Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12: Hương Vị Của Hoa Oải Hương


  Được rồi, có lẽ hôm nay tôi có chút tàn nhẫn với Cảnh Du. Có thể tôi đùa hơi quá trớn nhưng tôi không thể kềm chế bản thân được mà. Khoảnh khắc tôi chạm vào những ngón tay anh, nhìn sâu vào đôi đồng tử đang giãn ra của anh, khoảnh khắc ấy thật đê mê. Tôi thấy thật tuyệt và cảm giác bản thân giống như đang nắm quyền chủ động ấy. Nếu một cái chạm nhẹ vào những ngón tay anh khiến anh muốn tôi như vậy, thì sao tôi lại không chạm vào anh nhiều hơn chứ ? Tôi cứ trêu anh suốt ngày và thích thú dõi theo sự đau khổ mà anh đang cố gắng kềm chế ham muốn của chính bản thân lại. 

Ham muốn của anh ấy. Chỉ vì tôi. 

Tôi không thể kiềm nén được những nụ cười khi bất chợt nhận ra tình cảm sâu sắc và ham muốn của anh đối với tôi. Anh luôn nói về chuyện đó những lần gặp gỡ, những cuộc gọi và những tin nhắn. Nhưng cái chúng tôi nhìn thấy lại là sự tin tưởng lẫn nhau, tôi cảm thấy hai ngày nay, khi chúng tôi có cơ hội gặp nhau và nhìn thẳng vào nhau, cảm giác giống như tôi đang sống trên thiên đường vậy. Những lần anh cười với tôi, mỗi ánh nhìn, những cái chạm nhẹ và những lần vuốt ve, à thậm chí cả những lần ghen tuông vô cớ của anh nữa, tất cả những thứ ấy đều giống như mật hoa tiêm vào linh hồn tôi vậy. 

Đã qua rồi những ngày tôi chỉ có thể nhìn lén anh qua weibo, khi tôi chỉ thấy anh trên màn hình và tuyệt vọng cố gắng chạm vào anh. Những ngày nhìn thấy anh mệt mỏi, không vui nhưng chỉ có thể chân thành hy vọng rằng anh sẽ ổn. Những ngày tháng tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất anh, sợ rằng anh sẽ đánh mất chính bản thân. 

Những ngày này, tôi lại được nhìn thấy anh mỉm cười tự nhiên, cơ thể anh đã giảm bớt dấu hiệu căng thẳng và tăng cân. Đôi mắt anh lấp lánh tinh nghịch và vui vẻ. Tôi cảm thấy thật phấn khởi. Anh đã không hoàn toàn quay lại là Cảnh Du của lúc trước nữa, tôi cũng vậy. Giống như quản lí của anh đã nói, chúng tôi không còn là chúng tôi của một tháng trước, tất cả những gì cả hai có thể làm là tiến về phía trước, tiếp tục phát triển thật mạnh mẽ và thành công hơn. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ cùng nhau mạnh mẽ tiến về phía trước và ủng hộ nhau. Đó sẽ là niềm hạnh phúc đối với tôi. 

Một tiếng gõ cửa, có thể là anh ấy. 

Tôi mở cửa, nở một nụ cười thật tươi với anh và cho phép anh hôn tôi. Nhưng trước khi anh kịp làm điều đó, tôi đã lùi về phía sau và đẩy ngực anh ra. 

"Gì vậy?" Cảnh Du thô lỗ hỏi "Anh đã nói với em rằng anh muốn bổ nhào vào em...." 

Tôi cười khúc khích "Em biết, nhưng đến đây trước đã" Tôi bước vào trong, nắm tay kéo anh vào theo. 

"Ngạc nhiên chưa" 

Anh ấy sững lại 

Tôi đã trang trí bàn ăn với nến, hoa và thức ăn cho một bữa tối đầy hường phấn. Cũng không có món gì đặc biệt cả, chỉ có bít tết với nước sốt thịt nướng, khoai tây chiên và salad. 

"Không, không phải tự em nấu tất cả đâu" Tôi cười khúc khích trước sự im lặng của anh và kéo anh tới bàn. Tôi kéo ghế cho anh ngồi xuống trước khi tôi ngồi xuống và rót một chút nước cho cả hai chúng tôi. 

"Anh..." Anh ấy vẫn còn choáng "Anh không mặc quần áo thích hợp cho tối hôm nay" 

Tôi bật cười "Mỗi bữa tối chỉ cần được ăn với anh đối với em đều rất lãng mạn" 

Anh nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời. Trong một khắc, chúng tôi chỉ ngồi im lặng nhìn nhau, thức ăn đều bị lãng quên cả rồi. 

"Anh yêu em" Anh ấy đột nhiên phá vỡ sự im lặng "Cảm ơn em" 

"Em cũng yêu anh, và không có gì" Tôi cười toe toét, sau đó chỉ về phía chiếc đĩa "Bây giờ chúng ta có thể ăn được chưa ? Em đang chết vì đói nè" 

Hôm nay chẳng phải dịp đặc biệt hay có điều gì đó đáng để ăn mừng cả. Chỉ là tôi muốn cho anh thấy tấm lòng của tôi và cũng muốn nhắc anh rằng không phải chỉ có sự liên kết giữa thân thể với nhau, mà còn những giá trị cảm xúc nữa. Ý tôi không phải nói làm tình với Cảnh Du là không quan trọng. Không phải vậy đâu. Nhưng tình yêu còn được thể hiện qua những cử chỉ phi vật chất nữa mà. Nếu không, sẽ chẳng có gì khác biệt giữa những người yêu nhau và những người xa lạ cả. 

Bữa ăn tối của chúng tôi thật sự lãng mạn và thân mật. Trong suốt cả bữa ăn, chúng tôi đã không chạm vào nhau, nhưng chúng tôi đã trao đổi nụ cười, ánh mắt và những cuộc nói chuyện. Anh kể với tôi những trải nghiệm sau khi cả hai bị tách ra ở Thượng Hải vào tuần trước, sinh nhật AngelaBaby , nhưng anh chọn cách từ chối, bởi vì anh cảm thấy mệt mỏi vì vừa rời khỏi phim trường. 

"Mọi chuyện thật khác so với làm người mẫu, anh thật sự rất ngây thơ khi nghĩ rằng tất cả các bộ phim đều sẽ giống như Thượng Ẩn" Cảnh Du nói "Anh không biết anh có thể hứng thú quay thêm một bộ phim nào khác nữa không" 

"Tài năng của anh sẽ bị lãng phí nếu không đóng phim đó" Tôi nói 

"Tài năng gì ? Anh chỉ đóng vai anh thôi. Cố Hải cũng như anh thôi, thậm chí khi ngủ anh còn có thể cảm nhận được nữa là" 

"Cố Hải khác anh, anh chưa bao giờ yêu đàn ông trước khi quay phim" 

"Ừ, nhưng giờ thì có" 

"Và anh có thể khắc họa cảm xúc của cậu ấy rất tốt. Anh có nhiều sự e dè hơn Cố Hải. Nhưng sự diễn tả của anh về cậu ấy, về những trò đùa tinh quái của cậu ấy lại cực kỳ chuẩn. Anh có thể truyền đạt những cảm xúc của cậu ấy chỉ bằng những cử chỉ nhỏ và những bắt chước nhỏ. Anh cần phải để bản thân thừa nhận thật công bằng đi. Anh diễn rất tốt. Đúng vậy, có thể anh cần trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất, nhưng không thể phũ nhận chuyện anh có tài được." 

"Em chỉ đang ca ngợi anh thôi" 

Tôi liếc xéo anh một cái "Em không, khi nói về những chuyện về những kỹ năng, em chưa bao giờ tâng bốc ai một cách sáo rỗng cả. Bằng chứng là em chẳng bao giờ khen anh nhảy đẹp hết. Cái chuyện nhảy nhót đối với anh thật kinh khủng". 

Anh ấy cười "Rất tốt, anh sẽ nghĩ về chuyện đó sau vậy" Đột nhiên một tia sáng nghịch ngợm lóe lên trong mắt anh "Nhưng anh đồng ý một chuyện, mặc dù anh cần học về diễn xuất. Em xem chúng ta có nên coi đêm qua là một bài học về diễn xuất và lặp lại nó thêm nhiều lần nữa không ?" 

Tôi ném đánh bộp cái khăn ăn vào mặt anh 

Anh bắt lấy nó và cười như điên. Khi tiếng cười của anh ngưng bặt, anh ấy bỗng dưng lại mỉm mỉm cười và nắm lấy tay tôi "Châu Châu, Châu Châu, cảm ơn em vì đã luôn ủng hộ anh" 

Tôi chỉ cười, không từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này, niềm vui của tôi là được nhìn thấy khuôn mặt thoải mái, nhẹ nhõm của anh, hạnh phúc của tôi là được nghe giọng cười ấm áp của anh, trái tim tôi loạn nhịp chỉ bởi vì những ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào tay tôi. Đôi khi, lời nói không đủ để diễn tả những cảm giác này. 

"Bây giờ, công việc của anh tạm thời yên ổn rồi, còn em ?" Anh ấy hỏi 

"Em cần sớm phát hành album, cũng muộn rồi, muộn hơn những gì chúng em dự đoán" Tôi rót một ít nước uống "Sau đó, em không biết nữa. Em muốn tập trung vào ca hát và có thể làm người mẫu cho một số tạp chí nhưng Sài Kê Đản bảo em chọn một hoặc hai vai trong một vài bộ phim" 

"Tài năng của em sẽ bị lãng phí nếu em không chịu diễn xuất đó" 

Bây giờ anh ấy đang bắt chước tôi hả !?! 

"Em sẽ nghĩ về nó sau" 

"Chỉ là..." Anh ấy đột nhiên nghiêm trọng "Đừng có yêu một người nào khác khi em đang quay phim, được không em ?" Anh nói ra những lời dịu dàng ấy và tôi cảm giác bàn tay anh đang nắm lấy tay tôi bỗng siết chặt. 

Tôi đặt bàn tay còn lại lên tay anh "Em sẽ không đâu..."


Một khoảnh khắc im lặng dễ chịu. Cuối cùng anh cũng mỉm cười và đứng dậy rời khỏi chiếc ghế, sau khi kéo tôi đứng lên, anh dẫn tôi đến chỗ ghế bành và lấy cây ghita của tôi.

  "Hát vì chúng ta được không ?" 

  "Bài nào ?" 

"Bài nào cũng được" Khi tôi gãy đàn, đột nhiên Cảnh Du nắm lấy tay tôi "Miễn là không phải "Mười Năm" . Bài hát ấy gợi lại những kí ức buồn" 

Tôi cười: "Được thôi, vậy bài này thì thế nào ?"


END CHAP 12


cr: Gayyoxx


Trans: N Soái  

 

                                    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: