Giới Thiệu
Trong phòng đã được đốt hương, chăn gối ấm áp, Thẩm Trạch Xuyên sau một ngày bôn ba bước vào phòng, mệt nhọc thoát ra hết, cả người nhẹ nhõm.
Hôm nay vì một số chuyện mà y phải nhượng bộ lui binh, tâm trạng không tốt, khi thấy đĩa hạch đào bóc sẵn trên bàn khóe môi không nhịn được cong lên.
Tiêu Trì Dã đã về.
Thẩm Trạch Xuyên không phát ra tiếng động lặng lẽ đi qua bức bình phong, có tiếng nước chảy, hắn đang tắm. Tỳ nữ mang sủi cảo đến, y liền ra dấu cho cô ta không được kêu lớn, dặn dò mang thêm một phần, lấy cả rượu hoa quế ủ vào dịp lễ mùa thu năm ngoái.
Năm đó uống say bị hắn làm cho ứa nước mắt, lần này Thẩm Trạch Xuyên quyết tâm trả thù. Trong lòng y dần ấm áp, cả ánh mắt cũng toát ra cảm giác âm mưu dị thường.
Thẩm Trạch Xuyên đi qua từng lớp rèm sa mỏng manh lay động, đến khi y quàng tay qua cổ hắn, tay làm động tác moi tim cào ngực trái mang theo sự nhiệt độ cơ thể trên người y: "Không chút phòng bị, kém cỏi."
Tiêu Trì Dã không giận chỉ cười cười nắm lấy bàn tay y từng ngón tay đan vào: "Cùng tắm đi."
Lúc ở nơi nội cung nghi thức nghiêm ngặt, đi đâu cũng đem lễ nghi lên đầu lại phải đề phòng vô số ánh mắt khác. Hiếm khi được thời gian thư giãn, Thẩm Trạch Xuyên không từ chối. Nhẹ nhàng nương theo tấm lưng của hắn trượt xuống nước.
...
Ánh trăng sáng chiếu qua khe cửa, gió thổi mùi hương u lan thanh tĩnh dễ chịu. Thẩm Trạch Xuyên ngửa cổ nhìn Tiêu Trì Dã đầy sùng bái và ngưỡng vọng. Không biết dáng vẻ này của hắn đã chà đạp bao nhiêu đóa hoa, nghĩ thế Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu cắn bả vai hắn.
Tiêu Trì Dã nhướn mày, nhìn Thẩm qua đỉnh đầu y xuống tấm lưng trắng ngần, cái mông vểnh và cả đường lõm trên đó. Mắt hắn nheo lại, hơi rục rịch. Răng hàm hắn ngưa ngứa vội vàng cắn lấy vành tai mềm mại thơm tho của ai kia. Bàn tay to lớn vuốt ve sống lưng kia, như lên cơn nghiện, tâm trí phiêu đãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro