Chương 27
Sảng đã quyết định làm theo kế hoạch của Dương Dương, cô sẽ nghỉ việc với tư cách là thư ký của anh vì vậy đây là ngày cuối cùng cô làm việc tại E.Shine, điều này làm cô buồn nhưng cô đã đưa ra lựa chọn này, bên cạnh đó cô sẽ chào đón cuộc sống mới hạnh phúc với Dương Dương và đứa bé của cô.
Cô mỉm cười và vuốt ve bụng mình,cô nhìn xuống và thì thầm như thể đứa bé trong bụng sẽ nghe thấy cô nói"mẹ đang rất chờ đợi để được gặp con baby"
Sảng không nhìn những gì trước mặt cô, đột nhiên cô va vào một ai đó,cô nhìn lên và thấy hai nhân viên của E.Shine,họ đến từ phòng tài chính nếu cô không nhầm.
"Tôi xin lỗi"
"Để làm gì?" Một trong hai người đã khịt mũi, rồi họ cố tình đánh Sảng.
"Cô vẫn còn ở đây? Tôi không thể tin rằng cô có thể hèn hạ như thế này" người phụ nữ thứ hai cũng chế giễu cô.
Sảng chỉ nhìn họ cô không nói gì cả.
"Gì? Cô dám nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt xấu xí đó?"
"Cô đã quyến rũ giám đốc và khiến anh ấy ly dị"
Sảng cảm thấy có một con dao đâm thẳng vào trái tim cô,nó đã bị tổn thương nhưng đó là thực tế,cô là người thứ ba giữa Dương Dương và Khánh Vy mặc dù cô không phải là lý do khiến họ ly hôn.
"Tại sao cô chỉ im lặng,cô không có miệng à?" Một trong hai người họ đẩy vai cô.
Sảng thở dốc lưng cô đập vào tường phía sau.
"Hãy để tôi một mình" Sảng nói
"Vì vậy chỉ cần rời khỏi công ty này, công ty này không cần một con điếm như cô"
"Tôi sẽ làm như vậy chỉ cần đi" Sảng nói cô gần như khóc, nhưng không cô sẽ không khóc và sẽ không cho thấy sự yếu đuối của mình trước mặt hai người này.
Người phụ nữ thứ hai khịt mũi" cô thật kiêu ngạo"cô đẩy mạnh hơn.
Điều đó không được dự đoán có cầu thang phía sau Sảng, cô không giữ được thăng bằng và ngã về phía cầu thang,cô hét thật to,cô sợ hãi,đúng vậy cô đã sợ hãi điều gì đó sẽ xảy ra với con mình,cô đã cố gắng để vịn tay vào lan can để bụng cô sẽ không chạm xuống hoặc một cái gì đó sẽ trúng vào bụng.
Cầu thang không thực sự cao nhưng vẫn gay nguy hiểm cho cô,cô ngã trên mặt đất,cô cố gắng để bảo vệ đứa con của mình, không cô không thể mất con
"TIỂU SẢNG"
Cô ngước lên và thấy Dương Dương,cô vui mừng hoàn toàn vui mừng,anh gần như nhảy xuống cầu thang để tiếp cận cô,anh cúi xuống trước mặt và ôm cô
"Em có sao không?" Anh hỏi.
"Em bé của chúng ta"
Amh quay sang hai nhân viên của mình, người đang nhìn họ kinh ngạc,cú sốc được viết rõ ràng trên mặt của họ
"Hai cô đang làm gì vậy" anh gầm lên và anh gần như điên loạn.
"Tôi xin lỗi giám đốc" một trong số họ nói trong sợ hãi.
"Hai cô có biết rằng hai có thể giết chết cô ấy và con tôi không?" Anh hét lên trong giận dữ.
Cả hai thở hỗn hển trước sự tiết lộ của anh"chúng tôi thực sự không biết, chúng tôi xin lỗi"
"Đủ rồi cả hai cô bị sa thải" Anh nói.
"Không" Sảng nói, phải cô buồn vì hai nhân viên thô lỗ này nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh có thể sa thải họ một cách dễ dàng như vậy.
"Giám đốc" cả hai cầu xin anh
"Anh không cần phải làm điều đó" Sảng nói
"Họ gần như giết chết em và con chúng ta, làm thế nào anh có thể tha thứ cho họ dễ dàng như vậy" Anh nói
"Em bé của chúng ta không thích ba của mình thế này, làm ơn" Sảng giữ chặt cánh tay anh.
Anh thở dài" Fine, được rồi tôi sẽ không sa thải hai người và hãy biết ơn Tiểu Sảng"
"Cảm ơn giám đốc" cả hai chạy đi ngay lập tức.
"Chúng ta phải đến bệnh viện" Dương Dương nói
Sảng quá lo lắng về đứa con của họ"được rồi" cô gật đầu.
"Em bé vẫn khỏe" bác sĩ nói
"Cảm ơn chúa" Anh thở phào nhẹ nhõm
"Bạn nên cẩn thận" bác sĩ nói
"Vâng thưa bác sĩ" Anh nói
"Anh phải chăm sóc em nhiều hơn,anh chính thức sa thải em là thư ký của anh, chỉ cần ở nhà thôi được chứ" Anh nói
Sảng bĩu môi"nhưng em không sao,em chỉ không thể ở nhà"
"Làm như thế nào khi em lại ngã một lần nữa?"
"Em sẽ cẩn thận hơn bên cạnh đó sẽ không có ai đẩy em nữa"
"Em không biết chuyện gì có thể xảy ra bên ngoài"
"Vì vậy phải làm như thế nào nếu em đi một mình đến nơi nào đó!"
"Em phải đợi anh và anh sẽ đi cùng em"
"Không anh không thể"
"Uhmm...xin lỗi" bác sĩ cắt lời nói của họ"những bệnh nhân khác đang đợi ở bên ngoài"
"Ồ xin lỗi" Dương Dương cười toe toét, cảm thấy xấu hổ.
Cả hai nói lời cảm ơn và rời khỏi phòng, Dương Dương thực sự nghiêm túc trong việc chăm sóc cô nhiều hơn,anh giữ vai cô và dẫn cô đến xe của anh,khi cô ngồi trên ghế thắt dây an toàn cho cô một cách cẩn thận,anh cũng lái xe với tốc độ chậm.
"Dương chạy nhanh hơn làm ơn" Sảng giận dữ
"Anh sợ rằng bất kỳ sự rung động nào cũng có thể gây nguy hiểm đến em bé của chúng ta" Anh nói
"Dương Dương" Sảng véo má anh thật mạnh.
"Đau quá "
"Em không sao"
"Có thật không?" Anh bĩu môi khi anh xoa má đỏ.
"Thật,anh có nghe thấy rằng những chiếc xe đằng sau đang bấm còi về phía chúng ta không?" Sảng nói.
"Được rồi nhưng nếu em cảm thấy có điều gì đó không ổn hãy nói cho anh biết được không?" Dương Dương lái xe nhanh hơn.
"Vâng thưa ngài" Sảng nói với anh
Dương Dương mỉm cười một tay anh nắm lấy tay cô và siết chặt nó,anh cảm thấy thật hạnh phúc,anh cảm thấy mọi thứ rơi đúng chỗ.
**
Sảng sửa cà vạt của Dương Dương và làm phẳng bộ đồ của anh,cô vuốt tóc anh và vỗ nhẹ vào má anh.
"Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng" Sảng nói
"Cảm ơn" Anh hôn lên môi cô.
"Thật kỳ lạ"
"Sao vậy?"
"Em thường đi làm với anh"
"Em sẽ quen với điều này"
"Vì vậy em sẽ làm gì?"
"Nhớ anh và chờ anh về nhà" Dương Dương cười toe toét với cô.
"Thật là" Sảng đánh vào vai anh một cách tinh nghịch.
Anh cười" sẽ không bao giờ chán nếu em nhớ anh"
"Nhanh lên đi" Sảng xoay người Dương Dương và đẩy anh ra cửa.
"Được thôi,cho anh một nụ hôn nữa" anh mím môi.
Sảng mỉm cười, cô nhón chân và ôm lấy vai anh rồi cô hôn anh thật mạnh,cô mím chặt môi dưới trước khi thả anh ra.
Amh choáng váng" wow như một nụ hôn buổi sáng nóng bỏng,em có ý định bắt anh từ bỏ công việc của mình và em có vô cảm ở đây không?"
"Thật là một kẻ biến thái! Đi ngay" Sảng đẩy anh ra khỏi cửa.
Anh cười,anh quay sang cô và mỉm cười, Sảng vẩy tay với anh một cách vui vẻ,cô vẫn mặc bộ đồ ngủ của mình,cô thậm chí chưa chải tóc và rửa mặt nhưng cô thực sự rất đẹp trong mắt anh.
"Hãy cẩn thận"
"Ồ anh không thể đợi để về nhà"
*
"Ngôi nhà của tôi" Anh bước vào căn hộ của Sảng.
"Chào mừng anh về nhà" Sảng chạy nhẹ về phía anh,cô đang đeo tạp dề và cầm một cái muôi.
"Woah, từ từ thôi" Anh giữ vai cô" đừng chạy như thế, điều gì khiến em vấp ngã và rơi xuống."
"Em xin lỗi,em chỉ là không thể chờ đợi để nhìn thấy anh" Sảng mỉm cười
"Anh không thể tức giận với em về lý do đó"
"Không được tức giận" Sảng nhón chân và hôn anh một cái"xin lỗi em sẽ không chạy xung quanh như thế"
"Thế là tốt, nhân tiện em đang nấu ăn à?"Sảng làm rối tóc của cô.
"Vâng em đang nấu súp"
Sảng kéo tay anh và đưa anh vào bếp,cô lấy một thìa súp thổi nó và cho anh ăn.
"Nó thế nào?" Sảng hỏi.
Anh mỉm cười" rất ngon"
"Em sẽ nấu nó một chút nữa, hãy đi tắm ,em sẽ chuẩn bị quần áo và chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau" Sảng nói.
"Được rồi,anh sẽ đi tắm trước" anh cúi xuống và hôn lên trán cô trước khi đi vào phòng tắm.
*
Bây giờ cả hai đang ngồi đối diện với nhau, bữa tối đã được đặt sẵn trên bàn Sảng lấy cơm vào bát và đưa cho Dương Dương,anh nhận lấy nó với một nụ cười lớn trên khuôn mặt.
"Sao vậy?" Sảng hỏi.
"Chỉ cần tưởng tượng cả hai chúng ta sẽ sống như thế này mãi mãi điều đó làm anh hạnh phúc" Anh nói
Sảng đỏ mặt" Vâng"
"Sảng"
"Gì vậy?"
"Anh nghĩ chúng ta nên gặp mẹ và ông
"Em cũng nghĩ vậy" Sảng cắn môi, thật ra cô rất lo lắng,cô biết bà Dương và ông nội nhưng tình hình hiện tại khiến mọi thứ trở nên khác biệt.
"Em không cần phải lo lắng họ đã thích em rồi"
"Tuy nhiên tình hình đã làm mọi thứ thay đổi,họ sẽ biết sự thật,em không thể tưởng tượng họ sẽ phản ứng như thế nào có lẽ họ sẽ ghét em"
Dương Dương thở dài và nắm lấy tay cô"anh không thể đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra,anh không thể nói rằng mọi thứ sẽ ổn nhưng điều anh có thể đảm bảo với em là anh sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ em đó là lời hứa của anh"
Sảng không nói gì mà chỉ nhìn Yonghwa, đôi mắt cô lộ rõ sự nghi ngờ
"Làm ơn" Sảng khẩn khoản
Sảng thở dài"Fine,khi nào?"
"Thứ bảy này anh sẽ gọi cho mẹ rằng chúng ta sẽ đến".
"Nhanh vậy" Sảng há hốc miệng
"Anh nghĩ nhanh hơn sẽ tốt hơn"
"Được rồi" Cô chỉ im lặng
"Hey" Anh nắm lấy tay cô"anh sẽ luôn ở bên cạnh em,anh sẽ đưa em đến với họ"
Sảng thoát khỏi một nụ cười yếu ớt và gật đầu.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro