lạy vái hôm nay,
Cầu Trời khẩn Phật bằng nay đêm ngày.
Ai mà giữ đặng lâu dài,
Cửu Huyền Thất Tổ đặng lên tòa vàng.
Mấy đứa hung dữ ngang tàn,
Vô thường quỉ dắt ngục đàng xử tra.
Hỏi nào Cha Mẹ Ông Bà,
Cửu Huyền Thất Tổ ở mà nơi đâu ?
Chốn nầy là Phật đương rầu,
Mấy đứa hung ác thì cầm lại đây.
Nói cho già trẻ đặng hay,
Rán mà tu niệm Phật Đà cứu cho.
Như ai mà chẳng có lo,
Đến cơn bát loạn Phật đâu cứu mình.
Người hiền về chốn Tây Phương,
Phật Trời xuống phước khỏi nơi chốn nầy
Nhơn hiền đâu có tội nầy,
Làm ác thì lại mắc rày nơi đây
Thác thời cầm ở ngục nầy,
Sống còn dương thế tà ma hại hoài.
Tàn gia bại sản bằng nay,
Lại thêm nhiều chứng hại hoài rất hung.
Người Điên mà nói chuyện Khùng,
Mặc tình trần thế có dùng thì nghe.
Khùng sao mà biết Thiên Cơ,
Cũng là Phật khiến cho Khùng lại Điên.
Xin trong nam nữ đừng phiền,
Rán nghe Điên dạy khỏi miền trần ai.
Điên là điên Phật Như Lai,
Khùng là chư Phật khiến sai nên khùng.
Phật Thầy mến kẻ sửa mình,
Ai mà giữ đặng thật rày hiển vinh.
Cõi trần nhiều kẻ thị khinh,
Thấy đời chưa đến biết chi làm lành.
Ai mà giữ đặng tâm thành,
Khỏi trong hoạn nạn tồn sanh thấy đời.
Phật Trời nói chẳng sai lời,
Long Hoa là hội Phật Trời lập ra.
Lập rồi cái hội Long Hoa,
Chọn người tu niệm đặng mà bao nhiêu
Chọn lựa coi thử ít nhiều,
Người lành kẻ dữ còn tiêu lẻ nào ?
Minh Vương xuất thế ngôi cao,
Lập đời Thượng Cổ anh hào hiền lương.
Chọn người của Phật mến thương,
Đặng giao mối nước cho Vương Minh Hoàng.
Gian tà ăn ở dọc ngang,
Tru di tam tộc đặng răn nịnh thần.
Mấy người làm phước làm nhân,
Long Hoa một hội quân thần âu ca.
Còn kẻ ác đức bất nhân,
Có tướng chư Thần phân nát thịt xương.
Nói cho già trẻ đặng tường,
Cải ác tùng thiện Phật thương rước về.
Tòa vàng mới được dựa kề,
Kẻ ác thời lại mắc bề gian nan.
Lại thêm mắc phải tai nàn,
Cuộc đời tôi thấy rõ ràng đâu sai.
Nam Mô Đức Phật Như Lai,
Cứu người tu niệm lên đài thảnh thơi.
Phật cho tôi biết việc đời,
Vưng lịnh Phật Trời dạy biểu thế gian.
Tội phước tôi thấy rõ ràng,
Gắng công tu niệm ở đời mà coi.
Sửu Dần vốn thiệt hẳn hòi,
Hội mười tám nước tôn Vương Đế Hoàng.
Đặng coi cái hội Long Hoa,
Chọn người tu niệm Hoàng gia tôn thần.
Lại còn cái hội Long vân,
Quân thần cộng lạc thảy điều vui chơi.
Người lành mới đặng thảnh thơi,
Hoa, Vân hai Hội chúa tôi vui vầy.
Làm ác thì lại mắc thây,
Đâu còn coi hội Rồng mây nửa lừng.
Tu niệm thì Phật thấy mừng,
Làm dữ ác thú lẫy lừng phân thây.
Hổ lang ác thú muôn bầy,
Ác thú vốn của Phật Thầy sai đi.
Thú sau nhiều thú dị kỳ,
Biết sao cho hết khác thì thú nay.
Lớp bay lớp chạy lăng xăng,
Chừng đó cầu nguyện Phật ngừa đặng đâu.
Tu niệm nó thấy cúi đầu,
Người tu của Phật nó mà dám đâu.
Cuộc đời trăm thảm ngàn sầu,
Thiện ác đáo đầu kẻ xuống người lên.
Thiên đường Địa ngục đôi bên,
Người tu của Phật Tây Phương rước về.
Làm dữ hai quỉ giao kề,
Dẫn về Địa phủ khảo tra nhiều bề.
Đến chừng thấy tội ủ ê,
Cầu Trời khẩn Phật cứu rày đặng đâu.
Thấy chuyện hung dữ mà rầu,
Nói cho nam nữ đâu đâu hay cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro