Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

  [ Đam Mỹ] Sai Vị Trò Chơi - Chương 3
         [ Thượng Dương Cao Trung]


Tác Giả: Đằng Nguyên Hân
------------------------------------------------------------------------------------------------
Hứa Tử Việt nghe giáo viên nói có hai thành viên của lớp chưa trở lại
sau giờ nghỉ trưa. Điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến là chắc chắn bọn họ
đã đi nói về chuyện yêu đương.
Hơn nữa, đối tượng rất có thể là sinh viên của lớp khác. Bởi vì nếu đối
tượng là sinh viên trong lớp, vậy thì chỉ cần xin đổi chỗ ngồi, chẳng phải
sẽ dễ dàng tiếp cận hơn sao?
Thế nhưng, quan sát những người chơi còn lại sau khi nghe lời giáo
viên nói, Tự Việt nhận ra biểu cảm của bọn họ có chút không đúng lắm?
Thoạt nhìn rất khó coi.
Không lẽ tính cạnh tranh trong trò chơi công lược này lại cao đến vậy ư?
Hứa Tử Việt ngày càng không thể hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ.

Giáo viên chủ nhiệm nghĩ có thể hai người đó đang ở nhà vệ sinh, chưa
về kịp lớp nên quyết định chờ họ trở về. Dù sao đây cũng không phải là
vấn đề quá lớn không thể chấp nhận nếu như về lớp muộn sau giờ nghỉ
trưa.
Trái ngược với suy nghĩ của giáo viên, học sinh trong lớp lại có thái độ
bất an, lo lắng. Một số còn giơ tay: “Thưa thầy, chúng ta nên đi tìm Bao
Vũ Hinh cùng Trần Oánh!”
Hứa Tử Việt không quan tâm lắm, ngáp dài một cái rồi rướn người về
phía trước: “ Tôn Mặc Tôn Mặc, buổi sáng tiết Toán, giáo sư giảng bài
nhưng tôi nghe chưa hiểu rõ lắm. Cậu… có thể giảng lại hộ tôi được
không?” Phải tận dụng hết tất cả cơ hội để có thể thu hút sự chú ý của
Tôn Mặc, khiến cậu ấy làm quen dần với sự tồn tại của Tử Việt. Hiện tại,
đây là yêu cầu duy nhất cần đạt đến trước.
Thế nhưng Tôn Mặc lạnh lùng, không để ý đến Tử Việt, ngay cả một
ánh mắt cũng không. Hầy, xem ra con đường phía trước còn dài lắm!
Tử Việt thở dài suy nghĩ.
Hứa Tử Việt đành bỏ cuộc, xoay người đi đến chỗ của Lộ Nhân Gia
đang ngồi bên kia lối đi: “ Người qua đường Giáp, mọi người đang nói
chuyện gì….”
“ Ta có tên đàng hoàng! Lộ - Nhân - Gia. Không phải người qua đường
Giáp!” Lộ Nhân Gia tức mình trừng mắt với Tử Việt, sau đó tiếp tục quay
về phía người chơi khác đang thương lượng với thầy giáo tìm kiếm
người chơi mất tích, thái độ thập phần lo lắng. Cậu ta cũng không muốn
để ý đến Tử Việt.
Tử Việt nhận ra mình đang bị cô lập.
Không chỉ Lộ Nhân Gia, mà hầu như tất cả người chơi ở đây đều có thái
độ xa cách thậm chí là ghét bỏ, xem thường với cậu
Giống như bản thân cậu gây hại đến tính mạng của họ vậy!

Tử Việt khó hiểu đồng thời cũng tủi thân. Nhân duyên của cậu từ trước
đến giờ không đến nỗi tệ. Thế nhưng, từ khi tham gia trò chơi này, nhân
duyên của cậu quá thảm rồi, giống như bốc hơi biến mất vậy. Ở chỗ nào
cũng bị xa lánh, ghét bỏ.
Tử Việt nhìn về phía người đang nói chuyện với thầy giáo. A! Là một nữ
sinh. Tuy nhiên, nhìn thái độ của thầy giáo không lo lắng lắm tới sự biến
mất của hai người kia và khẳng định với nữ sinh rằng họ sẽ quay trở về
sớm.
Cô gái không thể nói gì thêm, đành chấp nhận quay về chỗ ngồi. Đôi
môi trắng nhợt mấp máy không tình nguyện. Lúc sau, cô bắt đầu cắn
đầu ngón trỏ và ngón tay cái, cơ thể khẽ run, tựa như đang suy nghĩ, sợ
hãi cái gì đó.
“ Cô ấy gấp gáp, sợ hãi cái gì vậy?” Tử Việt nhỏ giọng thắc mắc. Không
lẽ đối tượng của cô ấy sắp bị cướp mất!?
Đây chỉ là một trò chơi thôi mà, tại sao cô ấy lại nghiêm túc đến mức
nghiêm trọng như vậy? Cậu cho rằng trò chơi sẽ khiến cho bản thân vui
vẻ, thư giãn tinh thần. Nếu đi chệch mất điều này, vậy thì đó không thể
coi là trò chơi nữa.
Hừm, thoạt nhìn có vẻ như cô gái này không có tinh thần như vậy. Hứa
Tử Việt cảm thấy so với cô gái, bản thân cậu kiên cường hơn. Cho dù
cuối cùng kết thúc trò chơi, mối quan hệ của cậu với Tôn Mặc có ra sao
thì cậu chắc chắn vẫn mỉm cười đón nhận nó.
Với kiểu tình yêu như này, đương nhiên hưởng thụ chính là quá trình.
Còn kết quả như thế nào, Tử Việt cậu không bận tâm lắm.
Thật ra kết quả không phải không quan trọng, chỉ là nó không quan
trọng bằng quá trình thôi. Nếu nói về kết quả, vậy tốt nhất chắc chắn sẽ
là một cái kết đẹp cho cậu và Tôn Mặc.
Thế nhưng…. người kia quá khó để theo đuổi. Tử Việt liếc nhìn Tôn
Mặc rồi cúi đầu trộm thở dài.

Dường như Tôn Mặc nghe được lời Tử Việt lầm bầm, liền quay xuống
nhìn cậu rồi cười nhẹ.
Tuy nhiên, nụ cười ấy thật nhanh chóng biến mất, tựa như bông tuyết
đầu mùa rơi xuống rồi nhanh chóng tan ra. Tử Việt nghi hoặc, cho rằng
chính mình bị mờ mắt đi. Tôn Mặc quay xuống nhìn cậu? Và lại còn tặng
cậu một nụ cười? Nghĩ như thế nào cũng thấy bất hợp lý.
Tử Việt hồi tưởng lại nụ cười của Tôn Mặc nhưng thật sự ý cười kia tan
quá nhanh, cậu không thể nào nắm bắt được hàm ý sâu xa trong đó.
Ồ, hình như Tôn Mặc đã nghe thấy điều mà cậu nhỏ giọng nói khi nhìn
người chơi - nữ sinh kia muốn tìm bạn học.
[ Cô ấy gấp gáp, sợ hãi cái gì vậy?]
Cho nên, nụ cười của Tôn Mặc có hàm ý gì đó?
Tử Việt vò đầu mãi mà vẫn không nghĩ ra.
“A!!!!”
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vọng lại trên hành lang. Mọi người
trong lớp đồng loạt hướng về tiếng kêu ấy. Im bặt rồi nhìn nhau. Xem ra
cũng đoán được kết cục hiện tại của hai người đó.
Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng lên tiếng: “ Tôi sẽ ra ngoài xem. Các
cô cậu ngồi yên tại trong lớp, đừng ra ngoài!” Nói xong rồi vội vã chạy ra
hành lang.
Nhưng trong lớp học, phân nửa là người chơi, không phải học sinh
chính thức nên quyết định đứng dậy chạy theo, xem xét tình hình.
Khuôn mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm trọng.
Tử Việt ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn những người chơi khác đang
kéo nhau ra ngoài. Hiện tại trong suy nghĩ của cậu đang rối loạn, hoang
mang trước những gì vừa được nghe và chứng kiến. Bản thân Tử Việt
cũng nhận ra rằng, chắc chắn một cái gì đó kinh khủng đang diễn ra.

Sau một hồi suy tư, cuối cùng sự tò mò đã len lỏi vào trong, như chiếc
vuốt mèo khẽ khàng khều khều trong lòng Tử Việt, khiến cậu đứng ngồi
không yên.
“ Tôn Mặc, chúng ta đi xem chút?”
Trái với mọi khi, lần này Tôn Mặc lại gật đầu đồng ý với Tử Việt. Tử Việt
vô cùng kinh ngạc.
Tử Việt kích động, vội nắm lấy cổ tay của Tôn Mặc rồi chạy theo đám
người chơi kia.
Phía sau hai người, những người học sinh NPC máy móc nhìn nhau rồi
cũng đứng dậy, tốp ba tốp bốn đi theo.
Nhà vệ sinh nữ tầng sáu chật ních người xem. Giáo sư một bên che
miệng, một bên lên tiếng đuổi học sinh. Nhưng bất luận có nói nhiều
như thế nào, cũng không có ai quan tâm đến lời của giáo sư, nhốn nháo
bàn luận, chỉ trỏ vào nhà vệ sinh.
Và cái giá phải trả cho việc không nghe lời giáo sư mà chen chúc nhau
chạy vào xem là ngay sau đó lại chen chúc nhau chạy ra phía ngoài mà
nôn thốc nôn tháo.
Trước khi Tử Việt đi đến, đã thấy trước cửa nhà vệ sinh vài người chơi
đang “cho ra” hết khẩu phần ăn trưa. Xung quanh bốc mùi khiến bản
thân Hứa Tử Việt cũng nao nao. Dường như mùi nhà vệ sinh cũng
không thể át nổi điều này.
Chỉ có anh chàng thủ lĩnh Trương Cạnh cùng một số người khác có thể
trụ được. Không nôn nhưng sắc mặt cũng chẳng tốt hơn là bao, lộ ra cỗ
tử khí âm trầm tuyệt vọng.
Hứa Tử Việt che mũi, muốn nhìn vào bên trong nhưng lại có dự cảm
không tốt. Dự cảm của bản thân cho cậu biết, nếu không muốn như
những người chơi kia phải “cho ra”, cậu tốt nhất vẫn không nên đi vào.
Thế nhưng thật đáng tiếc, cái tính tò mò của cậu vẫn nắm quyền chủ
chốt, dẫn dắt hành động của bản thân.

“ Tôn Mặc, cậu có muốn vào trong xem không?”
Tử Việt nhìn về phía Tôn Mặc mới nhận ra: dường như không khí xung
quanh không hề tác động tới Tôn Mặc. Mặt cậu ấy không đổi sắc, cũng
không lấy tay che mũi như Tử Việt. Cậu ấy hoàn toàn biệt lập với mọi
người.
Chính vì vậy, Tử Việt không ngần ngại tặng ngón cái cho Tôn Mặc: “
Cậu thật lợi hại đó, Tôn Mặc. Cậu không thấy mùi khó chịu sao?”
“ Hửm? Khó chịu? Ngược lại mới đúng.” Tôn Mặc nhìn về Tử Việt cười
cười.
Hứa Tử Việt nhìn nụ cười của Tôn Mặc không chớp mắt: “ Mẹ ơi! Tôn
Mặc cười rộ thật sự đẹp quá mức cho phép! AAA, phạm quy! Tại sao
cậu ấy lại còn có má lúm đồng tiền!?”
Nếu bình thường, Tôn Mặc chỉ đẹp ở mức 93 điểm. Thế nhưng khi cậu
ấy cười rộ lên, chắc chắn phải ở 999 điểm mới có thể xứng với vẻ đẹp
của Tôn Mặc.
Tôn Mặc chủ động nắm lấy tay Tử Việt: “Chúng ta đi xem sao.”
A, chúa ơi! Tôn Mặc dắt tay mình? Tôn Mặc dắt tay mình…. Đúng! Tôn
Mặc đang nắm tay tôi và dắt đi!!!
Không phải cổ tay mà là nắm bàn tay.
Giọng nói của Tôn Mặc cũng nhẹ nhàng, chậm rãi như rót mật vào tai,
thành công khiến cho Tử Việt choáng váng.
Trái tim của cậu lúc này đập điên cuồng nhưng mặt lại ngây ngốc gật
đầu theo: “ Xem? … A, được được, đi xem cùng cậu…”
Tôn Mặc khôi phục lại vẻ mặt ban đầu. Bàn tay lạnh lẽo đang cầm tay
Tử Việt lặng lẽ dắt cậu vào nhà vệ sinh nữ. ( Đoạn này dịch mà trong
đầu cứ nghĩ sao sao á :> )
Gần cửa nhà vệ sinh có một khoảng trống vì nhiều người chơi đã phải
chạy ra ngoài khi nhìn thấy cảnh bên trong. Trong khi đó, những người trụ được lại đứng tụ tập với nhau, xì xào thảo luận với khuôn mặt tái
mép.
Khi họ đến gần nhà vệ sinh thì Tôn Mặc cũng gần như khôi phục hoàn
toàn trạng thái như thường. Tử Việt cũng chậm rãi thoát ra khỏi choáng
váng. Mặc dù đang bịt mũi nhưng Tử Việt có thể nhận ra mũi máu nồng
nặc xộc thẳng vào, não bộ Tử Việt ngừng trệ trong chốc lát rồi đồng loạt
vang lên cảnh báo. Tử Việt cậu có dự cảm không hay về những gì bản
thân sắp được nhìn thấy.
Trong nhà vệ sinh quả nhiên có hai thi thể. Trong đó, có một thi thể nửa
người trên bị ngăn lại bởi cửa buồng vệ sinh cách. Nửa người dưới, hai
cái chân trông như bị ném vào máy giặt, xoắn lại. Tử Việt vẫn có thể
nhìn ra đồng phục nữ sinh trường Thượng Dương trên người cô ấy.
Chiếc váy dính đầy máu. Vô số mảnh dao găm vào người nữ sinh, như
thể chúng bị bắn từ một hướng nào đó. Một vài mảnh đã xuyên qua cơ
thể cô và cắm vào gạch men. Chân phải đi xăng đan. Ngón chân toàn
bộ bị cắt đứt, rơi xuống chân bên cạnh.
Xác người còn lại được tìm thấy ở bồn rửa tay. Cơ thể cô ấy bị vật gì đó
sắc bén chặt chém nhiều nhát. Nội tạng cùng máu thịt, toàn bộ đều bị
rơi rụng, vung vãi khắp sàn và bồn rửa tay. Máu trên tường từng giọt
từng giọt chảy dọc xuống sàn. Cô ấy đã bị cắt đôi hoàn toàn. Phần thân
trên ở lại trên bồn, còn lại ngã xuống sàn nhà vệ sinh nữ.
Máu đỏ lênh láng trên nền gạch trắng muốt. Tạo thành một hỗn hợp
màu sắc nổi bật, đánh thẳng vào não bộ của Tử Việt.
Mùi máu tươi nồng nặc cũng xuất phát từ thi thể của cô gái thứ hai này,
người đã bị chặt một cách tàn nhẫn.
Vòi nước trong bồn vẫn đang mở. Những mảnh thịt vụn, nội tạng trôi
theo dòng nước xuống. Thế nhưng kéo theo đó lại là những tảng lớn
hơn, dần dần lấp đầy miệng cống. Nước dềnh lên, hòa tan cùng máu.

Nước chậm rãi dâng lên rồi tràn ra xuống sàn. Toàn bộ nhà vệ sinh trộn
lẫn máu đặc và loãng.
Ngay lập tức khuôn mặt của Tử Việt trắng bệch sau khi nhìn thấy cảnh
tượng ở trong nhà vệ sinh nữ.
Tôn Mặc hơi nhướng mày, trong mắt ánh lên một chút vui thích như thể
vô cùng thỏa mãn sau một trò đùa.
-------------------------------------
Hứa Tử Việt đang cùng với những người khác đứng sang bên cạnh cửa
mà “cho ra”. Mặc dù, trong quá trình ấy, Tử Việt vẫn không quên giữ
chặt bàn tay đang nắm Tôn Mặc.
Chờ sau khi “cho ra” sạch sẽ, gần như đem hết phần ăn trưa, Tử Việt
mới có thể đứng vững mà kéo Tôn Mặc sang một bên mà hỏi: “ Cậu
không sợ sao?”
Cơ thể Tử Việt mệt lử, như thể toàn bộ sức lực đã bị vắt kiệt.
Tôn Mặc hỏi lại: “ Cậu sợ cái này?”
“ Người bình thường khi gặp trường hợp này, cũng đều như vậy mà…”
Đây rõ ràng chỉ là một trò chơi bình thường. Tại sao lại xuất hiện cảnh
tượng như này!? Không phải là thể loại thanh xuân vườn trường ư?
Phong cách này rõ ràng là sai hoàn toàn đi.
…. Thay vì là một câu chuyện tình yêu thanh xuân thuần khiết. Đây lại
giống bối cảnh về một trường Trung Học kinh dị hơn.
Suy nghĩ này chỉ lướt qua nhưng Tử Việt đã nghĩ đến việc kinh khủng
hơn. Không thể nào, chẳng lẽ hai người bọn họ đã động đến một kết
cục thảm nhất. Công lược đúng đối tượng hắc hóa, hai người chơi kia
… thi thể….bị chia. Tử Việt hoảng sợ.
Biết là một chuyện nhưng chân chính nhìn, lại là một chuyện khác.
Tôn Mặc bình thản nói: “Tôi không sợ.”

“ Hưm…. Có thể là do cậu có thần kinh thép?” Tử Việt đoán có thể là do
NPC không được lập trình suy nghĩ như người bình thường trong
trường hợp như này.
Hứa Tử Việt bỗng sửng sốt: “ A! Cậu hiện tại đồng ý nói chuyện với tôi?”
Tôn Mặc ngay lập tức im lặng.
Phía bên kia, giáo viên đang vội vàng sơ tán học sinh nhưng vẫn có
người không nghe, tụ tập đứng trước cửa mà xì xào. Một lúc sau, cảnh
sát đến xử lý hiện trường.
Tiết học buổi chiều đành phải hủy bỏ.
“Lát nữa tôi sẽ đến thư viện của trường cùng với một số người khác để
nghiên cứu một số thứ. Cậu có muốn đi cùng?" Tử Việt liếc nhìn 17
người chơi khác đang tụ tập, rõ ràng có ý định đi đến thư viện.
Tôn Mặc nhàn nhạt: "Được."
Hứa Tử Việt hài lòng vỗ về bụng của mình, “Đáng tiếc những gì ăn vào
buổi trưa đã bị ném hết…. hiện tại tôi cũng không muốn ăn gì nữa. "
Thỉnh thoảng, tâm trí cậu lại hiện lên những hình ảnh về những gì đã
xảy ra trước đó. Tử Việt đành cố gắng phân tán suy nghĩ của bản thân
bằng cách nói chuyện với Tôn Mặc và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
xinh đẹp của cậu ấy. Như vậy, cậu mới có thể thoát khỏi những hình ảnh
kinh dị kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro