Chương 4
Công việc chính của Trịnh Sảng đã được sắp xếp tất cả lịch trình của Dương Dương theo dõi và mọi điều nhỏ nhặt liên quan đến vấn đề quản trị và tất cả mọi thứ. Cô đã bận rộn và kiệt sức nhưng cô phải quản lý bữa tiệc của Khánh Vy. Trịnh Sảng không có thời gian cho việc đó cho đến giờ ăn trưa, vì vậy cô đã sử dụng quỹ thời gian nghỉ ngơi của minh để duyệt địa điểm cho bữa tiệc của Khánh Vy.
Cửa văn phòng của Dương Dương đã được mở, Trịnh Sảng cúi đầu và đứng thẳng nhìn anh.
"Giám đốc,tài xế đang đợi trước tòa nhà để đưa anh đến nhà hàng Crystal Jade." Trịnh Sảng nói
Dương Dương đã có một cuộc hẹn với Bảo Minh, chủ sở hữu của Đường thị ,Bảo Minh là bạn cũ của anh và họ đang ở giữa kế hoạch dự án kinh doanh mới. Vì vậy Dương Dương đã gặp Bảo Minh rất thường xuyên trong những ngày qua,họ thường thỏa thuận trong giờ ăn trưa vì cả hai đều rất bận rộn.
"Cảm ơn" Dương Dương mỉm cười với cô
"Chúc anh có một bữa trưa ngon miệng thưa giám đốc" Trịnh Sảng nói
"Cô cũng vậy" Dương Dương vỗ vai cô.
Trịnh Sảng cứng người và tim cô đập rất nhanh, đây là lần thứ hai Dương Dương vỗ vai cô và cảm giác còn ly kỳ hơn nữa,cô thích điều đó, tất nhiên, đó là cử chỉ thân mật duy nhất mà Dương Dương có thể cho cô.
"Cảm ơn thưa giám đốc, hãy cẩn thận trên con đường của anh"
Trịnh Sảng nuốt một lượng lớn không khí,cô tự xì hơi và đột nhiên cô cảm thấy nóng.
"Chúa ơi, mình đang nghĩ gì vậy? Cô lắc đầu
Trịnh Sảng trở lại với máy tính của mình và duyệt tất cả các khách sạn và bất kỳ nơi nào phù hợp với sở thích của Khánh Vy, chà không phải cô biết sở thích của Khánh Vy,cô chỉ thích sử dụng trí tưởng tượng của mình, đối với một người xã hội như Khánh Vy với một CEO là chồng,cô phải chọn một nơi sang trọng nhất trong thành phố, tiền sẽ không thành vấn đề.
Cô chọn khách sạn Atlantis Sanya làm địa điểm. Cô bị quyến rũ bởi phòng ở đây, nó được trang trí với màu trắng và một phong cách Victoria,có đèn chùm pha lê đẹp trên đầu và đồ nội thất thanh lịch, vâng nó có thể phù hợp.
Cô bấm số của Sanya để đặt chỗ,Khánh Vy muốn bữa tiệc vào cuối tuần này,cô phải có được đặt phòng vào ngày đó không có vấn đề gì,may mắn thay cô có thể đặt phòng khiêu vũ và cô đã hẹn tối nay để đến xem địa điểm.
Trịnh Sảng nghĩ lại những gì cô cần,cô liệt kê trong cuốn sổ của mình nhưng về chi tiết thì cô muốn hỏi nhân viên của khách sạn, thực phẩm, năng lực phòng khiêu vũ, trang trí,hmmm,cô nghĩ thêm một số hoa và nhạc cổ điển hay là nhạc sống, vì vậy mọi người có thể nhảy trên sàn nhảy. Điều đó khá độc đáo, những người giàu có này sẽ phải mất cơ bắp của họ.
Cô duyệt một lần nữa về các loại hoa có thể phù hợp cho sự kiện này, hoa loa kèn trắng,hoa hồng có vẻ thanh lịch,cô hỏi thêm cho người bán hoa, đối với nhạc sống cổ điển cô sẽ liên lạc với dàn nhạc cổ điển Philarmonic.
Trịnh Sảng quá mải mê với nghiên cứu của mình, đến nỗi cô không nhận ra thời gian nghỉ ngơi của mình đã kết thúc,cô rên rỉ,cô chưa ăn trưa. Có lẽ cô sẽ lẽn ra ngoài trong khi Dương Dương đi để lấy bánh sandwich. Nhưng khi cô đứng dậy,thang máy dừng lại, Dương Dương bước ra khỏi thang máy Không! Cô không thể rời đi nếu Dương Dương đã đến.
"Xin chào giám đốc" Trịnh Sảng nhìn anh.
"Trịnh Sảng xin chào" Dương Dương trả lời cô và bước vào văn phòng của anh.
Trịnh Sảng thở dài,cô sẽ ăn trưa và tối khi cô hoàn thành xong công việc.
*** Trịnh Sảng hoàn thành xong công việc của mình vào lúc 6 giờ chiều,cô đã cố gắng hoàn thành công việc của mình nhanh hơn vì cô phải gặp người quản lý của khách hàng Sanya,cô đang đóng gói đồ đạc thì Dương Dương ra khỏi văn phòng của anh, chiếc cặp táp của anh trong tay và sẵn sàng về nhà.
"Chào tạm biệt, hãy đi cẩn thận thưa giám đốc" Trịnh Sảng cúi đầu chào Dương Dương.
"Cô cũng về nhà đúng không? Chúng ta hãy đi cùng nhau bước xuống cầu thang" Dương Dương nói
"Vâng, nhưng tôi phải đi đến Sanya để kiểm tra địa điểm tổ chức bữa tiệc của Khánh Vy"
Anh nhìn chằm chằm vào cô" tôi sẽ đưa cô đến đó"
"Không?" Cô thở hỗn hển" nhưng anh không cần phải làm vậy"
"Đây cũng là trách nhiệm của tôi, đó là lỗi của tôi vì đã liên quan cô đến bữa tiệc của Khánh Vy, tôi thực sự xin lỗi"
"Không sao, giám đốc" Trịnh Sảng lắc đầu.
"Nhưng tôi muốn như vậy" Dương Dương nói
Giám đốc của cô đã nói như vậy, và cô không thể từ chối, hơn nữa điều đó có nghĩa là cô sẽ giành nhiều thời gian hơn để ở gần Dương Dương, thậm chí chỉ là vấn đề chuyên môn,nhưng Trịnh Sảng thừa nhận cô thích ở bên cạnh sếp .
**
Thật đáng ngạc nhiên khi Dương Dương nói anh muốn lái xe đưa cô đến khách sạn Sanya, nhưng có điều khiến cô ngạc nhiên hơn đó là Dương Dương đã sử dụng ô tô riêng của mình và Dương Dương tự lái nó, Trịnh Sảng đã cầu xin với Dương Dương rằng hãy để cô lái xe nhưng anh đã từ chối.
"Tôi không bao giờ giao xe cho người khác, tôi luôn tự lái" Dương Dương nói.
"Tôi xin lỗi, nhưng đó không phải là ý định thô lỗ của tôi, nhưng cảm giác thật sai lầm nếu tôi chỉ ngồi ở ghế hành khách" Trịnh Sảng nói
Dương Dương chỉ cười thầm"có lẽ tôi nên để cô chở tôi nhưng tôi cảm thấy mình bớt đàn ông hơn nếu phụ nữ lái xe chở tôi, và như tôi đã nói tôi luôn tự mình lái xe"
"Nhưng..!"
"Không sao, giờ thì hãy vào trong xe"
Trịnh Sảng ngoan ngoãn ngồi vào ghế hành khách,cô dùng dây an toàn và ngồi im bênh cạnh Dương Dương.
Việc ngồi gần với Dương Dương trong xe, khiến cô có thể ngửi mùi hương của anh mạnh mẽ hơn, không phải là cô không ngửi thấy mùi hương của anh khi cô đi qua văn phòng của anh, mà là trong xe của anh, nó dữ dội hơn. Ôi chúa ơi Trịnh Sảng cảm thấy mình ngày càng bị ám ảnh bởi sếp,cô không nên làm điều đó.
"Đến Sanya?" Dương Dương hỏi
"Vâng thưa giám đốc"Trịnh Sảng trả lời một cách lo lắng
Dương Dương khởi động xe và lái đi,chuyến đi bị từ chối bởi sự im lặng, Trịnh Sảng không bao giờ dám bắt đầu một cuộc trò chuyện, Dương Dương chỉ tập trung vào con đường trước mặt anh.
"Cô còn làm điều gì nữa cho bữa tiệc?" Dương Dương bất ngờ hỏi.
"Ngày mai tôi sẽ đến cửa hàng bán hoa và trang trí,sau đó là dàn nhạc Philarmonic, và tất nhiên tôi sẽ thường xuyên đến Sanya,ah tôi phải thực hiện những lời mời thưa giám đốc" Trịnh Sảng trả lời
"Tôi sẽ đi cùng cô" Dương Dương thản nhiên nói
"Không? Anh không cần phải như thế, lái xe hôm nay cho tôi thế là đủ rồi" Trịnh Sảng nói.
"Không, tôi bắt cô làm những điều này, nên ít nhất là tôi nên đi cùng cô để giảm bớt cảm giác tội lỗi của tôi" Dương Dương nhìn Trịnh Sảng và mỉm cười
"Giám đốc?!" Trịnh Sảng cau mày
"Được chứ?"
Trịnh Sảng thở dài"được rồi" cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ biến thành như thế này, đây thực sự là một twist tuyệt vời,cô cảm thấy phấn khích nhưng vẫn sợ.
***
Dương Dương sững sờ khi nhìn vào phòng khiêu vũ, căn phòng mà không có bất kỳ một trang trí nào đã hét lên một sự sang trọng cao cấp, thật vậy thư ký của anh luôn làm mọi thứ một cách tốt đẹp.
Anh đi dạo xung quanh phòng khiêu vũ, trong khi Trịnh Sảng nói chuyện với người quản lý khách sạn,anh dựa vào tường và nhìn Trịnh Sảng,cô gật đầu trong khi nghe người quản lý giải thích Trịnh Sảng khẽ mỉm cười khi cô vòng tay trước ngực, Dương Dương mỉm cười vô tình. Anh không bao giờ thực sự xem xét kỹ thư ký của mình như thế này và anh nghĩ rằng Trịnh Sảng thực sự rất đẹp.
"Cảm ơn anh,quản lý" Trịnh Sảng cúi đầu và bắt tay người quản lý.
Dương Dương đi về phía họ và gật đầu với người quản lý.
"Anh Dương, chà ai mà không biết CEO nổi tiếng Dương Dương"người quản lý bắt tay Dương Dương
"Tôi sẽ mong đợi mọi thứ ở đây đều tốt đẹp!" Dương Dương nói
"Không vấn đề gì, cô Trịnh Sảng nói đây là bữa tiệc của phu nhân, làm thế nào anh có thể tự chuẩn bị nó" người quản lý nói
Dương Dương chỉ mỉm cười" tôi chỉ muốn giúp đỡ"
Người quản lý gật đầu rồi quay sang Trịnh Sảng"ngày mai cô có thể đến đây để nếm thử đồ ăn và chọn đồ ăn cho bữa tiệc"
"Được chứ" Trịnh Sảng nói
Họ chào nhau và nói lời tạm biệt với người quản lý, Trịnh Sảng và Dương Dương đi xuống tầng hầm Dương Dương lên xe nhưng Trịnh Sảng chỉ đứng đó.
Anh mở cửa sổ" hey tại sao cô lại đứng đó?"
"Tôi sẽ đợi cho đến khi anh lái xe đi thưa giám đốc"
"Ý cô là gì? Vào đi tôi sẽ chở cô về nhà"
Trịnh Sảng mở to mắt vì sốc, có bao nhiêu việc sốc mà anh đã cho cô tối nay? Trái tim cô không thể chịu đựng được.
"Không cần đâu giám đốc, tôi có thể tự về nhà"
"Đã muộn rồi nên chỉ cần vào đây"
Trịnh Sảng cắn môi nhưng cuối cùng cô cũng mở cửa ghế hành khách,cô ngồi xuống và nhìn Dương Dương đang bận thắt dây an toàn.
"Giám đốc thực sự ơn anh,anh không nên lo lắng như thế này"
"Không sao" anh nhún vai
Trịnh Sảng không trả lời anh,cô đã quá mệt mỏi, mặc dù cô thực sự muốn cảm ơn anh rất nhiều và cho anh thấy cô cảm thấy khó chịu như thế nào khi kéo anh vào trong việc này,cô không còn chút năng lượng nào, hơn nữa Trịnh Sảng đã không ăn trưa và ăn tối.
Trong sự im lặng đột nhiên bụng của Trịnh Sảng kêu lên, Trịnh Sảng thở hỗn hển và chạm vào bụng cô, ôi chúa ơi nếu có một lỗ hổng trên chiếc xe này,cô thực sự muốn vào bên trong trốn cho đến hết đời, vì chúa bụng cô kêu lên trước mặt sếp của mình.
"Tôi xin lỗi" Trịnh Sảng ngượng ngùng nói
Anh chỉ cười thầm"cô có đói không?"
"Thật ra vâng , tôi đã không ăn gì từ trưa"
"Gì? Này... tại sao cô lại như thế này? Cô nên ăn ngay cả khi mình bận rộn!"
"Tôi xin lỗi giám đốc"
"Tại sao cô lại xin lỗi? Tôi chỉ lo lắng thôi, hãy ăn tối trước khi về nhà" Dương Dương nói ,Trịnh Sảng thở dốc, nếu cô bị bệnh tim cô có thể chết ngay bây giờ, chúa ơi, Dương Dương đầy bất ngờ tối nay.
"Tôi sẽ không nhận được câu trả lời từ chối?" Anh nói
"Vâng" Trịnh Sảng nói.
***
Họ ăn tại nhà hàng Ý ưa thích, Trịnh Sảng chỉ nhìn xung quanh trong nỗi sợ hãi,cô chỉ tưởng tượng làm thế nào cô có thể trả tiền thức ăn? Cô sẽ ăn gì ở đây? Bởi vì từ sự xuất hiện của nhà hàng cô chắc chắn giá của nó rất đắt.
"Chỉ cần kêu món, tôi sẽ trả tiền" Dương Dương nói
"Giám đốc!" Trịnh Sảng bĩu môi. Cô trong rất bối rối với Dương Dương.
Dương Dương chỉ mỉm cười, anh thấy Trịnh Sảng bĩu môi thật dễ thương, đôi môi cô hồng hồng và đầy đặn,anh thực sự muốn chạy ngón tay lên nó. Nó có mềm như vẻ bề ngoài của nó không? Anh nhếch mép và lắc đầu,suy nghĩ của anh thật không phù hợp, tốt hơn anh nên gạt nó đi.
"Tôi nói nghiêm túc, đây là chuyện bình thường,khi sếp trả tiền thức ăn cho nhân viên, hơn nữa cô đã giúp tôi rất nhiều ngay cả trong thời gian ngắn này kể từ khi cô bắt đầu làm việc với tôi!" Dương Dương nói
Trịnh Sảng cảm thấy đã quá mệt mỏi để tranh luận, tất cả những gì cô muốn làm là ăn, vì vậy Trịnh Sảng gật đầu và nói"cảm ơn rất nhiều"
Họ đã có món đặt biệt mà nhà hàng có , bắt đầu từ món khai vị, món chính và món tráng miệng ngọt ngào, Trịnh Sảng đã hạnh phúc hơn khi ăn hết thức ăn trước mặt, chiết tiệt,cô đã chết đói.
Dương Dương chỉ nhìn Trịnh Sảng trong sự thích thú,anh nghĩ rằng cô thực sự dễ thương như thế này,anh luôn nhìn thấy sự nghiêm túc và điềm tĩnh và có tổ chức của cô, vì vậy nhìn thấy cô như thế là một điều mới,cô có thể trong giống như một đứa trẻ.
Trịnh Sảng có thể cảm nhận được đôi mắt xuyên thấu của Dương Dương nhìn cô,cô ngừng ăn và ngước lên để bắt gặp ánh mắt mê hoặc của anh
"Giám đốc?" Cô hỏi
"Trong cô ăn rất ngon" anh đã mỉm cười
cô ngượng ngùng lâu miệng bằng khăn
"Tôi xin lỗi, nếu tôi ăn tối có thể là mớ hỗn độn này"
"Không đâu nó thật đáng yêu"
Anh nói nó đáng yêu, ôi chúa ơi, Dương Dương nói cô dễ thương, Trịnh Sảng đỏ mặt và cúi thấp đầu,tim cô đập rất nhanh và cảm thấy như muốn nổ tung.
Dương Dương chỉ nhìn cô nhút nhát,anh chỉ thích thú và mỉm cười vui vẻ.
Chà, đều này là không bình thường, sếp và thư ký không nên như thế này
****
Sau khi họ ăn tối cùng nhau , Dương Dương nài nỉ Trịnh Sảng để anh chở cô về nhà, Trịnh Sảng cảm thấy không thoải mái khi cô làm phiền sếp nhiều như vậy. Nhưng Dương Dương cứ khăng khăng, cuối cùng thì Trịnh Sảng cũng chấp nhận với đề nghị của anh.
"Tôi xin lỗi,khu phố của tôi không đẹp lắm, nó quá hẹp so với xe của anh" Trịnh Sảng nói
"Tôi lái xe, tôi có thể quản lý ở bất kỳ loại đường nào" anh thản nhiên nói
Trịnh Sảng không trả lời mà chỉ mỉm cười ngượng nghịu.
"Nhà của cô ở đâu?" Dương Dương hỏi
"Ngôi nhà màu trắng đó" cô nói
Trịnh Sảng chỉ vào ngôi nhà màu trắng hai tầng, nó có một khu vườn xinh đẹp trước nhà với những bông hoa nở rộ tuyệt đẹp.
"Wow, ngôi nhà của cô rất đẹp" Dương Dương bình luận
"Tôi sống ở tầng hai,tầng một thuộc về chủ nhà của tôi"
"À cô thuê nó à?"
"Vâng thưa giám đốc"
Dương Dương chỉ gật đầu rồi anh đỗ xe trước cổng
Trịnh Sảng tháo dây an toàn của cô và quay sang Dương Dương
"Giám đốc, thực sự cảm ơn anh cho ngày hôm nay"
"Không có vấn đề gì, bây giờ chỉ cần vào trong và nghỉ ngơi"
"Vâng hẹn gặp lại vào ngày mai thưa giám đốc"
"Được rồi" anh gật đầu
Trịnh Sảng mở cửa xe và Dương Dương gật đầu với cô
"Cảm ơn anh rất nhiều giám đốc" Trịnh Sảng cúi đầu
Xe anh đi qua và Trịnh Sảng vẫn đứng đó nhìn chiếc xe của anh đi mất,cô thở dài,làm thế nào đây? Cô sẽ tiếp tục điều này hay cô nên lùi lại và xa anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro