Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 63

Cô nghe bà kể mà trái tim run rẩy, đau đớn thắt lại. Vội vàng, cô tránh né sang một chuyện khác - " Mấy năm nay bác sống thế nào? Bệnh tình của bác... "

" Bác sống rất tốt, bệnh tình cũng đã thuyên giảm nhiều "

" Sao bác không sống ở đây cùng Syaoran? "

" Syaoran cũng kêu bác dọn về ở chung nhưng bác vẫn thích ở nhà cũ hơn nên nó cũng đành chiều ý bác để bác ở lại nơi cũ nhưng nó cũng đã cho người tu sửa lại căn nhà cho khang trang hơn " - Bà cười cười nói.

Cô mỉm cười dịu dàng - " Vậy thì thật tốt "

" Cháu biết không? Syaoran 10 năm trước sau khi dọn khỏi Li gia đã dọn đến nhà bác ở. Li Hiroshi đã tước bỏ toàn quyền thừa kế của nó, chỉ để lại duy nhất cho nó là có thể học hết trung học tại trường Royal kia. Sau khi tốt nghiệp nó cùng đám bạn lăn lộn vào giới xã hội đen kia, điều này bác cũng biết từ lâu nhưng không cách gì ngăn cản nó. Đến bây giờ, dù Syaoran đã trở thành kẻ nắm quyền lực trong tay nhưng bác chưa bao giờ an tâm về nó. Nó thực sự rất cần một người ở bên cạnh khuyên răn "

Li Yelan nắm lấy tay cô ôn tồn nói.

" Sakura, người đó chỉ có thể là cháu " - Bà lại lên tiếng khẳng định.

Cô khó khăn lắc đầu, cầm tay bà - " Cháu làm sao có thể. Cháu không biết, thực sự không biết nữa. Syaoran đối với cháu chỉ là muốn trả thù thôi. Vì cháu chọc giận anh ta rồi tự tiện rời đi, vứt bỏ Syaoran, động vào tự tôn của anh ta nên anh ta bây giờ chỉ là muốn đem cháu ra trả thù cho bản thân. Chính miệng anh ta đã nói muốn trừng phạt cháu "

" Đứa trẻ ngốc, một lý do như vậy mà cháu cũng tin sao? Bác biết cháu thông minh, cháu chỉ là đang muốn giấu giếm bản thân, trốn tránh trái tim mình. Là cháu không muốn thừa nhận thôi. Syaoran cháu còn không hiểu tính tình nó sao? Kiêu ngạo, nóng nảy, cũng giống như cháu không bao giờ chịu nhìn nhận bản thân mình đang muốn gì " - Bà cười hiền hòa giải thích.

Sakura cắn cắn môi, không trả lời.

" Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Thời gian sắp tới cháu hãy tĩnh tâm lại, cảm nhận thử xem trái tim mình muốn gì. Cảm nhận thử xem Syaoran đối với cháu như thế nào. Có đúng là thực sự tất cả nó đối với cháu đều là trả thù không? " - Li Yelan ôn tồn bảo ban.

Nếu không phải trả thù thì Syaoran đối với cô là gì? Chẳng lẽ là thứ tình cảm kia?

Không, không phải. Kinomoto Sakura cô vốn dĩ không tin vào thứ tình cảm phù phiếm đó. Cho dù có phải tin cũng không thể tin người như hắn có loại tình cảm đó. Hắn lên giường với bao nhiêu phụ nữ, đào hoa biết bao ong bướm. Nói rằng hắn thật lòng có tình cảm với cô còn khó tin hơn cả.

Cô cụp mắt, lúc sau mới lưỡng lự gật đầu - " Vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ suy nghĩ "

Cô không biết, cái gì cũng không. Bản thân cô thực sự rất bức rứt khó chịu lại khó xử.

Li Yelan mỉm cười hài lòng nhìn cô, vỗ về bàn tay cô.

" Vậy thì tốt, cháu chịu suy nghĩ là tốt "

Hai người trò chuyện một lúc lâu sau đó Li Yelan muốn quay trở về nhà.

" Bác không ở lại đợi Syaoran về sao? "

" Không, bác phải về. Bác có hẹn với một người bạn cũ " - Bà cười cười nói.

" Vâng, vậy bác về an toàn. Lần sau, cháu sẽ đến nhà thăm bác " - Cô vui vẻ tạm biệt người phụ nữ.

" Được rồi, bác về đây "

______________________________________________

...Gangnam - Căn cứ tổ chức Tam Vương hội...

Syaoran ngồi trên "ngai vàng" ung dung gác chân lên thành ghế. Eriol và Yamasaki ngồi hai bên chiếc bàn gỗ hình ovan lớn dài đến mấy mét. Cả hai người đều đưa mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Thấy hai người nãy giờ vào đây nhưng không nói câu nào, Syaoran liền quay mặt sang nheo mắt nhìn hai người - " Có chuyện gì thì hai người mau báo cáo đi chứ, mới sáng sớm đã gọi mình đến đây, đến đây rồi lại không nói câu nào! "

Yamasaki ánh mắt tràn ngập ý cười với người đối diện. Eriol không hiểu cho lắm, lắng giọng một cái - " Nếu mình nhớ không lầm, người nào từng nói thích ở căn cứ hơn là ở nhà, cứ 3 ngày mới chịu về nhà một lần. Bình thường còn rất cuồng công việc của hội, vậy mà hôm nay gọi đến báo cáo một chút đã mặt mày nhăn nhó. Thật là kỳ lạ! "

Yamasaki không nói gì, chỉ cười kiểu như rất hàm ý. Hắn nghe Eriol nói, lạnh lùng lên tiếng - " Đừng có nói nhiều, có chuyện gì thì nói nhanh. Mình còn phải về nhà "

" Ồ, về nhà? Hôm nay, chắc là thời tiết không được tốt rồi phải không lão tam ? " - Eriol thích thú hỏi.

Yamasaki nhếch môi một cái như trả lời.

Eriol lại lên tiếng - " Rốt cuộc là có chuyện gì mà mình không biết vậy? Cậu hôm nay rất kỳ lạ. Chưa gì mà đã nằng nặc đòi về nhà, ngay cả rượu cũng không uống. Nói đi, ở nhà cậu có chuyện gì đúng không? "

Lần này, Syaoran còn chưa kịp nói thì Yamasaki đã tiếp lời, giọng đầy ẩn ý - " Không phải là có chuyện gì mà là người cần quay trở về đã trở về "

" Người cần trở về? Ý cậu là ai? " - Eriol cảm thấy khó hiểu .

" Lão nhị à, bình thường đầu óc của cậu rất nhạy bén, sao hôm nay lại chậm chạp như vậy? Người cần trở về mà cậu cũng không biết là ai sao? " - Yamasaki cười cười.

Người đối diện nhíu mày, nhưng một lúc sau ánh mắt đã biến hoá như bóng đèn chớp chớp lên điện.

" Thì ra là người đã trở về. Vậy mình là người biết sau cùng sao? "

Yamasaki gật đầu một cái.

Quả nhiên, người có thể làm lão đại khẩn trương như vậy thì chỉ duy nhất có một người thôi. Sakura vừa trở về y như rằng lão đại đã hành xử lạ thường. Rượu cũng không uống, nay còn nôn nóng về nhà như vậy.

Nhưng mà, thực sự cũng không thể ngờ được. 10 năm trôi qua, lão đại không thể nào quên Sakura. Eriol và Yamasaki đều không nghĩ tình cảm mà lão đại dành cho cô tiểu thư ấy lại sâu nặng đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro