Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương1

Tôi ở sân bay thấy Lục Á Trác.

Anh bị bảo vệ cùng trợ lí bao vây, đeo kính râm thật to, xung quanh là nhóm fan điên cuồng của anh, đồng loạt hô ba chữ "Lục Á Trác", thanh âm cực lớn, quả thực muốn phá hủy sân bay. Đám đông vây xung quanh , vẻ mặt anh vẫn như lúc trước không có chút gì thay đổi, như thể mọi thứ đều không để ở trong lòng.

Tôi nhìn anh cảm thấy dường như xa cách đến mấy đời.

"Thâm Thâm!" Bỗng nhiên, có người kêu tên của tôi,làm cho tôi đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Nhìn lại, quả nhiên là Đạp Đạp.

Cô ấy vẫn giống như trước, rất thiếu kiên nhẫn, thấy tôi nhanh chóng chạy đến, sau đó trực tiếp nhào vào trong lòng tôi.

"Đinh Thâm Thâm, cậu đi Australia suốt năm năm!Cuối cùng cậu đã trở về, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ làm một người ngoại quốc đó." Đạp Đạp ôm tôi nói.

Tuy rằng là ngữ khí thầm oán cùng trách cứ, nhưng trong đó cũng chứa đựng sự vui vẻ cùng kích động, làm sao tôi có thể không nghe ra cơ chứ?

"Đạp Đạp, tớ cũng rất nhớ cậu." Tôi vỗ vai cô ấy, phát hiện trong mắt cô ấy có những giọt nước mắt.

"Năm năm không gặp, cậu trở nên dễ xúc động hơn trước ... ah ..." Tôi cười và nói, hy vọng làm cho bầu không khí dễ chịu đi một chút.

Đạp Đạp trừng mắt nhìn tôi một cái, lau nước mắt, sau đó mới chú ý tới nhóm fan điên cuồng của Lục Á Trác .

"... Lục Á Trác?" Đạp Đạp mở mắt thật to, tầm mắt ở bên kia cùng trên mặt tôi quét tới quét lui, " Không cần khéo như vậy, cũng không phải đóng phim truyền hình mà!"

Tôi bật cười: "Cũng không phải khéo, anh ấy là đại minh tinh, bay khắp nơi, gặp anh ấy ở sân bay là một khả năng rất lớn."

Đạp Đạp là bạn học tốt thời đại học và cũng là bạn cùng phòng của tôi, tôi họ Đinh, tên Thâm Thâm, còn cô ấy họ Lý, tên Đạp Đạp, chúng tôi một người là Thâm Thâm, một người là Đạp Đạp. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này mà quan hệ của hai chúng tôi vô cùng tốt.

Chuyện giữa tôi và Lục Á Trác cũng chỉ có một mình cô ấy biết.

Đạp Đạp " vâng" một tiếng, lại đánh giá tôi vài lần, nói " Cậu luôn luôn như thế này, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ cái gì, tớ cũng không có cách nào để xác định xem cậu thực sự nghĩ gì... Nhưng thôi quên đi, dù sao tất cả những thứ năm năm trước đây, các cậu là đương sự còn không có việc gì, tớ để ý làm gì."

Nói xong cười với tôi, tiếp nhận một phần hành lí trên tay tôi, nói: " Sau này cậu sẽ định cư ở thành phố Y?"

"Ah" Tôi gật đầu, lấy di động từ trong túi ra, chuẩn bị điều chỉnh thời gian một chút.

Australia và Trung Quốc cùng lắm chỉ cách biệt hai giờ, nhưng đối với tôi trên thực tế đã là năm năm.

Quả thực là cách nhau cả một thế hệ.

Kết quả vừa mới lấy ra di động, đột nhiên phía sau có một vài cô gái vội vã tiến đến, mặc áo thun trắng, trên viết Lục Á Trác, và hình ảnh chibi của Lục Á Trác, các cô ấy vô cùng vội vàng, trên mặt lộ vẻ hưng phấn cùng kích động, một đường chạy về phía Lục Á Trác, nhưng bởi vì quá hưng phấn cho nên trực tiếp đụng vào tôi.

Tuy nhiên tôi cũng không có việc gì, chỉ có di động vì chạm vào người các cô ấy mà rơi ra.

"Xin lỗi, xin lỗi." Một vài cô gái ngẫu nhiên xin lỗi, nhưng tốc độ cũng không dừng lại, do đó đã không nhìn thấy một chân của chính mình đá vào điện thoại của tôi.

Di động màu xanh nhạt bị đá bay thật mạnh rơi xuống, sau đó trượt thẳng về phía mặt sàn sân bay bóng loáng phía trước.

Bên trong có rất nhiều số điện thoại quan trọng, tôi nhất thời nóng vội, đem toàn bộ hành lý đưa cho Đạp Đạp, chạy về phía trước để tìm kiếm điện thoại.

Nhưng thật không ngờ, điện thoại của tôi lại bị rơi vào bên trong đám fan của Lục Á Trác, không ai nhận thấy, mọi người đều đang hưng phấn và tiếp tục đuổi theo bước chân của Á Trác, di động đáng thương của tôi bị đá tới đá lui.

Thở dài một hơi, tôi cẩn thận tới gần các cô ấy, một bên lấy tay đẩy đám người ra, vừa nói "Xin lỗi nhường đường" thật vất vả mới chen vào bên trong dòng người, ngồi xổm thân mình xuống, rốt cục cũng nhặt được di động.

Nhưng bàn tay bị dẫm đạp.

Cũng may da tôi thịt dày, cho nên cũng không có trở ngại gì.

Chỉ là nhịn không được cảm thán một chút, nhóm fan của anh ấy thật sự điên cuồng.

May mắn thay, họ vẫn tỉnh táo, hiểu được đạo lí, ít nhất là khi tôi vừa tìm kiếm điện thoại, mặc dù họ vẫn đuổi theo, nhưng đã cẩn thận tránh tôi, mới không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Tục ngữ nói hành vi của fan là do ảnh hưởng từ thần tượng, điều này đúng với những ngôi sao có nhiều fan hâm mộ.

Lục Á Trác từ trước chính là như thế, mặc dù là thời điểm thất thố nhất, nhưng anh vẫn lí trí và tự kiểm soát được bản thân, tôi chưa từng nhìn thấy biểu tình dao động trên mặt anh.

Nhóm fan của anh có lẽ cũng có tính chất đặc biệt như vậy, mặc dù luôn có tư tưởng ngày đêm nhìn ngắm thần tượng, cũng không đến mức quên mất những lễ nghi tất yếu cùng nguyên tắc trong cuộc sống, không giống như một số người hâm mộ, chỉ lo cho lợi ích riêng của chính mình và thần tượng, điên điên khùng khùng, không biết cái gì gọi là đạo lý.

Hiện tại tôi ở phía sau bên phải Lục Á Trác, cách anh rất gần, rất gần.

Có lẽ không quá ba mét nếu tính từ bên này.

Nhìn những vệ sĩ cao lớn bên cạnh anh, chung quanh là đám người điên cuồng...

Tôi biết, ba mét này tuy rằng rất gần, nhưng giữa tôi và anh là khoảng cách vĩnh hằng.

"Chị Linda !" Bỗng nhiên tôi nghe được bên cạnh có mấy người hô vài câu.

Linda? Tôi bỗng nhiên nghĩ về quá khứ thoáng qua, quả nhiên là Linda. Tuy rằng tuổi của chị ta đã không còn trẻ, nhưng cũng chưa quá già, thân là người đại diện của công ty giải trí CL, chị ta hiển nhiên là đã gặp qua nhiều trường hợp, nhất cử nhất động của chị ta đều lộ ra sự lão luyện cùng trầm ổn .

Thân là đại tỷ lăn lội vài chục năm trong ngành giải trí, Linda bị nhận ra cũng chẳng có gì lạ.

Lần này có lẽ chị ta cùng bay với Lục Á Trác, chỉ là không biết vì sao mà chậm trễ , đi ra chậm một chút.

Nghe được có người kêu Linda, Lục Á Trác dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, hóa ra là đang chờ Linda.

Tôi nhìn phía sau Lục Á Trác, đột nhiên nghĩ đến thời gian đó, mỗi khi tôi không thể theo kịp tốc độ đi bộ của đôi chân dài ấy, chắc chắn sẽ ở phía sau chơi xấu, đòi anh cõng ở trên lưng.

Ngay từ đầu anh luôn quay đầu chờ tôi, cuối cùng không lay chuyển được tôi, cũng chỉ quay đầu lại đi, hơi hơi ngồi xổm thân mình xuống để cho tôi bám lên lưng.

Sau đó anh đã quá quen thuộc, mỗi lần phát hiện tôi không đuổi kịp anh, chỉ cần xoay đầu không chuyển động đứng yên tại chỗ, sau đó dùng thanh âm bình tĩnh dễ nghe, nói: "Đi lên".

Mà hai chữ kia với tôi mà nói chính là âm thanh của Thượng Đế, tôi vừa nghe, sẽ nhanh chóng chạy đến phía sau anh, ghé vào trên lưng anh, cọ cọ cổ của anh: " Á Trác, anh thật là một người bạn trai vạn năng..."

Sau đó anh sẽ dùng ngữ khí nửa thật nửa giả nói: "Ah, em thật ra hơi giống gỗ phế liệu đó."

"Em cũng vậy nghĩ như vậy !"

Thời điểm kia tôi vô liêm sỉ, chỉ cảm thấy Lục Á Trác "vô cùng tốt", nhưng không có nghĩ tới, vì sao anh đối "tốt" với tôi.

Tôi có điểm nào đáng giá để anh đối "tốt" với tôi.

Cho đến khi Linda xuất hiện.

Chị ta dùng giọng nói nhẹ nhàng mà không thể cưỡng lại: Thâm Thâm, tôi biết hai người yêu nhau, nhưng nói câu này có vẻ không hay-- tình yêu đâu có thể tính gì chứ? Á Trác là hạt giống tốt, tôi bồi dưỡng nhiều nghệ sĩ như vậy, tôi vừa nghe đĩa cậu ấy gửi đến, cậu ấy có thể trở thành người sáng chói nhất. Công ty đã mở đường cho cậu ấy, và cậu ấy có khả năng, trở ngại duy nhất chính là em!

"Cậu ấy hát rất tốt, nhưng thân là người mới, không phải chỉ hát tốt là đủ. Diện mạo Á Trác phù hợp làm thần tượng, vì vậy cậu ấy có thể thành công trên con đường này, đây chính là điều mà những người khác cầu không được. Tuy nhiên làm thần tượng, làm sao có thể để cho người khác biết là đã có bạn gái? Nhất là, xuất thân của bạn gái cậu ấy còn... Tôi cũng trong lúc vô ý biết xuất thân của em, nhưng Lục Á Trác, không biết cậu ấy?"

Linda nói tới đây, cũng không nói nữa .

Nhưng là chị ta không cần nhiều lời .

Chị ta thành thục lão luyện, nói cho cùng loại chuyện tình như vậy làm không ít, mà tôi chỉ là một con nhóc, làm sao là đối thủ của chị ta.

Chỉ bằng một vài từ, tôi đã bị đánh bại.

Chị ta nhắc tới xuất thân của tôi, tôi cũng không có cách nào để phản bác cái gì .

Một lát sau, nhìn thấy tôi không phản ứng, vì thế Linda tiếp tục nói: "Tôi biết em luyến tiếc cậu ấy, cậu ấy khẳng định cũng luyến tiếc em, các cặp tình nhân đều là như vậy. Nhưng tôi là người từng trải, tôi đã đào tạo rất nhiều người mới, rất nhiều chuyện đều gặp qua. Vừa mới bắt đầu yêu như keo như sơn, khó khăn chia lìa người yêu, thông thường vô phương tiến vào vòng luẩn quẩn này sau bắt đầu sẽ có vết rách, vòng luẩn quẩn này dụ hoặc quá lớn, người trẻ tuổi căn bản nhịn không được -- tôi biết,thực lực của Á Trác xác thực so với người thường tốt hơn rất nhiều, nhưng chuyện như vậy, vẫn là có khả năng sẽ phát sinh. Sau khi đàng hoàng chia tay, nó sẽ tốt hơn cho em bây giờ, để mà về sau còn nhớ tới nhau, ít nhất ở trong lòng nhau, đối phương vẫn là đẹp nhất."

"Hơn nữa, tôi biết thành tích của em không kém, cô giáo của em, muốn em làm học sinh trao đổi-- tuy rằng một ngày trước em đã từ chối . Nhưng tôi đề nghị em nên đi, còn có thể ở bên ngoài tiếp thu một chút... Như vậy cách một đại dương, từ từ cũng không có gì không thể quên được ."

Chị ta rõ ràng muốn tôi và người tôi yêu chia tay, nhưng nói như khiến cho tôi nghĩ rằng hoàn toàn vì lợi ích của tôi.

Kỹ xảo nói chuyện cao siêu như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không có thể học được.

Nhưng sau đó, mặc dù tôi gần như đồng ý với lời nói của chị ta, nhưng vẫn còn tự tin vào tình cảm với Lục Á Trác, từ chối Linda

"Tôi rất thích anh ấy, thích đến mức tôi luôn muốn cùng anh ấy một chỗ, cho đến khi anh ấy không cần tôi mới thôi."

Lúc ấy tôi là nói như vậy .

Sắc mặt Linda xem ra không được tốt lắm , nhưng vẫn cười gật đầu nói: "Tôi đã biết."

Nhưng tôi không nghĩ tới, ngày nào đó đến nhanh như vậy.

Sau khoảng ba ngày, tôi nhìn thấy anh cùng một cô gái khác hôn nhau --người con gái kia hình như là người mới cùng công ty, diện mạo ngọt ngào đáng yêu, dáng người lại cân đối, so với tôi tốt hơn rất nhiều.

Trước kia tôi từng là người con gái nhỏ bé dễ dàng lo sợ,chỉ gặp một chút rắc rối đã không thể chống đỡ được.

Lục Á Trác luôn bất đắc dĩ nói tôi là bình dấm chua, hơn nữa còn không biết che lấp.

Sau đó tôi sẽ trả lời: "Anh xem, em khác người, nhưng những người khác chỉ quan tâm đến anh, nhưng người khác giỏi che giấu hơn em, sau đó anh sẽ luôn luôn bị người khác bắt cóc . "

Tôi không biện minh cho lập luận của mình, Lục Á Trác lúc ấy lại dường như có chút hưởng thụ.

Tôi nghĩ rằng điều tôi làm có lẽ là đúng.

Nhưng một lần đó, tôi cũng không nói gì, trực tiếp rời đi.

Tôi cho rằng.

Tôi có rất nhiều lần cho rằng.

Tôi cho rằng, Lục Á Trác vẫn bao dung tính tình của tôi, dung túng đống gỗ phế thải là tôi.

Tôi cho rằng, Lục Á Trác rất thích tôi, giống như tôi thích anh vậy.

Tôi cho rằng,chuyện tôi ghen làm cho Lục Á Trác có chút hưởng thụ.

Tôi cho rằng, tôi và Lục Á Trác yêu nhau,có thể vượt qua được mọi sóng gió.

Tôi cho rằng, tôi và Lục Á Trác, có thể thiên trường địa cửu.

Nhưng trên thực tế,tất cả chỉ là ý nghĩ của tôi.

Tôi tựa như trưởng thành trong nháy mắt.

Cũng có thể trước đó tôi vẫn may mắn được Lục Á Trác cẩn thận trân quý, dốc lòng bảo vệ.

Ngay cả khi tôi đã bị bao phủ bởi những vết thương, nhưng cũng dần dần được phục hồi dưới sự chăm sóc của anh, và nhẫn tâm, như thể trước mặt là tương lai vô cùng tốt đẹp, một đường thăng tiến, vô lo vô sầu.

Nhưng khi anh không còn sẵn sàng ở bên tôi, tôi sẽ nhận ra thực tại và nhìn thấy sự tước đoạt của tương lai, lang bạt kì hồ.

Ngày tôi đi là lúc Á Trác bận rộn tập luyện cho album mới, thời gian đó anh bề bộn nhiều việc, cho nên đối với chuyện tôi ra đi, không hay biết gì.

Người đưa tôi ra sân bay chỉ có mình Đạp Đạp.

Cô ấy cho rằng bị tôi tổn thương bởi vì vậy cảm thấy bất công: "Rõ ràng là anh ta sai, vì sao người ra đi là cậu?"

Tôi chỉ có thể cười: "Đừng tính nữa, trên thực tế tớ đã biết ngay từ đầu, tớ và Lục Á Trác là do tớ tự mình 'trèo cao', ' nhượng bộ' của anh ấy . Hiện tại tách ra, ít nhất xem như 'ngang hàng' ."

Đạp Đạp bất đắc dĩ nhìn tôi: "Cậu đã như vậy còn muốn nói đỡ cho anh ta?"

"Ah, một lần cuối cùng ." Tôi cười ngây ngô với Đạp Đạp.

Trước khi đăng kí, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Lục Á Trác.

Có lẽ là đã lâu anh không ngủ, trong thanh âm chứa đựng nồng đậm sự mỏi mệt.

Hiện tại có lẽ là những ngày khó khăn của anh, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tốt toàn bộ, muốn cùng anh chống đỡ.

Thật không may, sau tất cả mọi chuyện lại không thể.

"Á Trác, anh còn bận việc sao?"

"Ah."

"Oh... Cái kia, em muốn nói với anh, đường tương lai rất dài rất dài, anh phải cố lên. Ngoài ra, không cần nhớ em."

Tôi khó nói thêm được nữa , khóe môi nhếch lên tự giễu mỉm cười.

"Thâm Thâm, anh rất bận."

Đây cuộc nói chuyện cuối cùng giữa tôi và Lục Á Trác.

Mà câu cuối cùng anh nói với tôi là, Thâm Thâm, anh rất bận.

***

Hồi ức chấm dứt trong tiếng hét của Linda.

Chị ta bị dòng người đẩy làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tôi cách chị ta rất gần, cho nên theo bản năng giúp đỡ chị ta một chút.

Chị ta vỗ về ngực đứng lên, dường muốn nói lời cảm ơn với tôi.

Sau đó, lúc chị ta nhìn thấy tôi, trong nháy mắt, mở to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên có vẻ như ý nghĩa của cuộc sống đã biến mất, thay thế bằng một cú sốc sâu sắc.

Rõ ràng , Linda không có đoán được tôi sẽ trở về.

Lúc trước tôi cũng không nghĩ tới, tôi sẽ như vậy, rời đi, lại trở về.

Nếu có thể dự đoán trước được thì nó đã không phải là tương lai.

Tôi cũng hiểu được có chút xấu hổ, mỉm cười với chị ta, thu hồi tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

Chính vào lúc này, bởi vì một tiếng thét kinh hãi của Linda, Lục Á Trác lại quay đầu, nhìn về phía bên này.

Sau năm năm rời xa, tôi và Lục Á Trác lại chạm mặt.

Chỉ là tôi không có cách nào khác để biết, ánh mắt dưới kinh râm kia của anh, có phải đang nhìn chăm chú vào tôi hay không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: