Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Những Kí Ức Ảm Đảm Khó Quên Ấy


"Cái quái gì?" Tôi vô thức hét lên khiến chị quản lý nhướn mày chú ý "Tên khốn này"

"Có chuyện gì vậy?" Cô ấy hỏi có chút lo lắng, thêm cả chút bực bội

Tôi gắt lên "À không có gì đâu ạ, chỉ là một trò đùa của Cảnh Du thôi" 

"Ừ" Cô gật đầu ra vẻ hiểu và tiếp tục làm việc với điện thoại "Chỉ cần đảm bảo trò đùa này đừng đi quá giới hạn, nếu không tôi sẽ nói chuyện với quản lý cậu ta đấy"

Tôi lại cảm thấy bực bội lần nữa. Lẽ ra tôi nên biết về ý tưởng mấy chuyện đùa cợt "online" của Cảnh Du chứ nhỉ. Về đùa giỡn anh luôn khét tiếng mà, hơn nữa còn lên kế hoạch cẩn thận như vậy nữa. Vậy đó, vừa mới cá cược xong thì liền nhận được một tin nhắn của anh, nhưng bằng kinh nghiệm đau thương của bản thân tôi biết anh đã nhìn thấy được thứ gì đó và ngay lập tức lên kế hoạch để chơi khăm tôi vào lần tới. Còn nhớ lần anh phải nhảy "sệch xi" liền bảo không biết nhảy kiểu đó, chỉ biết múa cột và bắt tôi làm cột không ? Mấy chuyện đó chưa thấy ai lanh hơn anh luôn.

Nhưng giờ tôi có thể làm được gì. Tôi bắt đầu lo lắng về anh-về khoảnh khắc chúng tôi bị bắt gặp cùng với những sự điên loạn này. Chúng tôi rất mong chờ khi bộ phim phát sóng nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nó nhận được phản hồi tốt đến như vậy, thậm chí còn nổi tiếng với những fan quốc tế nữa, phản ứng ban đầu của chúng tôi đương nhiên rất vui. Khi các cục bắt đầu hướng cái nhìn về phía chúng tôi, chúng tôi đã rất ngạc nhiên và lo lắng không kém. Việc cấm tất cả những thứ liên quan đến Thượng Ẩn giống như một án tử dành cho chúng tôi vậy.Sài Kê Đản đã khóc. Tôi khóc. Cảnh Du cũng khóc. Nơi đó không phải chỉ có một vài tháng làm việc chăm chỉ mà ở đó còn ẩn chứa cả những tình yêu và nhiệt huyết của chúng tôi nữa.

Tuy nhiên, sau đó mọi chuyện xảy ra thật sự khiến chúng tôi kinh ngạc, những lệnh cấm không lấy được gì từ chúng tôi, ngược lại nó tặng chúng tôi nhiều tin tức lớn hơn, tặng chúng tôi sự nổi tiếng hơn, tặng chúng tôi cơ hội trở thành biểu tượng của nền văn hóa bị vùi dập ở Trung Quốc. Từ thời điểm đó, mọi chuyện trở nên thật điên cuồng, cả mặt tốt lẫn mặt không tốt. Sự nổi tiếng đến vào lúc chúng tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng và chỉ có thể tùy cơ ứng biến theo tình huống thôi.

Tôi liếc nhìn điện thoại, xem những cập nhật về các hoạt động của Cảnh Du, một vài bức ảnh và video anh tham dự sinh nhật của Angelababy. Có ai ngờ được rằng weibo lại là một nơi tuyệt vời để lén lút nói chuyện với chính người bạn trai bận rộn của mình chứ, hừ.

Tôi đã xem video của anh ấy, hát chúc mừng sinh nhật Angelaby. Anh thật đẹp trai, luôn luôn như vậy. Giọng nói của anh luôn khiến tôi rung động, tuy nhiên tôi lại thấy được sự mệt mỏi trong anh, sự mệt mỏi khó ai nhận biết được ấy, bọng mắt anh đen thêm một chút, đôi vai gầy thêm một ít, và lại sụt cân nữa rồi. 

Buồn bã và lo lắng bao phủ lấy tôi. Nếu có thể, tôi chỉ muốn kéo anh ra khỏi những tạp âm hỗn độn xung quanh ấy và ôm chặt lấy anh trong vòng tay này, ôm chặt anh mãi mãi. Chỉ có tôi yêu thương và quan tâm anh. Nhưng tôi không thể, đây là con đường mà anh đã chọn, là con đường mà chúng tôi đã chọn.

"Châu Châu, ở cùng nhau nhé"

Lúc đó tôi thật sự bối rối, chẳng phải chúng tôi đều ở bên nhau những tuần ấy sao ? Chúng tôi quay phim cùng nhau, ăn cùng nhau, đi uống cùng nhau. Cái đệch, chúng tôi thậm chí còn ngủ cùng nhau nữa mà

Anh ấy hiểu lầm gì sao, đột nhiên anh bèn nói tiếp: "Ở cùng nhau theo nghĩa khác kìa". Anh bước đến và nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, những ngón tay anh đan vào tay tôi âu yếm đưa lên miệng, anh hôn dịu dàng tay tôi, tràn đầy yêu thương. Những loại cảm giác trái ngược nhau bắt đầu đâm xuyên qua cơ thể tôi, ở đây đang còn lại chút nhầm lẫn nào sao, tôi có chút dục vọng rồi, khi anh nhẹ nhàng cắn và liếm nhẹ bàn tay tôi, những cảnh quay sống động khi chúng tôi diễn bỗng nhiên bừng bừng nhảy nhót trong tĩnh mạch, nhưng điều quan trọng nhất, là tôi lại hạnh phúc.

"Cảnh Du, anh chắc chứ ?" Tôi nắm chặt tay anh, buộc anh phải dừng lại "Là Cảnh Du nói những lời này ? Hay Cố Hải ?

Anh lại hôn ngón tay tôi một lần nữa trước khi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi,khóe môi khẽ nhếch "em đoán xem?"

Tôi nhìn anh, cẩn thận tìm kiếm chút manh mối, tính cách của anh và Cố Hải thật sự rất giống nhau, khiến anh dễ dàng nhập vai nhưng lại khiến tôi khó lòng phân biệt nổi. Thời gian này, mặc dù không đeo những mặt nạ giả tạo, thay vì những nụ cười nghịch ngợm hay những lần ghen tị dối trá của Cố Hải, tôi tìm thấy một sự bình tĩnh nhưng kiên quyết. Lúc ấy Cảnh Du lại gọi 

"Châu Châu" 

Theo phản xạ, tôi ngước mặt lên trước, liền nhìn thấy một nụ cười thoáng nở trên môi anh trước khi anh di chuyển đầu về phía tôi. Môi chúng tôi chạm vào nhau, đó là nụ hôn đầu tiên, của chúng tôi.

Hai trái tim ấm áp hòa quyện vào nhau cùng một nụ hôn chầm chậm, đôi môi của chúng tôi quấn lấy nhau, lưỡi anh liếm nhẹ một cái trước khi tôi mở môi ra mời gọi anh tiến vào, thời khắc vĩnh cửu này, chỉ có chúng tôi. Cho đến khi không thể thở nỗi cuối cùng chúng tôi tách môi mình ra. 

Cả hai hổn hển thở, anh đặt một nụ hôn lên trán tôi "Châu Châu..." 

Tôi giữ chặt lấy đầu anh và điên cuồng hôn anh ngấu nghiến, tôi đã bị anh mê hoặc đến phát điên rồi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đủ khi cảm nhận sự ấm áp của anh, mặc dù cả hai đã có rất nhiều nụ hôn, khi luyện tập và khi quay phim, cả hai đều vụng về và đầy đam mê, nhưng không phải một cảm giác say mê động lòng người như thế này, chúng tôi đã xa nhau một thời gian ngắn, chỉ để biết rằng cả hai cần phải yêu thương nhau nhiều hơn nữa.

"Châu Châu" Cảnh Du ôm chặt tôi, sau những lần hôn nhiều không kể xiết, cuối cùng cả hai cũng bình tĩnh lại. Đúng vậy, anh buộc tôi phải bình tĩnh lại, nếu đã lên cao trào tôi chỉ muốn đi hết chặng đường này và trải qua đêm đầu tiên cùng với nhau, nhưng anh đã ngăn tôi lại

"Châu Châu" Tôi nhìn anh và mỉm cười với anh. Tôi làm thế nào lại may mắn như thế được chứ, tôi có anh và được anh yêu thương, tôi mở môi định tiến lại hôn anh nhưng ngón tay chết tiệt của anh lại ngăn tôi dừng lại. "Nghe anh nói trước, được không ?" 

Cảnh Du hít một hơi thật sau và vuốt ve má tôi

"Đây không phải một mối quan hệ bình thường, em biết mà. Không bình thường vì cả hai chúng ta đều là đàn ông. Ngoài ra, không bình thường vì công việc của chúng ta sẽ khiến chúng ta xa nhau, chúng ta sẽ phải diễn vai yêu thương người khác, trên phim và cả hậu trường. Chúng ta có lẽ phải chịu đựng việc che giấu tình cảm này ở nơi công cộng nữa" Anh nhìn sâu vào tôi và ngón tay anh vuốt nhẹ môi tôi "Em có chịu đựng được những việc đó không?"

Tôi gật đầu, tôi hiểu tất cả những gì anh đang cố gắng giải thích, tôi cũng đã có những suy nghĩ này cách đây vài tuần rồi, kể từ lần đầu tiên nhận ra tôi đã yêu anh, Thành thật mà nói, chính vì những suy nghĩ này mà tôi do dự không dám tỏ tình với anh, thậm chí tôi có thể thấy được tình cảm của bản thân qua đôi mắt anh, tôi không dám tiến về phía trước, chỉ bởi cảm thấy thật không công bằng nếu tôi trói buộc một người trong mối quan hệ đầy bất trắc này. Nhưng dường như anh ấy cũng cảm thấy giống tôi, tình yêu của chúng tôi trên cơ bản đã kết thúc trong mối quan hệ hiểu rõ sâu sắc về nhau.

Thật sự rất ích kỉ nếu như tôi muốn yêu thương anh, tôi không thể ép buộc và giam giữ anh, giống như cách anh không thể giữ tôi ở lại Thượng Hải với anh vậy. Tất cả những gì chúng tôi phải làm là đương đầu cới việc yêu xa và tìm cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu này, đúng vậy, nhìn thoáng một chút, tôi không biết có nhiều người giống chúng tôi hay không. Nhưng những gì chúng tôi cần bây giờ là... yêu thương nhau nhiều hơn.

Và thách thức Cảnh Du đã gửi cho tôi là <Hãy là người đầu tiên cán mốc 1 triệu fan trên weibo nhé>

Quá không công bằng mà.


END Chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: