Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17


Sảng cúi thấp đầu xuống ghế,cô tiếp tục cầu nguyện bác sĩ có thể giữ an toàn cho Dương Dương trong sự im lặng của hành lang bệnh viện,cô nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình,cô ngước lên và thấy mẹ của Dương Dương và một người đàn ông lớn tuổi đó là ông của anh.
Sảng đứng dậy cúi đầu chào họ" Cháu chào hai bác"
"Trịnh Sảng phải không?" Bà Dương hỏi.
"Vâng thưa bác,giám đốc hiện đang ở trong phòng phẫu thuật vui lòng ngồi ở đây" Sảng chỉ vào băng ghế trên hành lang.
"Tình trạng của Dương Dương thế nào?" Ông Dương hỏi.
Sảng thở dài, thật khó để cô nhớ lại tình trạng tồi tệ của anh nhưng cuối cùng cô cũng đã nói tình trạng của anh với ông Dương." Cảnh sát tìm thấy anh trong một tình trạng khủng khiếp, chiếc xe gặp nạn rất tệ, giám đốc mất rất nhiều máu nhưng hiện tại cháu không biết tình trạng của anh ấy như thế nào vì hoạt động vẫn đang diễn ra."
"Ôi chúa ơi" ông Dương thở hỗn hển.
Sảng chỉ cắn môi,cô không thể nói nữa, nếu cô làm vậy cô sẽ rơi nước mắt, thật kỳ lạ nếu cô khóc trước mặt gia đình của Dương Dương, tại sao một thư ký bình thường lại khóc rất nhiều như vậy, đó là một câu hỏi lớn.
"Khánh Vy đang ở đâu?" Ông Dương hỏi.
Sảng thở dốc,cô quên liên lạc với Khánh Vy "cháu xin lỗi bác,cháu chưa liên lạc với cô ấy, cháu sẽ gọi cho cô ấy ngay bây giờ!"
"Không cần,con đã gọi cho con bé nhưng nó không trả lời" bà Dương nói
"Dạ vâng" Sảng trả lời một cách ngắn gọn
"Tại sao con bé không trả lời, chồng nó đang bị tai nạn xe hơi đáng lẽ ra nó phải ở đây?" Ông Dương nói
"Cháu sẽ gọi cô ấy ngay bây giờ thưa bác!" Sảng nói
Cô cúi đầu và bước ra xa để gọi cho Khánh Vy,cô chờ đợi và chờ đợi nhưng không có ai trả lời,có lẽ công chúa hư hỏng đó không muốn giấc ngủ đẹp của mình bị làm phiền, Sảng gọi hết lần này đến lần khác nhưng kết quả vẫn vậy, không có ai trả lời.
"Con chó cái đó!" Cô lẩm bẩm.
Sảng trở lại với Bà Dương và ông Dương.
"Khánh Vy cô ấy không trả lời cuộc gọi " Sảng trả lời.
Bà Dương thở dài" người phụ nữ đó ta thực sự không hiểu!"
Đột nhiên cánh cửa mở ra,họ lập tức quay đầu về phía cửa, bác sĩ bước ra ngoài và gở bỏ khẩu trang,anh là bác sĩ Trần Siêu , bác sĩ riêng của Dương Dương.
"Bác sĩ Trần con trai tôi thế nào rồi?" Bà Dương luống cuống hỏi anh
"Ca phẫu thuật đã thành công nhưng Dương Dương vẫn trong tình trạng không ổn định,anh ấy cần nghỉ ngơi một tháng hoặc thậm chí nhiều hơn, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của anh ấy,anh ấy bị gãy chân trái và rất nhiều mảnh thủy tinh làm tổn thương mặt và ngực vì vậy nó cần rất nhiều thời gian để anh ấy hồi phục." Trần Siêu giải thích.
"Ôi trời ơi Dương Dương à" bà Dương đã yếu đi, Sảng nhanh chóng bắt lấy bà để bà không bị ngã xuống sàn.
"Chúng tôi có thể thăm cậu ấy không?" Ông Dương nói.
"Mọi người có thể đến thăm sau khi chúng tôi chuyển cậu ấy về phòng" Trần Siêu trả lời.
"Cảm ơn rất nhiều bác sĩ Trần" Ông Dương nói.
Trần Siêu mỉm cười sau đó rời khỏi họ
"Cháu có thể về nhà ngay bây giờ trời đã sáng cháu có vẻ rất mệt mỏi" Bà Dương nói.
"Không cháu muốn gặp giám đốc trước" Sảng trả lời.
Ồ nếu bà không biết chuyện gì xảy ra giữa Sảng và con trai bà, bà không biết mối quan hệ đặt biệt mà họ có, tất nhiên là Sảng sẽ không về nhà cô sẽ ở bên cạnh anh cả ngày lẫn đêm nếu có thể.
Phòng phẩu thuật mở ra một lần nữa,y tá đẩy chiếc giường, trái tim Sảng vỡ tan khi thấy Dương Dương nằm trên đó,anh bất tỉnh một nữa khuôn mặt và ngực anh được băng lại, chân trái của anh được phủ bằng thạch cao.
Bà Dương và ông Dương theo y tá đến phòng của Dương Dương trong khi cô chỉ đứng tại chỗ,cô dựa vào tường và để nước mắt trào ra, chúa ơi cô cảm thấy thực sự yếu đuối nhìn Dương Dương như thế thực sự làm cô đau,cô gục xuống sàn và khóc nức nở,cô khóc đến khi cô thấy mình không thể thở được nữa,cô chỉ ngồi đó cho đến khi nước mắt cạn khô,cô tự bình tĩnh lại sau đó đi theo bà Dương và ông Dương đến phòng của Dương Dương.
Sảng mở cánh cửa phòng của Dương Dương và nhìn bà Dương khóc bên cạnh anh,ông Dương chỉ đứng đó nổi buồn hiện rõ trên khuôn mặt của ông,cô cảm thấy lạc lõng, đó là điều đúng đắn khi Dương Dương được gia đình quan tâm,cô đang làm gì ở đây vậy? Cô cảm thấy mình không xứng đáng ở đây hơn nửa cô cảm thấy mình là nguyên nhân gây ra vụ tai nạn cho Dương Dương.
Bà Dương nhìn về phía Sảng, bà mỉm cười và ra hiệu cho Sảng đến gần hơn"hãy đến đây, cháu nói rằng cháu muốn gặp Dương Dương"
Sảng gật đầu và đi về phía họ khi cô nhìn anh gần hơn mặc dù cô có thể khóc một lần nữa cô che miệng lại nức nở.
Bà Dương vỗ nhẹ vào vai Sảng, mặc dù bà cảm thấy đau lòng khi thấy con trai mình như thế này, bà cũng cố gắng trấn tĩnh Sảng, bà thực sự đánh giá cao thư ký của Dương Dương trung thành như thế nào. Bà vẫn không nhận ra ánh mắt khao khát và yêu thương mà Sảng dành cho con trai mình.
"Ôi chúa" Sảng thì thầm,cô thực sự muốn chạm vào anh,cô thực sự muốn nắm tay anh,cô thực sự muốn hôn lên mặt anh nhưng cô không thể, không phải bây giờ, không ở trước mặt gia đình của Yonghwa.
"Dương Dương à" bà Dương thì thầm
"Cháu tin chắc chắn rằng anh ấy sẽ khỏe lại, cháu biết anh ấy là một người có ý chí mạnh mẽ,anh ấy sẽ tỉnh lại" Sảng nói.
"Cảm ơn cháu Trịnh Sảng, nhân tiện cháu có thể về nhà ngay bây giờ" bà Dương nói
Sảng lo lắng tại chỗ của cô" cháu có thể ở lại lâu hơn không bác?"
Bà Dương nghiêng đầu nhưng bà chỉ mỉm cười" dĩ nhiên là được"
"Ta cần về nhà trước,cơ thể già nua của ta cần được nghỉ ngơi" Ông Dương nói.
"Vâng thưa bố,con sẽ dẫn bố đến sảnh,con sẽ gọi tài xế lái xe đến cổng trước" bà Dương nói.
"Được rồi" Ông Dương nói
"Sảng cháu có thể ở đây trong khi ta đi cùng bố của ta  không?" Bà Dương hỏi.
"Tất nhiên rồi ạ" Sảng cúi đầu
"Cảm ơn" bà Dương nói
Sảng bị bỏ lại một mình trong phòng,cô xích lại gần Dương Dương và cuối cùng cô chạm vào tay anh,cô đưa tay lên má và vuốt ve nó một cách yêu thương,cô dựa vào anh để hôn anh một cách dịu dàng.
Cô thì thầm" Dương Dương,em xin lỗi,em thực sự xin lỗi,em hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa anh nếu đây là cái giá mà em phải trả,em không thể chịu đựng được,em không thể đứng nhìn anh như thế này,em sẽ không rời bỏ anh,em sẽ ở bên anh bất cứ điều gì sẽ xảy ra,em sẵn sàng làm tình nhân của anh,em sẵn sàng không có anh một cách đầy đủ,em sẵn sàng đối mặt với việc bị bắt miễn là anh còn sống khỏe mạnh, miễn là chúng ta hạnh phúc,em sẽ ổn với nó vì vậy xin vui lòng tỉnh lại thức dậy và khỏe lại sớm,em không thể sống thiếu anh xin vui lòng..!"
Cô biết rằng Dương Dương sẽ không nghe thấy cô nói,anh vẫn bất tỉnh và sẽ tỉnh dậy khi nào thì chúa mới biết, nhưng đó là lời hứa của cô,cô sẽ không rời xa anh bởi vì nỗi sợ mất anh nhiều hơn là nỗi sợ bị bắt.
Cuối cùng bà Dương cũng đã trở lại, Sảng ngước lên và mỉm cười với bà.
"Bác Dương cháu sẽ về nhà ngay bây giờ cháu phải chuẩn bị cho công việc" Sảng nói.
"Cảm ơn vì tất cả" bà Dương nói.
"Không có gì thưa bác cháu có thể đến thăm giám đốc sau giờ hành chính không?" Sảng nói
"Tất nhiên là có thể chỉ cần đến đây bất cứ lúc nào cháu muốn"
"Cảm ơn rất nhiều bác Dương" Sảng cúi đầu thật thấp với bà Dương,cô thực sự biết ơn vì bà đã cho phép cô đến thăm Dương Dương bất cứ lúc nào "cháu sẽ đi ngay bây giờ thưa bác"
**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #face