Chap 47
Cả hai nhân vật chính của chúng ta...
Liệu rằng họ có thể ở bên nhau suốt cuộc đời?
Hay chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
Các độc giả hãy đoán xem?
________________________________________________
....Sân bay quốc tế....
" Tiểu thư , của người "
Tên vệ sĩ giao lại vali cho cô , cung kính nói.
Sakura gật đầu cầm lấy tiến đến cổng soát vé . Cô đột nhiên bỗng dừng chân lại , quay đầu lại ngoái nhìn.
Cô đang trông chờ ai chứ ? Rốt cuộc cô đang luyến tiếc điều gì ? Tại sao Kinomoto Sakura cô lại trở thành một kẻ day dưa như thế này ? Tại làm sao vậy ?
Tất cả chỉ là một cuộc hôn ước nhỏ nhoi . Chỉ là một cuộc giao dịch nhằm đạt được lợi ích không hơn không kém . Giao dịch này không thành thì cũng sẽ có cuộc giao dịch khác. Cô tại sao phải để nặng trong lòng .
Nhưng cớ gì trong lòng cô lại tràn ngập sự buồn phiền cùng day dứt như thế này. Lý trí của cô muốn rời đi nhưng trái tim cô thì muốn ở lại.
Không được ! Không thể được Kinomoto Sakura ! Mày phải quên hết đi ! Không luyến tiếc gì cả . Vốn dĩ ngay từ đầu chuyện mày đến Seoul đã là một sai lầm !
Trấn tĩnh bản thân , cô nhanh chóng kéo vali qua cổng soát vé. Kết thúc rồi , tất cả đã kết thúc rồi. Cũng chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ đáng lẽ cô không nên mơ.
Một giấc mơ khiến cô nảy sinh ngọt ngào , hy vọng cùng ảo tưởng một thứ tình cảm nào đó. Nhưng cuối cùng thì đã đến lúc phải tỉnh giấc rồi. Bởi vì thế giới của cô mãi mãi không tồn tại thứ tình cảm nam nữ đó.
_______________________________________
Lúc Syaoran vừa chạy đến sân bay thì đã không còn kịp nữa rồi. Máy bay đã cất cánh .
Hắn cuộn tay thành quyền , bùng bùng lửa cháy dọng mạnh vào bức tường bên cạnh . Tay của hắn vì lực quá mạnh đã xay xát mà chảy máu.
Hắn không còn cảm thấy đau bởi vì trái tim hắn còn đau đớn hơn gấp bội sự đau đớn trên da thịt . Sự đau đớn như muốn xé nát đó đã lấn át tất cả. Trong người hắn như có lửa . Ngay cả đôi mắt hắn cũng như hai đốm lửa .
Cô không nói một lời , lặng lẽ rời đi. Không nói cho hắn biết cũng không tạm biệt hắn một câu không để cho hắn có thể kịp trở tay , có thể kịp giữ cô lại. Không cho hắn một con đường thoái lui. Không cho hắn cơ hội kịp sửa chữa.
Cô là dám tùy tiện ra đi , rời bỏ hắn . Hắn nhất định sẽ không tha thứ cho hành động này của cô !
______________________________________________________
Chúng ta đã xa nhau bao lâu rồi ?
Mà sao nhớ nhung triền miên không dứt ?
Mà sao đau thương cào xé con tim ?
Từng ngày rỉ máu...
Từng ngày chờ đợi...
Như vừa chỉ mới hôm qua...
Giữa phố đông người...
Tôi tìm kiếm một hình bóng còn đọng lại trong ký ức..
Nhưng mà sao tìm hoài không thấy...
Nhưng bóng hình em vẫn mãi mãi là ám ảnh giấc mơ của cuộc đời tôi...
Tôi đã để mất trái tim mình từ rất lâu lắm rồi...
___________________________________________
...10 năm sau...
10 năm là một thập kỉ , xa nhau cả một thập kỉ có phải là lâu không ?
Thực ra cũng không ngắn , cũng không dài nhưng 10 năm , đủ để thay đổi cả thế giới , thay đổi cả một thành phố , thay đổi cả một con người . Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức con người ta không thể quay đầu tìm lại được quá khứ nữa.
...Gangnam...
10 năm trước hay 10 năm sau , Gangnam vẫn là một con phố phồn hoa diễm lệ của đất Seoul . Nếu như 10 năm trước chúng náo nhiệt vì những tệ nạn thì 10 năm sau chúng là khu phố hào hoa kinh mỹ của những băng nhóm tổ chức tội phạm.
Là nơi nổi tiếng về sòng bạc , hộp đêm bậc nhất thành phố. Là nơi mà các ông trùm băng đảng Mafia lớn mạnh nhất Châu Á lấy làm địa bàn hoạt động.
Tại một hộp đêm nằm ở trung tâm con phố tên là Rednight, là một hộp đêm tuy không phải lớn nhất thành phố nhưng lại là nơi cao cấp nhất , một nơi lý tưởng để cảm nhận được thiên đường của cuộc sống về đêm.
Trong không gian mờ ảo của những ánh đèn, những con người cùng nhau hưởng thụ khoái lạc của sự hào nhoáng mờ ảo. Những cậu ấm cô chiêu cùng nhau ăn chơi nhảy nhót loạn xạ.
Nhưng không ai biết được , phía dưới mặt đất là cả một dinh cơ , là địa điểm căn cứ của băng đảng Mafia lớn nhất Châu Á - Tam Vương hội .
10 năm trước , Tam Vương hội vốn dĩ chỉ là một băng đảng xã hội đen thuộc cấp trung bình , chỉ đơn giản là thâu tóm địa bàn và bảo kê hộp đêm , sòng bạc , nhà hàng... của toàn đất Seoul này. Nhưng 10 năm trôi qua chúng lại phát triển thành một băng đảng Mafia ghê gớm nhất Châu Á tham gia hàng loạt vào những ngành nghề "tội lỗi " từ bảo kê bình thường cho đến buôn lậu , cho vay nặng lãi , buôn bán ma tuý , thuốc lắc , vũ khí...
Chủ yếu và quan trọng nhất vẫn chính là đường dây rửa tiền xuyên lục địa của chúng , nhằm mục đích rửa tiền một cách sạch sẽ nhất qua mọi mặt trận từ những vụ làm ăn phi pháp.
Thành viên hội đã tăng từ 1000 thành viên cho đến hiện tại đã là hơn 100.000 hội viên. 10 băng đảng đã trở thành 100 băng đảng hợp thành một hội.
Tại phòng họp của dinh cơ , nơi trung tâm chính điện đặt một chiếc ghế được ví như một "ghế rồng" của vua. Chiếc ghế chính xác được chế tạo bằng vàng nguyên chất , toàn thân ghế đều được điêu khắc rồng bay phượng múa có thể nói lên được uy thế và quyền lực của chủ nhân chiếc ghế này ghê gớm đến mức nào .
Người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế thân hình cao lớn , bộ âu phục mặc trên người đắt tiền kính mỹ . Gương mặt anh tuấn, từng nét khắc lên đều hoàn hảo đến mức khiến người đối diện bị hoàn toàn áp chế. Khí chất toát lên vẻ tôn quý vương giả , mị hoặc nhưng lại có phong thái cao ngạo ngất trời.
Hắn chính là ông trùm của những ông trùm , là thủ tướng đầu đảng của tổ chức Mafia lớn mạnh nhất. Là người nắm giữ mọi quyền lực của tổ chức. Tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã là "bố già" của Tam Vương hội. Một người nổi tiếng ngạo mạn , lãnh khốc trong giới. Mọi cử chỉ của hắn , mọi nhấc cử nhấc động của hắn , mỗi cái nhấc chân thôi cũng đã khiến kẻ kẻ người người cúi đầu run sợ.
Đột nhiên cánh cửa gỗ lớn được đẩy ra , một người đàn ông mặc bộ đồ vest bước vào. Anh ta gương mặt đẹp trai , trí thức , nho nhã cả người toát lên khí thái vương tộc . Anh cầm một tập tài liệu đến trước mặt người đàn ông kia.
" Lão đại , cậu đúng là càng lúc càng nhàn hạ . Đêm nào cũng ngồi uống rượu như vậy , 10 năm rồi sao cậu không thể thay đổi thói quen này ? Chuyện gì của hội cũng do một tay mình xử lí . Cậu không quan tâm mình một chút được hay sao ? " - Eriol mở miệng trách móc người ngồi trên ghế.
Syaoran ngồi trên ghế đặt ly rượu sang một bên, một bàn tay xoay xoay chiếc nhẫn đá quý lớn được đeo trên ngón trỏ của bàn tay còn lại. Hắn không có một chút biểu cảm gì với câu trách móc của người đàn ông .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro