Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

**
Hôm nay là một ngày bình thường không có nhiều tương tác giữa Dương Dương và Trịnh Sảng trong văn phòng. Dương Dương đã rất bận rộn và Trịnh Sảng cũng có rất nhiều việc phải làm. Anh chỉ liên lạc với Trịnh Sảng trong công việc liên quan và cô chỉ đến văn phòng của anh khi anh yêu cầu hoặc khi cô hộ tống khách hàng của anh. Nó không khác với giờ ăn trưa, Dương Dương đã có một cuộc hẹn ăn trưa với Bảo Minh bạn của mình .
Trịnh Sảng biết rằng anh thực sự chăm chỉ và có cống hiến cao cho công việc của anh và cô thực sự ngưỡng mộ anh về khía cạnh này của anh. Anh thực sự chuyên nghiệp ý chí mạnh mẽ và cầu toàn.
Nhưng cô đã tìm thấy một mặt khác của anh những ngày qua. Dương Dương yêu thương quan tâm và dịu dàng và cũng là người nghịch ngợm,anh thường tán tỉnh và chạm vào cô, nó làm cô đỏ mặt khiến cô ngại ngùng và khiến tim cô đập rất nhanh,cô không cảm thấy phiền toái ngược lại cô rất thích nó.
Khuôn mặt nghịch ngợm của anh đã nhìn cô một lần nữa khi cô cúi đầu chào anh và nói rằng hãy cẩn thận trên đường đi khi anh rời khỏi văn phòng để đi ăn trưa. Dương Dương nhìn cô rất mãnh liệt và anh mỉm cười thật quyến rũ với cô, điều đó chỉ kéo dài một hoặc hai giây nhưng nó thực sự ảnh hưởng đến Trịnh Sảng rất nhiều. Bằng cách nào đó ánh mắt anh mỉm cười với cô, giống như anh có thể nhìn thấu tâm hồn sâu thẳm nhất của cô, trời ạ đây là một mối nguy hiểm thực sự.
Dương Dương tiếp tục đến trái tim và bộ não của cô, cô đã đạt đến điểm mà cô không thể cưỡng lại bất kỳ sự quyến rũ nào của anh, phải ít nhất cô có thể quên đi suy nghĩ về anh khi cô bận rộn với công việc của mình. Nhưng khi giờ làm việc kết thúc ma quỷ lại gần cô và sự cám dỗ bắt đầu.
"Chuẩn bị sẵn sàng để về nhà?" Anh hỏi.
"Về nhà?" Cô hỏi lại.
"Tôi vừa nói với cô sáng nay, không phải cô đã quên đi mọi thứ quá dễ dàng" Dương Dương cười thầm.
Tất nhiên cô đã nhớ rằng anh đã nói với cô rằng anh sẽ đón cô và đưa cô về nhà mỗi ngày nhưng cô chỉ muốn chắc chắn rằng mình không tưởng tượng.
"Không tôi không quên điều đó thưa giám đốc!"
"Vậy thì hãy đi ngay bây giờ!"
"Ah,đợi một chút tôi cần phải tắt máy tính!"
"Được rồi" Dương Dương gật đầu và đợi cô,anh chỉ nhìn cô dọn dẹp bàn làm việc và đóng gói túi xách của mình.
"Đi nào" cô nói khi mình đã dọn xong.
Dương Dương gật đầu và sau đó họ đi cùng nhau văn phòng đã trống vì là người cuối cùng về nhà, chỉ có người gác cổng và nhân viên bảo vệ vẫn còn trong tòa nhà. Tất nhiên họ biết giám đốc và thư ký Họ chỉ chào một cách bình thường và không có tâm trí nghi ngờ.
Cả hai đến tầng hầm và lên xe của Dương Dương. Trịnh Sảng vẫn lo lắng nhưng cô đã cố gắng làm quen với tình huống này. Thật ra cô đã thoải mái khi bên cạnh Dương Dương nhưng sự căng thẳng tình dục cao độ này khiến cô lo lắng, anh cảm nhận được sự lo lắng của cô nên anh đưa tay nắm lấy tay cô và siết nhẹ.
"Hãy thư giãn" anh nói như thể anh đọc được suy nghĩ của cô.
Trịnh Sảng thở dài và lấy lại sự bình tĩnh cô che tay anh bằng tay phải" vâng thưa giám đốc"
Anh hạnh phúc hơn khi biết rằng cô cuối cùng cũng trả lời hành động của anh,sau tất cả thời gian này mỗi khi anh tán tỉnh cô, Trịnh Sảng luôn thụ động, cô chấp nhận nhưng không trả lời vì vậy cô dành sự ưu ái tương tự khiến anh hoàn toàn phấn khích.
"Lái xe an toàn thưa giám đốc" Trịnh Sảng thả tay ra.
Dương Dương mỉm cười vui vẻ"Được rồi"
**
Họ nói chuyện vui vẻ trên đường về nhà, trên đường đi anh đề nghị ăn tối trước và cô dễ dàng đồng ý với ý tưởng của anh. Anh đưa cô đến cùng một nhà hàng Ý nơi họ từng ăn tối khi cô bận rộn chuẩn bị bữa tiệc của Khánh Vy .Anh từng nói rằng anh phải đưa cô đến đây thường xuyên vì vậy họ đã đến đây.
Sau khi họ ăn tối xong Dương Dương lái xe đưa cô về nhà,họ không nhận ra rằng trời đã khuya rồi,họ chỉ thích ở bên cạnh nhau, trên đường về nhà anh bật radio và Trịnh Sảng không ngần ngại hát theo bài hát, anh nói với cô rằng anh rất thích giọng hát của cô,tối nay cũng vậy anh khen giọng hát của cô hay như thế nào.
"Chúng ta đã đến nơi" Dương Dương nói.
"Vâng, dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều thưa giám đốc" Trịnh Sảng mỉm cười
"Không có gì, để tôi dẫn cô vào" anh nói.
Họ xuống xe và đi bộ đến nhà của Trịnh Sảng, thường thì anh chỉ đi đến cổng trước nhưng tối nay anh đi lên lầu và đứng trước cửa nhà cô.
"Buổi tối tốt lành, cẩn thận trên đường về nhà thưa giám đốc" Trịnh Sảng nói
"Cảm ơn, và sẵn sàng cho chuyến công tác vào ngày mai tôi sẽ đón cô vào buổi sáng ngày mai."
"Vâng, hẹn gặp anh vào ngày mai"
"Đúng vậy"
Trịnh Sảng cúi đầu và mở khóa cửa khi cô chuẩn bị đi vào nhà, anh nắm lấy tay cô.
"Sảng" anh gọi.
Trịnh Sảng quay lại và nghiêng đầu"có chuyện gì vậy"
Họ chỉ đứng đó trong im lặng, anh nhìn cô rất mãnh liệt,anh nhẹ nhàng kéo tay cô và làm cho họ ngày càng gần hơn. Rồi dần dần anh dựa vào cô,cô có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, trái tim cô đập rất nhanh, cô không di chuyển một inch khi anh lại gần cô hơn, bàn tay của anh chạm nhẹ vào cằm cô và cuối cùng anh cũng hôn một nụ hôn ngọt ngào lên má cô.
Cô thở dốc hơi thở của cô đang hoành hành, nụ hôn của Dương Dương kéo dài khoảng năm giây trước khi anh rút mình ra khỏi cô
Trịnh Sảng đã đỏ mặt, họ chỉ nhìn nhau sau nụ hôn đó, anh cầm tay cô lên và hôn lên nó.
"Chúc ngủ ngon và mơ đẹp nhé"
"Vâng cảm ơn" Trịnh Sảng nói
"Được rồi tôi đi đây" Dương Dương hôn lên tay cô một lần nữa trước khi buông nó ra.
Trước khi anh quay người, trước khi cô mất hết can đảm cô nhón chân lên và hôn nhanh lên má anh, nó chỉ là một giây nhưng điều đó thật tuyệt vời.
Đôi mắt của Dương Dương mở to vì sốc, Trịnh Sảng mỉm cười ngại ngùng với đôi má ửng hồng dễ thương.
"Chúc ngủ ngon thưa giám đốc" cô khẽ nói và bước vào nhà.
Dương Dương chỉ đứng đó,anh cắn môi và chạm vào má nơi cô hôn anh." Ôi chúa ơi" anh lẩm bẩm, người phụ nữ này có thể chắc chắn khiến tim anh đảo lộn ,co giật và đập trong một cảm giác dễ chịu.
**
Dương Dương đón cô ở nhà của cô vào lúc sáng sớm. Anh đã thông báo cho cô để cô không khỏi ngạc nhiên,cô thậm chí còn dự đoán nó, Trịnh Sảng vui vẻ chào đón anh khi thấy anh trước cửa nhà.
"Chào buổi sáng thưa giám đốc" cô vui vẻ vẫy tay.
"Chào,cô trong thật xinh đẹp sáng nay" Dương Dương nói.
Anh dành thời gian để nhìn cô từ đầu đến chân Trịnh Sảng mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối đơn giản với áo len màu cam sáng rủ trên vai nêm trắng.
"Trịnh Sảng đỏ mặt trước lời khen của anh" cảm ơn!"
Trịnh Sảng cũng không thể không nhìn sếp của mình, Dương Dương mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhét trong một chiếc quần màu xám với giày thể thao màu trắng.
Dương Dương nhếch mép hài lòng khi biết rằng Trịnh Sảng cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.
"Sẵn sàng để đi?" anh hỏi
Trịnh Sảng chỉ mỉm cười và gật đầu.
**
Cả hai đi đến văn phòng trước sau đó Dương Dương đỗ xe dưới tầng hầm, từ tầng hầm tài xế đã chở họ đến sân bay ,họ đến sân bay lúc 7 giờ và bay lúc 8 giờ.
Trịnh Sảng đã có vé của cả hai nên họ phải ngồi chờ,khi họ chờ đợi, cả hai đi đến quán Starbucks gần nhất để mua hai ly cà phê.
"Của anh đây thưa giám đốc" Trịnh Sảng đặt croissant và cà phê, Americano nóng cho anh và Vanilla latte cho cô.
"Cảm ơn" Amh nói trong khi nhấm nháp ly cà phê của mình.
Trịnh Sảng cũng uống sau đó cô đặt nó lên bàn,cô nghe thấy anh cười khúc khích rồi cô bối rối nhìn anh.
"Có bọt trên môi của cô" anh dựa vào cô và lau môi cô bằng ngón tay cái của anh.
"Ah" Trịnh Sảng chạm vào môi mình.
"Không sao cả bây giờ thì đã sạch rồi" Amh cười thật tươi khi anh nhấm nháp ly cà phê của mình.
"Cảm ơn" Trịnh Sảng cắn môi dưới rụt rè.
Thật là! Đôi môi hồng ấy, cốc cà phê của Dương Dương lơ lửng trên không khí trong khi tất cả những gì anh làm chỉ nhìn vào đôi môi quyến rũ của cô. Trí tưởng tượng hoang dã đang chạy trong tâm trí anh, nó có vị như thế nào? Cảm giác như thế nào khi anh chạm vào nó.?
"Giám đốc tôi nghĩ chúng ta đã sẵn sàng, máy bay sẽ lên sớm" Trịnh Sảng nói đánh thức anh khỏi tâm trí nghịch ngợm.
"Ồ chắc chắn rồi"
**
Họ đang ngồi cạnh nhau trên máy bay, Dương Dương lạnh lùng trở nên phấn khích,chuyến đi này khoảng 4 giờ,anh và cô không có ai làm phiền trong 4 giờ,anh sẽ làm gì? Anh sẽ nói về cái gì? Cô sẽ để anh nếu anh giữ tay cô?
Suy nghĩ của anh bị cắt giảm bởi sức nặng bất ngờ rơi trên vai anh,anh liếc nhìn thấy Trịnh Sảng đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt cô trong thật bình yên như thế này, có lẽ cô đã mệt mỏi khi họ phải bay chuyến bay sớm.
Có lẽ như Dương Dương không thể làm gì với cô trên chuyến bay nhưng không sao có cô dựa vào vai anh và ôm anh trong giấc ngủ là đủ thỏa mãn.
**
"Sảng"
"Hmmm...!"
"Chúng ta đã đến!"
Trịnh Sảng nghe thấy nhưng tại sao cô không muốn mở mắt? Nó thật sự ấm áp và có mùi rất tốt.
"Hey, thức dậy đi!"
Bây giờ cô cảm thấy khuôn mặt và cổ cô được vuốt ve, nó thật sự nhột nhưng cô thích cảm giác đó.
"Tôi không bao giờ nghĩ rằng cô lại có một cái đầu buồn ngủ như vậy?"
Cô cảm giác có gì đó mềm mại và ấm áp trên má mình, đó là cái gì? Cô chậm rãi mở mắt ra và thấy khuôn mặt của sếp mình đang ở rất gần, à vâng anh đang hôn lên má cô,cô thở hỗn hển và ngồi thẳng dậy ngay lập tức.
"Ôi, giám đốc" Trịnh Sảng đỏ mặt.
"Cuối cùng cô cũng thức dậy, chúng ta đã đến rồi" Duonge Dương nhếch mép
"Tôi xin lỗi"
"Không sao đâu"
Họ đi xuống từ máy bay đợi lấy hành lý và đến khách sạn, Trịnh Sảng đã đặt phòng ở khách sạn,cô cũng thuê xe và tài xế, Dương Dương sẽ có cuộc họp vào buổi chiều và sau đó họ sẽ tham dự bữa tiệc vào buổi tối,sau đó họ sẽ trở về Trung Quốc vào sáng mai.
"Đây là thẻ chìa khóa phòng của anh thưa giám đốc, nếu anh cần bất cứ điều gì thì hãy gọi cho tôi, nghỉ ngơi thật tốt cho đến cuộc họp lúc 2 giờ chiều" Trịnh Sảng nói.
"Phòng của cô ngay cạnh tôi đúng không?" Anh hỏi
"Đúng vậy"
"Được rồi cô cũng vậy, hãy nghỉ ngơi"
Trimhj Sảng gật đầu rồi đi về phòng, anh chỉ nhìn vào lưng cô, người đã biến mất sau cánh cửa. Anh lắc đầu,anh đã nghĩ gì? Anh có cám dỗ để yêu cầu cô ở chung phòng với anh? Ý tưởng điên rồ, ồ không. Ít nhất là không phải bây giờ, anh nghĩ rằng anh cần phải tắm ngay bây giờ để giữ một cái đầu lạnh.
**
Cuộc họp có sự tham gia của các CEO trên toàn châu á,họ giới thiệu và trình bày hồ sơ công ty của mình, tất cả mọi người đều chú ý đầy đủ đến từng bài thuyết trình tìm kiếm đối tác kinh doanh trong tương lai,sau cuộc họp sẽ có một bữa tiệc nơi họ có thể hòa nhập nhiều hơn, xây dựng một mối quan hệ rộng là một điều rất quan trọng trong lĩnh vực kinh doanh.
Dương Dương và Trịnh Sảng trở về khách sạn trước để chuẩn bị cho bữa tiệc, Dương Dương thật bảnh bao trong bộ đồ vest màu xanh và thật bất ngờ khi Trịnh Sảng cũng mặc váy xanh. Người mẫu là một người mặc áo dài có vai cao,họ thực sự phù hợp. Mọi người có thể nhầm lẫn khi nhận ra Trịnh Sảng là vợ của Dương Dương chứ không phải là thư ký của anh.
"Cô rất đẹp" Dương Dương nói đôi mắt vẫn không rời khỏi cô dù chỉ một giây.
"Cảm ơn" Trịnh Sảng mỉm cười khi vén mái tóc nâu lượn sóng của mình lên tai.
"Vậy bây giờ chúng ta hãy đi thôi" Dương Dương đưa tay ra, Joohyun nắm lấy tay anh và đi cùng nhau.
Cả hai đang ở trong khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc,có rất nhiều người quan trọng đã đến, Trịnh Sảng đã sẵn sàng bên cạnh anh với iPad của cô, nhiệm vụ của cô cho tối nay là ai là doanh mà họ cần tìm,cô đã chuẩn bị dữ liệu trong iPad của mình.
"Giám đốc,anh ấy là Irie Naoki,anh ấy là CEO của công ty game tại Nhật Bản" Trịnh Sảng thì thầm với anh.
"Công ty trò chơi trực tuyến, hấp dẫn" Dương Dương bình luận, sau đó anh tiếp cận giám đốc điều hành công ty trò chơi để tham gia một số cuộc trò chuyện.
Trịnh Sảng đang theo dõi Dương Dương bất cứ nơi nào anh đi và liên tục thì thầm thông tin về từng người mà họ gặp, nếu Dương Dương quan tâm đến việc kinh doanh anh sẽ tiếp cận người đó và nói chuyện, nếu anh không quan tâm thì anh chỉ trao đổi một lời chào đơn giản.
"Hey,cô có đói không? Ăn thôi" Dương Dương nói sau một số lần nói chuyện với những CEO đó.
"À vâng,anh đã đói chưa thưa giám đốc?" Trịnh Sảng hỏi lại.
"Tôi đang hỏi cô? Tại sao cô lại hỏi lại tôi?" Anh cười khúc khích khi anh nghịch ngợm trán cô.
"Tôi xin lỗi, tôi chỉ lo lắng cho anh thôi" Trịnh Sảng đỏ mặt.
"Tại sao cô lại xin lỗi?" Anh hỏi" có, tôi đang đói" Dương Dương giữ vai cô và hướng dẫn cô đến khu vực ăn uống.
Có rất nhiều đồ ăn nhẹ và những thức ăn, không còn nghi ngờ gì nữa thức ăn thực sự rất ngon, Trịnh Sảng lấy đĩa cho cô và Dương Dương,cô cũng giúp anh chọn đồ ăn,sau khi lấy thức ăn họ thích, cả hai đi đến chiếc bàn trống.
"Ăn thôi" Amh nói
"Vâng"
Dương Dương ăn rất nhanh bởi vì anh thực sự đói, sự hòa nhập bằng cách nào đó làm anh kiệt sức,anh thậm chí còn nghẹn thức ăn và ho dữ dội.
"Ôi không" Trịnh Sảng thở hỗn hển
"Đây, uống nước đi thưa giám đốc" Trịnh Sảng đưa cho anh một ly nước,cô vỗ nhẹ lưng anh khi anh uống nước.
"Cảm ơn" Dương Dương nói.
"Hãy cẩn thận giám đốc" Trịnh Sảng chải lưng sau đó xoa bóp vai anh một cách trìu mến.
"Được rồi" Anh mỉm cười
"Ôi trời cằm của anh bị ướt"
Trịnh Sảng chỉ vào cằm anh,anh uống rất nhanh sau đó nước chảy ra khắp môi và rơi xuống cằm, cô lấy khăn giấy và lau cằm cho anh, Dương Dương chỉ nhìn vào khuôn mặt của Trịnh Sảng đang tập trung vào cằm anh, trời ạ hành động nhỏ này khiến trái tim anh đập loạn nhịp.
"Xong rồi" Trịnh Sảng tuyên bố.
Dương Dương mỉm cười rồi vuốt má cô một cách âu yếm" cảm ơn"
"Anh luôn được chào đón thưa giám đốc" Trịnh Sảng cười ngại ngùng.
Sau đó họ tiếp tục bữa tối của mình,họ đã nói chuyện và thảo luận về những người mà họ gặp, Dương Dương đã nói lên sự quan tâm của mình đối với một số doanh nghiệp và Trịnh Sảng nhận xét về nó,họ đã thảo luận sôi nổi về khả năng sát nhập mới giữa các doanh nghiệp đó cho đến khi có ai đó đến và tham gia bàn của họ.
"Buổi tối tốt lành anh Dương" người đó nói.
"Xin chào" Dương Dương chào đón anh một cách lịch sự nhưng bằng cách nào đó bản năng của anh nói với anh rằng người đàn ông đứng trước mặt anh không phải là một người thực sự tốt,anh không thoải mái với sự hiện diện của người đàn ông này.
"Anh ấy là Tôn Tường,anh sở hữu một công ty quản lý nghệ sĩ tại Hồng Kông" Trịnh Sảng dễ dàng kiểm tra cơ sở dữ liệu của cô và thông báo cho Dương Dương.
"Tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Tôn Tường"
"Rất vui được gặp anh" Dương Dương nói
"Rất vui được gặp anh và người phụ nữ đáng yêu đó là.!" Mắt Tôn Tường liếc nhìn Trịnh Sảng với một ánh mắt quyến rũ gần như tục tĩu, Dương Dương đã cảm nhận được điều đó,thay vì để Trịnh Sảng trả lời anh đã hành động trước.
"Cô ấy là Trịnh Sảng thư ký của tôi" Dương Dương nói anh ngồi thẳng che Trịnh Sảng khỏi tầm nhìn của người đàn ông này.
"Rất vui được gặp cô" Tôn Tường nhếch mép.
Trịnh Sảng cũng không cảm thấy thoải mái với người đàn ông này vì vậy cô chỉ gật đầu mà không thèm nhìn anh chàng Tôn Tường đó.
"Nhân tiện anh Dương anh có thích hợp tác với công ty quản lý nghệ sĩ của tôi không? Anh có thể dang rộng đôi cánh của mình ở đất nước của tôi Hồng Kông" Tôn Tường bắt đầu bài phát biểu của mình.
"Tôi thực sự không nghĩ về điều đó" Dương Dương nói ngắn gọn,anh thực sự không muốn kéo dài cuộc trò chuyện với người đàn ông này,anh không thích anh ta và anh không thích cách anh ta nhìn Trịnh Sảng.
"Ah, tại sao? Tôi nghĩ ngành công nghiệp giải trí thực sự rất lớn ở Trung Quốc"
"Đúng vậy có lẽ tôi sẽ lên kế hoạch cho nó trong tương lai."Dương Dương nói
"Tại sao lại trong tương lai nếu anh có thể làm ngay ngay bây giờ?" Tôn Tường nói"nếu anh sợ về chia sẻ lợi nhuận đừng lo lắng tôi có một đề nghị tốt!"
"Không, đó không phải là vấn đề tôi nghĩ đến"
"Thôi nào,anh muốn bao nhiêu 50:50?"
"Anh Tôn Tường tôi rất xin lỗi nhưng hôm nay..!" Dương Dương đã cố gắng từ chối một cách lịch sự.
"Anh muốn nhiều hơn, được rồi tôi sẽ chia sẻ lợi nhuận 90% cho anh nếu anh để tôi cô thư ký của anh!"
"Cái quái gì vậy?" Dương Dương nhìn Tôn Tường nghiêm khắc,anh tức giận vượt quá sự tức giận, nếu anh có thể anh sẽ đánh tên khốn kinh tởm này thành bột giấy,anh theo bản năng nắm chặt tay Trịnh Sảng,anh nắm chặt nó và cảm thấy cô đang run rẩy, chúa ơi cô sợ hãi và điều đó khiến anh lo lắng.
"Tôi không bán thư ký của mình, tôi không chơi kinh doanh theo cách đó anh Tôn Tường" Dương Dương nghiêm khắc nói.
"Huh? Không kinh doanh theo cách đó,anh biết thế giới kinh doanh bẩn như thế nào không?" Tôn Tường chế giễu.
"Tôi biết nhưng không có nghĩa tôi là một trong những doanh nhân bẩn thỉu đó"
"Anh Dương,thư ký của anh rất đẹp, tôi thậm chí có thể làm cho cô ấy thành một nghệ sĩ,cô ấy có thể làm giàu cho bản thân mình" Tôn Tường liếm môi.
"Cô ấy sẽ làm nếu cô ấy muốn nhưng thực tế là cô ấy nộp đơn vào công ty của tôi và không tham gia buổi thử giọng nghệ sĩ, đó là tất cả những gì tôi nghĩ" Dương Dương cố gắng làm dịu cơn giận của mình,anh thường gặp một số tên khốn như vậy nhưng lần này thì khác,anh quan tâm đến Trịnh Sảng, cô là của anh và điều đó làm anh điên hơn.
"Giám đốc, tôi nghĩ tôi muốn đi vào nhà vệ sinh" Trịnh Sảng thì thầm với Dương Dương.
"Này cô ổn chứ? Có muốn tôi đi cùng không?" Anh lo lắng hỏi.
"Không tôi muốn ở một mình"
Dương Dương nhìn cô" cô có chắc không?"
"Vâng, tôi sẽ quay trở lại ngay"
"Được rồi hãy cẩn thận"
Trịnh Sảng gật đầu và rời khỏi bàn,cô thực sự muốn tức giận,cô không thể chịu đựng ở bàn này với tên khốn Tôn Tường đó nữa,cô biết rằng Dương Dương đã bảo vệ cô rất nhiều nhưng cô không thể ở đây lâu hơn.
"Với tất cả sự tôn trọng của mình, tôi từ chối sự hợp tác kinh doanh tử tế đó thưa anh Tôn Tường" Dương Dương nói.
"Điều đáng tiếc" Tôn Tường nói
"Không có gì phải đáng tiếc cả"
"Anh không biết những gì mình đã bỏ lỡ"
"Tôi hoàn toàn biết"
"Vâng, không có gì có thể thuyết phục được anh,anh chắc chắn sẽ cứng như đá nếu anh muốn"
"Vâng cảm ơn về lời khen của anh, chúc anh có thể tìm được một đối tác phù hợp" Dương Dương nâng ly của mình với Tôn Tường
Tôn Tường chỉ nhếch mép và rời khỏi Dương Dương , Anh thở dài khi Tôn Tường rời đi, chúa ơi anh đang ở trong giới hạn của sự kiên nhẫn,vui mừng vì Tôn Tường đã rời đi nếu không anh có thể tạo ra một cảnh tượng xấu xí ở đây.
Anh nhấm nháp rượu và nhìn xung quanh, Trịnh Sảng đâu rồi? Tại sao cô lại mất nhiều thời gian như vậy? Có lẽ cô cần có thêm thời gian để bình tĩnh lại chắc chắn cảnh tượng đó khiến cô sốc rất nhiều, Dương Dương quyết định đợi cô lâu hơn một chút.
***
Trịnh Sảng rửa tay và nhún bàn tay ướt của mình lên mặt, chúa ơi cô thực sự rất sợ,cô nghe rõ ràng rằng Tôn Tường muốn cô, điều đó khiến cô rùng mình, ôi chúa ơi cô không muốn điều ghê tởm đó xảy ra.
"Hey, sweety cuối cùng thì chúng ta cũng ở một mình"
Cô thở hỗn hển và kinh hoàng,Tôn Tường đang đứng trước cửa,anh nhanh chóng bước vào và khóa cửa.
"Anh muốn gì?" Trịnh Sảng đã cố gắng bình tĩnh,cô biết nguy hiểm đang chờ đợi mình.
"Anh muốn em tất nhiên!" Tôn Tường bước lại gần hơn.
"Hãy đừng đến gần tôi,đi ra chỗ khác!" Trịnh Sảng lùi lại.
"Hãy chơi hết mình anh biết em muốn điều này!"
"Không cút ra!"
Tôn Tường nhếch mép cười khi anh làm một động tác,anh nhanh chóng nhốt Trịnh Sảng trong tường giữ cả hai tay cô ,anh hoàn toàn nhốt cô bằng cơ thể mình,anh từ từ hôn môi mình lên vai cô
"KHÔNG, làm ơn đừng, buông tôi ra" Trịnh Sảng khóc rất nhiều,cô có thể cảm thấy anh trên da mình nó thật kinh tởm.
"Hãy đừng ngại" Tôn Tường mạnh mẽ hôn lên môi cô nhưng Trịnh Sảng đã cố gắng rất nhiều cô thậm chí còn nhổ nước bọt lên mặt anh ta.
"Đồ chó cái"Tôn Tường tát cô thật mạnh.
Thật đau đớn và mù quáng cho cô nhưng cô đã cố gắng sống sót qua nỗi đau và nhân cơ hội để đẩy anh ra khỏi cô,Tôn Tường trượt chân và ngã xuống sàn, Trịnh Sảng ngay lập tức lấy ví cô và điện thoại,cô nhấn nút quay nhanh số của Dường Dương.
"Sảng cô đang ở đâu?" Cô nghe thấy Dương Dương trả lời cuộc gọi của mình.
"Giám đốc, giúp tôi!"
"Này,cô đang cố gắng gọi cho ai?" Tôn Tường đã đứng dậy và ném chiếc điện thoại đi nhưng điện thoại vẫn được kết nối.
Tôn Tường sau đó đẩy Trịnh Sảng xuống sàn,anh xé váy cô ra ngực cô gần như không được che lại.
"NOOOO, XIN ĐỪNG"
***
Dương Dương cảm thấy mình sẽ chết khi nghe Trịnh Sảng hét lên,anh nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn và chạy đi tìm Trịnh Sảng, cô nói rằng cô đã đi vệ sinh,anh hỏi nhân viên khách sạn nhà vệ sinh nữ ở đâu và ngay lập tức đến đó.
Anh tìm thấy nhà vệ sinh nữ nhưng nó đã bị khóa,anh không biết sức mạnh của mình đến từ đâu, có lẽ vì anh tức giận và xúc động,anh đá cánh cửa nhiều lần và cánh cửa được mở ra,anh thấy Tôn Tường và Trịnh Sảng trên sàn nhà.
"Anh là một người con trai của BITCH" Dương Dương hét lên.
Dương Dương kéo mạnh Tôn Tường ra khỏi Trịnh Sảng và đấm anh không thương tiếc,anh đánh Tôn Tường rất mạnh,anh đấm vào bụng Tôn Tường rất nhiều lần mặt và bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể khi Tôn Tường ngất trên sàn nhà.
Dương Dương quay sang Trịnh Sảng người đang cuộn tròn trong góc, quần áo bị xé toạc, cố tay cô đỏ ửng và má cô hơi tím vì cái tát của Tôn Tường, Dương Dương chạy đến và che cơ thể cô bằng áo khoác của anh,anh ôm cô thật chặt.
"Sảng tôi xin lỗi, bây giờ cô đã an toàn, đi nào hãy rời khỏi đây"
Dương Dương lấy điện thoại và ví của Trịnh Sảng sau đó dẫn cô rời khỏi nhà vệ sinh,anh để Tôn Tường một mình ở đó,anh không quan tâm Tôn Tường còn sống hay không ,khi họ ra ngoài,mọi người đã tập trung ở đó. Họ có thể nghe thấy sự hỗn loạn và tò mò chính xác là những gì đã xảy ra.
Người quản lý khách sạn chỉ nhìn trong cơn sốc hoàn toàn, cửa nhà vệ sinh bị phá hủy, nhà vệ sinh lộn xộn.
"Tôi sẽ trả tiền cho điều này" Dương Dương đưa cho người quản lý thẻ tên của mình và rời đi.
Khi họ bước ra từ phòng khiêu vũ của khách sạn,anh có thể nghe thấy mọi người nói chuyện và lẩm bẩm.
"Gì? Đó là Tôn Tường, chủ sở hữu công ty quản lý nghệ sĩ ở Trùng Khánh"
"Anh cố gắng cưỡng hiếp người phụ nữ đó"
"Cô ấy là ai?"
"Cô ấy là thư ký của Dương Dương"
"Ôi trời ơi, cái đó ghê thật,vui mừng vì cô ấy vẫn được an toàn"
"Tôn Tường thực sự ghê tởm"
Anh nghe đủ rồi, ít nhất mọi người biết Tôn Tường là loại người như thế nào, có thể anh ta và doanh nghiệp của mình trong thối rữa trong địa ngục.
**
Trịnh Sảng vẫn run rẩy khi họ tới xe, anh ngồi bên cô và ôm cô thật chặt để trấn an cô.
"Sảng, chúng ta sẽ báo cáo điều này với cảnh sát được chứ?"
Trịnh Sảng điên cuồng gật đầu
"Được chứ"
"Chúng ta sẽ đi đâu thưa ngài?" Người tài xế hỏi
"Đến đồn cảnh sát"
Dương Dương và Trịnh Sảng đã làm một bài báo cáo về trường hợp cưỡng hiếp này,anh biết rằng anh phải làm một bằng chứng xát thực, chỉ trong trường hợp anh luôn nắm chặt tay coo trong suốt cuộc thẩm vấn,cô là người dũng cảm mặc dù cô vẫn sốc ,cô vẫn có thể trả lời tất cả các câu hỏi của cảnh sát.
Sau khi báo cáo xong họ đến khách sạn, Dương Dương hướng dẫn cô đến phòng của anh và để cô ngồi trên đi văng,anh pha tách trà cho cô và đặt nó lên bàn trước một chiếc ghế dài.
Anh ngồi bên cạnh Trịnh Sảng và nhẹ nhàng lau má cô bằng khăn lạnh,anh đã bôi một ít thuốc mỡ để làm cho nó nhanh lành hơn,anh cầm tay cô và vuốt tóc cô. Anh thực sự cố gắng an ủi cô, trên đường đi Trịnh Sảng không nói chuyện mà chỉ im lặng, nó làm anh lo lắng, Dương Dương bắt cô ngồi trên đùi anh và ôm cô vào ngực anh,anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, rồi Trịnh Sảng nắm chặt áo anh và khóc nức nở, cuối cùng cô cũng khóc nức nở.
"Sảng" Anh ôm chặt cô hơn nữa.
"Tôi rất sợ, giám đốc... tôi thực sự rất sợ" Trịnh Sảng thì thầm giữa tiếng khóc.
"Không sao đâu,cô đang ở đây với tôi, bây giờ cô đã an toàn" Dương Dương nói,anh tựa cằm lên đầu cô.
"Cảm ơn anh giám đốc" Trịnh Sảng rúc vào ngực anh nhiều hơn.
"Cô đã gọi cho tôi lúc đó,cô thật là dũng cảm"
"Đó là điều đầu tiên tôi có thể nghĩ đến"
"Thật tuyệt" Dương Dương mỉm cười và hôn nhẹ lên trán cô.
Trịnh Sảng vẫn khóc nước mắt cô không ngừng tuôn rơi,cô sốc,cô sợ, đó là điều đáng sợ nhất trong cuộc đời của cô. Và ở đó cô chỉ cuộn tròn bất lực trong vòng tay của anh,cô cảm thấy rất vui mừng vì anh đã ở đây với cô, cái ôm ấm áp của anh và lời nói của anh đó là tất cả những gì cô cần.
"Sảng" anh nghiêng mặt với lòng bàn tay của cô, ngón tay cái của anh gạt đi những giọt nước của cô
"Hãy ngừng khóc thật đau lòng khi thấy cô như thế này!"
Trịnh Sảng chỉ nhìn Dương Dương,anh mắt họ khóa chặt một cách thân mật như vậy, chúa ơi, người đàn ông không thể là của cô à?
Dương Dương vẫn ôm mặt cô, rồi anh lại gần cô hơn, Trịnh Sảng chỉ ngồi yên dự đoán bất cứ điều gì Dương Dương sẽ làm.
"Sảng"
"Giám đốc!"
Dương Dương tiến về phía trước rồi chiếm lấy đôi môi của Trịnh Sảng,anh hôn cô dịu dàng và nuốt trọn mùi vị của môi cô,cô ngọt ngào, mềm mại,anh không vội vàng hôn,anh đang hôn cô chậm rãi và dịu dàng, như thể anh đang nói chuyện"đừng lo lắng,anh ở đây để bảo vệ em,anh sẽ giảm bớt nỗi đau của em,anh sẽ xoa dịu nỗi buồn của cô,em hãy tin anh"
Trịnh Sảng nghĩ rằng cô đang say, giống như trời ơi, đây là Dương Dương đang hôn cô. Anh thật dịu dàng,cô chỉ nhắm mắt và chấp nhận nụ hôn của anh. Cô yêu nó... nụ hôn của anh.. sự đụng chạm của anh.. ôi chúa ơi cô yêu anh nhiều lắm,cô không muốn mất đi tình cảm của anh,cô không muốn để anh đi. Tay cô bắt đầu đi đến cổ của anh, cô kéo anh lại gần hơn khi cô hôn anh thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #face