PHẦN II : Ở GẦN NHAU THÌ ....
Sau đó anh hỏi ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở , thế là anh ở tầng trên , chị ở tầng dưới , thế thì ngày nào anh và chị cũng có thể gặp nhau mỗi ngày . Tuy nói là nói thế , sống chung nhà nhưng đường ai nấy đi , đối với chị, anh là đồng nghiệp của ba hoặc cũng có thể là giống mấy chàng trai từng bị chị từ chối , người lớn rồi , nên chị cũng không coi anh là bạn bè của mình . Nhưng rồi dần dần chị cũng biết rằng anh ấy mới 24 tuổi , vậy là anh hơn chị 6 tuổi , đến từ Washington DC , nhiệm sở ở Việt Nam này là công việc đầu tiên sau khi anh tốt nghiệp Đại học . . Ba chị cũng nhờ anh hướng dẫn cho chị học Anh Ngữ , còn chị thì dạy cho anh Tiếng Việt và những tập tính thói quen của người Việt Nam . Anh ít nói , nghiêm nghị , nhưng mỗi lần gặp chị , anh lúng túng , mặt mày đỏ gay như trái gấc , còn chị thì hoạt ngôn và vui tính hơn nhiều trái ngược với anh , thế nên mỗi lần thấy anh như vậy , chị nổi tính nghịch ngợm , muốn trêu anh . Có lần trong bữa ăn , chị đưa cho anh quả ớt to tròn đỏ , rất đẹp , chị bỏ nguyên một trái vô miệng và nói với anh : '' Ngon lắm...!'' Và bảo anh ăn thử ... Anh tưởng ngon thật , không đắn đo suy nghĩ anh bỏ vô miệng nguyên trái , nhai rốt rột .. , rồi anh sặc , anh ho , anh khóc...còn chị nhả trái ớt ra , ôm bụng cười ngặt nghẽo , Tức nhiên chơi một vố như vậy anh không giận làm sao được , cầm cốc bỏ lên một mạch
Đến tối không thấy anh xuống , thấy cũng tội nghiệp , chị bảo cậu em bưng lên cho anh ly nước đậu nành tạ tội , nhưng cậu em xuống nói anh ấy không có ở trên lầu , đi đâu rồi . Chị có ý đợi , muốn xem xem sau khi ăn ớt mặt anh ra sao . Nhưng mấy ngày liền anh không về phòng , thì ra nghe được ba nói với mẹ rằng anh đã đi công tác , may thay anh học tiếng Việt rất nhanh nên không cần phải lo việc giao tiếp . Cả tuần không gặp nhau , chị bổng thấy thiếu thiếu , chị nghĩ có lẽ tại mình chơi ác với người ta nên mình thấy có lỗi , áy náy đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro