Chương 17: Ở bên nhau.
"Em không sao." Diệp Thiên cố gắng bình phục giọng nói có hơi phát run của mình.
"Trong lòng có tâm sự thì cứ nói ra, nói ra sẽ thoải mái hơn một chút, tôi rất tình nguyện làm người lắng nghe." Ngữ khí của Lê Xuyên dịu dàng đến mức có thể ngọt chết người, nghiêm túc cùng lạnh lùng thường ngày đã sớm bị quăng lên chín tầng mây.
"Học trưởng, em A rồi." Diệp Thiên chua xót nói: "Sau này không thể cùng anh chơi game được nữa."
"Là bởi vì chuyện trên tieba sao?"
Lê Xuyên quyết định tìm người viết bài viết kia giết đến khi bỏ khu mới thôi!!!
"Cũng không hẳn là như vậy." Diệp Thiên nghĩ nghĩ, trả lời nói.
"Ồ, còn có chuyện khác sao?" Lê Xuyên hỏi.
"..... Em thích một người, trong trò chơi, người đó là đàn ông, em không muốn thích đàn ông, em muốn rời xa hắn!" Diệp Thiên trầm tư một lát sau đó quyết định thẳng thắn với Lê Xuyên, hy vọng Lê Xuyên có thể từ bỏ cậu.
"Cho nên, em cũng thích đàn ông, tôi vẫn có cơ hội theo đuổi em!!" Lê Xuyên nghe vậy ý chí chiến đấu lập tức trở nên sôi sục.
Trọng điểm là em không muốn thích đàn ông á!!!
"....." Diệp Thiên không biết nên nói cái gì, Lê Xuyên rõ ràng không thèm để ý đến trọng điểm mà cậu muốn nói.
"Tiểu Thiên, tôi biết em đang lo lắng điều gì. Xin em hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho những chuyện em lo lắng xảy ra."
Lê Xuyên hiểu ra bé con là đang sợ hãi, đồng tính luyến ái bị rất nhiều xem là một loại bệnh, ngay cả thời điểm anh ý thức được rằng mình thích Diệp Thiên cũng có chút khó chấp nhận nổi, huống chi là Diệp Thiên chưa từng trải sự đời.
Giờ phút này trong lòng Diệp Thiên giống như một cái chảo nhuộm, loại tâm tình nào cũng có, khổ sở khi quyết định A, tiếc nuối đối với Lý Viêm, cảm kích dành cho Lê Xuyên... Hình như, còn có một chút cảm động với Lê Xuyên nữa.
Cậu vẫn rất bài xích cái từ "đồng tính luyến ái" này, lo lắng và sợ hãi của cậu, Lê Xuyên đều hiểu, thậm chí còn an ủi cậu.
Mặc dù Lê Xuyên cũng là vì muốn cậu có thể sớm chấp nhận anh một chút, nhưng không thể không nói, hành động này của Lê Xuyên làm cậu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều so với thời điểm cậu ý thức được mình yêu thích đàn ông.
"Học trưởng, cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì chứ, làm chuyện thực tế hơn chút đi, ừm.... hôn một cái, thế nào?" Lê Xuyên nghe ra tâm trạng của bé con thoải mái hơn không ít, cũng không canh cánh trong lòng chuyện mình thích đàn ông nữa, vậy vừa đúng lúc!!
"Lưu manh!" Tai Diệp Thiên hơi đỏ lên.
"Đi ngủ sớm đi." Lê Xuyên cũng không tức giận, cười nói.
"Ừm, học trưởng ngủ ngon."
"Ngủ ngon, muah~." Lê Xuyên muah một cái vào điện thoại di động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên lập tức trở nên đỏ bừng, chân tay luống cuống tắt điện thoại.
Thật kỳ quái, tại sao trái tim lại đột nhiên đập nhanh như vậy chứ, giống như thời điểm cậu mới thích Lý Viêm vậy đó, chẳng lẽ cậu thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao?
Diệp Thiên hoảng hốt đi vào nhà tắm rửa mặt, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.
Còn Lê Xuyên lại đang rối rắm rốt cuộc người Diệp Thiên thích là ai, Diệp Thiên rất thân với Tiếu Vũ Tường, anh có nên hỏi Tiếu Vũ Tường một chút không?
Chẳng lẽ là Tề Hiền Tu?
Không có khả năng!
Lê Xuyên gõ gõ đầu mình, cố gắng đem mấy suy nghĩ linh tinh trong đó đuổi ra ngoài.
Lê Xuyên tiếp tục chơi game, vừa lúc người đăng bài viết kia cũng online, anh lập tức thêm cừu sát, thần hành tới Dương Châu đại khai sát giới với người nọ.
Cho cô đặt điều linh tinh!
Cho cô làm bé con nhà tôi đau lòng!!
Chủ thành người đông, tất nhiên có người thấy được, ầm ĩ lên kênh chat gần gõ "không tìm đường chết sẽ không phải chết" linh tinh gì đó.
Lê Xuyên vẫn cảm thấy không đủ, hô hào người trong bang đến chôn sống cô ta ở điểm hồi sinh.
Thẳng đến khi giết người nọ đến offline, Lê Xuyên mới dừng tay offline đi ngủ.
Tỉnh dậy, cuộc sống vẫn trôi qua bình thản giống như trước, điều duy nhất thay đổi là Diệp Thiên không lên trò chơi nữa, Lê Xuyên cũng càng ngày càng quấy rầy Diệp Thiên hơn.
Dần dần, Diệp Thiên cũng quen với sự tồn tại của Lê Xuyên, thậm chí có đôi khi còn chủ động tìm Lê Xuyên nói chuyện phiếm, cuối tuần ở lại nhà Lê Xuyên cũng không còn xấu hổ giống như lúc đầu nữa, ngẫu nhiên còn giúp Lê Xuyên làm vài việc trong khả năng cho phép.
Tuy nhiên Lê Xuyên lại có chút sốt ruột đối với tình trạng hiện tại của hai người, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bé con sẽ đem anh trở thành anh trai tri kỷ mất!
Không được, anh phải áp dụng thế công mãnh liệt hơn một chút!!
Tế thủy trường lưu không phải là biện pháp hay!!!
Sắp đến tết Đoan Ngọ, bé con nói cậu không muốn về nhà, không bằng nhân cơ hội này tiến thêm một bước đi!
Lê Xuyên âm thầm gảy bàn tính nhỏ trong lòng, tết Đoan Ngọ nha, cô đơn một mình ở lại thành phố này, nhớ người nhà, mượn rượu giải sầu, lôi kéo bạn bè cùng nhau uống rượu, cuối cùng không cẩn thận chuốc say bạn bè, ừm ừm....
Còn người bạn đó là ai ấy hả? Đương nhiên là Diệp Thiên rồi!
"Tết Đoan Ngọ em đến nhà tôi được không?"
Diệp Thiên nhận được tin nhắn của Lê Xuyên, nghĩ nghĩ, dù sao tết Đoan Ngọ cậu cũng không về nhà, ký túc xá còn lại mỗi mình cậu, không bằng đến nhà học trưởng đi, nói không chừng còn có thể chơi với Chén lớn.
Ừm, chủ yếu là được chơi cùng Chén lớn!
Diệp Thiên mới không thừa nhận cậu cũng có chút chút muốn gặp Lê Xuyên đâu!
Có thể thấy được, chiêu nước ấm luộc ếch xanh của Lê Xuyên vẫn có chút hiệu quả!
Có lẽ là do vật họp theo loài, Tiếu Vũ Tường cũng tính dùng biện pháp tương tự để bắt lấy Tề Hiền Tu!
Đảo mắt đã đến Tết đoan ngọ, Lê Xuyên lái xe đưa Diệp Thiên đến khách sạn ở ngoại ô.
Khách sạn kia xây trên một suối nước nóng, còn nguyên nhân Lê Xuyên chọn khách sạn này, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Trời đêm tháng sáu đã có chút oi bức, ngay cả cơn gió lướt qua mặt cũng mang theo hơi nóng.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lê Xuyên dẫn Diệp Thiên đi ăn cơm tối.
Vừa tiến vào đại sảnh khách sạn đã thấy người quen cũ, tuy nhiên Lê Xuyên tỏ vẻ, mình một chút cũng không muốn gặp người quen cũ này!!!!
"Tề học trưởng!"
Diệp Thiên không biết tính toán của Lê Xuyên, căn cứ vào nguyên tắc càng nhiều người càng náo nhiệt, cậu hưng phấn chào hỏi Tề Hiền Tu.
Tề Hiền Tu nở nụ cười ôn hoà, kéo tay Tiếu Vũ Tường đi về phía Diệp Thiên.
Tiếu Vũ Tường cùng Lê Xuyên đều cảm nhận được cảm xúc không vui trong mắt đối phương.
Lê Xuyên, Tiếu Vũ Tường: Tại sao lại gặp cậu hả?
Mặc dù quan hệ của hai người rất tốt, bình thường lúc không có việc gì liền quậy với nhau, nhưng điều này không đại biểu cho việc thời điểm theo đuổi bà xã cũng cho phép đối phương xuất hiện ở bên cạnh.
Khổ nỗi Diệp Thiên và Tề Hiền Tu trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
"Tề học trưởng, Lê Xuyên muốn mang em đi ngâm suối nước nóng, hai người có muốn đi cùng không?" Diệp Thiên hai mắt cong cong, cậu rất vui vẻ nếu có thêm hai người cùng nhau chơi.
".... Được." Ánh mắt Tề Hiền Tu có chút phức tạp, cậu nhìn ra Lê Xuyên thích Diệp Thiên, cho nên, mục đích Lê Xuyên mang Diệp Thiên đi ngâm suối nước nóng không cần nói cũng biết.
Nhưng dường như Diệp Thiên không nhận ra Lê Xuyên thích cậu ta, hoặc là, không nghĩ ra mục đích của Lê Xuyên.
Tề Hiền Tu thầm nghĩ, không thể để cho Lê Xuyên cứ như vậy đem người mơ mơ màng màng bắt đi được.
Tất nhiên là Lê Xuyên chỉ muốn cùng Diệp Thiên đơn độc ngâm nước nóng mà thôi, nhưng yêu cầu của Diệp Thiên, anh không đành lòng cự tuyệt.
Ngược lại, Tiếu Vũ Tường lại thấy rất vui sướng, anh ta cũng muốn ngâm suối nước nóng với Tề Hiền Tu, nhưng Tề Hiền Tu da mặt mỏng cho nên một mực từ chối anh ta, không nghĩ tới bây giờ lại đồng ý!
Chỉ là ngâm suối nước nóng cùng người khác làm Tiếu Vũ Tường có chút không vui, anh không muốn thân thể của bà xã bị người khác nhìn thấy một chút nào hết á!!!
Mặc kệ trong lòng bốn người đang suy nghĩ chuyện gì, không bao lâu bọn họ đã đi tới suối nước nóng.
Bốn người xuống nước, mỗi người chiếm một góc.
Lúc này, cho dù Lê Xuyên và Tiếu Vũ Tường muốn làm chút chuyện gì đó với người trong lòng cũng không có cơ hội.
Về phần Tề Hiền Tu, không những phải đề phòng Tề Hiền Tu mà còn phải nhìn chằm chằm Lê Xuyên, cậu luôn cảm thấy sớm muộn gì Diệp Thiên cũng sẽ bị Lê Xuyên ăn sạch sẽ.
Ba người ôm tâm sự trong lòng, chỉ có Diệp Thiên là hưởng thụ nhất.
Diệp Thiên ngâm mình trong suối nước nóng, chẳng mấy chốc cả người đã biến thành màu đỏ, làn da càng có vẻ trơn láng mềm mại.
Cậu chàng thoải mái rên rỉ một tiếng, không chú ý tới ánh mắt Lê Xuyên đã thay đổi, giống như một con sói nhìn chằm chằm vào con mồi tươi ngon mọng nước mà mình thèm khát đã lâu.
Lê Xuyên lặng lẽ thở dài một hơi, tiểu Lê Xuyên dựng lều trại rồi, nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây?
Bốn người ngâm nước nóng một lát, Lê Xuyên nhớ ra bé con vẫn chưa có gì vào bụng, cho nên chưa ngâm được bao lâu đã đề nghị đi ăn cơm tối.
Diệp Thiên bĩu môi, không quá muốn đi, đang ngâm thoải mái mà, không muốn đi lên một chút nào hết, nhưng mà, cậu thật sự rất đói bụng.
Hơn nữa, không muốn mặc quần áo đâu, trời nóng như vậy, trần trụi là tốt nhất!!!
"Sao? Không muốn mặc quần áo?" Lê Xuyên nhìn thấu tâm tư nho nhỏ kia của Diệp Thiên.
"....Ừm." Diệp Thiên ngượng ngùng gật gật đầu.
"Vậy.... Về phòng ăn đi, em có thể mặc áo tắm dài trở về, không cần mặc quần áo." Lê Xuyên lại bắt đầu gẩy bàn tính.
Áo tắm dài nha, rất dễ cởi!
"Được đó được đó." Nếu có thể mặc áo tắm dài vừa rộng rãi vừa thoải mái, còn lâu cậu mới muốn mặc quần áo nhé.
Hai người ở bên này thương lượng, hoàn toàn bỏ qua Tiếu Vũ Tường cùng Tề Hiền Tu.
"Áo Áo, chúng ta cũng về phòng ăn có được hay không?" Tiếu Vũ Tường chớp chớp mắt, chờ mong nhìn Tề Hiền Tu.
Tề Hiền Tu thấy hoa cúc nhỏ của Diệp Thiên đã không còn biện pháp nào để cứu vớt nữa rồi, thở dài đồng ý với Tiếu Vũ Tường, không lo lắng cho cậu ngốc kia nữa.
Về phòng, mặc dù Lê Xuyên và Tiếu Vũ Tường không ở cùng một phòng, nhưng lúc gọi đồ ăn lại vô cùng ăn ý gọi thêm một chai rượu, bắt đầu kế hoạch chuốc say con mồi.
"Uống một chén đi."
Tiếu Vũ Tường thành công chuốc say Tề Hiền Tu như ý nguyện, hơn nữa còn nhân cơ hội đè người lên giường ừ a ừ a.
Say mê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của bà xã, đã vậy đối phương còn ngoan ngoãn mặc anh bài bố, Tiếu Vũ Tường không khỏi cảm thán, nhân sinh viên mãn!
Nhưng bên phía Lê Xuyên lại không được thuận lợi như vậy.
Lê Xuyên trăm triệu lần không nghĩ tới, Diệp Thiên không biết uống rượu vậy mà lại ngàn ly không say!!
Diệp Thiên hai má đỏ ửng, ánh mắt tỉnh táo, ôm chai rượu không ngừng rót rượu vào trong chén, còn rất nghi hoặc mà giương mắt nhìn Lê Xuyên, sao Lê Xuyên không uống nữa?
Lê Xuyên đỡ trán, đầu anh có chút choáng váng rồi, tại sao bé con này vẫn chưa say?
Mặc kệ!
Lê Xuyên cướp lấy chén rượu trong tay Diệp Thiên, bế thốc cậu lên.
"Này này, Lê Xuyên anh làm gì thế?" Diệp Thiên cũng không giãy dụa, mềm giọng oán trách Lê Xuyên
Lê Xuyên nghe xong toàn bộ huyết khí vọt tới nơi không thể miêu tả dưới hạ thân.
Anh không có tâm tư trả lời, nhanh chóng đặt bé con lên giường sau đó cúi người đè lên.
Diệp Thiên muốn đẩy Lê Xuyên ra, vô tình nhìn thấy dục hoả trong mắt anh, nháy mắt hiểu được Lê Xuyên muốn làm cái gì.
Có lẽ là do rượu tráng sắc đảm, cũng có lẽ là do nước chảy thành sông, mãi cho đến khi Lê Xuyên cởi hết quần áo của mình ra, Diệp Thiên vẫn chưa hạ quyết tâm đẩy Lê Xuyên ra.
Nhớ lại mấy tháng hai người quen biết nhau, từ lúc bắt đầu gọi "học trưởng" cho tới bây giờ gọi anh là "Lê Xuyên", nếu nói Diệp Thiên không động tâm chút nào là không có khả năng.
Cậu vốn dễ dàng thích người thật lòng đối xử tốt với mình, lại được Lý Viêm và Lê Xuyên khai đạo, cho nên hết thảy đều thuận lý thành chương.
Học trưởng thích cậu, yêu thương cậu như vậy, bản thân cậu cũng thích anh, muốn ở bên anh cả đời, ai rảnh mà quan tâm anh là nam hay nữ đâu chứ!!
__________________End________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro