Chương 6
***
Ngày cuối cùng của bữa tiệc cũng đã đến, Trịnh Sảng đã đứng bên cạnh Sanya từ sáng vì cô phải kiểm tra hoa trang trí và bất kỳ sự chuẩn bị nào khác,cô đang nhìn toàn bộ phòng khiêu vũ và cảm thấy hài lòng,cô chắc chắn rằng đây sẽ là bữa tiệc khiến mọi người không thể quên,đúng như những gì Khánh Vy muốn.
"Chuẩn bị như thế nào rồi?"
Cô giật mình trước giọng nói quen thuộc cô xoay người và Dương Dương đang đứng ở phía sau cô.
"Giám đốc" Trịnh Sảng cúi đầu"tại sao anh lại đến đây sớm như vậy?"
"Tôi biết rằng cô sẽ ở đây vào giờ này cho nên tôi đến đây" anh nói
Gì? Vì vậy anh đến đây là vì cô? Không? Trịnh Sảng cảm thấy rằng cô đã quá nhiệt tình, không có cách nào mà Dương Dương đến đây vì cô,anh chỉ muốn xem phòng khiêu vũ.
"Ah,Vâng" cô trả lời một cách đơn giản
"Nơi này rất đẹp" anh bình luận
"Vâng đúng vậy" Trịnh Sảng nói"nhân tiện Khánh Vy đã về rồi phải không?"
"Đúng rồi cô ấy đã về rồi"
"Oh" Trịnh Sảng gật đầu.
"Sảng chỉ cần nghỉ ngơi một lát,cô không cần phải dám sát việc này cả ngày, chúng ta hãy đi uống cà phê" Dương Dương nói
Trịnh Sảng cắn môi, cà phê với giám đốc yêu quý của mình nghe rất hay
"Vâng thưa giám đốc" Trịnh Sảng trả lời.
Họ uống cà phê với một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên thông thường,mỗi lần họ dành thời gian cho nhau,họ hiểu nhau nhiều hơn và tìm thấy sự thật thú vị về họ, bây giờ cả hai đều phát hiện ra Trịnh Dảng có thể chơi piano còn Dương Dương có thể chơi guitar, Dương Dương yêu cầu cả hai có thể chơi nhạc cụ cùng với nhau nếu như có cơ hội, Trịnh Sảng đồng ý một cách hào hứng bởi vì cô rất thích âm nhạc.
Họ thực sự thích trò chuyện với nhau nhưng thật không may Dương Dương nói anh phải về nhà để chuẩn bị bữa tiệc cho tối nay.
"Vì vậy tôi sẽ gặp lại cô vào tối nay" anh nói
"Vâng thưa giám đốc" Trịnh Sảng cúi đầu
"Được rồi" anh nhìn cô, thật ra anh chưa muốn rời xa cô
"Có một cái gì đó tôi có thể giúp anh thưa giám đốc?" Trịnh Sảng hỏi
"Không" Dương Dương lắc đầu
"Gặp lại cô sau"Dương Dương vỗ vai cô nhưng anh kéo dài nó bằng cách siết chặt tay nó sau đó anh để tay anh lướt qua chiều dài cánh tay cô,anh chạm nhẹ vào tay cô và siết nhẹ.
Trịnh Sảng cắn môi khi anh chạm vào, một luồn điện chạy quanh cơ thể cô khi tay anh đi dọc cánh tay cô, Trịnh Sảng bắt lấy tay anh một lúc để cọ nhẹ lòng bàn tay anh.
"Hẹn gặp lại thưa giám đốc" Trịnh Sảng mỉm cười
Dương Dương cười nhếch mép rời đi với một nụ cười hài lòng.
****
Trịnh Sảng đã sẵn sàng cho bữa tiệc tối nay, cô đã mặc quần áo và trang điểm nhẹ, mái tóc bồng bềnh và mượt mà cô mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối ôm sát lấy thân hình gợi cảm của cô một cách hoàn hảo, để làm cho nó nổi bật cô đeo thêm một chiếc vòng bằng vàng.
Cô chờ đợi Dương Dương và Khánh Vy đến, rốt cuộc đây là bữa tiệc của Khánh Vy vì vậy cô phải đến sớm hơn, Trịnh Sảng nhìn vào lối vào và nhận thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đó là xe của Dương Dương, vâng cuối cùng thì nữ hoàng cũng đã đến.
Trịnh Sảng bước lại gần để chào đón họ, bước chân cô dừng lại khi cô thấy anh đi xuống từ xe, trời ạ, Dương Dương hoàn toàn bảnh bao,anh mặc một bộ texudo màu đen sang trọng của mình với nơ, tóc anh được chải gọn gàng, Trịnh Sảng thở dài và làm dịu cảm giác của mình,cô đợi Khánh Vy đi xuống xe nhưng không ai đi ra, Dương Dương đến một mình.
Trịnh Sảng nghiêng đầu bối rối, cô không đến muộn như cô đã từng làm phải không? Vì chúa đây là bữa tiệc của riêng cô, thật là một cô gái giàu có điên rồ.
Dương Dương nhận thấy Trịnh Sảng đang đứng ở cánh cửa ra vào và sau đó anh dừng lại,anh mỉm cười và cắn môi, sự xuất hiện của Trịnh Sảng tối nay thực sự làm anh choáng váng,bờ vai trắng ngần của cô được anh nhìn thấy, ôi làm thế nào anh muốn chạy ngón tay của mình trên cô,anh bước tới với nụ cười nhếch mép gợi cảm,anh rất thích quan điểm của mình.
"Sảng chào buổi tối tốt lành" anh chào cô
"Chào buổi tối tốt lành thưa giám đốc" Trịnh Sảng cúi đầu.
"Cô trong thật đẹp đêm nay" Dương Dương nói rằng cứ như vậy trước khi anh có thể cầm nó từ lưỡi, bởi vì thực sự anh phải nói to lên.
"Cảm ơn anh, trong anh cũng rất đẹp trai" Trịnh Sảng nói khi nghịch tóc của mình.
"Cảm ơn tôi rất vui khi nghe cô nói như vậy" anh mỉm cười.
"Nhân tiện Khánh Vy đâu thưa giám đốc?" Cô hỏi
"Vâng cô biết cô ấy,cô ấy sẽ đến muộn!" Dương Dương nhún vai.
"Nhưng đây là bữa tiệc của cô ấy?"
"Tôi biết, đó là lý do tại sao tôi đến trước để chào khách!" Dương Dương nói, chà một nữa lý do anh đến sớm là anh không thể chờ đợi để thấy Trịnh Sảng trong trang phục chính thức của cô và anh không thất vọng về những gì anh thấy, Trịnh Sảng hoàn toàn lôi cuốn.
"Anh có muốn ăn hay uống một thứ gì đó trong khi chờ khách không thưa giám đốc?"
"Ý tưởng tốt" anh gật đầu tán thành
Họ đi bộ cùng nhau đến khu vực thức ăn và đồ uống, Dương Dương lấy ly rượu và chuẩn bị nhấm nháp thì cô ngăn anh lại.
"Đợi đã giám đốc anh đã ăn gì trước khi đến đây chưa?"
"À thật ra tôi ăn bánh quy trước khi đến đây"
"anh thích bánh quy?"
"Vâng tôi thích quy!"
"Tôi cũng thích quy!" Cô nói một cách hào hứng
"Thật sao, vậy chúng ta hãy cùng nhau ăn quy sau này, nhưng dù sao đi nữa tại sao cô lại hỏi tôi đã ăn gì chưa?" Anh mỉm cười
"Oh, không có gì tôi chỉ lo nếu anh uống rượu với một cái bụng trống rỗng!"Trịnh Sảng đỏ mặt.
Dương Dương mỉm cười mối quan tâm của cô đối với anh khiến anh tan chảy.
"À không sao, chúc mừng!" Anh nói
"Về điều gì?"
"Cho những gì người đã làm việc chăm chỉ cho bữa tiệc này!"
"Không có gì, nhưng không sao chúc mừng" Trịnh Sảng nói
"Cảm ơn cô Trịnh Sảng!" Anh nói.
**
Những vị khách mời đã lần lượt đến nhưng Khánh Vy vẫn không thấy đâu, chính Dương Dương là người chào đón những vị khách ở đây và nói chuyện với họ, Trịnh Sảng đi dạo để kiểm tra tình trạng nếu thức ăn và đồ uống trống rỗng cô sẽ yêu cầu người quản lý đổ đầy hoặc khi nơi nào đó bị bẩn cô sẽ yêu cầu làm sạch chỉ cần kiểm tra một số điểm đơn giản như vậy. Và trong khi cô đi loanh quanh,cô luôn theo dõi Dương Dương từ phía xa và ngưỡng mộ anh.
Dương Dương đang nói chuyện với những vị khách, Trịnh Sảng xem cách anh nói chuyện, cách anh mỉm cười, cách anh vô thức di chuyển tay cho đến anh chú ý đến ánh mắt của cô. Trịnh Sảng gật đầu với anh và mỉm cười anh cũng mỉm cười với cô.
Đột nhiên người phụ nữ xinh đẹp đến và tiếp cận anh, phải công chúa hư hỏng đã đến. Khánh Vy đã cướp đi mọi sự chú ý khi cô chào hỏi các đồng nghiệp của mình. Rồi cô móc tay lên cánh tay của Dương Dương, bám lấy anh như thể cô khoe khoang là vợ của một CEO.
Nó đánh vào tim Trịnh Sảng, nó khiến cô nhận ra rằng anh đã kết hôn và đã có vợ. Cô cảm thấy đau nhói trong tim,cô chạm vào ngực mình nó đau ở đó rất nhiều vì vậy cô bước đi và rời khỏi đó,cô không muốn nhìn thấy cảnh Dương Dương và Khánh Vy cùng nhau.
**
Trịnh Sảng đứng trên ban công phòng khiêu vũ trong khi cầm ly rượu trên tay,cô không biết mình đã đứng đó bao lâu nhưng điều chắc chắn cô không muốn quay trở lại bữa tiệc.
"Cô bỏ bữa tiệc!"
Trịnh Sảng quay lại và thấy Dương Dương đã dựa vào lan can cô không trả lời mà chỉ nhìn anh.
"Bữa tiệc đã kết thúc và khách mời đã về nhà."
Ồ vậy là cô đã ở đây đủ lâu rồi cô nhìn vào ly rượu của mình và rượu vẫn còn đầy,cô nhận ra rằng cô không hề chạm vào rượu của mình và chỉ đứng ngây người ở đó.
"Tôi xin lỗi" cô nói.
"Tại sao?"
"Tôi không giám sát bữa tiệc cho đến hết"
"Người quản lý đã làm công việc đó!"
"Khánh Vy cô ấy vẫn còn ở đây à?"
"Người lái xe đã đưa cô ấy về, cô ấy say rượu!"
"Oh..."
Trịnh Sảng dừng lại và suy nghĩ một lúc,Khánh Vy đã về nhà nhưng Dương Dương vẫn ở đây, tại sao? Có phải anh ở đây vì cô?
"Tại sao cô lại ở đây, tôi nhận thấy cô biến mất ngay khi Khánh Vy đến?" anh hỏi phá vỡ sự im lặng giữa họ.
Trịnh Sảng cau mày vì vậy Dương Dương nhận thấy sự vắng mặt của cô.
"Không phải, không có gì!"
"Là vậy sao,cô có ổn không?" Dương Dương nhướn mày.
Trịnh Sảng ngước nhìn anh và cắt ánh mắt ngay lập tức, làm sao? Làm thế nào cô có thể cảm thấy ổn sau khi nhìn thực tế là người đàn ông cô thích đã kết hôn? Làm thế nào cô có thể cảm thấy ổn khi cảm giác của cô đối với anh không bao giờ trở lại?.
"Sảng" Anh chạm vào vai trần của cô và xoa bóp nhẹ ở đó.
Trịnh Sảng thở dài và nhắm mắt lại,cô muốn điều này, ôi chúa ơi cô muốn anh,cô cảm thấy bàn tay anh trượt xuống vuốt ve cơ thể cô,cô khựng lại khi đầu ngón tay của anh chạm nhẹ vào vú cô,tay anh mơn trớn hông cô trước khi anh nắm lấy cơ thể cô lại gần anh hơn.
"Anh sẽ đưa em về nhà ngay bây giờ" Dương Dương thì thầm ngay bên tai cô, môi anh cố tình lướt nhẹ trên dái tai cô.
Trịnh Sảng thở dốc cơ thể cô rơi xuống khoái cảm mà anh tạo ra, cảm giác của anh,hơi ấm của anh, giọng nói của anh, tất cả mọi thứ của anh đều khiến cô trở nên yếu đuối và tất cả những gì cô muốn làm là đầu hàng.
"Được chứ" Trịnh Sảng thì thầm trở lại.
Dương Dương hướng dẫn cô trong khi tay anh vẫn giữ eo cô, phòng khiêu vũ lúc đó đã trống rỗng, chỉ có công nhân đang dọn dẹp,họ chỉ đi trong im lặng khi họ đến bãi đậu xe. Anh giữ tay trên hông cô làm lạnh cả xương sống.
Anh để cô lên xe trước rồi anh vào sau. Chuyến đi xe thật im lặng cả hai đều chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình không ai bắt đầu cuộc trò chuyện cho đến khi đến nhà của Trịnh Sảng.
"Cảm ơn anh thưa giám đốc" Trịnh Sảng cúi đầu.
"Không có gì, bây giờ hãy đi vào và nghỉ ngơi thật tốt" Dương Dương mỉm cười
Trịnh Sảng cúi đầu sau đó quay người nhưng đột nhiên cô cảm thấy anh kéo tay cô, Trịnh Sảng bối rối nhìn anh, anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt không thể tả,anh cầm tay cô và nâng nó lên môi anh rồi anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
"Chúc ngủ ngon" anh thả tay ra, Trịnh Sảng chết lặng khi nhìn chằm chằm vào anh.
"Chúc ngủ ngon thưa giám đốc" Trịnh Sảng thì thầm, mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên.
Trịnh Sảng bước chậm chậm đến cửa nhà cô,cô không thể tin những gì đã xảy ra trước đó, điều đó có nghĩa là gì? Có phải Dương Dương cũng có cảm giác tương tự như cô không? Cô có cơ hội để trở thành người phụ nữ của anh không?.
Trịnh Sảng liếc nhìn anh trước khi cô vào nhà, anh đứng đó mỉm cười và vẫy tay với cô, cô vẫy tay lại với anh trước khi bước vào trong.
Dương Dương nhìn Trịnh Sảng biến mất sau cánh cửa của cô,anh thở dài mãn nguyện,anh đã để cảm giác của mình với Trịnh Sảng đến mức này,anh không thể để người phụ nữ này trong vòng tay người khác, nghĩ về điều đó khiến anh phát điên lên, không anh sẽ không để điều đó xảy ra, chỉ có anh mới có thể ở bên cô,anh muốn cô và anh phải có cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro