Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 8

“To love the journey is to accept no such end. I have found, through painful experience, that the most important step a person can take is always the next one.”

Oathbringer – Brandon Sanderson (*)

*

Sakusa tỉnh dậy với tiếng vòi hoa sen phát ra từ trong phòng tắm của mình. Anh cảm thấy lạnh,hơi ấm bên cạnh đã không còn nữa. Anh từ từ mở mắt ra và hít hà trong mùi hương quen thuộc dường như luôn đưa anh về những ngày tháng hạnh phúc nhất. Về nhà.

Anh đã mỉm cười. Nhưng nụ cười không kéo dài quá vài giây, vì anh sớm nhận ra điều gì đã xảy ra đêm qua và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những ký ức của đêm hôm trước hiện về trong tâm trí anh nhanh như chớp. Anh đã nhớ tất cả mọi thứ. Đôi mắt thủy tinh xanh biếc nhìn anh đầy yêu thương. Sự mềm mại của đôi môi hồng hào khiến anh không nhịn được mà hôn lên. Một cảm giác vui sướng kỳ lạ xen lẫn một chút thôi thúc khi Komori nói với anh rằng cậu thích anh. Anh thực sự hạnh phúc vì dẫu sao anh cũng đã luôn mơ ước điều đó. Anh đã luôn cảm thấy như vậy. Thúc giục hôn cậu,chạm vào cậu ấy và đưa cậu đi trốn trước khi mọi thứ vụt tan biến. Bởi vì anh cũng biết rằng họ không thể yêu nhau như cách họ đã muốn. Không quan trọng anh cảm thấy hạnh phúc hay mong muốn được ở bên Komori đến mức nào, anh muốn hôn cậu và ôm cậu mãi mãi. Nhưng nó không quan trọng vì nó không hề ổn và cả hai đều xứng đáng có được điều tốt hơn. Đặc biệt là Komori.

Nhưng anh đã thật bất cẩn và ích kỷ. Sợ mất cơ hội được yêu Komori một cách tự do chỉ một lần, anh để mặc cảm xúc tuyệt vọng của mình cuốn đi.
Sự hoảng sợ ngày càng lớn trong cơ thể anh khi anh nhận ra mình đã làm rối tung mọi thứ lên nhiều như thế nào. Nếu ai đó phát hiện ra… nó sẽ là dấu chấm hết cho cả hai. Sự nghiệp của họ, bạn bè của họ, gia đình của họ. Họ sẽ mất tất cả. Họ đã sống trong một thế giới không bao giờ chấp nhận điều đó. Tình yêu giữa hai chàng trai cùng quan hệ huyết thống… Thật bệnh hoạn, những lời họ nói. Và có lẽ, họ đã đúng.

Sakusa cảm thấy buồn nôn. Anh cảm thấy như muốn bỏ đi và chỉ nhũng suy tưởng về điều đó cũng khiến anh khó chịu nhất. Anh cần chút không khí trong lành. Dù anh có thể giải quyết mọi rắc rối, nhưng có một điều anh không bao giờ có thể chịu đựng được, và đó là sự thật khi biết rằng Komori sẽ phải trải qua những điều tương tự, yêu em họ của mình một cách thoải mái sẽ có ích lợi gì trong lúc này, nó sẽ chỉ mang lại cho cậu sự ô nhục và đau khổ.

Cơ thể anh căng thẳng khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở. Sakusa đã mặc vội một ít quần áo và ngồi ở mép giường. Quay lưng lại với phòng tắm, anh không đủ can đảm để nhìn cậu. Nếu anh làm vậy, anh biết mình sẽ không thể dừng việc này lại.

"Kiyoomi ...?" Komori nói từ phía sau, phá vỡ sự im lặng.

Sakusa không quay lại nhìn cậu. Anh cảm thấy khóe miệng và tay mình hơi run lên khi cố gắng tìm cách để nói.

Anh mất một lúc. Anh biết Komori cũng đang căng thẳng.

“Anh nên rời đi,” cuối cùng anh nói; giọng run run.

Không phải như thế này… đừng nói nữa…

Anh biết là không đúng khi yêu cầu cậu rời đi như vậy. Nó thực sự sai. Nó đã sai. Nhưng anh có thể nói gì khác khi anh đang cảm thấy sợ hãi và cả người anh dường như  bị tê liệt.

"Gì!?" anh lại nghe thấy giọng của Komori. Sự bối rối và giận dữ thoát ra từ môi cậu.

Sakusa cố gắng thở. Mắt nhìn xuống sàn.

“Nó… nó là một sai lầm…” Những lời của Sakusa phát ra như một con dao găm ngay cả đối với chính anh. Anh biết chúng sẽ làm tổn thương người mà anh có lẽ yêu thương nhất trên đời này, nhưng có lẽ, chỉ có thể, nỗi đau của ngày hôm nay sẽ mang lại điều tốt đẹp nhất cho ngày mai. “Dù chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Đó là một sai lầm. Nó sẽ không xảy ra nữa ”.

Em xin lỗi, Motoya…

Những bước chân giận dữ tiến về phía anh. Sakusa hoảng sợ. Anh cảm thấy không khí rời khỏi phổi khiến anh khó thở.

“Sai lầm cái quái gì vậy, Kiyoomi!” Komori đã đến trước mặt anh. Sakusa đưa mắt nhìn sang bên phải.

“Anh biết ý em là gì…” Sakusa vẫn lầm bầm với giọng run rẩy của mình. “Đừng bắt em phải nói điều đó… Làm ơn, chỉ cần… rời đi…” Sai. Nó hoàn toàn sai lầm.

"Một sai lầm? Đó thực sự là những gì dm đang nghĩ về việc này? Chúng ta bây giờ chỉ đáng là một sai lầm chết tiệt? ” Komori gần như hét lên, nhưng giọng cậu cũng đang run rẩy. Sakusa không nhìn cậu, anh sẽ không dám. Giọng nói của Komori cho anh biết cậu đã khó chịu như thế nào. "Chúa ơi! Hãy nhìn anh và nói với anh đây là một sai lầm chết tiệt, thôi nào! Hãy nhìn anh này! ” Komori hỏi khi giọng cậu trở nên réo rắt.

Tay Komori nắm lấy vai Sakusa. Nhấn mạnh và lắc nó, yêu cầu một câu trả lời thỏa đáng.

Sakusa đẩy tay Komori ra theo bản năng. Anh không cố ý. Nhưng anh đã trở nên quá sợ hãi. Sợ dù chỉ là cử động nhỏ nhất.

“Đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn…” Sakusa thì thầm với chính mình nhiều hơn là với Komori. “Nó không đúng… nó chưa bao giờ như vậy. Chỉ cần, vượt qua nó đi Motoya. Giả vờ như điều này không bao giờ xảy ra. Đi tiếp và đừng nhìn lại điều này… Anh phải làm vậy. ” Đó không phải là sự thật. Anh biết nó không phải. Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc có thể đi tiếp nếu không có Komori. Từ đây. Nhưng nếu nói dối khiến cả hai chọn đúng con đường, thì anh sẽ nói dối. Đó là điều tốt nhất, anh cố gắng thuyết phục bản thân.

Komori im lặng. Cậu vẫn đứng yên trước mặt anh.

"Là vậy sao…?" Komori thì thầm. "Đây là cảm xúc thật của em?"

Đó là một câu hỏi. Sakusa thậm chí không thể nhúc nhích.

Nói gì đó đi… trả lời cậu…. Nói với cậu rằng điều đó không đúng. Nói cho cậu biết được cảm xúc thật của anh

“Em sẽ để anh đi như thế này….? Tin rằng em và anh không cảm thấy giống nhau? ”

Em cũng thấy vậy, xin đừng đi. Hãy ở lại đây.

“Làm ơn, Kiyoomi, đừng để anh tin rằng em không quan tâm…” Komori nức nở. Trái tim Sakusa dường như tan nát.

Cuối cùng anh cũng chuyển sang nhìn cậu. Có thể là do ngần ấy năm anh đã cam tâm bảo vệ anh họ của mình. Nhưng Komori không nhìn anh nữa. Cậu nhìn xuống sàn. Những hàng nước mắt ướt đẫm sắp tuôn trào. Tất cả những năm tháng anh dành để đảm bảo rằng Komori vẫn ổn, chỉ để làm gì? Để anh trở thành lý do chính khiến cậu đau khổ.

Làm thế nào để bạn có thể bảo vệ ai đó khỏi chính mình? Bằng cách để họ đi, anh tự nhủ. Bằng cách giải phóng họ, mặc cho họ có muốn hay không.

“Được rồi, vậy…” Komori gần như không thể nói rõ khi cậu quay người rời đi.

Sakusa nhìn thấy một vài giọt nước mắt rơi trên sàn nhà. Những bước chân đi quanh phòng,và rồi là một cánh cửa đóng sầm. Komori đã rời đi, và một lần nữa, anh đã không cản cậu lại. Anh biết mình sẽ không có cơ hội nào khác để sửa chữa mọi thứ. Anh đã làm hỏng tất cả chỉ vì sự ích kỷ và thiếu thận trọng của mình. Không. Trên thực tế, đó là bởi vì anh chẳng hơn gì một kẻ hèn nhát. Bởi vì anh chưa bao giờ có thể nói ra cảm xúc thật của mình, cũng như không biết cách đối mặt với chúng như thế nào cho hợp lý. Anh là một tên ngốc. Và bây giờ, anh đã mất Komori mãi mãi. Sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Anh cảm thấy ươn ướt trên má mình. Vị mặn của nước mắt trên khóe miệng anh. A… anh đã khóc. Đã bao lâu rồi? Hơi thở trở nên khó khăn hơn trước ,toàn thân anh run rẩy. Anh nằm đó, khép mình trong sự cô độc nơi căn phòng trống, rít lên như một đứa trẻ vừa trực chào đời. Dùng tay để xoa dịu cơn đau của mình. Anh chưa bao giờ khóc như thế này, kể cả khi còn nhỏ. Chưa bao giờ.

Sakusa nhìn chằm chằm lên trần nhà qua đôi mắt mờ mờ ảo ảo. Anh đã dành hàng giờ ở đó, rơi lệ và thổn thức cho đến khi không còn giọt nước mắt nào nữa.

Komori đã rời xa anh, và mọi thứ giờ còn tồi tệ hơn.

*

Sakusa Kiyoomi thức dậy vào sáng hôm đó mà không có chút sức sống nào cả. Bầu trời xám xịt và lạnh lẽo, Giáng sinh đã cận kề.

Khi còn bé, anh không quan tâm lắm đến lễ Giáng sinh. Anh cũng không bao giờ hiểu tại sao bọn trẻ lại hào hứng với nó. Cho đến khi anh gặp Komori và trải qua Giáng sinh cùng cậu ấy. Cách đôi mắt ấy tỏa sáng và những nụ mỉm cười với từng cử chỉ nhỏ. Hơi ấm của ngôi nhà, mùi thức ăn tự nấu và tiếng cười nói. Lúc đó anh mới hiểu. Và anh đã lần đầu thực sự tận hưởng Giáng sinh như bao đứa trẻ khác.

Một cách bí mật, anh thích nó nhiều như Motoya. Nó thậm chí không phải bởi những món quà; mà là về sự cho đi, về tình yêu mà họ đã chia sẻ như một gia đình. Nghe thật sáo rỗng.

Đã gần hai tuần kể từ khi anh đẩy Komori ra khỏi cuộc đời mình. Anh đã không gọi cho cậu dù chỉ một cuộc, và tất nhiên Komori cũng không làm vậy. Anh đã kiểm tra trên mạng xã hội của Komori, chỉ để xem giờ cậu đang như thế nào, ngoại trừ bức ảnh họ chụp vào đêm hôm đó trước khi đến chỗ của Sakusa thì vẫn không có gì mới.

Cuộc sống cũng không quá tệ, anh không phụ thuộc vào Komori để sống một cách hạnh phúc, tuy nhiên, anh lại cảm thấy đau khổ vô cùng.

Anh vẫn còn bóng chuyền, và một vài đồng đội hay bạn bè đang lo lắng cho anh. Anh không chắc mình có thể gọi Atsumu, Hinata và Bokuto là bạn của mình hay không. Nhưng anh biết họ quan tâm đến anh và anh rất biết ơn vì điều đó. Anh còn có Ushijima, tình địch và cũng là người yêu cũ của anh. Nhưng không ai trong số họ là Komori. Không ai trong số họ là người mà anh có thể dễ dàng tìm đến và nói ra cảm xúc của mình. Anh luôn nghĩ rằng mình không bao giờ cần những thứ như vậy, luôn có sẵn mọi thứ. Anh không bao giờ cần bất cứ điều gì ngoài bản thân mình.

Nhưng anh nhớ cảm giác mà Komori luôn mang đến cho mình. Niềm khao khát ấm áp chỉ có người anh họ của anh mới có thể đem lại cho anh. Những cuộc gọi và những cuộc nói chuyện nhỏ, và suy nghĩ về một người nào đó vẫn đang lởn vởn trong đầu anh.

Anh biết mình không phải là người dễ đoán, nhưng Komori luôn tìm cách để hiểu anh, khiến anh nói chuyện. Và anh đã dập tắt thứ dường như là tất cả những gì anh ấy đang có
Anh thở dài, nhìn qua tấm kính cửa sổ. Mùa giải bóng chuyền đã gần xong, và sau đó anh không có gì để phân tâm. Chỉ có sách,những câu đố và phim tài liệu cùng đống công việc nhà. Không thứ gì trong số chúng có thể lấp đầy khoảng trống của anh hiện giờ.

Ngày hôm đó là một là màu xám xịt; anh đã tự tay giết chết mặt trời và giờ không còn gì ngoài những đám mây đen trong đầu.

*

Ngày 18 tháng 12 năm 2021

“Omi, Omi! Cậu có kế hoạch gì cho Giáng sinh chưa!? ” Bokuto hỏi với giọng vui vẻ thường ngày.

Sakusa quay lại nhìn anh, họ đang ở trong phòng thay đồ. Họ vừa có trận đấu cuối cùng trong mùa giải và đã giành chiến thắng, nhưng chỉ vừa đủ. Đó là một trận đấu tuyệt vời.

"Không. Vẫn chưa có kế hoạch ”anh trả lời một cách đơn giản.

“Eo, cậu định trải qua  cả kỳ nghỉ một mình à? Làm sao mà chịu được như vậy? Tôi nghĩ cậu sẽ dành chúng với Toya-kun ”Atsumu nói, đang thay quần áo của mình gần họ.

Một vị chua chát hình thành trên đầu lưỡi anh.

"không." Anh nói, không thêm thông tin gì nữa. "Và đừng gọi anh ấy như vậy."

"Cậu không có ai để dành cho những ngày nghỉ à?" Bokuto tò mò hỏi. “Nếu không, hãy thoải mái tham gia cùng tôi,Akaashi và gia đình tôi, cậu sẽ rất được hoan nghênh” một nụ cười rộng mở trên môi Bokuto. Sakusa cũng cười nhẹ. Anh đánh giá cao lời đề nghị của Bokuto.

“Cảm ơn, Bokuto-san” anh nói với giọng nhẹ nhàng. "Nhưng tôi ổn khi ở một mình."

“Mọi người cũng được hoan nghênh nếu đến chơi vào những ngày nghỉ với tôi và Osamu, sau khi trở lại nhà. “Atsumu nói, thích thú với sự dịu dàng đột ngột của Sakusa.

“Tôi không nghĩ Osamu đồng ý với điều đó. Hai người đã không gặp nhau trong một thời gian. Hãy tận hưởng khoảng thời gian một mình của cặp song sinh và làm bất cứ điều gì mà cặp song sinh làm ”.

Atsumu hơi đỏ mặt khi nhìn sang chỗ khác. Cậu ho, nhưng sau đó mỉm cười.

"Tất nhiên chúng tôi sẽ như vậy ." cậu nói khi vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh. "Nhưng nghiêm túc đấy, cậu vẫn sẽ được chào đón bất cứ khi nào cậu muốn."

"Chắc chắn rồi." Bokuto nói. "Nói thấy đấy, tôi biết cậu không phải là người vui nhất, nhưng sau Thế vận hội, cậu có vẻ hạnh phúc hơn, bằng cách nào đó."

“Ừ, bớt u ám hơn và tất cả. Cậu thậm chí còn mỉm cười. Thành thật mà nói, phần lớn là khá đáng sợ, ”Atusmu cố gắng trêu chọc, có thể nói đùa vì đó là cách riêng của cậu để làm dịu mọi thứ, để thể hiện sự quan tâm theo cách của mình.

“Nhưng gần đây cậu lại có vẻ hơi sa sút…” Bokuto tiếp tục. "Chúng ta có thể nói như vậy."

Sakusa nhìn họ. Tất nhiên, anh không thể nói cho họ biết điều gì đã khiến anh như thế này. Nhưng anh ấy đánh giá cao tất cả sự quan tâm của đồng đội mình.

“Tôi ... tôi đang có một vài chuyện. Nhưng sẽ không sao đâu. " Anh nói và cũng cố mỉm cười.

“Chà ngay cả khi Nó sẽ khiến cậu từ bỏ bóng chuyền….” Atsumu nói thêm với vẻ tự mãn trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.

"không bao giờ."

"Cậu có cần nói về nó không?" Bokuto nói một lần nữa, tiến lại gần Sakusa hơn, nhưng không quá nhiều. Anh ta có vẻ nghiêm túc.

"Không. Không hẳn. Cảm ơn." Một cảm giác ấm áp hình thành trong ngực Sakusa. Anh đã trở nên yêu thích hai người này. Và cả Hinata nữa. Có thể cậu đã trở lại Brazil, nhưng cậu ấy vẫn gửi tin nhắn cho họ mọi lúc để đảm bảo rằng họ vẫn ổn. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu đột nhiên cậu gửi cho anh ấy một tin nhắn hoặc cuộc gọi video. Atsumu và Bokuto không giỏi giữ bí mật về sự quan tâm của họ.

“Được rồi, bất cứ khi nào cậu cần, chúng tôi đều ở đây giúp cậu, Omi-kun” Atsumu nói. Sakusa nhìn họ.

"Tôi rât cảm kích. Thực sự đấy. ” Anh đáp, một nụ cười nhẹ trên môi. một cách có tự chủ.

Anh đứng dậy và đeo khẩu trang vào. Anh cảm ơn Bokuto và Atsumu một lần nữa trước khi lên đường rời khỏi cơ sở MSBY.

Vừa ra ngoài, anh liền giật lấy điện thoại và nhắn tin.

"Chúng ta có thể gặp và nói chuyện không?"

Sau một vài phút, anh đã có câu trả lời.

"Được."

Đó là tất cả những gì mà tin nhắn đã nói.

*

“Kiyoomi? Em đang làm gì vào lễ Giáng sinh? ” Kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu.Sakusa hồi 9 tuổi đang ngồi thẳng lưng trên ghế trong lớp học. Họ có kha khá thời gian rảnh để chuẩn bị cho đến kỳ tiếp theo. Hầu hết những trẻ em khác đều đang nói chuyện hay ngồi hoàn thành bài tập. Sakusa đã hoàn thành mọi thứ, cũng như cậu bé trước mặt. Đôi lông mày rậm mà anh thân quen với anh giờ nhướng lên vì tò mò, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi.

"Cha mẹ em muốn đến thăm anh trai đang học ở nước ngoài."

“Woaahh Kiyoomi,tuyệt vậy, anh cá sẽ rất vui nếu đi du lịch nước ngoài cùng bố mẹ và chị em đấy!”
“Chị ấy sẽ không đi. Chị nói còn phải bận rộn với mấy cái dự án đại học ”.

Komori gật đầu hiểu ý nhưng sự thích thú của cậu vẫn không hề phai nhạt.

“Thế nhưng, em vẫn có cơ hội lên chuyến bay và thăm anh trai em mà.”

"Đúng rồi. Em đoán thế."

Sakusa không hào hứng chút nào. Anh biết sẽ không có nhiều thứ anh muốn làm ở đó. Motoya, người dường như đọc được suy nghĩ chỉ cần nhìn qua mặt anh. Cậu đang suy nghĩ.

"Nếu em không muốn đi, tại sao không nói với họ?" cậu nói, nhìn anh chằm chằm.

Sakusa cũng nhìn anh. Đôi mắt cậu vẫn sáng xanh như thường lệ.

"Họ sẽ không bao giờ để em ở lại một mình."

“Nhưng em sẽ không ở mộ mình mà. Anh sẽ ở bên em ”anh họ anh nói, đôi môi hồng giãn sang hai bên. "Em có thể ở lại nhà anh. Anh khá chắc bố mẹ anh sẽ không phiền đâu. "

Hy vọng dần lớn lên trong Sakusa.

"Em chưa nghĩ đến việc đó bao giờ…”

Nụ cười của Komori hơi gượng đi một chút.

“À, ý anh là, em không cần phải đến nếu em không muốn. “Cậu nói khi má bắt đầu đỏ bừng lên.

“Không, ý em là. Em rất thích! ” Komori ngạc nhiên nhìn anh. Sakusa cũng mở to mắt ngạc nhiên vì anh không chắc tại sao mình lại trả lời một cách gấp gáp như vậy. Má cũng dần đỏ lên.

“Vậy, hãy thử bảo với chú dì đi. Còn anh sẽ nói với bố mẹ mình. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng kì nghỉ đông. ”Sakusa muốn đáp lại điều đó, nhưng trước khi có thể, chuông báo tiết học tiếp theo vang lên và Komori đành tạm biệt, chạy về lớp của mình.

Một kỳ nghỉ đông với Motoya… Sakusa nghĩ. Một nụ cười nhỏ nở trên miệng anh.

*

20 tháng 12 năm 2021

Một cơn gió mạnh ập vào mặt Sakusa khi anh đang dạo bước trên phố. Anh mặc một chiếc quần thể thao màu đen, giày trắng và một chiếc áo khoác ấm cỡ lớn. Loại dài tới tận dưới đầu gối của anh. Anh quàng một chiếc khăn màu đen, và tất nhiên, là cả khẩu trang của anh ấy. Họ đã đồng ý gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ mà cả hai đều thích và được Sakusa đồng ý. Anh có thể hơi kén chọn khi đến những nơi công cộng, đặc biệt nếu đó là nhà hàng. Đúng vậy, khá là cầu kì.

Anh đã đến nhà hàng. Anh hơi lo lắng vì anh không chắc mình phải nói gì. Nhưng anh ấy cần phải nói chuyện. Bây giờ anh đã biết điều đó. Anh vào nhà hàng và ngồi trên một chiếc bàn nhỏ cách xa hầu hết với mọi người. Anh gọi 2 ly cà phê và bắt đầu ngồi đợi. Anh đã đến sớm hơn mười phút vì anh không thích bắt mọi người phải đợi.
Đã vài phút trôi qua cho tới khi có người đứng trước mặt anh.

"Xin lỗi vì làm cho cậu phải chờ." là một giọng nói trầm. Sakusa nhìn lên. Ushijima Wakatoshi đang đứng trước mặt anh. Đôi mắt sáng và cơ thể săn chắc. Vẫn đẹp như thường lệ. Anh mặc một chiếc quần dài màu xanh lam và chiếc áo khoác màu be trông thật ấm áp và lịch lãm.

“Không hề,” anh trả lời. "Tôi đã gọi ít cà phê cho chúng ta, nhưng đây là thực đơn, phòng khi anh đói hoặc cần thứ gì khác." Sakusa nói khi đưa thực đơn cho Ushijima.

"Tôi sẽ gọi thêm món tráng miệng." Ushijima nói. “Cảm ơn đã gọi một ít cà phê cho tôi” anh nói thêm khi ngồi xuống.

Sakusa gật đầu.

"Tôi không biết anh đã ở Nhật Bản."

“Mùa giải bóng chuyền ở Ba Lan đã kết thúc vào cuối tuần trước. Tôi đang nghỉ mấy ngày ở đây ”.

"Vậy anh cũng không nên ở Sendai chứ?" Sakusa nhướng mày hỏi.

“Tendou cần phải làm một số việc kinh doanh ở đây trước, chúng tôi sẽ dành một vài ngày ở Tokyo trước khi trở lại Miyagi. Cậu ấy nói muốn gửi đến mọi người một lời chào ”.

"Vậy, cuối cùng anh cũng hẹn hò." Đó không phải là một câu hỏi.

"Đúng vậy." Giọng của Ushijima có vẻ không lo lắng. Sakusa mỉm cười trong lòng. Anh vẫn luôn cổ vũ cho Ushijima. Và mặc dù Tendou không hẳn là kiểu người mà anh yêu thích, nhưng anh biết cậu quan tâm đến Wakatoshi đến mức nào, và họ có thể hiểu nhau đến mức nào.

"Chúc mừng." Sakusa nói, một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt. Tuy nhiên, anh không hào hứng. Nhưng là vì những lý do không liên quan gì đến mối quan hệ gần đây của Ushijima.

"Cảm ơn." Ushijima lịch sự nói và mỉm cười một chút trước khi nói thêm. "Mọi chuyện ổn chứ? Tôi rất bất ngờ khi nhận được tin nhắn của cậu ”.

Sakusa đã dành rất nhiều thời gian để lướt mạng xã hội gần đây, mặc dù anh hầu như không đăng bất cứ thứ gì. Đó là sau trận đấu cuối cùng của mùa giải khi anh nhìn thấy Ushijima trong một bức ảnh, ngay tại Tokyo. Anh nhắn tin ngay lập tức. Anh nghĩ rằng có thể, nói chuyện với anh ấy sẽ giúp anh có thể hình dung ra mọi thứ.

"Tôi ổn." Sakusa nói mặc dù không phải vậy.

Ushijima nhìn anh một lúc, họ đã hẹn hò hơn một năm và anh biết rõ về Sakusa. Anh không nói gì, chỉ nhìn anh, chờ đợi.

Sakusa thở dài.

“Tốt thôi… tôi không. Nhưng tôi không chắc mình có thể nói cho bạn biết chính xác vấn đề là gì ”. Sakusa nói, đưa mắt xuống bàn tay của mình trên bàn.

"Cố lên. Cậu có thể lược bỏ một số chi tiết nếu việc nói nó khiến cậu khó chịu ”.

"Tôi đoán tôi có thể thử." Anh trả lời.

Một người phục vụ đến gặp họ để giao cà phê. Ushijima yêu cầu một chiếc bánh crepe ngọt, điều này khá bất thường, vì anh ấy không phải kiểu người thích ăn đồ ngọt, nhưng có lẽ đó là do ảnh hưởng từ Tendou Satori.

Người phục vụ gật đầu rồi vội vàng đi vào bếp. Để họ lại một mình.

Sakusa nhấp cốc cà phê của mình trước khi nói.

“Tôi đã làm hỏng mọi thứ với một người mà tôi rất quan tâm” Anh bắt đầu. “Tôi đã đẩy người đó ra khỏi cuộc đời mình vì ở bên nhau là không đúng. Vì điều tốt nhất cho cả hai là tránh xa và tránh khỏi những mớ rắc rối. Để tiếp tục sống một cuộc sống bình thường và yên bình. Đó là những gì tôi nghĩ lúc đầu… hoặc những gì tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân… Tuy nhiên, đã một tháng rồi và cảm giác nó không ổn chút nào, ”anh nói với đôi mắt nhìn chăm chằm vào ly cà phê trên tay mình.

“Nó thực sự có cảm giác rất sai lầm. Giống như, mọi thứ không nên theo cách này. Và tôi cảm thấy như trở thành một mớ hỗn độn thực sự. Những điều tôi làm, nói và nghĩ, không hài hòa chút nào. Tôi nói rằng tôi ổn, nhưng tôi không ... thực ra tôi cảm thấy chút thất vọng. "

Sakusa dừng lại một lúc, có lẽ ngạc nhiên về khả năng nói của mình lúc này. Cảm giác lòng anh nhẹ hơn từng chút một.

"Nếu cảm thấy nó không đúng, có lẽ nó không phải là." Ushijima nói. "Tôi có thể biết tại sao ở cùng với người đó là không đúng không?"
Sakusa mất một lúc để trả lời điều đó.

"Anh ấy là một người đàn ông." anh trả lời

“Tôi cũng vậy, hồi đó cậu không quan tâm. Nhưng tôi hiểu nếu áp lực xã hội đang gia tăng. Chúng ta càng được biết đến thì những thứ đó dường như càng có sức nặng ”. Ushijima nói với giọng trầm lắng.

“Ừ… Họ có… Nhưng không chỉ có vậy…” Sakusa lẩm bẩm.
"Không sao nếu cậu không muốn tiết lộ với tôi điều đó."

"Tôi nghĩ tôi muốn ... tôi cần, có lẽ." Suy nghĩ của Sakusa đến và đi như một mớ bòng bong. Anh không chắc tại sao anh lại muốn chia sẻ điều này với Ushijima. Có lẽ vì như vậy anh có thể hiểu tình hình hơn và sẽ khiến anh đi sâu vào lý trí. Hoặc Có lẽ vì sau ngần ấy năm anh ấy đã quá mệt mỏi với việc từ chối tình cảm thật của mình, giấu chúng ở đâu đó bên trong mình, không thể làm vậy chỉ khi có Motoya ở bên. Bên cạnh đó, Ushijima là người mà anh có thể dễ dàng tin tưởng.

Anh lấy một chút can đảm và nói lại.

“Chúng tôi… chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhau. Chúng tôi là một gia đình… ”Sakusa nói khi nhìn sang chỗ khác, có lẽ sợ hãi khi nhìn thấy biểu hiện của Ushijima.
“À, ý cậu là Komori. Anh họ của cậu?" Anh nói như thể nó không có gì.

Anh quay lại để nhìn thấy khuôn mặt của Ushijima. Vẻ mặt của anh ấy không thay đổi chút nào. Anh ấy trông vẫn ổn, như thường lệ. Như một khuôn mặt lạnh

"Tại sao anh không bị sốc?" anh ngạc nhiên hỏi.

“Trước đó cậu có nói với tôi cậu ấy là anh họ của cậu,tôi vẫn luôn nghĩ rằng có gì đó giữa hai người. Hoặc ít nhất, cậu ấy dường như gần gũi với cậu hơn bất kỳ ai khác. Bên cạnh đó, hôn nhân của anh em họ không hoàn toàn bất thường trong gia đình tôi, cũng như hầu hết các quốc gia ”. Ushijima tuyên bố, một nụ cười nhỏ dần hình thành trên môi.

Sakusa nhìn anh chằm chằm, có chút ngờ vực.

“Chà… tôi không nghĩ điều đó áp dụng được cho gia đình chúng tôi.” Anh nói, lại cảm thấy sức nặng đè lên vai mình.

"Tôi có thể hiểu điều đó."

“nhưng mà, tôi muốn anh ấy trở lại…” Sakusa cuối cùng cũng nói ra.

Ushijima nhướng mày. Và di chuyển tay của mình lên cằm, như thể anh ấy đang suy nghĩ.

“Vậy thì hãy đưa cậu ấy trở lại,” anh chỉ đơn giản đề nghị vậy. "Tôi có thể nói rằng cậu ấy cũng quan tâm đến cậu rất nhiều."

Sakusa hơi đỏ mặt.

“Phải, anh ấy luôn như vậy…” anh đáp lại với cảm giác nhớ nhung. “Tôi đoán mình vừa trở thành một kẻ nói dối. Tôi không bao giờ thành thật với cảm xúc thật của mình, tôi đã phủ nhận chúng rất nhiều, nhưng tôi luôn ở đó, hy vọng… Và cuối cùng khi điều đó xảy ra, tôi đã sợ hãi và đẩy anh ấy ra bằng cách nói tất cả những điều kinh khủng đó. Nói rằng anh ấy quên hết tất cả đi. Giả vờ như đó không phải là điều mà tôi đã ao ước kể từ khi gặp nhau… Tôi giống như một đứa trẻ, chơi một trò chơi kéo và đẩy ngu ngốc. Tôi đã hoàn toàn là lạc lối rồi”.

Ushijima cẩn thận lắng nghe từng từ. Mặt anh vẫn không cảm xúc, nhưng Sakusa biết anh đang quan tâm.

“ Đôi khi những người lạc lối cũng không hơn gì một người đàn ông đang cố gắng thay đổi chính mình. ”Anh nói với một giọng điệu bình tĩnh.

Sakusa nhìn lên để xem anh ấy. Bất ngờ không chỉ vì chắc chắn cả hai đều nói nhiều hơn bình thường, mà còn vì, Ushijima, người thường nói thẳng vào vấn đề lại là người khá ... thơ mộng?

“Điều đó… thực sự rất có ý nghĩa” Sakusa nói, không giấu giếm nổi giọng điệu thích thú.

“Tôi vừa đọc nó trong mấy cuốn sách giả tưởng mà Tendou cho tôi mượn. Chúng rất thú vị. Tôi nghĩ nó phù hợp với hoàn cảnh bây giờ của cậu”.

"Nó có ... ít nhất là phần đó." Sakusa tự hỏi đó là loại sách giả tưởng nào.

"Thế cậu muốn làm gì nào? Với tôi, dường như cậu biết chính xác những gì cậu muốn nhưng lại sợ hãi đấu tranh vì nó ”.

"Tôi... Tôi cũng là một kẻ hèn nhát ”. Anh thở dài. “Tôi vẫn nghĩ rằng chúng tôi xứng đáng có được tốt hơn… ít nhất, anh ấy nên như vậy. Tôi là ai mà có thể nhốt anh ấyvào một cái lồng nơi anh buộc phải giữ bí mật về mối quan hệ của chính mình? "

“Sakusa Kiyoomi mà tôi biết không phải là một kẻ hèn nhát. Cậu luôn vượt qua mọi thứ cho đến khi chúng có vẻ như đã hoàn thành. Dù cậu quyết định thế nào, hãy đảm bảo hoàn thành nó. Nhưng tôi phải nói với cậu rằng ... đừng đưa ra quyết định cho cậu ấy. Hãy để cậu ấy tự suy nghĩ cho riêng mình. Hãy đưa ra lựa chọn của riêng mình. Có lẽ cậu ấy muốn đi vào cái lồng đó với cậu và phá vỡ song sắt. Dù gì thì cậu ấy cũng mạnh mẽ ”.

Sakusa im lặng một chút. Những gì Ushijima đang nói hoàn toàn có lý. Nhưng anh vẫn sợ hãi. Và bằng cách nào đó, anh cảm thấy như sắp hết thời gian.

“Wakatoshi kun… anh đã thay đổi. Anh đã trở nên khôn ngoan hơn. ”

Ushijima bật cười và trái tim Sakusa như nhảy lên. Anh vẫn luôn có chút tình yêu nhỏ đối với anh ấy.

"Tôi cũng thấy như vậy. Nhưng tôi rất trân trọng lời khen đó của cậu”.

Lần này Sakusa cười thật tươi.

“Cảm ơn… giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi”.

"Không có chi."

Người phục vụ mang theo chiếc bánh crepe mà Ushijima đã gọi. Anh im lặng ăn nó, và Sakusa cũng để cho mình chìm đắm trong dòng suy nghĩ, thưởng thức ly cà phê của mình.

Khi họ đã xong việc và rời khỏi nhà hàng, sẵn sàng chào tạm biệt và đi những con đường khác nhau, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Sakusa.

"Wakatoshi?" anh gọi. "Có phải Tendou-san vẫn sống ở Paris đúng không?"

"Đúng rồi." Ushijima gật đầu đáp lại.

Sakusa nhướng mày. Rồi anh cười.

"Tôi hiểu rồi ... Chúc hạnh phúc sẽ đến với cả hai người." Và anh đã thực sự mong như vậy.

"Cảm ơn cậu. Tôi rât cảm kich. “

Có lẽ khoảng cách không phải là vấn đề khi bạn muốn chắc chắn về tình cảm của mình. Khi nếu tình yêu bền chặt, khoảng cách chẳng là gì ngoài những con số.

“Gửi Tendou-san lời chào của tôi.”

"Tôi sẽ làm vậy." Ushijima nói.

Và cùng với đó, họ tách nhau ra, mỗi người một hướng.

Đêm đó, Sakusa đã mơ rất nhiều. Những mảnh ký ức như mảnh ghép xếp khít vào nhau, cuối cùng cũng hé lộ một bức tranh hoàn chỉnh với đầy đủ sắc thái và màu sắc.

*

Sakusa Kiyoomi, 9 tuổi.

Toàn thân cậu phấn khích khi nghe câu trả lời của bố mẹ.

“Con có chắc về chuyện này không, Kiyoomi-chan” Mẹ anh hỏi. "Con sẽ không cảm thấy cô đơn đấy chứ?"

Thật buồn cười khi mẹ anh hỏi điều đó, khi anh đã trải qua gần như tất cả những ngày thơ ấu của mình mà không có họ. Điều gì đó chỉ thay đổi khi Motoya bước vào cuộc đời anh. Tất nhiên,anh không định nói điều đó.

Sakusa lắc đầu.

“Con sẽ ở cùng Motoya. Và cả bác Komori nữa ”. Anh nói với một giọng trầm và lịch sự.

“Đúng vậy,” cha anh đồng ý. " chúng ta đã mua vé máy bay, nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất.Chúng ta có thể  sẽ bận rộn ở bên đó, và Kiyoomi sẽ bị cô đơn ở đó chứ không phải là ở đây. Bên cạnh đó, chị gái anh là người đã mời Kiyoomi đến ở kỳ nghỉ đông với họ ”.

“Mmm, em đoán là có thể được. Có một vài nơi em muốn đến thăm mà Kiyoomi có thể không được phép vào, ”mẹ của anh nói thêm.

"Được rồi. Con có thể ở lại nhà bác  miễn là con hứa sẽ cư xử phải phép và ngoan ngoãn ở đó ”.

"Tất nhiên!" anh nói có vẻ hơi quá phấn khích. Anh gằn giọng lại. "Chắc chắn rồi bố. Con sẽ cư xử đúng mực. Con hứa."

Cha anh gật đầu và mẹ anh tặng cho anh một nụ hôn trên trán. Mẹ anh là một trong số ít người được phép chạm vào anh gần như thế này. Hoặc có thể, anh đã quen với sự gần gũi với mọi người kể từ khi anh dành nhiều thời gian cho Motoya và gia đình.

Kiyoomi tạm biệt và nhanh chóng chạy ra ngoài, đến nhà Motoya cách đó vài dãy nhà. Hôm nay là sáng Chủ nhật, nhưng anh hy vọng sẽ thấy cậu đang thức giấc.

Anh đến nhà của Komori và gõ cửa. Bác của anh đã nói với anh rằng không cần phải gõ cửa vì anh là một phần của gia đình. Nhưng thật kỳ lạ khi anh lại không làm như vậy. Bác anh chạy ra mở ngay. Anh mặc một bộ quần áo bình thường và bác của anh ấy cũng vậy

“Ohh Kiyoomi-kun! Con đến rồi, ”Bác nói với nụ cười rạng rỡ trên môi. Như thể có Kiyoomi trong nhà là điều tuyệt vời nhất trên đời. "Vào đi, Motoya vẫn đang ngủ, bác đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng con có thể ở lại đây." Bác nói với một giọng vui vẻ.

“Cứ thoải mái như khi ở nhà nhé. Bác sẽ ra ngoài chỉ trong vài giờ. Bữa sáng đã có trong nhà bếp; con chỉ cần hâm nóng thức ăn. “Bác gái của anh xoa đầu anh ấy. Kiyoomi cảm thấy choáng ngay lập tức, một vệt ửng hồng hiện lên trên má anh.

"Cảm ơn bác. Con muốn gặp Motoya. " Anh nói một cách ngượng ngùng. "Nhưng con có thể quay lại sau nếu anh ấy vẫn còn ngủ."

“À không thể được chứ, con đã đến đây rồi. Lên đánh thức anh ấy đi, thằng bé không nên ngủ muộn đến thế này. Hơn nữa nếu nó phát hiện ra con đến rồi bỏ đi mà không chào, thằng bé sẽ rất bực bội cho coi ”. Bác anh cười khúc khích nói.

Sakusa gật đầu và bắt đầu cởi giày. Anh tạm biệt bác của mình rồi lên lầu,tiến đến phòng của Komori.
“Hoa hồng,” anh lẩm bẩm một mình khi bước lên cầu thang.

Anh vào phòng ngủ của Motoya mà không gõ cửa. Hương thơm của hoa hồng đậm lên xen lẫn với hương của Motoya. Dạ dày của Sakusa siết chặt lại vì hạnh phúc. Anh tiến lại gần người anh họ đang say ngủ như một đứa trẻ, miệng khẽ mở.

Mặc dù Kiyoomi rất vui mừng khi muốn nói với cậu tin vui, nhưng một phần trong anh không muốn đánh thức cậu. Có lẽ chỉ cần ngắm cậu thêm một chút là được.
Một vài phút sau, anh bắt đầu lay người cậu.

“Motoya… dậy đi” anh nói khẽ, chỉ khẽ lay cậu một chút. Komori gầm gừ phàn nàn,đôi mắt cậu hơi mở ra một chút.

Ngay khi nhận ra Sakusa đang đánh thức mình, cậu đã mở to mắt vì ngạc nhiên ..

“Kiyoomi? Em đang làm gì ở đây vậy?" cậu hỏi, giọng đầy phấn khích. Tóc cậu trông rối bù, và khuôn mặt thì đang ngái ngủ. Nhưng Sakusa cho rằng đó là thứ đáng yêu nhất mà anh thấy gần đây.

"Cha mẹ em đã đồng ý." Đó là điều duy nhất anh nói.

“Em làm gì…” nhưng Komori vẫn chưa kết thúc câu hỏi của mình, nhận ra rằng việc mình đã đủ tỉnh táo để biết em họ mình muốn nói gì.

“TUYỆT VỜI” cậu hét lên đầy phấn khích khi đứng thẳng dậy và ngồi sụp xuống giường của mình.

"Sshhh ... chị em của anh vẫn đang ngủ."

"A xin lỗi. Nhưng Kiyoomi, điều này thật tuyệt. Anh đã rất mong chờ nó đó! ” Komori nói với một nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt.

Sakusa lại đỏ mặt.

"Anh đã rất vui!!" cậu gần như hét lên khi ôm chặt lấy Sakusa, kéo cả hai xuống nệm. Anh cảm nhận được nụ cười của Komori trên cổ mình. Anh cũng đã cười.

“Ừ, em cũng vậy…” anh nói khi đáp lại cái ôm, ôm lấy Komori trên cánh tay nhỏ bé của mình.

*

Họ đang học cấp hai và Komori đang ngồi trước mặt anh. Họ ăn trưa cùng nhau. Như thường lệ, Komori đến lớp và ngồi trước mặt anh. Họ thường sẽ nói về bóng chuyền.

Đột nhiên Komori mở chiếc hộp cơm nhỏ mà Sakusa đã không nhận ra từ nãy đến giờ. Cậu mở nó ra và đặt đôi đũa ở bên.

“Kiyoomi, nói ahhh đi~” Komori nói bằng một giọng hết sức đáng yêu cùng nụ cười rộng.

Sakusa chắc chắn sẽ không làm cái ahh đấy đâu. Thật là xấu hổ. Họ đang ở trong trường,lại còn ở giữa lớp học. Komori không quan tâm,cậu muốn anh ăn gì đó.
"Cái gì vậy?" thay vào đó anh hỏi.

"Bánh gạo. Anh đã tự mình làm nó vào đêm qua ”. Cậu nói một cách tự hào.

Sakusa sẽ không bao giờ muốn ăn món đó.

"Nào, nói aaaahhhhh đi nào"

"Không."

Komori để mặt mộc và Sakusa nghĩ nó rất dễ thương. Anh muốn chụp một bức ảnh, in nó và để bên cạnh giường của anh mãi mãi.

“Tại sao không, thử đi, anh cam kết lúc nấu đã vệ sinh siêu sạch. Hơn nữa, mẹ anh cũng đã giúp , và em luôn thích đồ ăn của bà ấy mà ”.

“Đó có phải là… một con chồn không?” anh tò mò hỏi khi nhận ra một trong những chiếc bánh gạo có hình con chồn.

“Điều đó có nghĩa là gì, Kiyoomi? Tất cả chúng đều là hình con chồn! ” Komori nói như thể bị xúc phạm.

Sakusa muốn cười. Anh thực sự muốn vậy. Tất cả chúng không hề có hình con chồn.

Komori nhìn anh thích thú. Sakusa hướng ánh nhìn về phía cậu nhưng ngay khi anh làm vậy, Komori đã nhìn đi chỗ khác. Mặt anh lúc này có bị ửng hồng không?

"Tốt! Sao cũng được, đồ ngốc. Đừng ăn gì cả ”. Anh họ của anh nói, nhìn sang chỗ khác và khoanh tay. Anh để chiếc đũa lên bàn của Sakusa, cùng với những con chồn.
Komori thật trẻ con, nhưng có lẽ cậu hơi thô lỗ một chút. Trông cậu có vẻ hơi buồn.

"Tại sao anh lại nấu chúng?" anh hỏi.

“Ngày trước, em có vẻ rất thích chúng. Nên anh muốn làm một ít cho em. Hình con chồn là bởi vì chúng ta chắc chắn sẽ vào Itachiyama vào năm tới ”. Cậu nói, vẫn bĩu môi và không nhìn lấy anh một chút.

Trái tim Sakusa nao núng. Tại sao anh họ của anh ấy lại đáng yêu như vậy? Tại sao cậu luôn để ý tất cả những điều nhỏ nhặt mà Sakusa thích thú và tự mình làm chúng…? Tại sao anh cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi cậu ở đây?

Anh muốn nói điều gì đó nhưng không thể tìm thấy từ nào hợp lý. Komori không nói gì nữa và vẫn không nhìn anh. Có lẽ Sakusa đã thực sự làm rối tung lên. Nhưng anh không muốn thấy Komori khó chịu. Anh muốn cậu mỉm cười và nói chuyện với anh. Anh muốn nghe tiếng cười ngốc nghếch nhưng đẹp như thiên thần của cậu vì cảm giác thật tuyệt khi thấy cậu như vậy.

“AAhhh” anh nói, đôi mắt sắc lém. Niềm tự hào đã bị anh ném vào sọt rác.

Komori nhìn anh ngay lập tức. Trố mắt ngạc nhiên. Một nụ cười rộng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Cậu lại vội vàng lấy đũa và gắp một miếng bánh gạo.

“Của em đây,” cậu nói khi đưa chú chồn nhỏ vào miệng Sakusa. Sakusa cảm thấy hơi nóng rát trên má, và anh cầu nguyện để không ai nhận ra cảnh này. Lưỡi anh tiếp xúc với thức ăn mà Komori chuẩn bị cho anh và nó thực sự ngon. Khá là ổn.

"Được không?" Komori hỏi.

"Được." Anh nói trong khi đỏ mặt. "Nó thật sự rất ngon." Anh nói thêm khi anh lấy đôi đũa còn lại và gắp thêm miếng thứ hai cho mình.

Komori mỉm cười và nhìn anh dịu dàng.

Ngực của Sakusa cảm thấy ấm áp.

*

Sakusa tỉnh dậy vẫn còn cảm giác ấm áp mà anh cảm thấy khi mơ. Ký ức. Đó là tất cả trong những giấc mơ. Anh ấy biết chúng là có thật, vào một thời điểm nào đó trong quá khứ.

Anh cười.

Anh sợ hãi nhưng anh ấy biết mình cần phải làm gì. Những gì anh thực sự muốn. Nếu ít nhất anh không cố gắng, anh sẽ phải hối hận cả đời.

Anh muốn Komori trở lại. Anh muốn có cậu trong đời. Anh muốn nói với cậu rằng anh yêu cậu nhiều như thế nào và xin lỗi vì đã trở thành một tên ngốc. Có lẽ Komori sẽ không muốn nghe anh, hoặc có thể cậu sẽ lắng nghe. Anh sẽ không bao giờ biết nếu anh không cố gắng.

Có rất nhiều điều anh ấy muốn nói ... Và nếu họ có thể có cơ hội, thì anh sẽ cố gắng hết sức để mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Anh đứng dậy khỏi giường và đi tắm. Đó là một ngày tươi sáng và mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.

Anh bắt đầu ăn sáng. Anh ngồi trên chiếc ghế dài và sẵn sàng. Trái tim anh đang loạn nhịp rất nhiều. Nó như khiến anh cảm thấy bản thân có thể phát nổ bất cứ lúc nào..

Anh cầm điện thoại của mình và nhìn nó một lúc lâu cho đến khi anh cảm thấy đã sẵn sàng. Anh nhấn con số mà anh biết bằng trí nhớ.

Anh đợi và đợi cho đến khi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

“Số máy bạn gọi hiện đã ngừng phục vụ ….” nó phát ra.

Gì? Ngừng phục vụ. Điều đó nghĩa là gì? Anh biết nó có nghĩa là gì, nhưng anh không hiểu. Anh thử lại và anh lại nghe cùng một tin.

Sakusa không muốn gửi tin nhắn, nhưng nếu anh ấy không thể nói chuyện với Komori, thì có lẽ đó là lựa chọn duy nhất còn lại.

Anh ấy tìm tên của Komori

"Chúng ta có thể gặp và nói chuyện không?"

Nhưng điều đó cảm thấy không ổn chút nào. Họ đã không nói chuyện trong một tháng, và lần trước họ đã có xung đột nhờ vào sự ngu ngốc của Sakusa.

Anh suy nghĩ một lúc lâu và bắt đầu nhập.

“Em xin lỗi về mọi thứ. Em muốn chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng. Có rất nhiều điều em cần nói với anh. Em đã cố gắng gọi cho anh, nhưng số điện thoại đã không liên lạc được. Mọi chuyện ổn chứ? Nếu anh ổn với nó, chúng ta có thể gặp nhau không? Làm ơn hãy cho em biết mọi chuyện đều ổn và nếu được thì, ở đâu. Em sẽ đến bất cứ nơi nào anh nói với em, bất cứ khi nào anh muốn. “

Anh đánh máy xong. Mà còn có vẻ tốt hơn. Anh ấy nhấn nút gửi, nhưng màn hình báo lỗi.

Sakusa đang trở nên mất kiên nhẫn.

Anh kiểm tra mạng xã hội của Komori và nhận ra cậu đã không hoạt động nhiều trong tháng trước. Ngoài một số nội dung từ đội, cậu hầu như không đăng bất cứ thứ gì khác, điều này thật bất thường. Anh nhìn thấy bức ảnh họ chụp trong ngày cưới và mỉm cười trước vẻ đẹp của Komori.

Sau đó, một cái gì đó thu hút sự chú ý của anh. Có lẽ Komori đã không đăng bất cứ điều gì… Nhưng có một thẻ trên Instagram của cậu. Ai đó đã gắn thẻ cậu vào một bức ảnh.

Anh mở phần tag chỉ để tìm tài khoản của một cô gái mà mình không quen, và cô ấy đã chụp vài bức ảnh từ mấy ngày trước. Cô và Komori ở cùng một chỗ, chỉ có hai người họ. Ăn gì nó có vẻ giống như món tráng miệng. Một trong những nơi mà mọi người nhìn như buổi hẹn hò đầu tiên. Cô ấy đang cười, và cả Komori nữa? Bằng cách nào đó, Sakusa có cảm giác như nụ cười của Komori không lọt vào mắt mình. Nhưng bức ảnh này có ý nghĩa gì? Komori có đang hẹn hò với ai đó không?

Sakusa muốn phát điên lên với ý nghĩ đó. Nó không thể được… phải không?

Hoặc có thể là như vậy. Có lẽ Komori đã nhận ra rằng chuyện này ngu ngốc như thế nào. Có lẽ cậu nhận ra rằng  sẽ tốt hơn rất nhiều khi không có Sakusa trong cuộc đời mình, không có những cảm xúc đó… Và cậu ấy đã tiếp tục và đang làm rất tốt, mặc dù mới chỉ 4 tuần.

Anh nên từ bỏ. Anh nên buông tay Komori, để cậu được hạnh phúc, có một cuộc sống bình thường. Một thứ gì đó đúng quỹ đạo của nó

Có thể đây là thông điệp của Vũ trụ nói rằng họ không dành cho nhau.

Anh muốn khóc. Anh không muốn từ bỏ cậu.

*

Tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời, anh sẽ làm một việc mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ làm.

Anh lấy điện thoại di động của mình một lần nữa và tìm số liên lạc. Anh bấm gọi. Nó đổ chuông, một, hai, ba lần và không có câu trả lời ở phía bên kia. Khi anh chuẩn bị cúp máy,thì anh nghe thấy giọng nói khó chịu ở đầu dây bên kia.

“Omi-kun ?có thật sự là cậu không đấy? " Atsumu nghe hơi sốc. Anh có thế hiểu tại sao. “Có phải tôi sắp chết rồi không?

“Miya. không. Tôi sẽ không gọi cho cậu và mọi người trừ khi đó là trường hợp cần thiết. "

"Tôi biết mà, tôi đang bận, tôi sẽ cúp máy nếu đây là tất cả những gì cậu muốn nói."

“Không khoan đã… thực sự có vài thứ tôi cần cậu… Tôi cần cậu giúp đỡ.” Sakusa hắng giọng.

“Sự giúp đỡ của tôi… mnn .. khoan đã…”

Anh lắng nghe một số âm thanh kỳ lạ, Atsumu đang ở đâu vậy?

"Được rồi, nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?" Giọng Atsumu nói qua điện thoại.

“Miya, cậu đang ở đâu đấy? Nếu cậu bận, tôi có thể… ”

“Naaa,không phải, chỉ là thằng em ngốc nghếch của tôi,nó sẽ không ngừng làm phiền tôi…”

Em trai của cậu ấy? Sakusa nghĩ. Kỳ dị.

Dù sao thì, anh cần tập trung vào việc này, anh ấy không thể bị phân tâm.

“Cậu có số điện thoại… của Suna Rintarou không?”

"Sunarin?"anh lắng nghe giọng nói của Osamu sau điện thoại.

"Tại sao cậu lại cần điện thoại của Suna?" Atsumu hỏi.

“Tôi ... tôi không thể nói với cậu được. Có hay không? ”

“Thôi nào, nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ không cho cậu bất kì cái gì nếu cậu không làm như vậy. "

Sakusa thở dài.

“Komori. Đó là về Komori. Tôi cần nói chuyện với Suna về điều đó ”. Anh nói. Không có thời gian để giải thích thêm. Anh muốn đi thẳng vào vấn đề một lần duy nhất.
“Ồ, ý cậu là, bạn của cậu ? Có chuyện gì với anh ấy vậy… ”

Sakusa càng ngày càng mất kiên nhẫn.

“Đó không phải việc của chúng ta, Tsumu. Chúng ta có thể hỏi Suna sau. “Ôi, cảm ơn chúa đã tồn tại một cặp song sinh với một nửa tốt hơn.

"Được rồi. Tôi đang cho cậu số của anh. Nhưng cậu nợ tôi lần này. " Asumu nói.

"Được rổi. Cảm ơn, Miya. ” Anh nói với Osamu nhiều hơn là với Atsumu.

Họ cúp máy và vài giây sau anh nhận được số của Suna qua tin nhắn.

Sakusa thở dài.

Anh đã gọi Suna Rintaro.

(*) To love the journey is to accept no such end. I have found, through painful experience, that the most important step a person can take is always the next one.

Oathbringer – Brandon Sanderson: để yêu cuộc hành trình là không thể chấp nhận để nó kết thúc như vậy. Qua nhiều kinh nghiệm đau thương, tôi đã nhận ra rằng bước quan trọng nhất mà một người có thể thực hiện luôn là bước tiếp theo ”.
Oathbringer – Brandon Sanderson

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro