
Chương 57
"Có thể, sẽ rất lâu mới tỉnh lại."
Ông Zhao hỏi: "Có xác định được là bao lâu rồi?"
Li Yelan lắc đầu: "Không, nhưng ta tiên tri được rằng Sakura nhất định sẽ tỉnh lại."
Khi hai người đi vào trong, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lớn phát ra.
Vừa nhìn thấy Daiki xuất hiện, Yukito lập tức hóa thân thành Yue, đánh một cú ma pháp mạnh mẽ về phía cậu ta.
Daiki bay vào vách tường, rồi ngã xuống đất.
Mọi người trong phòng đều đứng im, không ai cản Yue lại.
Li Yelan đi vào, hàng mày sắt bén nhíu lại: "Yue, bây giờ thằng bé chỉ là một người bình thường mà thôi."
"Ngươi làm vậy, thằng bé sẽ không chịu nổi."
Yue khoanh tay trước ngực, lạnh lùng như một tảng băng không nói gì.
Toya đi tới, đặt tay lên vai hắn.
Yue nhìn anh rồi quay mặt đi.
Toya nói với Daiki: "Chúng tôi sẽ không cho cậu gặp Sakura."
Daiki ôm cánh tay bị thương của mình loạng choạng đứng dậy.
Zhao Khang chỉ đứng ở một bên nhìn, không hề nhúng tay vào.
"Tôi xin anh, cho tôi nhìn Sakura một lần cuối cùng."
"Sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy và mọi người nữa."
Kero hét lên: "Cậu đừng mơ."
Bỗng nhiên Li xuất hiện, cậu nói với mọi người: "Cho cậu ấy vào đi."
Yue lập tức quay đầu, giận dữ nói với Li: "Cậu bị điên sao?"
"Lỡ như cậu ta lại làm hại chủ nhân một lần nữa thì sao?"
Toya kéo Yue lại, Yue tức giận không nói nữa.
Daiki bước vào phòng, mọi người đi theo sau cậu ta.
Daiki đi đến bên giường nhìn Sakura đang ngủ yên trên đó.
Cậu giơ tay ra muốn chạm vào mặt cô.
Ánh mắt lạnh lẽo của Yue và nóng rực của Kero lập tức đâm tới.
Nhưng Daiki lại rút tay về, không phải vì sợ bọn họ mà là cậu biết mình không xứng để chạm vào cô nữa.
Cậu nhìn Sakura khoảng năm phút rồi quay người, đột nhiên cúi đầu với những người đang đứng sau mình.
"Tôi thật sự xin lỗi thì những gì mình đã làm."
"Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ làm phiền mọi người nữa."
Kero hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ xin lỗi có thể khiến bọn này tha thứ sao?"
Tomoyo nói với Kero: "Kero, nếu Sakura tỉnh lại, chắc chắn cũng sẽ đồng ý tha thứ cho cậu ấy."
Kero hừ lạnh bay đi chỗ khác.
Toya khoanh tay nói: "Đã nói xong chưa? Xong rồi thì cậu hãy đi đi."
"Hãy đi tới mà chúng tôi không thể tìm thấy cậu và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi và Sakura một lần nào nữa."
"Nếu không, chúng tôi thật sự sẽ không kìm chế được."
"Lần này, do chúng tôi nể mặt ông nội cậu và em gái của tôi."
"Sẽ không có lần thứ hai."
Mọi người đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Daiki.
Cậu đột nhiên nhìn về phía Li, nói: "Li Syaoran, tôi có lời muốn nói với cậu."
Li nhìn cậu ta.
Daiki nói ra lời thật lòng từ sâu thẳm trong tim mình: "Cậu thật sự xứng đáng trở thành một nửa của Sakura hơn là tôi."
Li không cảm xúc với câu nói của Daiki, đôi mắt cậu lạnh lẽo kể từ khi Sakura hôn mê.
"Chúc cậu và Sakura hạnh phúc."
Nói xong Daiki rời khỏi đây.
Vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Ra đến bên ngoài, cậu ta run rẩy lấy từ trong ngực áo ra một bức hình.
Người trong ảnh là Sakura, với nụ cười tươi tắn trên môi.
Cậu đưa lên môi, đặt một nụ hôn lên cô gái trong ảnh, từ khóe mắt rơi xuống một giọt nước.
Sau đó Daiki cẩn thận cất bức ảnh vào ngực mình, rời khỏi nơi này.
Sau này, không ai biết Daiki đã đi đâu.
Không ai nhìn thấy cậu ta xuất hiện một lần nào nữa, kể cả ông Zhao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro