Chương 3: Lý Viêm?! Lê Xuyên?!
"Vị bạn học này, mặc dù tôi rất đẹp trai nhưng cậu cũng không cần kích động đến mức ném camera như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu muốn tôi bồi thường sao?" Lê Xuyên đột nhiên muốn trêu chọc tiểu học đệ nhìn qua có chút ngốc nghếch này, cố ý nói.
Lời này vừa ra khiến cho mọi người có mặt tại đây cười vang.
"Không... Không cần anh đền."
Tất cả mọi người đều dời sự chú ý lên người nam sinh đem camera ném tới dưới chân Lê Xuyên.
Diệp Thiên mặt đỏ lên, bắt đầu rối rắm không biết mình có nên nhặt camera về hay không.
Cậu không nghĩ ra người này nhìn qua rõ ràng rất nghiêm túc như thế nào lại nói ra những lời này?
Lê Xuyên ngày thường đúng là rất nghiêm túc, nhưng hôm nay không biết vì sao, trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tiểu học đệ này liền muốn trêu chọc cậu.
Diệp Thiên vô tình liếc mắt nhìn về phía viện trưởng học viện Luật ngồi ở hàng ghế đầu, không nghĩ tới lại bị viện trưởng đen mặt trừng một cái, Diệp Thiên sợ tới mức co rụt cổ lại, cúi đầu, không dám nhìn loạn.
Nhưng mà, Diệp Thiên chân tay luống cuống cúi đầu lại khiến cho Lê Xuyên càng muốn trêu chọc cậu.
"Tiểu học đệ đúng là hào phóng, vì chụp tôi mà không tiếc ném camera, được rồi, không bằng chờ lát nữa kết thúc toạ đàm, tôi cho cậu hai mươi phút để cậu thoải mái chụp."
Diệp Thiên xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Lê Xuyên một cái, vội vàng đi tới nhặt camera lên, ôm vào trong ngực.
Ồ, còn biết trừng người nha.
Lê Xuyên nhân cơ hội liếc mắt nhìn thẻ phóng viên treo trước ngực tiểu học đệ.
Thì ra tiểu học đệ ngốc nghếch này tên là Diệp Thiên.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi, tiểu học đệ nhớ rõ lát nữa phải tới tìm tôi nhé."
Giọng nói trêu đùa lại vang lên, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thiên xấu hổ đến đỏ bừng, chỉ muốn tìm một khe nứt để chui vào.
Người này, người này rõ ràng là đồ giả vờ đứng đắn mà!
Toạ đàm vẫn tiếp tục, không biết camera xảy ra vấn đề gì, dù sao cũng không thể chụp được nữa.
Diệp Thiên vốn định dùng di động chụp lại hai tấm, trở về còn có cái báo cáo kết quả công tác với học tỷ, đưa tay sờ vào trong túi áo, lúc này mới nhớ ra vừa rồi ra khỏi cửa quá gấp cho nên không mang theo điện thoại di động.
Xong rồi xong rồi, bản thảo tối nay làm sao bây giờ?
Diệp Thiên gấp muốn khóc, bản thảo đăng lên Wechat công chúng, nếu không có ảnh của chủ giảng thì đăng cái rắm ấy!!!
Chăc chắn học tỷ sẽ tức giận, làm rơi camera, không biết ảnh chụp trong máy còn dùng được không, nếu không dùng được vậy bản thảo phải làm sao bây giờ?
Diệp Thiên theo bản năng cắn cắn môi dưới, nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra biện pháp bổ cứu.
Lê Xuyên đứng trên bục giảng, luôn cố ý vô tình nhìn về phía Diệp Thiên.
Chỉ thấy tiểu học đệ kia ủy khuất cắn môi, vô cùng đáng thương ôm camera bị rơi hỏng vào trong ngực, dáng vẻ kia đúng là càng nhìn càng thảm, làm cho Lê Xuyên tự hỏi có phải mình đã trêu đùa quá mức rồi hay không?
Tận đến khi buổi toạ đàm kết thúc, Diệp Thiên vẫn không nghĩ ra biện pháp hay nào, cậu ủ rũ cụp đuôi đi theo dòng người rời khỏi phòng.
Đến nỗi Lê Xuyên đã nói cho cậu thời gian hai mươi phút chụp ảnh, Diệp Thiên chỉ xem như Lê Xuyên đang nói đùa, cho dù phải, hiện tại cũng không có cách nào chụp cả.
Lê Xuyên bị một đám nữ sinh vây quanh hỏi đông hỏi tây, trơ mắt nhìn tiểu học đệ đáng yêu rời đi, aizz, vốn định lại trêu chọc cậu thêm một lát nữa mà.
Không sai, Lê Xuyên cảm thấy tiểu học đệ này chơi thật vui, sau này có lẽ sẽ không gặp lại, cho nên phải nắm chặt cơ hội trêu chọc mới được.
Diệp Thiên nhỏ bé đáng thương hoàn toàn không biết rằng trong lúc vô tình mình đã gợi lên thú vui ác liệt giấu ở đáy lòng của tên cuồng công tác nào đó.
Tuy nhiên, dù Diệp Thiên biết rõ mười mươi cũng sẽ không để trong lòng, dù sao bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Tuy rằng tháng Tư thời tiết đã dần dần chuyển ấm, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm vẫn tương đối lớn, Diệp Thiên một đường chạy tới hội trường, ra một thân mồ hôi, bây giờ ra ngoài lại bị gió lạnh thổi, cái mũi ngứa ngứa, không nhịn được hắt xì một cái.
"Diệp Thiên!"
Một nữ sinh sức sống bắn ra bốn phía không biết từ đâu chạy tới.
Mặc dù nữ sinh kia không phải tuyệt sắc, nhưng cũng thanh tú dễ nhìn, tuy nhiên Diệp Thiên nghe thấy giọng nói của cô lại giống như thấy quỷ, nỗ lực khống chế chính mình mới không xoay người bỏ chạy.
"Học.... Học tỷ."
Diệp Thiên cúi đầu, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.
Nữ sinh kia chạy tới trước mặt Diệp Thiên, bất mãn nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi tên của chị, Tần Nam, lúc nào cũng học tỷ học tỷ, em như vậy thì chị thông đồng với tiểu học đệ thế nào được?"
Tần Nam oán giận nói, thấy Diệp Thiên vẫn cúi đầu, liền biết cậu vẫn đang áy náy.
"Tới đây, đưa camera cho chị xem."
Tần Nam duỗi tay nhận lấy camera trong lòng Diệp Thiên, cẩn thận nhìn nhìn.
"Không có việc gì, không phải vấn đề gì lớn, hôm nào tìm người của câu lạc bộ nhiếp ảnh nhờ bọn họ sửa lại một chút là được."
Hả? Vậy mà không cảm nhận được cảm xúc tức giận phát ra từ chỗ học tỷ tính tình hung dữ, Diệp Thiên kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Hôm nay chị đây được nhìn soái ca cả buổi tối, tâm trạng rất tốt, lại không có vấn đề gì lớn cho nên không mắng em." Tần Nam giải thích.
"Cũng không biết ảnh chụp còn dùng được hay không, chờ em trở về, chị gửi ảnh chị chụp Lê soái ca cho em."
"Học.... Tần Nam, chị cũng đi sao?" Diệp Thiên kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, có soái ca sao chị có thể không đi? Nhưng mà, Diệp Thiên, dáng vẻ đỏ mặt của em thật xinh đẹp nha."
Tần Nam làm mặt quỷ cười nhìn Diệp Thiên xấu hổ buồn bực.
"Em....em về trước viết bản thảo." Diệp Thiên luống cuống tìm một cái cớ, xoay người chạy về phía ký túc xá, tiếng cười to của Tần Nam phía sau phảng phất giống như Vô thường đòi mạng vậy.
"Trước kia sao lại không phát hiện em đáng yêu như vậy chứ, ha ha ha ha ha..."
"Chậc chậc, tiểu học đệ phối với đại tổng tài, thú vị thú vị..."
Chờ Diệp Thiên chạy xa, nụ cười trên mặt Tần Nam nhiễm chút quỷ dị. Nếu Diệp Thiên còn ở đây, khẳng định sẽ cảm thấy nụ cười này vô cùng quen mắt, đây rõ ràng là nụ cười mỗi khi chị họ cậu bổ não một ít chuyện không thể miêu tả giữa nam sinh với nam sinh mà.
Tần Nam cũng là một hủ nữ, mắt thấy một màn như vậy phát sinh ngay trước mắt mình, người địa cầu đã không thể ngăn cản cô não động.
Diệp Thiên trở lại ký túc xá, một bên viết bản thảo một bên nhớ lại những chuyện xảy ra buổi tối hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt.
Đều do người đàn ông tên Lê Xuyên kia, lớn lên đẹp trai như vậy sao tính cách lại xấu xa đến thế!!!
Làm gì trêu chọc cậu????
Diệp Thiên trở về mới cẩn thận ngẫm lại một phen, cũng ý thức được Lê Xuyên là đang trêu chọc cậu.
Hôm nay thật mất mặt mà, nhiều người thấy được như vậy!!!
Diệp Thiên càng nghĩ càng không vui, viết xong bản thảo cũng đã gần 12 giờ.
Diệp Thiên thừa dịp còn chưa cắt mạng, vội vàng lên trò chơi nhìn một chút, quả nhiên Lý Viêm đang online!
Khoé miệng không nhịn được cong lên một chút, tâm trạng không vui lúc trước lập tức biến mất không còn một mảnh.
[Mật][Diệp Khuynh]: Chào buổi tối Quân gia.
[Mật][Lý Viêm]: Chào buổi tối.
[Mật][Diệp Khuynh]: Quân gia, ngày thường mấy giờ anh online thế?
[Mật][Lý Viêm]: Bình thường là sau mười giờ, ngẫu nhiên cũng sẽ lên mạng sớm hơn một chút.
[Mật][Diệp Khuynh]: Ồ, chẳng trách không chờ được anh.
[Mật][Lý Viêm]: Cậu đang đợi tôi?
[Mật][Diệp Khuynh]: Đúng vậy, chẳng phải tôi đã nói sẽ dẫn anh đi chơi sao?
Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên trước mắt Diệp Thiên tối sầm.
...... A a a a! Thật đáng ghét! Lại cúp điện cắt mạng nữa rồi!!!!
Đành phải lên QQ hàn huyên với Quân gia vậy.
Diệp Khuynh: Quân gia, tôi lại bị cắt mạng rồi.
Lý Viêm: Không sao, tôi cũng thoát bây giờ đây.
Diệp Thiên ôm di động trò chuyện với Lý Viêm.
Aizzz, tuy rằng Quân gia rất cao lãnh, nhưng thật tốt bụng nha, đâu giống người chủ giảng hôm nay chứ, nhìn thì nghiêm túc, hừ, vậy mà lại một bụng ý xấu!!
Diệp Khuynh: Quân gia Quân gia, tôi nói anh nghe một chuyện nè, hôm nay có một học trưởng rất tuấn tú rất đẹp trai đến trường tôi, diễn thuyết rất nhàm chán rất nhàm chán cho đám sinh viên khoa Luật, tôi làm phóng viên tự do ở trường học, đêm nay tới hoạt động, lúc chụp ảnh không cẩn thận làm rơi camera ra ngoài, vị học trưởng kia không những không nhặt lên giúp tôi mà còn trêu chọc tôi trước mặt rất nhiều người, thật là xấu xa mà!!
Diệp Thiên phàn nàn với Lý Viêm.
Diệp Khuynh: Đêm nay có rất nhiều nữ sinh tham gia hội giảng, nhất định các cô ấy đều nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của tôi rồi, sau này tôi còn tìm bạn gái thế nào được, ngay cả học tỷ cũng trêu ghẹo tôi nữa!!!
Ở bên kia màn hình, Lý Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những câu phàn nàn của Diệp Khuynh.
Lý Viêm: Học trưởng kia của cậu tên là gì?
Diệp Thiên cảm thấy câu hỏi này của Lý Viêm thật kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Quân gia chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Diệp Khuynh: Tên là Lê Xuyên, nhìn qua thì rất nghiêm túc rất đẹp trai, nhưng thật ra là một kẻ giả vờ đứng đắn!!!
Diệp Thiên bĩu môi oán giận nói.
Giả vờ đứng đắn?
Phốc....
Lý Viêm, cũng chính là Lê Xuyên, đọc bình luận của tiểu học đệ dành cho anh, nhịn không được cười ra tiếng.
Lý Viêm: Ừm, đúng là rất xấu xa, cậu đừng để ý tới anh ta, tối mai 10 giờ online, tôi mang cậu tới ba bản đồ ngắm cảnh đẹp nhất Kiếm Tam.
Lê Xuyên nghiêm túc an ủi Diệp Thiên, giả vờ bản thân chỉ là Lý Viêm, thực tế hắn cười đến đau cả bụng rồi.
Diệp Thiên bé bỏng đáng thương không biết rằng Quân gia thoạt nhìn rất tốt bụng này chính là vị học trưởng trêu chọc hắn tối nay.
Diệp Khuynh: Cảnh gì?
Lý Viêm: Ba bản đồ ngày hội trong Kiếm Tam, cậu vừa mới chơi trò chơi, nhất định chưa từng đến đúng không? Phố Thiên Đăng tết Âm Lịch, ảo cảnh Thất Tịch Hải Tinh cùng với Tố Nguyệt Thanh Thu tiết Trung Thu, đều rất đẹp.
Diệp Thiên cười muốn nở hoa, quả nhiên Quân gia là người tốt, so với học trưởng xấu xa kia tốt hơn nhiều.
Diệp Khuynh: Được nha được nha, cảm ơn Quân gia [hoa hoa]
Lý Viêm: Không có gì, cảnh ở đó rất đẹp, cậu có thể mang thân hữu tới cùng chụp ảnh.
Diệp Khuynh: Ồ, để tôi hỏi xem thân hữu có muốn đi không đã nhé.
Lý Viêm: Ừm, ngủ ngon.
Diệp Khuynh: Quân gia ngủ ngon, mai gặp.
Lê Xuyên cảm nhận được tâm trạng của Diệp Thiên hình như tốt hơn không ít, không khỏi cong khoé miệng.
Dễ dỗ như vậy, thật làm cho người ta nhịn không được muốn trêu chọc cậu.
Lê Xuyên nhớ tới bé mèo mình nuôi khi còn nhỏ, trêu chọc một chút là sẽ làm ra các loại hành động cùng biểu tình ngốc nghếch, nếu trêu chọc quá mức thì chỉ cần dùng một con cá khô nhỏ là có thể dỗ dành được rồi.
Nên tìm lý do gì để gặp cậu nhóc này nhỉ? Lê Xuyên nghiêm túc tự hỏi.
Dù chỉ là dỗ dành trong trò chơi, nhưng cũng không thể phá hư hình tượng "Lý Viêm" trong tâm thức của tiểu học đệ được.
Từ sau khi tốt nghiệp, Lê Xuyên liền biến thành một kẻ công tác cuồng, sinh hoạt nhạt nhẽo vô cùng, đã lâu chưa gặp được kiểu người giống như Diệp Thiên, chỉ cần đùa một chút là sẽ lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.
Lê Xuyên đương nhiên không có khả năng buông tha người có thể khiến cho anh thả lỏng tâm tình tốt như vậy rồi!
Nếu.... Tiểu học đệ đáng yêu xù lông sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?
Lê Xuyên đã giấu không được ý cười trong mắt mình.
Ngủ ngon nha, tiểu học đệ.
Diệp Thiên không biết bản thân đã bị một kẻ cực kỳ phúc hắc nhìn chằm chằm, còn đang suy nghĩ ngày mai nên đến nơi nào chơi với Quân gia.
Diệp Khuynh: Ultraman Ultraman! Ngày mai có muốn đi chơi cùng tôi không? Quân gia nói muốn mang tôi đi ngắm cảnh đó.
Diệp Thiên nhắn tin hỏi Ultraman có muốn đi cùng cậu hay không.
Ultraman: Không đi, tôi muốn đi chơi cùng với tình duyên của tôi!!!
Diệp Khuynh: Tình duyên!!! QAQ.
Ultraman: Đúng vậy, chính là Miêu ca cậu giới thiệu cho tôi đó, hôm nay vừa buộc định. Cái gì mà cao lãnh Miêu, rõ ràng là một con mèo nhà ôn nhu mà!!! Ha ha ha, anh trai rất có mị lực đúng không?
QAQ
Chẳng lẽ Ultraman không nhìn ra Miêu ca căn bản không phải nhân yêu sao?
Chẳng lẽ Miêu ca cũng không nhìn ra Ultraman chính là nhân yêu sao?
Rốt cuộc bọn họ tán tỉnh nhau như thế nào vậy hả????
Diệp Thiên vốn đang chờ xem dáng vẻ tức đến hộc máu của Ultraman, kết hợp quả, hai người bọn họ cứ thế buộc định tình duyên!!!!
Diệp Thiên thật sự không dám nói ra chân tướng!!! Nếu Ultraman biết cậu giới thiệu một nam sinh làm tình duyên cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ lột da cậu mất!!!
Diệp Khuynh: Vậy hai người các cậu chơi đi, ngủ ngon!
Cậu chàng vội vàng nói ngủ ngon, không dám nói chuyện phiếm với Ultraman nữa.
Ultraman, tôi thật sự không cố ý đâu! QAQ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro