Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7: Sắc Cam: Ngạc Nhiên Dành Tặng Anh.


  Đêm qua, chúng tôi bị gián đoạn bởi cục pin điện thoại chết tiệt. 

Thật sự đó, đang đoạn gay cấn dỗ dành Châu Châu, thì hiện tại, đột nhiên điện thoại lại tắt nguồn. Phát điên mất, bây giờ tôi đang điên cuồng kiếm cục sạc, và đm vẫn không thể tìm thấy nó. Quỷ tha ma bắt có phải căn hộ này đang ám tôi hay không. Sau tất cả tôi lại gọi em bằng điện thoại bàn, có lẽ pin điện thoại của em cũng bị yếu rồi. Tôi chửi thề lớn tiếng và gọi số bàn nhà em nhưng thời gian em nhận điện thoại hơi lâu. 

"Bây giờ em phải đi ngủ rồi" Em ấy nói "Ngày mai em cần phải dậy sớm" 

Tôi càu nhàu 

"Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau đúng không ?" Em cố gắng xoa dịu tâm trạng tôi "Sau đó thứ sáu chúng ta sẽ có nhiều việc để làm hơn đúng không ?" 

Tôi nghiến răng và yên lặng suy nghĩ, buộc em phải thực hiện cá cược thông qua điện thoại, nhưng cuối cùng tôi lại để yên, Châu Châu vẫn có chút bối rối. Tốt hơn hết là tôi nên chờ đợi. Cảnh Du, có chuyện gì mà mày không làm vì em ấy không ? Quỷ tha ma bắt tôi đi, chắc chúng nó lại đang chế nhạo tôi rồi. 

Vậy nên, tôi đi ngủ và tỉnh dậy với tâm trạng có chút thất vọng. Tay phải của tôi đưa ra giúp đỡ nhưng thị hiếu của Cảnh Du đã trở nên ...tinh tế hơn so với thời gian gẫn đây.Châu Châu thật sự đã làm hư tôi mất rồi. 

  "Lịch trình hôm nay của anh là gì ?" Một tin nhắn từ Châu Châu. 

Tôi đã xem những ghi chú quản lí để lại, hừ..vẫn là thứ năm, tôi phải sống sót trong 24h như thế nào đây 

"Bận rộn cho đến 5h, còn em ?" 

"Chuyến bay đến Bắc Kinh của anh lúc mấy giờ ?" 

"8h, không thể sớm hơn, sợ rằng không thể tiết kiệm thời gian ở sân bay được" 

"Được thôi, vậy mai gặp anh nhé" 

"Tạm biệt Châu Châu" 

______________

Tôi cắn cắn môi liên tiếp, vậy là anh ấy làm việc đến 5h, sau đó phải đến sân bay trước 8h, nghĩa là anh có ít nhất 2h rãnh rỗi. 

Tôi chộp lấy lịch trình của mình và bắt đầu xem xét nó, tôi vẫn đang suy nghĩ thì nghe tiếng cửa mở, quản lí bước vào căn hộ, vì để tiện lợi nên anh ấy có chìa khóa nhà của tôi. Không phải tôi cố tình giấu giếm anh, chính xác hơn, tôi không thể giấu bất cứ điều gì với anh ấy cả. 

"Chào buổi sáng" Anh chào tôi và đặt mọi vật dụng lên bàn "Hôm nay cậu ngủ dậy sớm đấy, tôi không mong đợi chuyện đó đâu". 

Tôi nhìn anh giễu cợt 

"Đêm qua tôi nghĩ rằng cậu có uống và ngủ dậy trễ với cái dạ dày khó chịu, tôi đã mua thuốc giảm đau cho cậu rồi đây" Anh nhìn tôi một cách cẩn thận "Nhưng cậu trông không có vẻ gì là chán nản cả, điều đó rất tốt. Mọi thứ đều ổn, giống như tôi hy vọng, có đúng không ?" 

Tôi cười. Đó là lí do tôi thích làm việc với anh ấy. Anh rất chu đáo và ân cần "Mọi chuyện đều tốt" Tôi nhìn lại lịch trình của mình "Anh nghĩ em có nên xáo trộn lịch trình hôm nay một chút không ? Em cần xong xuôi mọi chuyện vào 1h" 

Anh ném cho tôi một cái nhìn "Nếu cậu hoàn thành việc ghi hình tốt, tôi nghĩ chúng ta có thể xong lúc 2h" Anh lại liếc nhìn tôi thêm lần nữa "Sao thế?" 

"À, không có gì, em chỉ muốn đến Thượng Hải vào chiều nay" 

Vào lúc đó, anh lại bắt đầu nhìn tôi gay gắt. 

"Làm ơn đi mà ??" Tôi nhìn anh cười rạng rỡ "Anh không cần phải đi với em, em có thể tự quản được" 

Anh hơi nheo nheo mắt một lúc, cuối cùng anh mở mắt ra và thở dài "Được rồi, chỉ cần chắc chắn cậu không làm gì quá ồn ào, được không ? Không hẹn hò nơi công cộng" 

Tôi sướng luôn, Tôi thích làm việc với anh nhất. 

__________________ 

Đến giữa ngày, tôi vẫn còn chìm sâu vào công việc. Hôm nay chúng tôi ghé thăm một vài đồng nghiệp và thảo luận những hợp đồng tiềm năng. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ hoàn thành lần gặp gỡ này đúng giờ. Tôi đã chuẩn bị hành lí đễ sẵn sàng nghỉ ngơi một chút vì chuyến bay đến Bắc Kinh vào tối nay. Hơi tệ một chút vì chuyến bay khá muốn, không thì tôi có thể gặp Châu Châu và ở nhà em ấy vào tối nay rồi, nhưng không gì có thể cản trở được chuyện đó, chúng tôi sẽ gặp nhau vào thứ sáu, và nếu như không có chuyện điên rồ gì xảy ra chúng tôi có thể ở bên nhau vào cuối tuần. 

"Gì ? Được rồi được rồi, tôi chắc chắn sẽ thực hiện. Được rồi, cảm ơn vì đã cho tôi biết. Tạm biệt" 

Anh Tiểu Long, quản lí của tôi, chấm dứt cuộc gọi và bắt đầu nguyền rủa vào điện thoại "Cái đm con mẹ nó" 

Có chút tò mò, tôi nhìn anh ấy, ảnh có chút kích động "Đã xảy ra chuyện gì ?" 

"Không phải việc của cậu"Anh cáu kỉnh "Đi thôi và hoàn thành cho xong lịch trình hôm nay, tôi mệt mỏi khi lúc nào cũng ngồi cạnh cậu đó" 

Anh càu nhàu, hiển nhiên đang có chuyện gì đó "Đọc tất cả những tài liệu tôi đã đưa cho cậu, và đừng có lười biếng nghịch điện thoại nữa, đưa điện thoại của cậu đây" 

Tôi nhướng mày khó chịu, tôi có làm chuyện xấu xa gì hôm nay đâu, anh ấy không cần phải trưng ra gương mặt chua chát như vậy trong khi hôm nay cách cư xử của tôi rất tốt. 

Tuy nhiên, anh lại thẳng thừng bỏ qua biểu tình khó chịu của tôi. 

Tôi nổi giận lại với anh và miễn cưỡng giao cho anh điện thoại "Tốt thôi, sao cũng được" 

_________________ 

Sự xuất hiện của tôi ở sân bay Bắc Kinh có chút kinh ngạc. Không có thông báo, không tin tức hoặc thư gì tương tự, vậy nên không có fan đặc biệt đến đây chờ tôi. Nhưng, một giây sau khi tôi đến, tôi chắc rằng weibo đang bùng nổ về tin tức chuyến du lịch của tôi, khi tôi lướt weibo, có thể mọi người ở Trung và cả thế giới luôn đều biết tôi đang đến Thượng Hải. 

"Châu Châu, tại sao anh lại đến Thượng Hải ?" 

"Em nghĩ rằng anh phải tham dự một sự kiện ở Bắc Kinh vào ngày mai mà" 

"Châu Châu..." 

Tôi mỉm cười và trò chuyện lịch sự với họ, nhưng không đưa ra câu trả lời rõ ràng về kế hoạch hiện tại của tôi. Tôi luôn cố gắng tốt nhất để trở nên thân thiện với fan bởi vì tôi biết cảm nghĩ và sự chú ý của họ dành cho tôi. Thậm chí khi tôi thật sự mệt mỏi, tôi vẫn sẽ cố gắng mỉm cười và chào họ. Đặc biệt bây giờ, tôi thấy rất chán, tôi vẫn chỉ có thể không ngừng mỉm cười và nói chuyện với họ, tôi không biết tại sao nữa ? 

Đến Thượng Hải càng thu hút đám đông lớn hơn, có những fan chờ đợi tôi, tôi đoán trong 2h tôi bay, tin tức đã lan rộng và họ liền đổ xô đến sân bay, cảm động vì sự quan tâm của họ, tôi quyết định ở lại sân bay lâu hơn một chút và tặng họ một số chữ ký. Mới chỉ 4h10, tôi vẫn còn một ít thời gian. 

_______________________

Chúng tôi hoàn thành mọi thứ nhanh hơn tôi nghĩ, quản lí thì vẫn đang trong trạng thái ủ ê khó chịu, tôi đoán anh chỉ muốn nghỉ ngơi trước khi bay đến Bắc Kinh tối nay. Với tôi như vậy cũng tốt 

"Được rồi, vào xe ngồi đi và chờ ở đó, tôi sẽ đến trong mười phút nữa, làm ơn chờ bên trong xe nhé! Ừ, chỉ có tôi biết thôi, ừ ừ tôi biết mà. Đừng có hống hách, tôi không làm việc cho cậu đâu nhé" 

Một cuộc gọi lạ, mỗi cuộc gọi đều khiến anh ấy kịch thích nhiều hơn trước, lúc đầu có chút tò mò khi anh thẳng thừng từ chối nói cho tôi biết chuyện và tôi không có tâm trạng cãi nhau với anh ấy,tôi chỉ để anh ấy làm theo cách của mình, có thể nguyên nhân là vì người yêu hoặc ai đó đại loại thế. 

Thay vì can thiệt vào vấn đề yêu đương của quản lý, tôi lại bắt đầu mơ mộng. Mới 4h20, vẫn còn sớm, tôi có thể gọi cho Châu Châu và tiếp tục cuộc hàn huyên đêm qua. Tôi nhớ em ấy kinh khủng, tôi muốn nhắn tin cho em ấy nhưng Tiểu Long lại giữ điện thoại mất rồi. Đắm chìm vào giấc mơ cuối cùng tôi cũng nhận ra chúng tôi đã về đến căn hộ, tôi chìa tay ra, đòi điện thoại nhưng anh lại nắm tay tôi 

"Hãy nhớ: Không được huyên náo, chỉ ở tại trong phòng và có thể giống như con thỏ nếu cậu muốn, nhưng nhớ lấy.KHÔNG.ĐƯỢC.HUYÊN.NÁO" Anh trừng cặp mắt ác quỷ vào tôi trước khi để tôi đi "Tôi sẽ đón cậu lúc 7h, hãy chắc chắn sẵn sàng vào giờ đó. Nói với Châu Châu rằng tôi đã mua vé máy bay cho cậu ấy vào 9h" Anh đưa điện thoại cho tôi. 

Tôi bối rối "Cái gì ? Châu Châu ? Bay đến đâu ?" 

Quản lí nhìn tôi như thể tôi là một thằng ngốc nhất trên thế giới "Từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, tối nay. Bây giờ cậu ấy đang đợi cậu trong căn hộ của cậu kìa" 

Cái gì ? Châu Châu đang ở... 

Tôi phóng như bay vào thẳng nhà. 

END Chap 7


cr: Gayyoxx


Trans: N Soái                                           

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: