Chương 18
Kế hoạch của Sảng đã thay đổi 180 độ, đầu tiên sau khi chia tay Dương Dương,cô sẽ gửi đơn xin nghỉ việc,cô sẽ tìm một công việc khác và sẽ sống xa anh nhưng bây giờ cô không thể làm điều đó cô không muốn rời xa Dương Dương nữa,cô sẽ không nghỉ ở E.Shine.
Cô ngồi trên bàn và nhìn vào cửa văn phòng của Dương Dương, vào giờ này,họ thường sẽ có một bữa ăn sáng cùng nhau,họ sẽ ăn và trò chuyện vui vẻ về những điều ngẫu nhiên,họ sẽ tán tỉnh nhau và cuối cùng xuất hiện trên ghế sofa, họ sẽ dành 30 phút để có một cuộc gặp gỡ đầy đam mê cho đến khi Sảng nhắc nhở anh rằng đó là thời gian để họ làm việc.
Sảng đi đến văn phòng của Dương Dương và mở cửa, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là một căn phòng trống mà không có chủ nhân của nó,cô thở dài và suýt khóc.
"Trịnh Sảng"
Có người gọi cô và khiến cô giật mình,cô quay lại và thấy ông Dương đang đứng trước mặt cô.
"Cháu chào ông" Sảng cúi đầu.
"Ta có vài điều muốn nói với cháu!" Ông nói.
"Dạ vâng" Sảng gật đầu.
Ông Dương bước vào văn phòng của Dương Dương với Sảng theo sau
"Xin hãy đóng cửa lại" ông nói.
Sảng đóng cửa lại sau đó đứng trước bàn của anh nơi ông Dương đang ngồi trên ghế, Sảng chỉ đứng ở đó và đợi ông Dương nói.
"Cháu đã biết tình trạng của Dương Dương như thế nào rồi đúng không?" Ông bắt đầu nói
"Vâng thưa ông" Sảng gật đầu.
"Ta muốn giữ bí mật về tình trạng của Dương Dương, đừng để nhân viên và phương tiện truyền thông biết về điều này,ta tin rằng cháu sẽ không nói với bất cứ ai nhưng một số điều có thể xảy ra."
"Cháu hứa sẽ không nói điều này với bất cứ ai,cháu sẽ cố gắng thông báo cho bệnh viện và cảnh sát để họ không cung cấp bất cứ điều gì liên quan đến tình trạng của giám đốc"
"Tốt" Ông Dương gật đầu" nhưng ta nghĩ sớm muộn gì truyền thông cũng sẽ biết những người đáng sợ đó ta không biết làm thế nào họ có thể rình mò công việc của người khác nhưng bây giờ ta muốn giữ im lặng ta e rằng vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến tình trạng của E.Shine và giá trị của phiếu của chúng tôi!"
"Cháu hiểu!"
"Ta nghe nói rằng Dương Dương đang xử lý dự án nhà máy ở thành phố S?"
"Vâng thưa ông"
"Ta sẽ tiếp quản dự án đó và ta sẽ chịu trách nhiệm về việc CEO trong khi Dương Dương nằm viện và cháu phải hộ trợ ta!"
"Vâng,cháu sẽ tổng hợp tất cả các báo cáo dự án cho ông"
"Được rồi hãy làm ngay bây giờ" Ông Dương nói.
Sảng cúi đầu trước khi cô rời khỏi phòng và bắt đầu làm việc.
**
Cuối cùng ngày làm việc cũng đã kết thúc, cả ngày cô đã giúp ông Dương về dự án của thành phố S,bao gồm cả việc giới thiệu ông với luật sư Lạc Hàn bởi vì luật sư Lạc Hàn là người quản lý tất cả các vấn đề pháp lý liên quan đến dự án của thành phố S.
Lúc đầu Lạc Hàn hơi bối rối khi gặp ông Dương thay vì Dương Dương, ông Dương chỉ nói rằng Dương Dương đang làm một cái gì đó và ông sẽ là người tiếp quản dự án, Lạc Hàn chỉ nhún vai và tiếp tục công việc của mình.
Sau khi Sảng thu dọn đồ đạc,cô ngay lập tức đi đến bệnh viện,cô thực sự muốn gặp Dương Dương,cô hy vọng rằng anh sẽ phát triển tốt khi đến phòng của Dương Dương,cô thấy bà Dương và ông Dương đang ở
Cháu chào hai bác" Sảng cúi đầu.
"Cháu đã đến" bà Dương mỉm cười ấm áp với cô.
"Ta không biết cháu sẽ đến đây, nếu ta biết chúng ta có thể cùng nhau đi từ văn phòng" Ông Dương nói.
"Dạ vâng!, dù sao đi nữa giám đốc thế nào rồi ạ!" Sảng mỉm cười.
Bà Dương chỉ mỉm cười yếu ớt rồi vuốt tóc anh" thằng bé vẫn như thế này"
Sảng thở dài,cô cảm thấy buồn,cô thực sự muốn nhìn thấy đôi mắt đẹp của Dương Dương một lần nữa,cô muốn nhìn thấy anh khỏe mạnh trở lại.
"Cháu hy vọng anh ấy sẽ sớm tỉnh dậy" Sảng nói
"Ta cũng vậy" bà Dương nói.
"Ta không bao giờ có thể tưởng tượng Dương Dương sẽ như thế này, nó luôn tràn đầy tinh thần" Ông Dương buồn bã nói
Bà Dương nắm tay ông,cố gắng trấn tĩnh ông"Dương Dương luôn là cháu trai yêu quý của bố đúng không?"
"Dương Dương là cháu trai duy nhất của ta , làm thế nào ta có thể không yêu nó nhiều như vậy?" Ông cười thầm.
"Dù sao thì, bố đã mệt mỏi,bố làm việc cả ngày" bà Dương nói.
"Ta nghĩ tuổi tác không phải là nói dối,ta không còn mạnh khỏe như ở độ tuổi đôi mươi nhưng rất vui vì có Sảng giúp ta"Ông Dương vỗ vai Sảng.
"Cảm ơn ông dù sao thì đó cũng là nhiệm vụ của cháu" Sảng mỉm cười.
Bà Dương mỉm cười" vậy thì hãy về nhà và nghỉ ngơi"
"Con cũng có vẻ rất mệt mỏi ,con đã ở đây từ ngày hôm qua" Ông Dương nói.
"Cháu có thể ở lại đây vì vậy hai bác có thể về nhà để nghỉ ngơi" Sảng nói
"Không? Ta không thể làm phiền cháu" bà Dương nói
"Không sao đâu" Sảng trả lời đơn giản,cô không thể nói cho họ biết lý do đằng sau hành động của cô là gì,họ không biết rằng cô làm điều này bởi vì cô yêu anh
Bà Dương thở dài" được rồi"
"Hoặc có lẽ chúng ta sẽ sắp xếp như thế này, trong khi bác chăm sóc giám đốc vào ban ngày, cháu sẽ chăm sóc giám đốc sau khi cháu đi làm về? Nó có được không?" Sảng đề nghị,cô biết rằng lời nói của cô có thể là vô ích nhưng cô đã thử vận may của mình,cô muốn được ở bên cạnh anh.
"Nhưng đó sẽ là một gánh nặng cho cháu" bà Dương nói.
Sảng lắc đầu" không sao đâu bác, dù sao anh ấy cũng là sếp của cháu," ' sếp của cô cũng là người yêu của cô' cô chỉ có thể nói điều đó trong đầu.
"Khánh Vy phải là người làm điều này,con bé ở đâu?" Ông Dương hỏi
"Con không biết,con vẫn không thể liên lạc với con bé" bà Dương trả lời.
"Thật là" Ông Dương thở dài.
Bà Dương đối mặt với cô"nếu cháu ổn thì được rồi,ta rất biết ơn vì sự giúp đỡ của cháu"
Sảng mỉm cười"không sao đâu thưa bác"
"Vậy thì chúng ta sẽ về nhà ngay bây giờ?" Bà Dương hỏi ông Dương.
"Đúng vậy" Ông Dương trả lời.
"Chúng ta sẽ để lại cho cháu, liên lạc với chúng ta khi có điều gì xảy ra" bà Dương nói.
"Vâng thưa bác"
"Được rồi chúng ta sẽ đi về nhà"
"Hãy cẩn thận trên con đường của mình thưa hai bác" Sảng cúi đầu.
Sau khi bà Dương và ông Dương rời đi,cô quay sang Dương Dương,cô bước lại gần và ngồi trên ghế cạnh giường cô cầm tay anh và vuốt ve nhẹ nhàng
"Dương Dương là em,anh có thể nghe thấy em nói không?" Sảng nói,cô không biết liệu anh có thể lắng nghe cô hay không nhưng tất cả những gì cô muốn làm là nói chuyện với anh,cô rất nhớ anh"em xin lỗi" cô thì thầm.
Sảng không thể cầm được nước mắt,cô khóc nức nở,có vẻ như tất những gì cô đã làm trong những ngày qua khi thấy anh cô chỉ biết khóc,cô thực sự cảm thấy tội lỗi,cô sẵn sàng đổi chỗ với anh,cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô là người nằm trên giường bệnh viện chứ không phải là anh.
"Dương Dương anh sẽ tha thứ cho em chứ,em rất xin lỗi?" Sảng dựa vào Dương Dương và hôn lên trán anh" em yêu anh rất nhiều"
**
Ngày hôm sau Sảng lại đến bệnh viện,cô mang tất cả những thứ cần thiết để đến văn phòng ngay từ bệnh viện vào buổi sáng.
Khi cô đến phòng của Dương Dương,cô nghe thấy tiếng người nói chuyện,cánh cửa được mở ra một chút để cô có thể thấy ai đang ở trong phòng đó là bà Dương và Khánh Vy , Sảng cắn môi và cảm nhận nỗi đau trong lòng.
Sảng quyết định chưa vào phòng,cô dựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
"Con đã ở trong trong thời gian này?" Bà Dương hỏi.
"Con rất bận" Khánh Vy trả lời.
"Điều gì quan trọng hơn người chồng của con bây giờ?" Bà Dương giận dữ
"Đây là một việc thực sự quan trọng thưa mẹ"
Bà Dương thở dài" dù sao đi nữa, bây giờ con đang ở đây vì vậy con hãy chăm sóc chồng của mình,con có biết không? Hôm qua thư ký của Dương Dương đã ở đây cả đêm!"
"Vậy thì tối nay hãy để cô ấy ở lại,con thực sự không thể ở lại đây cả đêm "
"Gì vậy?" Bà Dương rít lên bà đã thực sự tức giận nhưng vẫn giữ giọng nói của mình.
Sảng người nghe cuộc trò chuyện cũng trở nên tức giận,sao cô ấy có thể như vậy? Làm thế nào mà Khánh Vy lại hành động một cách như vậy? Có vẻ như cô ấy không quan tâm liệu Dương Dương còn sống hay không? Vì chúa cô là vợ của anh.
Sảng quyết định vào trong gõ cửa và giả vờ rằng mình vừa đến.
"Xin chào" Sảng chào.
"Cháu đã đến" bà Dương mỉm cười với cô.
"Khánh Vy xin chào" Sảng cũng cúi chào Khánh Vy mặc dù sâu thẳm trái tim cô muốn vén tóc của Khánh Vy ra
"Bây giờ cô ấy đã đến con có thể về nhà ngay bây giờ phải không?" Cô hỏi bà Dương.
"Con có thể như thế được à?" Bà Dương trong rất tức giận.
Sảng chỉ im lặng dù cô có giận đến đâu,cô cũng không có quyền can thiệp vào công việc của gia đình họ.
"Con sẽ về nhà" cô gật đầu đơn giản với bà Dương rồi bỏ đi.
Khi Khánh Vy rời khỏi phòng, bà Dương bật khóc, Sảng bước đến và nắm lấy tay bà,cô không nghĩ điều đó là không phù hợp,cô chỉ muốn trấn tĩnh bà.
"Bác Dương" Sảng thì thầm.
Thật bất ngờ khi bà tiếp cận cô và ôm lấy cô, bà khóc nức nở trên vai cô , Sảng chỉ để bà như thế và xoa lưng bà một cách nhẹ nhàng.
Sau một thời gian tiếng khóc của bà cũng hết bà thả tay ôm lấy Sảng và lau nước mắt
"Ta xin lỗi" bà Dương nói
"Không sao" Cô nói
"Chồng ta là người quyết định Khánh Vy là vợ của Dương Dương" bà Dương nói
"Ta thực sự muốn giận ông ấy nhưng làm thế nào? Ông ấy đã qua đời" bà vuốt tóc Dương Dương một cách nhẹ nhàng
"Dương Dương là một cậu bé tốt,nó rất nghe lời những gì cha anh nói,anh ấy là một cậu bé tốt, tại sao điều tồi tệ này lại xảy ra với Dương Dương, ôi đứa con tội nghiệp của tôi"
Sảng cắn môi và ngăn bản thân không được khóc, cô không biết phải nói gì để an ủi bà Dương vì vậy cô chỉ nói rằng" vâng đúng vậy anh ấy là một người đàn ông tốt"
Bà Dương thở dài và quay sang cô" Sảng cảm ơn sự giúp đỡ của cháu trong thời gian này" bà Dương nói.
"Không có gì, nhân tiện giám đốc như thế nào rồi?" Sảng mỉm cười.
"Vẫn như cũ,nó vẫn chưa tỉnh lại!" Bà Dương buồn bã nói.
"Dạ vâng" Sảng cảm thấy rất buồn, không có sự tiến triển tốt cho đến ngày hôm nay
"Chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng cầu nguyện phải không?" Bà Dương nói
"Vâng tất nhiên rồi" Cô gật đầu
"Ngay bây giờ ta sẽ để lại cho con,chỉ cần gọi cho ta nếu có bất cứ điều gì?"
"Vâng nghỉ ngơi thật tốt thưa bác" Sảng cúi đầu khi bà rời khỏi phòng
Sảng ngồi trên ghế cạnh giường của Dương Dương,cô nắm tay anh và hôn nhẹ nhàng.
"Dương Dương, em lại đến,anh khỏe không? Em hy vọng anh trở nên tốt hơn,em sẽ luôn ở đây đừng lo lắng được chứ?" Cô mỉm cười với Dương Dương mặc dù cô biết anh không thể nhìn thấy cô
"Ông đang làm việc chăm chỉ cho dự án,em sẽ giúp ông ấy, các vấn đề pháp lý gần như được thực hiện và mọi thứ sẽ giải quyết sớm, ông ấy sẽ đến thành phố S cho thỏa thuận vào ngày mai và em ở đây để chăm sóc anh,nó làm em bối rối anh biết không? Em muốn ở bên cạnh anh nhưng em không muốn để ông đi một mình!"
Sảng đang trò chuyện như thể anh có thể lắng nghe cô.
"Các thành viên trong gia đình anh đều rất tốt không có gì ngạc nhiên khi anh trở thành một người tuyệt vời" Sảng nói" cùng một lúc nó cũng khiến em cảm thấy có lỗi,em thực sự không muốn làm tổn thương hai bác với mối quan hệ của chúng ta nhưng em đã quyết định rồi,em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi và giữ bí mật ngọt ngào của chúng ta khi em chết."
Sảng dựa vào giường và nhìn khuôn mặt của anh,cô mỉm cười, không công bằng làm thế nào anh vẫn có thể trong đẹp trai vào thời điểm như thế này?Sảng cười thầm, thực sự là Dương Dương,em yêu anh rất nhiều.
Đột nhiên Sảng cảm thấy một chuyển động mờ nhạt,cô chớp mắt và nhìn Dương Dương chăm chú.
"Dương Dương?" Sảng gọi.
Tay anh mà cô cầm đang di chuyển, Sảng chỉ há hốc miệng kinh ngạc,tay anh nắm chặt ga giường đôi mắt từ từ mở ra.
"Dương Dương!" Cô thở dốc.
Cô lập tức nhấn nút gọi, chưa đầy một phút y tá đến phòng của Dương Dương.
"Tôi có thể giúp gì cho cô không?" Y tá hỏi
"Anh Dương tỉnh rồi!" Sảng nói
"Được rồi tôi sẽ gọi bác sĩ Trần ngay lập tức" sau đó y tá rời khỏi phòng.
Bác sĩ Trần Siêu đến cùng với một y tá theo sau anh, Sảng đứng sang một bên để bác sĩ Trần kiểm tra tình trạng của Dương Dương, trong khi đó cô đã liên lạc với bà Dương về tình trạng hiện tại của anh, Sảng đang suy nghĩ liệu cô có nên gọi cho Khánh Vy không? sâu thẳm trái tim cô không muốn nhưng Khánh Vy có toàn quyền để biết về Dương Dương cho dù cô có quan tâm hay không, Sảng gọi cho Khánh Vy nhưng như thường lệ không có câu trả lời.
"Bác sĩ tình trạng của anh ấy thế nào?" Sảng hỏi sau khi cô gọi xong.
"Thật vui mừng tình trạng của anh ấy được tiến triển tốt,sau khi anh ấy tỉnh lại, hoạt động hồi phục của anh có thể được bắt đầu" Trần Siêu giải thích với cô,sau đó anh quay sang Dương Dương" hãy sớm khỏe lại Dương Dương, mình sẽ kiểm tra cậu vào buổi sáng, bây giờ hãy nghỉ ngơi" anh nói
Dương Dương nhìn Trần Siêu và gật đầu với anh
"Bây giờ tôi sẽ rời đi chỉ cần gọi cho tôi nếu có bất cứ điều gì!" Trần Siêu nói
"Vâng, cảm ơn" Sảng cúi đầu
Sau khi Trần Siêu và y tá rời khỏi phòng, Sảng bước lại gần anh,cô gọi điện thoại.
Dương Dương chỉ ngây người nhìn cô,anh không thể nói bất cứ điều gì. Cô nghĩ vậy nhưng có gì đó trong mắt anh, đôi mắt anh khá giống...
"Dương Dương à" bà Dương vào phòng và tiếp cận anh, Ông Dương cũng đến
"Con trai, cuối cùng con cũng đã tỉnh lại"
Ông Dương đứng phía bên kia giường và vỗ nhẹ vào tay anh.
Sảng nhìn cảnh tượng đó và quyết định rời khỏi phòng , đó là thời gian của gia đình anh,cô cảm thấy rằng mình không nên ở đó,cô lặng lẽ bước ra ngoài và đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro