Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Giống như ngày hôm qua, Trịnh Sảng đã đến trước 8h sáng,cà phê và bánh sandwich cá ngừ đã được phục vụ,cô đọc lại chương trình nghị sự của mình và kiểm tra tất cả các lịch trình của Dương Dương ngày hôm nay.
Thang máy mở cửa, Trịnh Sảng tự động nhìn lên, có giám đốc của cô, trong bảnh bao như thường lệ nhưng khuôn mặt hơi nhợt nhạt và đôi mắt trong buồn ngủ.
"Chào buổi sáng thưa giám đốc" cô cúi đầu.
"Bữa sáng tốt lành" Dương Dương trả lời một cách yếu ớt.
Trịnh Sảng hơi lo lắng, giám đốc của cô rõ ràng không ở trong tình trạng tốt nhất của mình, hơn nữa Dương Dương sẽ tham gia hội nghị với tư cách là một diễn giả,anh cần sớm bình phục.
Trịnh Sảng đi theo Dương Dương và đợi anh ngồi và nhâm nhi ly cà phê, cô có thể thấy Dương Dương cau mày và rên rỉ khi anh mát xa ngôi đền của mình.
"Anh có ổn không" Trịnh Sảng cẩn thận hỏi,cô sợ rằng nếu cô hỏi điều này anh sẽ nổi giận nhưng cô không thể không lo lắng
"Tôi không sao chỉ cần nghỉ ngơi một chút, tôi đã uống quá nhiều đêm qua" anh trả lời
"Ôi bữa tiệc chết tiệt đó, người vợ chết tiệt đó."Trịnh Sảng thầm nghĩ
"Tôi sẽ đi mua thuốc,đợi tôi một chút giám đốc" cô cúi đầu và rời đi.
"Cảm ơn" anh nói một cách yếu ớt.
Trịnh Sảng thực sự chạy đến hiệu thuốc gần nhất, giày cao gót đang giết chết cô nhưng cô cần phải nhanh lên,cô không thể để Dương Dương đợi quá lâu,cô mua thuốc và trà thảo mộc, chỉ cần mười phút để cô quay lại văn phòng một lần nữa,cô bình tĩnh và cố định mái tóc của mình trước khi gõ cửa văn phòng của anh.
"Mời vào" cô nghe anh trả lời.
" Giám đốc đây là thuốc của anh" cô đưa thuốc và cô cũng đưa cho anh một ly nước.
"Cảm ơn" Dương Dương uống thuốc và nhắm mắt lại.
"Anh có muốn tôi thay đổi cà phê thành trà thảo mộc không, có lẽ nó sẽ tốt hơn thưa giám đốc" Trịnh Sảng đề nghị.
Dương Dương gật đầu.
Chưa đầy năm phút Trịnh Sảng đã đặt ly trà thảo mộc ấm trên bàn.
"Anh có thể uống nó ngay bây giờ, nó đang ấm" Trịnh Sảng nói
Dương Dương nhấp ngụm trà ,anh nhắm mắt và mệt mỏi.
Trịnh Sảng có chút do dự khi nhắc nhở anh về lịch trình của anh trong tình trạng này, nhưng đó là trách nhiệm của cô để giữ của anh, chết tiệt nếu Dương Dương giận cô,cô cũng không quan tâm.
"Xin lỗi nhưng thưa giám đốc tôi cần phải nhắc nhở anh về buổi hội thảo ngày hôm nay"
"Vâng tôi biết,cô đã chuẩn bị bản thảo và trình chiếu chưa?"
"Vâng tôi đã chuẩn bị xong, đó là flashdisk trên bàn của anh" cô chỉ vào chiếc đèn flash nhỏ xíu đặt trên bàn." Tôi cũng đã in ra bản thảo"
"Tốt" Dương Dương gật đầu" ngay bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút nếu có cuộc gọi hay ai đó muốn gặp tôi hãy nói với họ rằng tôi không thể bị làm phiền ngay bây giờ"
"Tôi hiểu"
"Trịnh Sảng cô hãy đi cùng tôi đến buổi hội thảo"
"Vâng thưa giám đốc,anh có cần gì nữa không?"
"Tôi muốn bánh mì nướng sô cô la từ quán cà phê ở tầng một, tôi cần một cái gì đó ngọt ngào"
"Được chứ,xin đợi một chút"
****
Trịnh Sảng liếc mắt thường xuyên đến giám đốc của cô người hiện đang thuyết trình trước rất nhiều người, viện sĩ, đại lý kinh doanh và công nghiệp và xã hội nói chung, tất cả mọi người từ những nền tảng khác nhau đều có mặt ở đây, Trịnh Sảng gánh nó rất nhiều, có rất nhiều suy nghĩ chạy trong đầu của cô"chuyện gì sẽ xảy ra nếu Dương Dương bị ngất?, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh mất tập trung? Nếu như... thì sao?"
Trịnh Sảng lắc đầu" trời ạ",nỗi lo của cô ngày càng bất thường, Dương Dương chỉ là giám đốc của cô nhưng tại sao cô lại hành động như thể cô là vợ anh, Vợ ? Trịnh Sảng liền khịt mũi, vợ anh nghịch ngợm, kiểu vợ gì mà để chồng ốm như thế này? Trịnh Sảng thực sự đã không nhận được điều đó.
Dương Dương có thể thuyết trình bài của mình thành công, Trịnh Sảng thở phào nhẹ nhõm khi anh đi xuống từ bục giảng, cô liền tiếp cận anh
"Anh có ổn không thưa giám đốc?" Đó là câu hỏi đầu tiên cô hỏi,cô không quan tâm nếu điều đó không phù hợp,cô đã lo lắng một cách nghiêm trọng.
"Tôi ổn, cảm ơn!" Anh mỉm cười.
"Các CEO đã chuẩn bị phòng riêng cho anh,anh có thể ăn trưa ở đó thưa giám đốc" Trịnh Sảng nói
"Thật tuyệt"
"Làm ơn đi theo tôi" Trịnh Sảng nói.
Trịnh Sảng đã được tổ chức sự kiện thông báo phòng riêng của Dương Dương,họ đến đó ngay lập tức,căn phòng nằm cách hội trường không xa, nên họ không phải mất quá nhiều thời gian để đến được.
Khi họ đến trước cánh cửa gỗ sồi thanh lịch, Trịnh Sảng mở cửa và để anh vào phòng trước,cô cũng vào trong rồi đóng cửa lại.
Dương Dương ngồi trên ghế một cách mệt mỏi,anh cởi áo khoác,dựa vào chiếc ghế dài và nhắm mắt lại.
"Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa" Trịnh Sảng nói
"Được rồi" anh trả lời một cách đơn giản,anh mệt quá.
"Ở đây, thưa giám đốc" Trịnh Sảng đặt một đĩa đầy thức ăn trên bàn
Anh mở mắt ra"ồ cảm ơn"
Trịnh Sảng cúi đầu sau đó đứng bên cạnh anh.
Dương Dương lấy đĩa và bắt đầu ăn, anh nhìn Trịnh Sảng người vẫn đang đứng bên cạnh anh"cô không ăn à?" Anh ấy hỏi.
"Tôi sẽ ăn sau đó thưa giám đốc" cô nói.
"Bây giờ hãy ăn cùng với tôi" anh thản nhiên nói
"Ah,Không" cô lắc đầu,cô không thể ăn trưa cùng với sếp cô cảm thấy điều đó là không phù hợp.
"Vậy tại sao cô chỉ đứng như vậy? Ngồi đây bên cạnh tôi" anh vỗ vào chiếc ghế bên cạnh anh.
"Oh, Không cảm ơn giám đốc" Trịnh Sảng ngượng ngùng lắc đầu.
"Trịnh Sảng, lấy đồ ăn và ngồi đây cùng với tôi, đó là mệnh lệnh " anh nói
"A,Vâng"
Trịnh Sảng cuối cùng cũng làm theo những gì anh yêu cầu,cô lấy thức ăn và ăn rất nhiều vì cô đang đói , Trịnh Sảng cúi đầu trước khi ngồi cạnh Dương Dương.
Khi cô ngồi trên cùng một chiếc ghế dài bên cạnh sếp của mình,cô ngay lập tức cảm thấy nóng, giống như trời ơi! Cô đang ngồi rất gần với sếp của mình, người mà cô rất ngưỡng mộ.
"Ngon không?" Anh hỏi
"Ồ những món này rất ngon" Trịnh Sảng thốt lên một cách vô thức.
Dương Dương cười thầm
"Tôi, tôi xin lỗi giám đốc" Trịnh Sảng đỏ mặt
"Không đâu, tại sao cô lại xin lỗi, món ăn này thực sự rất ngon"
"Không, tôi chỉ sợ rằng mình thô lỗ"
"Không sao, chỉ cần thoải mái bên cạnh tôi, cô là thư ký của tôi"
"Cảm ơn thưa giám đốc" Trịnh Sảng nhìn anh và cúi đầu một chút
"Đây không phải là vấn đề" Dương Dương mỉm cười
Thình thịch,tim cô đập rất nhanh! Cảm giác như thế này là sự ngưỡng mộ? Trịnh Sảng không chắc chắn, nhưng thật là cô không thể yêu anh, đó là điều không thể.
Bữa trưa im lặng, rốt cuộc đó không phải là năng lực của Trịnh Sảng để nói chuyện với Dương Dương, sự tương tác giữa họ luôn là công việc.
Khi họ ăn trưa xong, Trịnh Sảng dọn bàn,cô đặt một ly nước và một loại thuốc bổ
"Đây là gì?"anh hỏi
"Tôi đã yêu cầu EO cung cấp thuốc bổ cho anh, tôi hy vọng anh sẽ tốt hơn khi uống nó, chúng ta vẫn phải tham dự hội thảo cho đến khi nó kết thúc."
"Cảm ơn,cô thật tốt bụng,ngay cả khi vợ tôi cũng không bao giờ làm điều này" Dương Dương trả lời một cách thờ ơ khi anh uống thuốc bổ
Trịnh Sảng sững sờ khi anh nhắc đến vợ,cô thực sự muốn chủ đề này kết thúc nhưng sự tò mò đã chiến thắng cô.
"Anh nói vậy là sao giám đốc?"
"Cô ấy không bao giờ là một người nội trợ giỏi, cô ấy không bao giờ học hỏi để trở thành nó, tôi đã kết hôn nhưng không bao giờ tôi cảm thấy như vậy,cô ấy không bao giờ chăm sóc tôi như chồng" anh nói
Trịnh Sảng thở hỗn hển trước lời nói của anh, chà cô thường nghe về cuộc hôn nhân sắp đặt mà không có tình yêu giữa hai gia đình giàu có, bây giờ cô đứng trước một bằng chứng như thế, giám đốc của cô.
"Tôi rất tiếc khi nghe điều đó giám đốc, có lẽ cô ấy sẽ trở thành một bà nội trợ tốt của anh trong tương lai" cô nói một cách chân thành, Trịnh Sảng nói điều đó, nhưng cô gạt đi,cô không có quyền cảm nhận nỗi đau đó.
"Tôi không biết, cô ấy là em út trong gia đình,cô ấy đang bị cha mẹ và anh em của cô ấy làm hư hỏng thậm chí bởi tôi, nhưng cũng có lúc tôi muốn cô ấy chăm sóc tôi" anh nhún vai
"Chỉ cần yêu cầu cô ấy thưa giám đốc" Trịnh Sảng đề nghị
Chủ đề này rất riêng tư và nhạy cảm,cô thậm chí còn không hiểu tại sao họ lại nói điều này.
"Tôi có, nhưng cô ấy không muốn,cô ấy thích tiệc tùng xung quanh với bạn bè" Dương Dương nói
Bằng cách nào đó đôi mắt anh trong rất buồn, Trịnh Sảng nghĩ rằng anh yêu vợ, đó là một cú đánh lớn đối với cô và khiến cô buồn hơn
"Anh có vẻ rất yêu vợ mình giám đốc"Trịnh Sảng nói, nó vừa đi ra miệng cô như thế, đã quá muộn để cô lấy lại lời nói của mình.
Dương Dương nhìn cô, Trịnh Sảng nghĩ rằng Dương Dương sẽ nổi giận với cô vì lời bình luận thô lỗ, nhưng amh không hề tỏ ra tức giận thậm chí anh còn cười với cô.
"Kể từ khi cô đề cập đến vấn đề đó nó làm tôi suy nghĩ" anh vuốt cằm bằng ngón trỏ"tôi có yêu cô ấy không? Tôi kết hôn với cô ấy vì tôi phải như vậy, vì vậy tôi không chắc có tình yêu giữa hai chúng tôi"
"Giám đốc" Trịnh Sảng không nói nên lời giống như chúa ơi, đó là suy nghĩ sâu sắc nhất trong tâm trí của anh, làm thế nào Trịnh Sảng có thể nghe nó bằng tai của chính mình?? Điều đó hoàn toàn vô lý.
Trịnh Sảng cảm thấy như một con chó cái, có thật không, bằng cách nào đó Trịnh Sảng cảm thấy hạnh phúc khi nghe Dương Dương nói rằng anh không biết anh có yêu vợ mình hay không, trái tim cô nở hoa với lý do cô không muốn thừa nhận.
"Tại sao, tôi lại nói điều này với cô?" Dương Dương lắc đầu
"Tôi xin lỗi giám đốc"Trịnh Sảng cúi thấp đầu
"Không sao, thật tốt khi có ai đó để nói chuyện"
Trịnh Sảng bối rối nghiêng đầu nhìn amh, tại sao anh lại nói như vậy? Anh không có bạn à,? Có phải cuộc sống của anh ấy là cô đơn? Anh ấy không cảm thấy hạnh phúc sao?
"À khi nào cuộc hội thảo bắt đầu lại?" Dương Dương hỏi
"Ồ" Trịnh Sảng thở dốc,cô đã quên mất nhiệm vụ của mình chỉ vì cuộc trò chuyện kỳ lạ của họ,cô có gắng để tâm trí của mình được theo dõi một lần nữa" vào lúc 2 giờ chiều, chúng ta còn mười phút nữa thưa giám đốc"
"Được rồi bây giờ chúng ta hãy đi"
"Vâng, nhưng mà giám đốc"
Dương Dương quay người về phía cô"sao vậy?"
"Anh có cần đi khám và kiểm tra tổng quát không? Nếu có tôi sẽ đặt cuộc hẹn với bác sĩ riêng của anh"
"Thật ra tôi chỉ uống rượu quá nhiều, tôi ổn, tôi nghĩ điều đó là không cần thiết"
Trịnh Sảng cau mày bất đồng, nếu anh chỉ uống rượu thì anh đã sớm được phục hồi, nhưng Dương Dương trong thật ốm yếu đến sau buổi trưa,cô đang suy nghĩ về việc trở thành một thư ký ngoan ngoãn hay thành một thư ký đáng ghét, nhưng đây là về sức khỏe của anh.
"Nhưng, thưa giám đốc, tôi sợ điều gì xấu sẽ xảy ra với anh,anh có một lịch trình dày đặc và nó sẽ trở thành rắc rối nếu tình trạng sức khỏe của anh không tốt" cô nói
Dương Dương cười thầm,"vâng được rồi, lấy hẹn với bác sĩ Trần, tôi sẽ làm điều này cho cô "anh trêu chọc cô
"Tôi rất tiếc nhưng tôi không có ý định thô lỗ,xin hãy tha lỗi cho tôi" Trịnh Sảng nói
"Hey,đừng như vậy, tôi chỉ nói đùa thôi, hơn nữa tôi đã không gặp bác sĩ Trần trong một thời gian dài"Dương Dương mỉm cười
"Tôi sẽ hẹn gặp bác sĩ Trần "
"Cảm ơn"
***
" Dương Dương xin chào, thật bất ngờ" một vị bác sĩ với nụ cười mắt Trần Siêu nhìn vị khách của mình
Dương Dương cười thầm"cậu có nhớ tôi nhiều không?"
"Anh phải gặp tôi thường xuyên hơn nhưng anh rất cứng đầu, vậy phép màu nào đã đưa anh đến đây" Trần Siêu nói
"Nếu cậu coi người hẹn gặp là điều kỳ diệu thì vâng"
"Ồ,anh đến đây vì thư ký của mình?"
"Đúng cô ấy hỏi tôi có muốn kiểm tra tình trạng sức khỏe của mình hay không?"
"Và anh nói có?"
"Vâng tôi đang ở đây,"Dương Dương
"Haha,anh thích cô ấy sao?" Trần Siêu cười.
Dương Dương không trả lời chỉ nhún vai.
"Hãy cẩn thận, Dương Dương"Trần Siêu lắc đầu khi kiểm tra huyết áp cho Dương Dương.
"Cậu đang nói về điều gì?" Dương Dương hỏi một cách thờ ơ
"Đây không phải là bình thường với anh"
"Hở? Gì? Tình trạng cơ thể tôi"
"Không ý tôi là tinh thần và trái tim của anh, anh có thể phải lòng cô ấy" Trần Siêu cười thầm.
Dương Dương chỉ cười thầm" không nói chuyện vô nghĩa ở đây, tại sao cậu lại nói về điều này, cậu là một bác sĩ chứ không phải là một nhà tâm lý"
Trần Siêu chỉ mỉm cười và lắc đầu,anh thả đai trên tay Dương Dương và kiểm tra kết quả"huyết áp của anh mình thường, anh cảm thấy như thế nào ngày hôm qua?"
"Đêm qua tôi chỉ uống quá nhiều rượu và cơ thể tôi không thực sự tốt vào sáng nay thế thôi" Dương Dương trả lời
"Giảm lượng tiêu thụ rượu của anh lại, tại sao anh lại uống rượu?"
"Tôi đã tham dự một bữa tiệc!"
"Với người vợ?"
"Đúng vậy"
"Tôi không bao giờ hiểu vợ"Trần Siêu cười thầm
Dương Dương cười thầm"không phải tôi cũng vậy sao!"
"Bất thường" Trần Siêu khịt mũi
"Này, nếu cậu không phải là bác sĩ riêng của tôi, tôi sẽ làm cậu bối rối!"
"Phải giữ gìn sức khỏe,anh đã có rất nhiều căng thẳng và khối lượng công việc rất cao, ít nhất phải ăn những thực phẩm bổ dưỡng, nếu vợ anh không làm được thì hãy nhờ thư ký của anh làm!" Trần Siêu mỉm cười
"Chà, tôi thừa nhận cô ấy đang làm rất tốt công việc của mình"
"Tốt rồi, tôi sẽ yêu cầu cô ấy bảo anh kiểm tra y tế thường xuyên, giảm cà phê và ăn nhiều trái cây, tôi sẽ kê đơn một số vitamin cho anh"
Dương Dương chỉ mỉm cười cúi chào Trần Siêu và rời đi.
***
Khi anh đi đến hành lang,Trịnh Sảng đứng dậy và đến gần anh
"Không có gì nghiêm trọng chứ giám đốc?" Cô hỏi
Dương Dương lắc đầu"nope,bác sĩ Trần chỉ nói rằng tôi cần phải giảm rượi và cà phê, ăn nhiều trái cây và vitamin!"
"Ồ, vậy tôi sẽ thay đổi bữa sáng của anh, tôi sẽ pha trà thảo mộc và trái cây..hmm.. hoặc là bánh mì!" Trịnh Sảng
"Bất cứ điều gì cô nghĩ là tốt, Trịnh Sảng tôi cảm ơn" Dương Dương vỗ vai cô.
Trịnh Sảng sững sờ đó là lần đầu tiên Dương Dương chạm vào cô, cũng không phải trong bối cảnh thân mật, nhưng trái tim của cô như muốn nổ tung.
"Không có vấn đề gì thưa giám đốc" Trịnh Sảng nói
"Được rồi, chúng ta hãy đi về" Dương Dương nói
"Ne, tài xế của chúng ta đang đợi ở bên ngoài"
"Vậy thì hãy đi thôi"
Dương Dương đi trước với Trịnh Sảng theo sau, cô nhìn vào lưng anh, cái lưng mạnh mẽ của người cô luôn ngưỡng mộ? Nhưng vẫn vậy, Trịnh Sảng vẫn không thừa nhận,cô đã rất cố gắng để đóng cửa trái tim mình lại, bởi vì cô yêu một người mà mình không thể yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #face