Chap 53
" Li thiếu, chúng ta là đang cần bàn chuyện quan trọng về hôn sự, không tiện cho người thứ 4 ngồi vào " - Kinomoto Fujitaka giọng nghiêm nghị vang lên.
" Hôn sự? Tức là Kinomoto gia lại sắp có việc hỷ rồi. Nếu đã là như vậy thì Li Syaoran này nên mời mọi người bữa tối nay để chúc mừng mới phải " - Hẳn bông đùa buông ra lời nói. Nhưng trong lòng lại đang cực kỳ khó chịu.
" Li thiếu, cậu vẫn là không biết chừng mực là gì ? " - Kinomoto Fujitaka không vui lên tiếng.
" Sao có thể ?
Người đâu mang thêm nhiều món đặc biệt của nhà hàng lên đây . Tối nay ta bao hết toàn bộ"
Syaoran cao giọng ra lệnh với người phục vụ .
" Cậu ! "
" Xin chủ tịch đừng khẩn trương từ chối, cháu chỉ là muốn chúc mừng việc vui này " - Hắn đùa cợt nói, đoạn nhìn sang cô.
Sakura ngồi bên cạnh thấy cha mình tức giận nhưng cũng không biểu cảm gì. Chỉ khẽ cười nhạt một cái .
" Nếu như Li thiếu đã có lòng, chúng tôi sao có thể từ chối "
Vừa nói, cô cầm quyển menu lên tùy ý lật trang này sang trang khác. Dừng một chút , lại ngước mắt lên hỏi Aki bằng tiếng Nhật - " Chúng ta nãy giờ đã ăn mấy món Tây rồi hay là đổi khẩu vị một chút. Thiếu gia Kimura đến Seoul lâu như vậy , không biết đã thưởng qua món lẩu Mông Cổ hay chưa ? "
Aki Kimura nãy giờ đang quan sát người đàn ông mới đến và Kinomoto Fujitaka nói chuyện cùng nhau. Tuy rằng anh không biết tiếng Hàn nhưng cách hai người nói chuyện có vẻ là quen biết. Lời nói của Sakura làm anh tập trung, Aki lịch sự trả lời - " Xin lỗi tiểu thư, 2 tháng tôi ở đây bận rộn nhiều công việc nên không có dịp thưởng nhiều món ngon ở Seoul. Nên tôi thực sự không biết món mà tiểu thư nhắc đến. Không biết món đó là như thế nào ? "
" Lẩu Mông Cổ thực chất là lẩu thịt cừu. Món ăn gồm một nồi nước dùng nấu từ xương, được nêm nếm các loại gia vị chua cay mặn ngọt, ăn cùng với những lát thịt cừu tươi, các loại rau nhúng và mì. Món ăn này có lịch sử hơn một nghìn năm và rất được yêu thích vào đời nhà Thanh. Hiện tại thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, rất thích hợp để ăn món này. Thiếu gia Kimura thực sự nên nếm qua " - Cô mỉm cười nhẹ nhàng giải thích.
" Được, nghe tiểu thư giới thiệu phải chăng món này rất ngon. Tôi rất muốn ăn thử " - Aki cười cười.
Sakura nghe vậy liền gật đầu, giơ tay gọi người phục vụ kêu một phần lẩu. Suốt cả quá trình, không thèm liếc mắt đến người đối diện.
Mà Syaoran không biết tiếng Nhật nên vốn dĩ từ nãy giờ không hiểu hai người đang nói với nhau cái gì. Nhìn cô cùng tên người Nhật kia cười cười nói nói mà trong lòng hắn nghi ngút lửa giận tuy rằng trên gương mặt vẫn khí thái lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc nào. Hắn 10 năm lăn lộn trong xã hội đen đã biết tạo cho mình vỏ bọc hoàn hảo , không tùy ý để lộ suy nghĩ trong lòng mình.
Người phục vụ bưng đồ ăn lên, Sakura bắt đầu cầm đũa nhúng thịt, rau, mì vào nước dùng, chỉ cách cho Aki thưởng thức món ăn. Rất lịch sự, nhẹ nhàng, niềm nở. Bay qua mắt Syaoran lại biến thành sự dịu dàng khiến hắn lửa giận không ngừng bùng lên. Nhưng ánh mắt thoáng vẻ ý cười.
Cô vẫn như vậy, trước mặt đối với hắn nhàn nhạt, lạnh lùng, vô tình. Nhưng hắn biết Sakura vốn dĩ có quan tâm đến hắn. Chỉ vì lúc trước, hắn không chịu quan sát, không chịu để tâm đến từng lời nói, cử chỉ của cô, nếu không hắn đã phát hiện ra mỗi một hành động của cô đều là quan tâm hắn.
10 năm trôi qua, Sakura thực sự đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng nó không làm mất đi vẻ đẹp trong sáng trên gương mặt cô, không những vậy còn tăng thêm vẻ kiều mị, quyến rũ của một người phụ nữ .
Cô càng lúc lại càng xinh đẹp, giống như một nữ thần trên cao làm đàn ông ước ao. Mà hắn càng lúc lại càng muốn có cô, 10 năm qua điều này trong lòng hắn chưa bao giờ suy giảm. Nay cô đã đứng trước mặt hắn, vẫn gương mặt xinh đẹp đó, vẫn đôi mắt to tròn đó , vẫn nụ cười nhẹ nhàng tựa như cánh hoa anh đào đó, sự khát khao của hắn càng vạn lần mãnh liệt.
Sakura vừa ăn vừa trò chuyện với Aki Kimura bằng tiếng Nhật , chủ yếu là chuyện công việc. Để bản thân không phải chú tâm vào ánh mắt của hắn. Kinomoto Fujitaka cũng cùng tiếp chuyện hai người . Hắn vẫn ngồi yên nhường nhịn cho sự trêu đùa của cô.
Đợi đến khi 3 người ăn xong, Syaoran đột nhiên đứng dậy cài lại nút áo khoác âu phục ngay chính giữa . Đi đến trước mặt cô , giọng không chút biểu cảm nói - " Đi thôi "
" Sao ?" - Sakura ngước mặt lên nhìn hắn.
" Ăn xong rồi thì đi " - Hắn vẫn kiên nhẫn đáp.
" Li thiếu, cậu lại đang muốn làm gì ? " - Fujitaka tức giận.
Đối với sự tức giận của ông, Syaoran chỉ cười nhạt .
" Nếu như chủ tịch và Sakura còn chưa hiểu, bắt buộc cháu phải dùng hành động thôi "
Syaoran đã giữ kiên nhẫn đến phút cuối cùng với cô. 10 năm trong giới, hắn chưa bao giờ chịu kiên nhẫn như lúc này. Vừa dứt lời, hắn nắm lấy tay kéo cô đứng dậy. Sức của hắn mạnh nên làm Sakura có chút đau.
" Anh... "
Cô còn chưa nói hết câu thì cả người đã bị hắn nhấc bổng lên trước ánh mắt kinh ngạc của Kinomoto Fujitaka và Aki Kimura. Cô liền hoảng hốt nhưng bỗng dưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng của Li Syaoran, cô tự nhiên có chút sợ. Lần đầu tiên, Sakura nhìn thấy ánh mắt này của hắn.
" Thả tôi xuống ! "
Cô giãy giụa trên tay hắn.
Nhưng Syaoran một chút cũng không để ý đến lời cô, bế chặt cô trên tay.
" Li Syaoran, cậu làm vậy có ý gì ?! Mau thả con gái tôi xuống ! Nếu không tôi gọi cảnh sát " - Kinomoto Fujitaka đã thực sự nổi giận.
Hắn dường như không để lọt vào tai mấy lời của ông , chỉ quay qua lạnh lùng ra lệnh với một tên áo đen - " Nhớ hộ tống Kinomoto chủ tịch về đến nơi đến chốn "
Nói xong, hắn bế người con gái trên tay đi thẳng ra khỏi nhà hàng. Kinomoto Fujitaka tức giận đứng dậy muốn đuổi theo nhưng bị đám người áo đen chặn lại không cho đi. Ông liền bị chọc một phát giận đến mức hộc máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro