Sài Gòn, mưa đầu hạ...
Sài Gòn với những cơn mưa chớm hạ, đến rất nhanh và đi cũng vội vàng, hệt như những giấc mơ thoáng qua, không đầu không cuối.
Hụt hẫng lắm! Em là một cô nàng Song Tử sinh vào mùa hạ, khát khao và thèm lắm những cơn mưa mùa đông dai dẳng.
Có lẽ vậy, nên cô tiên mùa đông đã mang anh đến bên em. Anh - chàng Thiên Bình với một sứ mệnh đặc biệt dệt nên những cơn mưa ngọt ngào.
Mỗi lần ngắm mưa qua khung cửa sổ, không hiểu sao lòng em yên bình đến lạ!
Mưa gội rửa đức tính nóng nảy, bướng bỉnh trong em, chỉ còn lại khuôn mặt ngoan hiền, đôi mắt xa xăm nhìn theo những giọt mưa đang tung tăng nhảy múa ngoài kia...
Từng giọt mưa rơi xuống rồi nhoè đi qua lăng kính. Em lại đếm mưa anh à. Một giọt...hai giọt...ba giọt...999 giọt rồi. Điệp khúc ấy cứ thổn thức trong em. Đếm mưa, một sở thích kì lạ và vô nghĩa nhưng em vẫn cứ thích đếm một cách vô thức. Cảm giác yêu thương đong đầy vô tận, chẳng phải rất tuyệt vời sao? Con người ta, dẫu biết sai mà vẫn làm, không lí giải được. Cũng như em yêu anh.
Tiếng mưa rì rào, xen qua từng kẽ lá, từng ngóc ngách của cái thành phố bìnhthường đã quá nhộn nhịp và sôi động này. Duy chỉ có mưa Sài Gòn cứ như nấp mình trong chăn, tuyệt nhiên ngoan như một chú miu đang nằm lim dim đôi mắt.
Con người ta cũng có dịp trải lòng, tìm về những miền kí ức xa xôi. Mưa dắt em qua từng con phố, hát vu vơ trên đôi vai anh!
"Em thấy lạnh không?"
Anh hét to trong mưa, cứ như xé tan những mảnh không khí vốn đã vỡ vụng bởi mưa nay lại hồn bay phất tán. Em ngồi sau, dúi đầu vào lưng anh, người rung rung, hàm răng cứ như ma sát với nhau, rồi cũng nấc lêng thành tiếng: "Em không lạnh. Thế anh có lạnh không?"
"Có em ở bên còn lạnh gì, ngốc à! "
Rồi bản tình ca trong mưa cũng được anh và em hát lại nhiều lần. Cứ như thế, em bên anh trong những ngày mưa hạnh phúc.
Mưa tạnh rồi anh à. Em nhớ anh lắm! Nhớ anh và nhớ những cơn mưa mùa đông năm ấy. Mưa phương xa có khác mưa nơi này không anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro