Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14: Li Yelan

Được lệnh, Syaoran mới mở cánh cửa phòng. Bước vào trong tôi cũng phải mắt tròn mắt dẹt nhìn tứ phương bốn hướng. Gọi đây là thư phòng thì đúng hơn. Tôi khẽ liếc nhìn bốn tủ sách bằng gỗ cao và chất đầy sách dựng sát bên hai bức tường. Căn phòng rộng và rất trang trọng. Đèn chùm lớn treo bên trên trần nhà, bàn làm việc đặt gần cái cửa sổ cao kéo dài đến trần nhà, tôi thấy bên ngoài cũng có ban công khá to và rộng, căn phòng nằm ở tầng ba nên nó đón gió rất nhiều. Nghĩ đến làm việc mệt mỏi cả ngày mà ra ban công ngắm hoa ở ngoài vườn thư giản thì còn gì bằng. Ở bên phải có bộ bàn trà đậm phong cách truyền thống Trung Quốc.

Nhưng quan trọng nhất là bên trong có một người phụ nữ với mái tóc đen dài buộc cao quay lưng về phía chúng tôi nhìn ra cửa sổ lớn trong phòng.

- "Mẹ gọi tụi con có chuyện gì ạ?"

Người phụ nữ xoay người lại nhìn chúng tôi. Đôi đồng tử màu tím sắc bén lướt qua khiến tôi bỗng lạnh sống lưng. Quả nhiên linh tính mách bảo tôi không bao giờ sai. 

- "C-con chào bác ạ.". Tôi lắp bắp, giọng hơi run.

Người phụ nữ liếc nhìn tôi một lúc thì bỗng bà ấy đứng dậy khỏi ghế đi về phía tôi đang đứng. Tôi bỗng nhũn hết cả chân, khí thế bà ấy áp đảo quá khiến tôi bỗng cảm thấy căng thẳng khủng khiếp.

- "Xem nào, bao lâu rồi nhỉ? Đứa nhỏ kiên cường này...thật tốt khi con vẫn  khỏe mạnh." Bà ấy mỉm cười nhẹ rồi xoa đầu tôi.

Tôi bị hành động bất ngờ của bà ấy làm đứng hình một lúc mới hoàn hồn bối rối: "A-a...c-con cảm ơn ạ!"

Rồi bà ấy lướt mắt xuống nhìn hai đứa nhỏ phía dưới. Tôi cũng vô thức nhìn theo ánh mắt của bà ấy. Thấy hai đứa nắm chặt tay nhau, ánh mắt tụi nhỏ có chút căng thẳng nhìn bà.

- "Li Syaoron, Li Sarah." Giọng nói ảm đạm cũng đủ khiến tôi đổ mồ hôi lạnh chứ nói gì đến tụi nhỏ.

- "Bà-bà nội..." Sarah run rẩy nói, đôi mắt hổ phách long lanh như sắp khóc. Con bé nép sát vào Syaoron, hai tay bấu chặt vào cánh tay anh trai mình.

- "Con chào bà ạ." Syaoron có vẻ bình tĩnh hơn Sarah, lời nói trôi chảy trông không thấy run rẩy sợ hãi chút nào. Thằng bé lễ phép cúi đầu nhẹ chào.

"...."

Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, tôi thầm nuốt nước bọt cái ực, khó thở quá.

- "Thưa mẹ, mẹ gọi chúng con đến có chuyện gì ạ?" Syaoran có vẻ đã quen nên cũng không run sợ gì cả mà bình tĩnh hỏi người phụ nữ.

- "Không có, chỉ là ta có chút chuyện cần hỏi mấy đứa." Bà rời mắt khỏi chúng tôi rồi chầm chậm đi về bàn trà trong phòng: "Mau đến đây ngồi đi."

Chúng tôi cũng hơi rén nhẹ. À không, hình như có mỗi tôi và Sarah thôi. Tôi liếc nhìn Syaoran một cái, thấy cậu ấy chỉ mỉm cười nhẹ trấn an tôi rồi đi trước, tôi và hai đứa nhỏ cũng từ từ đi theo.

"..."

Tôi nghĩ cảm nhận của mình có vẻ chính xác. Hình như không khí căng thẳng không chỉ giảm mà còn ngày càng nặng nề hơn thì phải. Tôi len lén nhìn bà.

- "Hai đứa đến đây được một tháng rồi?" Bà vừa rót trà vửa hỏi.

- "Vâng ạ." Syaoron bình tĩnh trả lời.

- "Hai đứa đến từ thời gian của mười hai năm sau sao?"

- "Vâng ạ."

- "Do thẻ bài Time mà mấy đứa mới đến được đây sao?"

- "Vâng ạ."

Bà ấy im lặng một lúc rồi quay sang tôi: "Cháu có mang theo lá bài ấy không?"

Tôi bỗng giật thót rồi lắp bắp trả lời: "A, v-vâng, có ạ. Cháu có mang theo cả bộ để đề phòng có trường hợp xấu xảy ra."

Tôi lục lọi tìm trong túi mình một lúc rồi đặt lên trước mặt bà lá bài TIME.

Bà ấy cầm nó lên rồi đưa tay kia lên yểm phép tìm kiếm gì đó. Một lúc sau bà ấy đặt lá bài xuống và nói cho chúng tôi biết một thứ: "Ta cảm nhận được lượng ma thuật lớn đã tác động lên nó."

Syaoran nghe vậy thì cũng nói: "Con nghĩ đó có thể là ma thuật của Syaoron. Khi thằng bé đến đây nó nói rằng có thể nó đã vô tình kích hoạt lá bài."

Bà ấy nhìn lá bài một lúc rồi lại nói: "Có thể là như vậy nhưng...ta còn cảm nhận được một dòng chảy ma thuật khác đã tác động lên lá bài gần đây nhất, nó tương tự như Sakura nhưng lại lớn hơn nhiều."

- "Con ạ?" Tôi tự chỉ bản thân trong sự ngỡ ngàng.

Kero lúc này từ trong túi của tôi bay ra ngoài: "Lần đó chủ nhân đã không triệu hồi thành công thẻ bài. Nhưng nếu không thành công thì làm sao để lại được dấu vết ma thuật chứ?"

Syaoran nghe vậy thì nhanh chóng quay sang tôi hỏi: "Sakura, từ lúc đó đến bây giờ cậu đã thử triệu hồi thẻ bài thêm lần nào chưa?"

Tôi lắc đầu: "Không hề. Tớ chưa thử lại lần nào cả. Nhưng...một dòng chảy lớn hơn nhưng lại tương tự tớ...Là ai mới được?" Tôi tự hỏi rồi lại trầm ngâm ra mặt.

- "Mama?" Tiếng gọi non nớt của Sarah đánh thức suy nghĩ của tôi.

- "Ơi? Mẹ nghe đây Sarah?" Tôi trả lời con bé theo phản xạ. Nhưng, tôi chợt nhận ra: "Khoan đã..."

Kero nhìn tôi thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy Sakura?"

Mẹ Syaoran thấy tôi phản ứng như vậy thì cũng gật nhẹ đầu: "Con đoán đúng rồi đấy Sakura. Rất có thể đó là "con" của tương lai đã làm."

- "Nhưng...sao có thể?" Sau khi phát hiện ra thêm một manh mối quan trọng thì tôi lại càng mơ hồ hơn.

Syaoron: ""Mẹ"của tương lai không giống như mẹ của bây giờ đâu ạ."

- "Hả?" Tôi, Syaoran và Kero khó hiểu hỏi. À không, Kero thì chắc là tò mò hơn đấy.

Sarah nghe anh hai mình nói như thế thì cũng bồi thêm: "Mama nhiều lúc rất kì lạ luôn ạ. Mama nói mama hong dễ ghen, nhưng khi ghen lên là đêm nào baba cũng phải ra sofa ngủ."

- "Mẹ còn rất bám người nữa ạ, đặc biệt là bám ba." Syaoron nghe thế thì cũng thuận miệng kể thêm vài hành động kì lạ của "mẹ" chúng là tôi trong tương lai.

Sarah: "Mama còn hay thử thách tụi con và mỗi khi tụi con lâm vào đường cùng mới đến ứng cứu."

Syaoron: "Mẹ còn hay trêu chọc khiến ba nổi điên lên nữa, kết quả của việc nghịch dại đó là nguyên ngày hôm sau mẹ không đi lại được." Nói rồi thằng bé lại đảo mắt một cái: "Cũng may là phòng ba và mẹ cách âm nên tụi con không nghe được gì cả."

Nghe xong Kero liền ồ lên một cách thích thú rồi quay sang tôi.

Còn tôi sao rồi ấy hả? Xin thành thật thưa là không ổn nhé. Gương mặt tôi đều đỏ lự, cả người run lên, tôi xấu hổ cúi mặt xuống. Trời ơi, tự nhiên tôi muốn đào một cái lổ chui xuống quá.

Tôi ngượng chín cả mặt không dám ngước mặt lên nhìn ai nên cũng chẳng biết Syaoran bài ra vẻ mặt nào. Tôi chỉ nghe một tiếng ho khan ngay bên cạnh.

- "Khụ. Con nghĩ hôm nay đến đây thôi. Hai đứa nhỏ vừa mới đáp máy bay nên chắc còn mệt, con xin phép đưa tụi nhỏ về phòng nghỉ ngơi ạ."

Mẹ Syaoran cũng mỉm cười nhẹ nói: "Được rồi, mấy đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Chỉ chờ có thế tôi nhanh chóng chào bà ấy một cái rồi kéo hai đứa nhỏ đi. Trước khi đi xa tôi nghe bà ấy gọi Syaoran ở lại để nói gì đó nhưng tôi không còn tâm trí để quan tâm nữa. Chết rồi, kiểu này chắc tôi phải tránh mặt cậu ấy vài ngày thôi.

- "Mặt cậu chắc chiên quả trứng nó cũng chín luôn đấy Sakura!" Kero trong túi tôi bay ra chọt chọt vào má tôi, miệng thì không ngừng châm thêm dầu vào lửa.

- "Hình như cậu muốn tớ cắt bánh ngọt tháng này đúng không Kero?" Tôi mỉm cười "hiền từ".

- "A, k-không có haha, tớ làm gì có ý đó chứ. Sakura xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, tốt bụng nhất. Cậu sẽ không làm vậy mà đúng không?" Kero nghe tôi nói vậy thì chẳng khác nào tôi cắt đi một phần sự sống của cậu ấy vậy. Cứ bay qua bay lại hết nịnh nọt lấy lòng tôi lại dùng ánh mắt long lanh nhìn tôi như đang cầu xin.

Tôi để ý hai đứa nhỏ thì chỉ nhìn Kero với ánh mắt như muốn nói rằng "Linh thú gì mà mất giá quá vậy?". Tôi chỉ thở hắc ra một cái rồi bất lực nói: "Tớ không cắt bánh ngọt cậu đâu nên là dừng lại cái ánh mắt đó của cậu đi."

- "Waaa, Sakura là nhất!!" Kero vui vẻ cười hô hố bay bay lượn lượn xung quanh.

Sarah xoay người lại ngước lên hỏi tôi: "Baba sao hong đi cùng mình vậy ạ?"

- "Baba có thể đang bận chuyện gì đó thôi. Chắc lát nữa baba sẽ đến chơi với con mà." Tôi cúi người xuống xoa đầu con bé.

- "Syaoron, hai đứa cứ tìm ông nội hay cậu chơi đi nhé. Mẹ cần đi làm một chút chuyện riêng. Kero, cậu dẫn hai đứa đi cẩn thận giúp tớ nhé." Sau khi giao xong nhiệm vụ tôi định đi ngay thì bị Kero gọi lại. "Có chuyện gì à Kero?"

Kero bay đến gần rồi thì thầm vào tai tôi xong rồi giục hai đứa nhỏ đi nhanh để tôi đứng bất động với gương mặt đỏ bừng. Câu nói của Kero cứ vang vọng mãi trong đầu tôi.

"Cậu nhớ cẩn thận với thằng nhóc đó nhé, khi nãy tớ thấy cậu ta trông thích thú lắm."

=========

Mấy nay bận việc riêng nên tôi cũng chẳng có nhiều thời gian viết nên ra chương hơi muộn, mong quý đọc giả bỏ qua cho tôi nhé. Nhân tiện cho tôi xin một vote để làm động lực nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro