chap 4
“ We are cups, constantly and quietly being filled. The trick is, knowing how to tip ourselves over and let the beautiful stuff out ”
-Ray Bradbury (*)
Tháng 3 năm 2006
trái tim của Kiyoomi như thắt lại. Chưa bao giờ, trong ba năm họ quen nhau, anh nhìn thấy Motoya như thế này. Đôi khi Motoya tức giận hoặc khó chịu. Anh đã từng thấy cậu bĩu môi và cau mày, thậm chí là nheo mắt, nhưng chưa bao giờ như thế này. Có lẽ anh đã quá quen với nụ cười rạng rỡ luôn chào đón anh mỗi khi nhìn thấy người anh họ của mình. Nhưng hôm nay, không có nụ cười nào cả. Và bầu trời, lúc nào cũng trông xanh hơn khi phản chiếu trên đôi mắt Motoya, cũng có vẻ mang đậm tâm tư buồn rầu. Như thể cả thế giới xung quanh họ ,mọi thứ trở nên ảm đạm khủng khiếp như thế nào khi cậu đã không cười rạng rỡ như mọi lần nữa.
Motoya đang ở trước mặt anh, đôi mắt cậu đã hoàn toàn ướt đẫm bởi những giọt nước mắt đau đớn chảy dài trên má. Cậu ấy đang nức nở một cách lặng lẽ hết sức có thể, nhưng Kiyoomi có thể thấy cậu đang cảm thấy đau buồn đến mức nào. An yên trên vòng tay nhỏ bé của Motoya là Tora, cô gà cưng mà cậu đã chăm sóc suốt một năm rưỡi qua. Tora đã từng là món quà sinh nhật từ bố mẹ Motoya, và Kiyoomi sẽ không bao giờ quên được gương mặt rạng rỡ của anh họ mình khi đó. Đôi mắt lấp lánh tràn đầy niềm vui và nụ cười toe toét trên khuôn mặt cậu,là lần đầu tiên anh nhìn thấy điều đó. Kiyoomi không phải là một fan cuồng của thú cưng, nhưng Tora thì ổn. Nó khá thông minh và chơi chung cũng khá thú vị. Đôi khi, Motoya mang nó theo họ vào công viên, và nó luôn đuổi chạy theo họ xung quanh.
“Không sao đâu, Motoya. Không sao đâu." anh thì thầm, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt bằng một tay của mình. "Chờ một chút, chúng ta phải chôn cất cho nó thật cẩn thận." Motoya gật đầu và Kiyoomi đi vào nhà anh, tìm một chiếc hộp để Tora có thể để vừa và một số dụng cụ làm vườn của gia đình anh. Sau đó, anh đã nhìn thấy một số tấm ván gỗ mà chị gái anh đã sử dụng cho một dự án của trường vào hai năm trước. Anh chộp lấy một cái, cùng với một cái xẻng, một đôi găng tay và chiếc ủng làm vườn của mình. Anh ta đi đôi ủng và cho những thứ còn lại vào một chiếc túi.
Anh quay lại với Motoya, người vẫn đang kiên nhẫn đợi anh.
“Hãy đặt Tora vào chiếc hộp này, trong khi đó. Chúng ta sẽ chôn anh ấy trong công viên,để anh có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào nếu anh muốn, được không? ” anh nói với giọng trấn an. Đây là lần đầu tiên Kiyoomi nói nhiều hơn Motoya, và cũng là lần đầu tiên, anh nói với một giọng điệu dịu dàng như vậy. Có lẽ anh đã dần trở nên mềm yếu trước cậu.
Motoya gật đầu,cậu đã ngừng nức nở, nhưng miệng vẫn còn bĩu môi, nên Kiyoomi nghi ngờ anh ấy còn phai an ủi cậu rất nhiều.
"Được thôi. Đi nào." Anh nói, cẩn thận nắm lấy cánh tay của Motoya, nhẹ nhàng hướng anh ta về phía công viên. Khi họ đến đó, Kiyoomi đã suy nghĩ kỹ trước khi bắt đầu đào.
“Em sẽ đào một cái hố. Anh nên chuẩn bị một cái bia mộ cho Tora ”. Kiyoomi vừa gọi vừa đưa tấm ván và một chiếc bút cho anh họ của mình. Motoya đặt chiếc hộp nơi Tora nằm yên bình trên mặt đất, sau đó cậu bắt đầu việc của mình. “Em sẽ để ở đằng kia, giữa những cái cây đó. Nó có vẻ là một vị trí tốt ”. Kiyoomi khẳng định, và không nói thêm lời nào nữa, anh đi về phía những cái cây và bắt đầu đào bới. Motoya quỳ xuống chỉ cách những cái cây vài bước chân; anh đã ngừng khóc hoàn toàn, bây giờ tập trung vào nhiệm vụ của riêng mình.
Một giờ sau, cả hai đứa trẻ đều đã hoàn thành công việc của mình. Kiyoomi đã đưa Tora vào trong cái hố nhỏ mà anh vừa đào. Anh lấp miệng hố lại và đặt tấm bia mộ bằng gỗ lên bên trên, nơi mà bây giờ chú gà cưng đang yên nghỉ. Motoya đã vẽ một bức vẽ dễ thương trên tấm bia mộ, cậu đã viết dòng chữ “yên nghỉ, Tora”.
Kiyoomi đan hai lòng bàn tay vào nhau, và ngồi xổm xuống, đọc một vài lời cuối cùng để nói lời tạm biệt với người bạn nhỏ của mình. Motoya lại bắt đầu khóc, lần này còn đau khổ hơn.
“Nó đã có một cuộc sống tuyệt vời,” cậu lắp bắp giữa những tiếng nấc nghẹn ngào.
Kiyoomi cho anh ấy một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, và khi anh ấy nghĩ là ổn rồi, anh sẽ lấy ra một ít khăn giấy lau từ túi của mình để lau khuôn mặt đang khóc ướt nhẹt của Motoya. Motoya đứng yên, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt xanh và chiếc mũi đỏ.
“Nào, Motoya. Hãy trở về nhà và đi tắm. Tất cả chúng ta đều bám bẩn rồi ”. anh nói, cố gắng tránh cái cau mày và nắm lấy tay anh họ mình với tay anh.
"Chúng ta có thể tắm cùng nhau không?" Motoya đột nhiên hỏi.
Kiyoomi hơi đỏ mặt. Họ đã 9 tuổi, và chưa bao giờ tắm cùng nhau… Nhưng đó là Motoya, nên chắc không sao đâu, anh nghĩ.
“Chắc chắn rồi…” anh lẩm bẩm.
Tháng 1 năm 2011
"Kiyoomi?" Giọng Motoya thì thào từ phía dưới sàn nhà. Đó là vào một đêm tháng Giêng lạnh giá. Họ đang ở trong nhà của Kiyoomi, và vì họ đã 14 và 15 tuổi rồi nên việc ngủ trên cùng một chiếc giường như này thật là kỳ lạ.
"Mmm?" là tất cả những gì Kiyoomi đưa ra như một câu trả lời, khao khát được sưởi ấm nơi trống trải bên cạnh anh.
“Anh vừa nghĩ về khoảng hồi trước đó khi em giúp anh chôn cất cho Tora,” Motoya lầm bầm. Kiyoomi xoay người để có thể nhìn kĩ cậu hơn. Đó là một đêm tối, nhưng khuôn mặt của họ thì lại được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ của ngọn đèn.
“Sao tự nhiên lại nhớ về nó. Ngủ sớm đi, mai còn phải đi học nữa ”. Kiyoomi trả lời, nhớ lại lần duy nhất anh thấy Motoya buồn như vậy.
"Anh biết rồi mà…. Chỉ là anh mới nhận ra mình chưa cảm ơn em thôi”. Anh ta quay người nằm ngửa, hai tay để ra sau đầu.
"Không cần."
“Nhưng anh muốn… Hồi đó anh không thể nào ngừng khóc. Anh không nghĩ hồi đó mình lại trẻ con như vậy, anh cứ nghĩ em sẽ thấy khó chịu, nhưng thay vào đó bạn đã an ủi anh và giúp anh chôn cất Tora…. Cảm ơn nha, Kiyoomi. Anh thực sự rất hạnh phúc khi có em lúc đó ”.cậu yên tâm và quay người về phía Kiyoomi, giơ tay ra tìm kiếm hơi ấm từ Kiyoomi.
Kiyoomi nắm lấy bàn tay của anh họ mình. Đầu ngón tay của họ khẽ chạm lướt qua, hơi đan vào nhau.
"Anh có lạnh không?" Kiyoomi hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi tay của họ. Nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt như vô thức lạc mất trong khoảnh khắc.
Motoya nhìn anh . “Có chút.” Cậu trả lời khi đang cố gắng tìm kiếm một điều gì đó trong đôi mắt đen của Kiyoomi.
Kiyoomi không nói gì. Nhưng cũng không cần tới nó. Motoya luôn biết tất cả những gì Kiyoomi đang cố gắng truyền đạt, mặc dù không nói lời nào. Anh khẽ di chuyển để tạo một khoảng trống trên giường, kéo tấm chăn êm ái lên. Và lặng lẽ, Motoya trườn đến bên Kiyoomi và sà vào ngực anh. Kiyoomi ôm lấy anh, tựa đầu vào tóc Motoya, hít lấy hương hoa hồng. Không ai trong số họ nói bất cứ điều gì khác. Đôi khi lời nói là không cần thiết. Đôi khi tình cảm của họ chỉ bộc phát những giây phút đẹp đẽ nhất trong trái tim họ.
Interhigh National Tournament 2012
Đã là ngày cuối cùng của giải đấu. Họ đã lọt vào trận chung kết và giành chiến thắng trước Inarizaki. Hôm nay, họ đã không bị đánh bại, họ đã chiến thắng. Và bây, họ đã trở thành trường vô địch giải đấu bóng chuyền trung học toàn quốc.
Để ăn mừng, huấn luyện viên đã chiêu đãi họ món thịt nướng tại nhà hàng ở gần ký túc xá. Họ ăn tối ngay sau trận chung kết vào quyết định sẽ dành một đêm cuối cùng ở nhà trọ trước khi trở về nhà.
Sau khi ăn tối, họ đi tắm ở suối nước nóng phía sau nơi này. Đầu tiên là các đàn anh năm ba của họ, sau đó là đến hội năm hai.
Như thường lệ, Sakusa và Komori là những người đầu tiên đến. Họ đi xuống dưới làn nước nóng. Và đây là lần đầu tiên Sakusa nhận ra Komori hấp dẫn đến nhường nào. Cậu không đặc biệt cao so với hầu hết mọi người trong đội của họ. Và thực ra, cậu thấp hơn nhiều so với Sakusa, người đã khá cao ngay từ đầu. Cách cậu ấy rũ người xuống một cách duyên dáng, hai bên xương nổi bật ở lưng và phần trên của ngực. Các cơ bắp nhỏ trên cánh tay cậu. Cơ bụng bắt đầu lấp ló trên bụng Komori. Và đôi chân của cậu ấy. Sakusa ngưỡng mộ đôi chân của Komori. Cậu có một cặp đùi khá săn chắc và dày, có lẽ là nhờ việc chơi ở vị trí Libero của cậu ; nhưng thực tế không chỉ là do Komori có một thân hình đầu đặn. Đó là bởi vì chính cậu ấy. Tính cách vui vẻ và hòa đồng của cậu đã thu hút khá nhiều người, bao gồm cả Sakusa. Cách ánh mắt của cậu tỏa sáng,và nụ cười gây nghiện của cậu ấy,
"Sao vậy?" Komori hỏi làm gián đoạn mọi suy nghĩ của Sakusa, cậu nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Sakusa chìm sâu xuống dưới nước, cố gắng che đi khuôn mặt của mình.
“Không có gì” anh trả lời khi đang hướng mắt ra chỗ khác .
Họ im lặng trong vài phút để cơ bắp thả lỏng dưới làn nước nóng. Tuy nhiên, từ khóe mắt của mình, Sakusa thấy Komori đang nhìn vào một mảnh bầu trời mà họ có thể nhìn thấy rõ từ đó.
"Chuyện gì vậy, Motoya?" Sakusa hỏi.
"Anh tự hỏi liệu có thể chạm vào chúng không," cậu nói mà không nhìn anh. "Ý anh là những ngôi sao ấy. Chúng thật đẹp, em có nghĩ vậy không?" Đôi mắt cậu tựa như lạc vào khoảng trời nhỏ bé ấy.
"Anh biết điều đó là không thể mà. Ít nhất là đối với chúng ta. Và ngay cả khi chúng ta có thể với tới nó, chúng ta sẽ bị chết chay ngay." Sakusa nói, có lẽ đã phá vỡ bầu không khí lúc đó. Nhưng Komori cũng chỉ cười khúc khích.
"Chà, đó là những gì chúng ta đã được nghe kể. Có lẽ đó là sự thật. Mặc dù vậy, thi thoảng anh cũng muốn không tin vào nó. Anh muốn tin nó có thể khác đi." Komori nói với một nụ cười nhẹ. Sakusa nhìn cậu một cách cẩn thận, tự hỏi chính xác thì người anh họ mình đang nghĩ tới điều gì.
"Em có nhớ cuốn sách mà chúng ta đã đọc hồi trước về văn học cổ điển không?" Komori hỏi, mặc dù anh không thực sự cần câu trả lời. “Là một câu chuyện.Câu chuyện về một chàng trai yêu một ngôi sao. Anh nhìn ngắm ngôi sao của mình bên biển, dang tay về phía nó, mơ về nó và hướng mọi suy nghĩ của mình vào nó. Nhưng anh biết, hoặc nghĩ rằng anh biết, rằng một ngôi sao không thể được con người ôm ấp. Anh tin rằng định mệnh của mình là yêu một ngôi sao vô vọng; và trên ý tưởng này, anh đã viết một bài thơ về sự cam chịu và đau khổ thầm lặng cùng sự trung thành nhằm thanh lọc và hoàn thiện ông. Tất cả những giấc mơ của anh ấy đều tập trung vào ngôi sao. Một đêm anh lại ở bên biển, trên vách đá, nhìn chằm chằm vào ngôi sao và tình yêu cháy bỏng với nó. Trong khoảnh khắc của niềm đam mê lớn nhất, anh tiến lên vài bước và ném mình vào khoảng không, để được gặp nó. Và ở đỉnh cao của sự khao khát, anh đã nhảy vào khoảng không về phía ngôi sao, nhưng ngay lập tức “điều đó là không thể” lóe lên trong tâm trí anh một lần nữa. Cơ thể anh nằm trên bờ, không còn ra hình người . Anh vẫn chưa hiểu thế nào là yêu. Nếu ngay lúc nhảy vọt anh ấy có được sức mạnh của niềm tin vào tình yêu của mình, anh ấy sẽ có thể bay lên cao và hòa làm một với ngôi sao. ” Komori nói.
" Demian ." Sakusa lầm bầm, ngạc nhiên vì Komori đã nhớ được toàn bộ mọi thứ.
"A, ra là em vẫn nhớ, phải không?" Komori nói, lông mày hơi nhướng lên.
“Có, chỗ em đã phải đọc nó để làm kiểm tra. thậm chí còn viết cả một bài luận. Và đạt điểm cao nhất. ”
"Khoe khoang là không tốt đâu, Kiyoomi." Komori thốt lên. “Vấn đề là,cái đó… nó thực sự giống với anh. Nó khiến anh nghĩ rằng ... Chẳng phải sẽ rất tuyệt vời nếu ta có thể đạt được những gì chúng ta hằng mong ước? Nghe nó có vẻ điên rồ. Nhưng thử tưởng tượng xem một ngày nào đó, một người nào đó, đột nhiên, chụp lấy được một mảnh nhỏ của bầu trời, không chỉ một, mà là hàng ngàn ngôi sao ... Hãy tưởng tượng rằng điều đó là có thể, nó không có nghĩa là bất cứ điều gì khác cũng có thể? " Sakusa im lặng nhìn cậu. Anh biết rằng Komori không mong đợi bất cứ câu trả lời từ anh, nhưng bằng cách nào đó, anh cảm thấy mình phải nói điều gì đó.
"Motoya ..." anh thì thầm; Komori quay lại nhìn anh. "Em ... Em không thể nhìn mọi thứ theo cách anh thấy bó; nhưng em hiểu những gì anh đang cố nói. Nhưng mà, nếu đó là anh, em không nghĩ rằng anh cần điều gì đó tương tự để biến mọi thứ thành có thể .. . ”
Komori dịu dàng nhìn anh và cười to hơn.
"Có thể em nói đúng đấy." Cậu chỉ trả lời đơn giản.
The things we see are the same things that we carry in us. No more reality than we have inside. That is why most human beings live so unrealistically; because they believe that outer images are reality and do not allow their own inner world to manifest. You can be very happy like that, but when you know the other side, you can no longer choose the path of the majority.
- Demian của Herman Hesse.(**)
Ngày 30 tháng 7
>> Từ: Kiyoomi (-_-) <3
Hôm nay gặp nhau nhé . [9:02 sáng]
<< Từ: Motoya (-3-)
Chắc chắn rồi! Em đang muốn làm gì vậy? [9:03 sáng]
>> Từ: Kiyoomi (-_-) <3
Đi ăn tối. Gặp lại anh ở hội trường lúc 5:00.
Tái bút: không sửa thành tên riêng của anh khi chưa được cho phép. Thật bất lịch sự. [9:09 sáng]
<< Từ: Motoya (-3-)
Được rồi. Gặp lại nhau lúc 5:00 nhá;) [9:09 AM]
Nhưng họ phải gặp nhau trước đó. Trận đấu với Polonia quả là một trận đấu khó khăn. Đó là một đội mạnh, và họ biết rõ kỹ năng của Ushijima đủ để triệt tiêu đường bóng bất ngờ từ phía tay trái của anh.
Tuy nhiên, cuối cùng họ cũng làm được.
Một chiến thắng khá dễ dàng. Bây giờ họ đang ở trong phòng tắm. Như thường lệ, Sakusa đã đến trước những người còn lại; tuy nhiên, điều này không ngăn anh gặp hầu hết cả đội của mình sau khi tắm xong. Ở đầu kia của phòng thay đồ, Komori và Yaku đang trò chuyện sôi nổi. Từ các bước di chuyển của họ, Sakusa đoán họ đang nói về một số động tác phòng thủ đã được thực hiện trong trận đấu. Yaku đã không hề làm phiền anh lần nào về việc lần trước. Trên thực tế, cậu đã không hé răng nói một lời nào về điều đó. Sakusa nghĩ rằng có lẽ Yaku đã để mọi chuyện trôi qua. Tuy nhiên, cuộc sống lại không diễn ra theo cách đó. Anh nhìn thấy Yaku và Komori tiến lại gần phía mình, vẫn đang trầm ngâm trong cuộc trò chuyện của họ.
"Nhân tiện, Komori, em có một mùi gì đó thơm ngọt lắm đấy." Yaku nói.
"Ngọt?" cậu nhướng mày hỏi. “À,đúng rồi. Đấy là từ dầu gội đầu và xà phòng giặt của em ”.
“Có thể. Chính xác thì đó là mùi gì? ” Yaku đã đặt ra khá nhiều câu hỏi.
“Hoa hồng,” Komori tươi cười nói. “Mẹ em đã luôn sử dụng nó. Vì vậy, em cũng đã sử dụng nó trong vô thức. Có lẽ em nên đổi thành một cái gì đó …. Nam tính hơn? ”
“Không, không cần đâu, Komori. Nó thật sự rất thơm. Cứ giữ nó vậy đi. Nó thực sự có cảm thấy như ở nhà vậy, phải không Sakusa? ” Yaku nói với một nụ cười tinh quái trước mặt khi tới chỗ
anh.
Sakusa đứng hình trong một giây. Anh không biết phải trả lời nó như nào. May mắn thay, Komori đã nói lại dùm anh.
"Gì? Xin lỗi, Yaku-san. Em không chú ý. Anh nói gì cơ?" Komori hỏi, tò mò nhìn họ.
"Không có gì." Cậu cười. "Đi thôi, ở đây đông lắm."
"Được rồi." Komori trả lời, và quay về phía Sakusa. “Gặp lại sau, Kiyoomi,” Cậu nói với một cái nháy mắt, và rời đi với Yaku.
*
"Xin lỗi, anh đến muộn," Komori thở dốc. " Anh vừa phải chạy để lấy lại đồ của mình ở phòng, nhưng Kageyama và Hinata đang ở đó, nên anh hơi mất thời gian để nói chuyện với họ chút, " cậu xin lỗi một lần nữa.
"Không sao đâu. Chỉ mới 7 phút," Sakusa cau mày đáp.
"Hahahaha Kiyoomi, mặt của em lại nói điều ngược lại đấy. Nhưng nó là sự thật đó, không phải như em nghĩ đâu. Anh hứa sẽ bù đắp cho em về lần này mà," cậu nói thêm, giơ ngón tay cái lên và nở cười rộng.
Sakusa thở dài và quay lại.
"Đi thôi. Không sẽ muộn mất."
Komori bối rối nhìn anh. "Nhưng mấy nhà hàng hôm nay mở cửa muộn," cậu nói.
"Em đang đói chết đây," Sakusa trả lời mà không nhìn cậu. Komori lẽo đẽo đuổi sau anh mà không ý kiến gì nữa.
~
Bữa tối của họ khá ngon. Có lẽ một phần là nhờ việc thực tế họ đã đói chết sau khi đã dốc hết sức lực ở trận đấu trước. Khi họ ăn xong, Sakusa đề nghị thanh toán hóa đơn, Komori đang định tranh với anh thì Sakusa đã lên trước và thanh toán.
"Lẽ ra em nên để anh trả, lẽ ra anh phải bù đắp cho em nữa," Komori phàn nàn.
"Anh sẽ phải tìm một cách khác để bù đắp nó sau." Sakusa nói. "Giờ thì đi nào."
Komori nhướng mày.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" cậu tò mò hỏi.
"Anh sẽ biết ... À... không hoàn toàn, bây giờ thì không. Đó là bí mật," Sakusa nói.
Komori càng tò mò. "Là bí mật gì vậy?" cậu hỏi khi họ vừa ra khỏi nhà hàng, cách khu tổ chức Olympic không xa.
Sakusa thở dài và nhìn đi chỗ khác.
"Khi chúng ta tầm 8 hay 10 tuổi,anh có thích chơi cái trò ngu ngốc đó, một trong hai chúng ta sẽ nhắm mắt lại, còn người kia sẽ dẫn đến một nơi bí mật," anh nói bằng một giọng trầm nhưng rõ ràng. "Thì , chúng ta đang chơi trò đó bây giờ đây. Anh sẽ đeo cái băng này để che mắt và em sẽ đưa anh đến một nơi bí mật, "Sakusa giải thích. "Thêm vào đó, anh cũng không được nghe, vì vậy, anh sẽ phải sử dụng tai nghe của em. Đừng lo, em đã vệ sinh chúng đúng cách trước khi mang chúng đi rồi."
“Đó không thực sự là điều khiến anh lo nhất,” Komori nói, vẫn còn hơi choáng váng. "Nhưng dù sao thì, em chưa bao giờ thích trò chơi đó cả, tại sao em lại đột nhiên muốn chơi nó?"
Sakusa không dám nhìn Komori, nhưng đôi tai của anh lại đang phản bội chính anh, nó đỏ ửng lên khiến cho cậu thấy rõ ràng anh cảm thấy xấu hổ đến nhường nào. Chắc chắn là anh cũng không muốn chơi cái trò ngu ngốc đó.
"Cứ làm đi, được không?" anh hỏi với khuôn mặt đỏ bừng.
Komori, vẫn còn nghi ngờ, thở dài và rồi chấp nhận. Cậu đeo tai nghe của Sakusa và khi đang định kết nối nó với điện thoại của mình, Sakusa đã ngăn anh lại. "Để em chọn nhạc, từ điện thoại của mình. Chỉ để đảm bảo anh không gian lận và tắt thiết bị của mình vào lúc nào đó trong khi đang đi", anh nói.
"Em biết gì không? Thật khó chịu khi em chuẩn bị mọi thứ một cách suôn sẻ và cẩn thận như vậy đấy," Komori nhăn mặt trả lời.
"Đó là thói quen rồi," Sakusa nói, với nở nụ cười chế giễu.
Sakusa đặt tay lên vai Komori và bắt đầu hướng dẫn anh đi một cách nhẹ nhàng. Họ đi bộ đến ga tàu điện ngầm và đợi trên sân ga; điểm dừng tiếp theo sẽ đến sớm. Trên đường đi, một số người qua đường nhìn họ với vẻ mặt bối rối, một số người thậm chí còn xì xào sau lưng họ. Sakusa tự hỏi bản thân rằng liệu điều này có thực sự xứng đáng không. Chuyến tàu điện ngầm họ đi mất khoảng 40 phút. Đôi khi, Komori lại phàn nàn với Sakusa, nói rằng anh đã không thể nhìn hay nghe bất cứ thứ gì khác ngoài âm nhạc trong một thời gian dài. Sakusa không thể chịu nổi một chuyến tàu điện ngầm ồn ào như vậy thêm nữa. Họ đã đến nơi. Vừa kịp giờ. Mặt trời vừa lặn vài phút trước, để lại bầu trời bao phủ bởi hai sắc xanh và cam.
Cuối cùng, Sakusa dừng lại và tắt nhạc. Năng lượng của Komori giống như đã bị rút hết, vai cậu buông thõng xuống, và đôi môi cậu hơi bĩu ra. Sakusa vẫn thấy nó có hơi đáng yêu.
“Được rồi, anh có thể mở mắt ra,” Sakusa nói khi anh bthiếc băng của Komori xuống.
"Cuối cùng!Anh không nhớ trò này lại tẻ nhạt và ..." Komori không nói nên lời gì ngay khi vừa mở mắt ra. Họ đang ở trên một chỗ rất cao bên trong Sky Tree. Và trước mặt họ, qua ô cửa kính với nhiều ánh đèn nhỏ chiếu sáng cả thành phố. Trên bầu trời, những chùm pháo hoa với nhiều màu sắc khác nhau lóe sáng đẹp mắt. Komori tròn mắt ngạc nhiên. Môi anh hơi hé mở, và dường như trong giây lát anh đã đông cứng lại, quên cả cách thở.
Komori luôn là người rất thích pháo hoa. Khi còn nhỏ, cậu đã luôn kéo Sakusa đến mọi lễ hội trong thành phố với lý do duy nhất là để nhìn thấy chúng. Và lần nào khuôn mặt cậu cũng ánh lên niềm vui. Sakusa mới biết về sự kiện này cách đây một tuần rưỡi. Và anh phải thừa nhận rằng pháo hoa nhìn từ điểm này rất đẹp. Kiếm được vé không hề dễ dàng, nhưng bằng cách nào đó, anh đã làm được. Màn pháo hoa vẫn tiếp tục; khuôn mặt của họ sáng lên với những màu sắc khác nhau cũng được phản chiếu một cách tuyệt đẹp trong đồng tử của Komori. Sakusa nhận thấy khuôn mặt của Komori còn hấp dẫn hơn cả những chùm pháo hoa. Và sau đó, ngay trước khi chúng kết thúc. Komori, có lẽ đã nhận thấy ánh mắt của Sakusa đang chăm chăm nhìn mình, nên quay lại để nhìn anh. Điều này đã khiến Sakusa khá ngạc nhiên, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh.
“Chúc mừng sinh nhật, Motoya,” anh nói khi đang nhìn thẳng vào mắt Komori.
Komori kinh ngạc nhìn anh, môi cậu hơi hé mở. Trong vài giây, như thể lời nói đó thốt ra từ miệng anh, như thể âm thanh bị tan mất giữa ánh sáng và màu sắc. Pháo hoa kết thúc, những người bên cạnh họ cũng bắt đầu rời đi nơi khác kéo theo đó là những tiếng nói chuyện rôm rả.
"Em còn nhớ ..." là điều đầu tiên mà Komori khó khăn nói nhỏ.
"Em vẫn còn." Sakusa trả lời khi rút một thứ gì đó từ trong túi ra. "Em cũng đã mua cho anh một món quà nhỏ. Nói thật là không có gì tuyệt vời cả. Em hầu như không có thời gian để chọn nó", anh nói khi đưa món quà cho Komori.
Món quà được gói trong giấy trang trí màu vàng. Một dải ruy-băng nhỏ màu xanh lá cây có nhúm nơ xanh hơi nhô ra trên đầu gói khi cậu giữ lấy gói bọc lại. Komori cầm nó vào tay mình một cách cẩn thận.
"Anh có thể mở nó ra không?" cậu hỏi, ánh mắt nhìn vào món đồ rồi nhìn lên Sakusa.
Sakusa nhún vai. "Nó là của anh mà, làm gì cũng được."
Komori nở một nụ cười nhẹ và bắt đầu tháo nút thắt của dải ruy băng. Đó là một chiếc vỏ điện thoại màu vàng với hình một chú shiba inu dễ thương đang mỉm cười hạnh phúc giữa những bụi cây nhỏ. Đôi mắt của Komori nhanh chóng sáng lên khi khuôn mặt cậu trở nên rạng rỡ.
"Kiyoomi, nó ... nó hoàn hảo! Nó rất dễ thương!" cậu hét lên, gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhìn vào món quà một cách trìu mến.
"Nó làm em nhớ đến anh. Anh trông giống hệt con chó đó," Sakusa nói khi quay lại để xem hình của chú chó con.
Komori cười khúc khích. "Thế,ý em muốn nói rằng anh đáng yêu?" cậu hỏi để chọc ghẹo anh.
“Em chưa bao giờ nói điều đó,” Sakusa nói với vẻ thờ ơ.
"Cảm ơn ..." Komori thì thầm, nhìn món quà của mình một lần nữa. Sau đó, anh nhìn Sakusa và nở một nụ cười tươi, cậu lao về phía anh, ôm anh vào lòng và vùi mặt vào ngực Sakusa. "Đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được."
Sakusa biết điều đó là không đúng. Komori đã từng nhận được những món quà tốt hơn trong quá khứ.Như Tora chẳng hạn. Tuy nhiên, anh không thể không mỉm cười. Anh rất vui khi thấy Komori như thế này. Rốt cuộc, chuyến đi này thật sự rất đáng giá.
Rồi anh nhận ra Komori đang ôm lấy mình giữa chốn đông người ấy. Một số người bắt đầu nhìn vào họ một cách tò mò, một số ít thì tế nhị hơn những người khác. Sakusa cảm thấy sự xấu hổ đang lan ra trên khuôn mặt của mình. Cơ thể anh cứng lại và cơ bắp của anh ấy trở nên căng thẳng, anh thậm chí còn không thể đáp lại cái ôm.
"Motoya, chúng ta đang ở nơi công cộng." anh hằng giọng nói. Nhưng Komori dường như không quan tâm, không buông ra mà còn ngẩng đầu lên nói với anh.
"Chắc rồi." cậu đồng tình.
Sakusa cau mày. "Buông ra đi. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy."
"Thật không?" Cậu hỏi như thể chưa hề để ý tới nó. "Vậy cứ để họ nhìn vậy đi."
"Nơi này sắp đóng cửa; chúng ta phải quay lại." Sakusa cáu kỉnh, vẫn cau có và nhẹ nhàng đẩy Komori ra khỏi vòng tay. Komori cuối cùng cũng buông ra mà không chống cự.
"Vậy thì đi thôi!" anh ta reo lên với một giọng điệu vui mừng.
~
Khi họ đến khu Olympic thì đã gần 9 giờ tối. Hầu hết các đồng đội của họ đều đã quyết định đi xem các trận đấu bóng chuyền khác đang diễn ra vào ngày hôm đó. Argentina đã đấu với Tunisia lúc 6:10 chiều. Một đội mạnh mà họ có thể sẽ phải đối mặt ở bán kết nếu họ thắng trận đấu trước đó. Ý, quốc gia mà Kageyama đang xen, là một đội khác mà họ có thể sớm đối đầu, và ngay bây giờ họ đang phải chuẩn bị đối đầu với Iran. Trận đấu cuối cùng trong ngày hôm đó là Nga với Pháp sẽ diễn ra đến 11 giờ 30 phút tối.Sakusa,một người thường ngủ sớm, không có kế hoạch gì để đi xem mấy trận đấu đó. Bên cạnh đó, Yaku có thể cũng sẽ ở đó, và hiện tại, anh ta muốn tránh xa cậu Libero đó ra một chút.
Khi họ đến phòng của Komori, Komori mở cửa và dừng lại một lúc trước cửa.
"Kiyoomi? Em có muốn vào không? Kageyama không có ở đây, nên anh nghĩ chúng ta có thể xem gì đó trên TV, hoặc nói chuyện một chút trước khi đi ngủ ..." cậu nói, mặc dù có vẻ hơi lúng túng và chưa quyết đoán lắm. "Tất nhiên là trừ khi em thích đi xem trận đấu. Nếu vậy,anh sẽ chờ hôm nào đó và chúng ta có thể đi cùng nhau." cậu nhanh chóng nói thêm.
"Em ... Em hơi mệt ... Đã qua một ngày dài," anh đáp, và anh có thể thề rằng anh thấy nụ cười của Komori đang vơi đi một chút. "Nên, em muốn ở lại đây một lúc, xem một bộ phim hoặc một cái gì đó ... Điều đó có lẽ sẽ ổn thôi." anh nói với cậu, cố làm ra vẻ thờ ơ.
"Tuyệt vời!" Komori thốt lên, mỉm cười hạnh phúc trong khi mở toang cánh cửa.
"Vậy là Kageyama đã đi xem các trận đấu khác?" Sakusa hỏi khi anh đi vào căn phòng nhỏ.
Các phòng không rộng lắm, nhưng có đủ chỗ cho hai chiếc giường đơn, một chiếc tivi và một chiếc ghế sofa nhỏ. Thêm vào đó, nó có một chiếc tủ lạnh nhỏ, nơi họ có thể làm lạnh một số đồ ăn nhẹ và đồ uống. Hai bàn bên đầu giường, mỗi bàn đều có đèn,tủ đủ chỗ để hành lý của cả hai người. Ngoài ra còn có một cánh cửa dẫn đến một nửa phòng tắm: toilet, bồn rửa và chiếc gương nhỏ. Không có gì giống như ở nhà, họ chỉ đơn thuần có những thứ cần thiết để ở trong những ngày họ ở đó.
"Kageyama? À đúng rồi, có vẻ như senpai và cựu đội trưởng cấp hai của cậu ấy hiện đang chơi cho Argentina, anh đoán em đã nghe nói về anh rồi, "Komori nói." Tên anh ấy là Oikawa Tooru. "
“Nếu em đã nghe nói về anh ta?” Sakusa khịt mũi nhướng mày “Đó là một trong những đối thủ yêu thích của Wakatoshi. Cậu ấy đã kể cho em nghe rất nhiều về anh ấy khi bọn em hẹn hò, có vẻ như họ đã đối mặt với nhau trong những dịp khác ở Miyagi. Wakatoshi rất tôn trọng anh ấy, anh ấy liên tục nói rằng Oikawa chắc chắn nên theo học Shiratorizawa. "
"Thật sao? Nếu Ushijima-san tôn trọng anh ấy đến mức đó thì đó hẳn là một cầu thủ giỏi. Và không chỉ vậy, anh ấy hình như còn là bạn thời thơ ấu với Iwaizumi-san. Họ học cùng trường từ tiểu học. Rồi xa nhau sau khi tốt nghiệp trung học . Tôi nghe nói họ từng chơi cùng một đội bóng chuyền. Có gì đó giống như anh và em vậy. Cũng dễ hiểu tại sao cả Kageyama và Ushijima đều tin tưởng và tôn trọng Iwaizumi-san đến vậy. Họ đã biết nhau từ khi còn học cấp hai, "Komori giải thích . cậu đã sắp xếp xong một số thứ.
"Em biết, điều đó giải thích được rất nhiều thứ." Sakusa thừa nhận. "Và em đoán Kageyama cũng sẽ muốn xem những trận đấu tiếp theo."
"Phải ha. Cậu ấy và Hinata có vẻ rất hào hứng với mấy trận đấu hôm nay. Một số đồng đội của Kageyama chơi cho đội tuyển quốc gia Ý, cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn chào họ một câu. Và cả hai đều rất tôn trọng Yaku san nên đã quyết định giữ anh ấy lại. trong trận đấu Nga sẽ chơi sau, "Komori kể lại, đứng ở trước mặt Sakusa.
Nhẹ nhàng, Komori luồn các ngón tay của mình xuống dưới lớp dây thun của khẩu trang Sakusa, kéo nó ra.
"Kageyama sẽ không trở lại trong vài giờ nữa. Nên hãy thoải mái đi, được không?" cậu mỉm cười nói và quay đi.
Komori bò lên giường, mời Sakusa đến ngồi cạnh khi cậu đang bật TV. Sakusa mất một lúc để xử lý những gì Komori vừa làm. Cuối cùng thì anh cũng thở dài và theo bước chân của Komori tiến đến bên giường. Không có nhiều không gian, nên họ đang phải ngồi tựa lưng vào tường.
Họ quyết định xem thứ gì đó về các môn thể thao khác đang diễn ra tại Thế vận hội. Đôi khi, khá thú vị khi xem nhiều thứ hơn là chỉ mỗi bóng chuyền. Sakusa thích cung tên và thể dục nhịp điệu. Mặt khác, Komori thích xem thợ lặn và đội bơi hơn. Họ đã kết thúc sau khi xem cái gì đó về đạp xe và trượt băng nghệ thuật. Họ nói chuyện một chút, bàn luận về những gì họ nhìn thấy và thảo luận về hình thức tập luyện cũng như chế độ ăn uống cho từng bộ môn. Mãi một lúc sau, anh mới nhận ra rằng Komori đang chăm chú nhìn anh rất cẩn thận.
"Có chuyện gì sao?" Sakusa hỏi, quay lại nhìn cậu. Hai khuôn mặt cách nhau không quá 30cm.
"Anh đã tự hỏi liệu tình yêu đã tìm đến em chưa," cậu nói một cách đơn giản. Đôi mắt cậu nghiêm túc nhìn vào mắt Sakusa.
Sakusa chết lặng. Anh chớp mắt, không biết phải nói gì.
"Ý anh là sao? Có phải như lúc em hẹn hò với Wakatoshi không? ”Anh tự hỏi, mặc dù anh chắc chắn rằng Komori không hỏi về điều đó.
"Chỉ khi em vẫn còn tình cảm với anh ấy." - Komori đáp, để một khuôn mặt nhăn nhó lộ ra. "Anh nghe nói cậu ấy đã đến ngủ với em trước khi đến đây."
À điều đó… Sakusa đã hoàn toàn quên mất.
"Anh ấy có đến."
"Vậy là hai người có làm?"
"Không. Đó chỉ là 'chúng ta đủ trưởng thành để duy trì một mối quan hệ thân thiện và lành mạnh'."
"Thân thiện?" Komori nhấn mạnh.
Nếu Sakusa không biết rõ hơn về Komori, anh ấy sẽ nói rằng cậu đang ghen tị.
"Đủ để cho anh ấy một chỗ để ở nhờ. Không quá nhiều để làm sống lại những cảm xúc còn sót lại trong quá khứ nếu đó là những gì anh đang cố hỏi." Sakusa chân thành đáp lại.
"Còn bây giờ thì sao? Em còn cảm thấy tình yêu không?" Komori hỏi thêm câu không rõ vấn đề.
“Em không biết…” Sakusa nói khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của Komori. "Có lẽ..."
"Làm sao?"
"Còn nanh? Anh đã yêu ai chưa?" Sakusa hỏi mà không trả lời câu hỏi của Komori, có lẽ đang cố đánh lạc hướng cậu.
"Anh nghĩ là có." Komori đáp, trong mắt cậu vẫn có chút lạc lõng.
"Sao vậy?"
"Có thể là có ai đó ..." Komori nói.
"Và có người đó có biết không?"
"Cũng đã lâu không gặp. Có lẽ cậu ấy không để ý mấy, có lẽ cậu ấy không thông minh như hình thường cậu ấy vẫn tự nhận."
"Có lẽ anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến khả năng anh thích anh ấy ..." Sakusa nói. Cảm giác như mạch của anh đập loạn lên.
"Em nghĩ vậy?" Komori chớp mắt hỏi và hơi nghiêng người về phía anh.
"Em khá chắc," Sakusa nói.
"Anh nên làm gì? Có nên nói với cậu ấy không?"
"Thử hôn anh ấy thì sao?" Sakusa đề nghị một cách khá nghiêm túc, mắt anh nhìn chằm chằm vào cậu. Thu hẹp khoảng cách giữa họ.
"Như vậy có lố quá không?" Komori đặt câu hỏi.
"Có thể ..." Sakusa hơi nghiêng đầu đáp lại. "Tuy nhiên, anh nên làm điều đó nhiều hơn một lần. Chỉ để chắc chắn." anh thì thầm, giọng nói như vỡ vụn.
"Anh đồng ý," Komori thở phào. Tiến đến càng gần hơn nữa, nghiêng đầu sang một bên. Rút ngắn vài cm giữa họ. Sakusa có thể cảm thấy cả nhịp thở của họ đang hòa trộn. Tim anh đập mạnh đến nỗi anh chắc chắn rằng Komori có thể nghe thấy nó.
Mũi của họ chạm nhẹ vào nhau. Komori hơi khẽ hé môi một chút, chỉ cách Sakusa một inch. Hai mắt họ nheo lại, Sakusa đưa tay lên đặt lên gáy Komori, và ngay khi môi họ sắp chạm vào nhau, cánh cửa đột nhiên mở toang ra, giọng nói lớn của Kageyama và Hinata vang lên từ lối vào khiến họ giật mình. Sakusa ngả thẳng người ra sau đến mức đập cả đầu vào tường. Komori nhảy khỏi giường, lộ rõ vẻ lo lắng,còn không quên ho lên một tiếng.
"A, Komori-san, Sakusa-san. Cả hai người đều ở đây." Hinata phấn khích thốt lên.
"À ừ... Bọn anh đang xem TV. Em biết đấy, theo dõi mấy môn thể thao khác." Komori nói, cố gắng nở một nụ cười và với một tay vuốt ve gáy mình, nơi mà chỉ mới vài giây trước Sakusa đã đặt tay lên.
"Sakusa-san," Kageyama chào, hơi cúi đầu. Sakusa có thể cảm thấy hơi nóng trên má anh. Anh ta đặt một tay lên phía trước miệng và mũi, như thể anh ta có thể ẩn sau nó. Anh muốn với lấy chiếc khẩu trang của mình, nhưng anh không biết Komori đã để nó ở đâu. Anh đã thầm nguyền rủa cậu vì điều đó.
Anh chỉ gật đầu để đáp lại lời chào cho Kageyama.
"Tuyệt thật. Vậy Nhật Bản có thêm gì mới không?." Hinata hỏi.
"Vẫn chưa có gì cho đến bây giờ,” Komori trả lời. "Nhưng dù sao, anh đã nghĩ rằng em muốn đi xem cùng với Yaku trận đấu bên Nga. Không ngờ em sẽ trở lại sớm như vậy." Komori nói, có lẽ hơi lo lắng.
"Vẫn còn sớm. Trận đấu với Ý đã kết thúc gần một giờ trước. Kageyama đã giới thiệu em với các đồng đội của cậu ấy, và bọn em đã nói chuyện một chút, nhưng chỉ có vậy thôi. Vẫn còn thời gian cho trận đấu tiếp theo, bọn em cũng không biết phải làm gì trong lúc này. " Hinata giải thích.
"Ra vậy ..." Komori gật gù.
"Em về đây vì nó gần hơn phòng Hinata, và vì tên ngốc này cần đi vệ sinh. Này, đồ ngốc, cậu có dùng toilet hay không?" Kageyama cau mày phàn nàn.
"À, đúng rồi!" Hinata đồng ý. Vội vàng vào phòng tắm và biến mất sau cánh cửa đó.
Sau đó Kageyama nhìn Sakusa một cách tò mò.
"Sakusa-san? Anh có sao không? Mặt anh trông quá." cậu nói, tiến lại gần anh hơn một chút.
"không sao," Sakusa nhanh chóng nói.
Vài giây sau Hinata bước ra từ phòng tắm. Khá nhanh nếu nói thật ra.
"Có chuyện gì vậy?" cậu hỏi ngay.
"Sakusa-san có thể bị sốt. Mặt anh ấy đỏ bừng." Kageyama nói với vẻ mặt thản nhiên.
"Tệ thật! Anh có muốn bọn em gọi là Iwaizumi-san không?" Hinata đề nghị.
Sakusa mở miệng ra rồi lại ngậm lại, cố gắng đáp lại,nhưng với khuôn mặt đỏ bừng. Komori, trong khi đó, đang cố nhịn cười đến nghẹt thở. Cậu quay đầu đi để họ không nhận ra.
Kageyama và Hinata tiến lại gần Sakusa, tỏ vẻ lo lắng. Sakusa chỉ muốn trốn đi, chôn mình đâu đó dưới đất, chỉ để chờ cho đến trận đấu tiếp theo.
"Tránh ra," anh nói, "Tôi ổn." anh tuyên bố và rõ ràng là không thoải mái.
"Mọi người, mọi người.Hãy cho Kiyoomi nghỉ ngơi chút nhé?" Komori bật cười. "Anh ấy không sao cả, chỉ là ... Có hơi nóng. Ở trong này hơi nóng ..." cậu nói một cách chắc chắn dù cho đã bật điều hòa.
"Vậy sao? May là Sakusa-san không sao," Kageyama nói,thở phào nhẹ nhõm.
"Mà này, anh có đi xem trận đấu nào không không?" Hinata hỏi. Sakusa đánh giá cao việc cậu thay đổi chủ đề nhanh vậy.
“Tại sao chúng ta không đi cùng nhau?” Hinata đề nghị, nhảy cẫng lên vì phấn khích.
"Chắc chắn rồi, tại sao không nhỉ. Nó chứa chắn sẽ rất vui," Komori trả lời. Quay lại nhìn Sakusa.
"Tôi thấy hơi mệt," anh nói. "Tôi kiệt sức rồi... Tôi nghĩ mình trở về phòng."
Sakusa bước xuống giường để chào tạm biệt với một chút ửng hồng trên má. Anh nhìn Komori, như thể xin lỗi vì đã không đi cùng họ, nhưng ánh mắt của anh họ anh chỉ hiện lên sự thông cảm, không cần phải xin lỗi.
"Gặp lại sau, Sakusa-san. Nghỉ ngơi thật tốt." Kageyama nói, cúi đầu. Hinata cũng làm theo.
Sakusa bước ra cửa, Komori theo sau.
"Kiyoomi?" Sakusa quay lại để nhìn cậu. "Đừng quên khẩu trang của em." Komori lầm bầm khi cậu duỗi tay ra để đeo chiếc khẩu lên cho Sakusa. "Cảm ơn vì ngày hôm nay."
Sakusa có thể nhận ra rằng có bao nhiêu tình cảm được thể hiện trong đôi mắt của Komori.
"Chắc chắn rồi," là tất cả những gì anh có thể nói, khi đang nở nụ cười sau chiếc khẩu trang của mình. "Hẹn gặp lại, Motoya."
Sakusa bước xuống hành lang,tiến về phía phòng ngủ của mình. Chẳng bao lâu, tâm trí anh bắt đầu xử lý những gì vừa xảy ra. Họ đã rất thân thiết với nhau. Họ gần như ... bụng anh ấy quặn lại ngay lập tức. Anh có cảm giác không ổn; Nó thật sự không ổn ... Và khi nói đến Komori, nó như thể không có lý do gì, cứ như thể mọi thứ là như vậy bởi vì đó là cách chúng phải như vậy. Mọi thứ trôi chảy một cách tự nhiên; mọi thứ đều trở nên hợp lý.
_________________________________
(*) “ We are cups, constantly and quietly being filled. The trick is, knowing how to tip ourselves over and let the beautiful stuff out ”
-Ray Bradbury : chúng ta như những chiếc cốc, được lấp đầu bởi sự tĩnh lặng vô tận. Và cách giải quyết là, tự vượt qua nó và để những điều tốt đẹp đến với mình.
-Ray Bradbury
(**) The things we see are the same things that we carry in us. No more reality than we have inside. That is why most human beings live so unrealistically; because they believe that outer images are reality and do not allow their own inner world to manifest. You can be very happy like that, but when you know the other side, you can no longer choose the path of the majority.
- Demian của Herman Hesse.: Những thứ chúng ta thấy cũng giống như những thứ chúng ta mang trong mình. Không có gì thực tế hơn những gì chúng ta đang có trong mình. Đó là lý do tại sao hầu hết con người đều sống rất phi thực tế; bởi vì họ tin rằng những hình ảnh bên ngoài là thực tế và không cho phép thế giới bên trong của chính họ được thể hiện ra. Bạn có thể rất hạnh phúc, nhưng khi biết được mặt đối của nó, bạn sẽ không còn có thể lựa chọn theo con đường của số đông.
- Demian của Herman Hesse.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro