SẮC HOA
Tôi – là một chàng gay, sinh ra và lớn lên ở vùng quê xa xôi. Nơi tôi sinh ra vẫn còn lạc hậu, cổ hủ - đặc biệt là những người đồng tính. Họ khinh bỉ, mỉa mai và thậm chí xua đuổi nếu biết một chàng trai hay cô gái sống trong thôn lại thuộc thế giới thứ ba. Gia đình tôi cũng vậy, mẹ tôi hiền lắm, lại rất thương tôi. Còn ba tôi thì... ông kì thị những người đồng tính ra mặt, thậm chí còn cho rằng đồng tính là bệnh, cần phải xa lánh.
Tôi biết ông rất cổ hủ, cho nên tôi không nói với ông lời nào. Người trong nhà mà tôi tiếp xúc nhiều nhất và yêu nhất chính là mẹ và chị tôi.
Chị tôi là hủ! Có lần, chị ấy cùng bạn thân của mình tay trong tay trông rất thân mật, người trong thôn tôi vô tình nhìn thấy, liền về tung tin đồn chị tôi là les. Bố tôi rất tức giận, cho rằng chị tôi đã phá hoại thanh danh gia đình. Lần đó, tôi nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên chị đứng thẳng lưng, dõng dạc nói lớn cùng bố tôi.
"Con không phải là les! Con là hủ, là người ủng hộ cộng đồng đồng tính. Nếu bố xem con là thành phần phá hoại danh giá gia đình, vậy thì con sẽ rời khỏi chỗ này!"
Lúc đó, tôi cứ thắc mắc, tại sao người ta nghe đến hủ là nghĩ ngay đó cũng là les? Tôi biết chị gái kia, chị ấy cũng là hủ, là bạn thân nhất thời đại học cùng với chị tôi. Tình bạn gắn bó bao nhiêu năm thì họ thân mật, nắm tay nắm chân xem như người chung một nhà là chuyện bình thường. Nhưng tại sao bố tôi lại không đồng ý nhỉ?
Mẹ tôi lúc đó im lặng, ở cái nhà này, bà chẳng khác gì những người phụ nữ thời phong kiến, quanh đi quẩn lại trong bốn bức tường cùng một cái bếp, chẳng bao giờ có tiếng nói trong gia đình. Lúc đó, mẹ tôi chỉ biết khóc.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má bà, lúc đó, tôi chợt nghĩ. Hai thằng con trai nắm tay nhau bảo gay, hai đứa con gái thân mật nhau thì bảo les, không lẽ chỉ cần một nam một nữ đi cạnh nhau mới bình thường? Hoặc là, gã thanh niên nào đó giở trò sàm sỡ cô gái ngay bên vệ đường thì mọi người tung hô đó là hành động đẹp? Hay đơn giản hơn một đôi nam nữ hôn nhau vuốt ve giữa chốn đông người là nét văn hóa? Tôi thấy mắc cười lắm, cười những người có suy nghĩ ấu trĩ như thế!
Một tuần sau, chị tôi dọn quần áo rời bỏ chốn quê lên thành phố. Bố tôi đã từ chị ấy, nhưng tôi và mẹ tôi vẫn len lén thường xuyên liên lạc với chị. Đôi khi chị lén gửi tiền về cho mẹ, dặn mẹ cất kỹ đừng cho bố biết, mẹ muốn ăn gì, cần mua sắm gì hay cho tôi tiền cũng được. Tôi biết, chị tôi tốt lắm.
Tôi biết tôi là gay từ lúc học cấp hai, đó là lúc tôi động lòng thích thầm cậu bạn học chung lớp. Nhưng rồi, chợt nhận ra xã hội này vốn bất công với người đồng tính, cậu bạn kia cũng giống như bà dì, ông chú trong thôn mà thôi. Nó sẽ lợi dụng tình cảm tôi, trêu chọc tôi đến xấu hổ thì thôi. Cho nên tôi quyết định im lặng, dùng thời gian làm xóa mờ tình cảm vốn không kết thúc có hậu kia. Tôi còn nhớ như in cái ngày đó, ngày mà tôi đánh bạo hỏi thẳng mẹ tôi.
"Mẹ, nếu con là gay thì mẹ có ghét con không?"
Mẹ tôi đang nhặt rau, nghe tôi hỏi bà liền dừng hành động. Ngẩng mặt nhìn tôi với ánh mắt trìu mếu, bà khẽ cười. "Con trai ngốc, dù con có là giới tính nào thì con cũng là con do mẹ đau chín tháng mười ngày sinh ra. Cho dù cả thế giới có quay lưng với con, nhưng sau con vẫn còn có mẹ."
Lúc đó tôi cảm động lắm, lao vào ôm chầm lấy mẹ.
Rồi theo thời gian, tôi tốt nghiệp cấp ba, vào đại học thiết kế nội thất. Tôi tốt nghiệp, chính thức dọn ra riêng sống. Cảm giác rời bỏ nơi thôn quê bao trùm không khí kì thị và khinh miệt kia thật hạnh phúc biết bao, nhưng rồi nghĩ lại, tôi lại chẳng muốn xa mẹ tôi chút nào.
Mẹ tôi hiểu chuyện, chỉ xoa đầu rồi dặn. "Con cứ làm những gì con muốn đi!"
Tôi chưa muốn trở thành nhà thiết kế thực thụ, vì thế, chị tôi đã mở một tiệm hoa và cho tôi làm chủ. Chị ấy biết, tôi cũng rất thích hoa!
Công việc bán hoa của tôi tương đối thuận lợi, cảm giác ngày ngày nâng niu từng cánh hoa mỏng, xếp chúng lại với nhau thành một bó lớn với nhiều phong cách khác nhau. Hoa – vật trung gian tô điểm cho cuộc sống hiện giờ, tô lên những nét đẹp đầy màu sắc của bức tranh thiên nhiên, hoa lại là biểu tượng của cái đẹp, của thẩm mỹ ai nhìn cũng muốn yêu, chính vì tôi cũng rất yêu hoa.
Tôi nghĩ, hoặc là thành nhà thiết kế hoặc là thành anh chàng bán hoa, cái nào cũng được. Và có lẽ, cả cuộc đời chẳng bao giờ yêu ai hoặc ai yêu tôi. Tôi sợ bị kì thị, bị cho là bệnh, bị gọi là bọn đồng tính...
Đó là vào một ngày nắng, chị tôi đi cùng một anh thanh niên mặt mày sáng sủa, dáng vóc cao ráo và ăn mặc rất lịch sự. Chị tôi bảo.
"Đây là người trong công ty của chị, anh ấy muốn mua hoa về làm đẹp văn phòng. Em xem có được thì tư vấn cho anh ấy nhé."
Chị tôi nháy mắt, giọng gian hết chỗ nói. Tôi hơi khớp, thấy là lạ khi chị tôi nhìn với ánh mắt gian tà như thế. Tôi biết chị tôi hủ, nhưng tôi không nghĩ hủ lại thường xuyên trưng ra bộ mặt gian xảo như thế kia.
Tôi quan sát anh ta một lúc lâu. Tóc đen cắt gọn, bộ tây trang đen thẳng thớm. Khi anh ấy cười, hai bên sẽ lộ ra đồng tiền, nó thật cuốn hút trong mắt tôi. Tôi nghĩ vậy! Tôi tiến lại, dùng nụ cười của một người bán hàng chào anh ta.
"Chào anh!"
"À, chào em!" Anh lên tiếng.
"Ơ... không biết anh chọn hoa gì? Ở đây có lily, hoa hồng, bách hợp rất thích hợp trang trí cho văn phòng..." Tôi theo thói quen của một người bán hàng, liền mời chào tất cả các loại hoa đẹp hiện có trong tiệm. Anh có chút bối rối, vội nhìn xung quanh một vòng rồi mỉm cười. Hai lúm đồng tiền lại hiện lên.
"Tùy em vậy, em cảm thấy hoa nào thích hợp cho văn phòng là được!"
Tôi hơi lưỡng lự, quét mắt một vòng quanh tiệm, tôi không biết không gian văn phòng là bao nhiêu rộng hay hẹp, màu chủ đạo là màu gì, có lẽ tôi hỏi chị tôi may ra thì được. Tôi mỉm cười, gật đầu ngầm ra hiệu đã hiểu ý.
Tay thoăn thoắt chọn những cành hoa rồi bắt đầu công cuộc kết thành một bó. Anh nhìn chằm chằm vào hàng hoa hồng không gai phía trên, tôi thấy lạ chỉ giương mắt nhìn. Anh muốn lấy thêm hoa đó? Và hiển nhiên, tôi đã có được câu trả lời cho sự thắc mắc đó.
"Ưm... không có hoa hồng đó sao? Tiếc quá vậy!"
"Anh muốn lấy thêm?" Tôi hỏi lại.
"A không, nếu nó không phù hợp cho bó hoa kia cũng không sao. Hắc, tôi thích hoa hồng không gai."
Tim tôi bất chợt đập nhanh một nhịp. Tôi cảm thấy, tôi thích nụ cười tỏa nắng ấy.
Tôi trao cho anh bó hoa to. Anh cầm lấy, rồi mỉm cười, xong ghi số điện thoại lại cho tôi, bảo. "Mỗi ngày tôi sẽ đến đây lấy hoa. Đây là số điện thoại của tôi, ngày mai tôi sẽ cho người đặt tiền hoa trước một tháng nhé."
"Cảm ơn anh! Chào anh!" Tôi cúi gập người lễ phép.
Anh gật đầu, mỉm cười. "Chào em!"
Tôi nhìn theo bóng dáng anh cùng chị tôi khuất sau con đường lớn.. Bất giác, tôi đưa tay lên chạm ngực. Giữa lòng thành phố ồn ào nhộn nhịp, thì lòng tôi lại chùn xuống, tựa như mặt hồ tĩnh lặng vậy.
Ngày hôm sau, anh tự đến một mình. Trông thấy anh, tôi vội vàng bỏ công việc tỉa hoa. "Chào anh!"
"Chào em! Anh lấy hoa như ngày hôm qua nhé!" Anh cười.
Tôi gật đầu, tay nhanh nhẹn chọn loại hoa như ngày hôm qua. Tôi lại thấy anh nhìn lên hàng hoa hồng không gai ấy, vẻ mặt như tiếc nuối.
Tôi quay lưng đi, nhân lúc anh quay sang hàng hoa khác, tôi vội vàng lấy một cành hoa hồng không gai đặt bên mép bó hoa. Một lúc lâu sau, tôi mỉm cười trao bó hoa cho anh.
"Của anh!"
Anh nhận lấy, hơi mở to mắt khi thấy bên cạnh bó hoa xinh đẹp ấy nằm chơ vơ một cành hoa hồng không gai. Anh ngẩng đầu nhìn tôi. "Sao có... cành hoa hồng này?"
"Anh thích hoa hồng không gai mà, xem như... đây là cành hoa riêng vì anh thường xuyên mua hoa của tiệm."
Anh mỉm cười, gật đầu.
Cứ thế một tháng, tôi kết sẵn bó hoa đứng chờ anh đến, rồi lại ôm hoa đứng ở cửa tiệm ngóng trong anh. Sau mỗi bó hoa ấy đều có một cành hoa hồng không gai – loại hoa mà anh thích. Sau mỗi bó hoa đó, hành động anh đáp lại chỉ là một nụ cười duyên dáng. Có lẽ, tôi đã yêu, yêu anh ấy mất rồi. Tôi không dám thốt thành lời. Lỡ như, anh ấy thẳng. Lỡ như, anh ấy không chấp nhận tình cảm của tôi, rồi lại bêu rếu, chọc ghẹo tôi thì sao? Tôi không muốn chứng kiến cái cảnh đi đâu cũng có người kì thị như vùng quê của tôi!
Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ không có được tình yêu của anh. Loài hoa ấy, tôi không đơn thuần là tặng cho anh ấy vì anh là khách quen. Tôi muốn thông qua loài hoa ấy, mang màu sắc nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao nhiêu tâm tư tình cảm, có lẽ, tôi càng hi vọng thì chuyện ấy càng lúc càng xa. Tôi là tuýp người không phù hợp với tình yêu chăng.
Tôi đứng đấy, nhìn dòng người tấp nập trên con phố lớn, nắng ấm chiếu từng tia ấm áp xuyên qua rèm cửa để trải dài bóng trên sàn nhà. Tôi tự hỏi, tại sao mấy hôm nay anh không đến lấy hoa? Phải chăng anh đã chán chê hoa ở tiệm này, tìm sang một tiệm khác lớn hơn, sang trọng hơn? Tôi chán nản, tựa đầu vào cánh cửa, tôi cảm thấy bất lực, tình yêu ấy, nó quá xa vời. Bó hoa tôi đã kết sẵn, bên cạnh là cành hồng không gai anh vẫn thích, nhưng chẳng một ai thèm đến lấy. Tôi đã đánh bạo gọi số điện thoại anh đã để lại, chỉ nghe bên kia là giọng nữ đáp lại.
Có lẽ, ông trời không cho phép tôi yêu người khác. Có lẽ, tôi nên từ bỏ tình yêu vô vọng này thôi.
Tôi quay lưng bước vào trong, gọi một cuộc điện thoại.
Ba ngày sau, anh tìm đến tiệm hoa cùng với một bó hồng trên tay, nhưng anh lại không thấy tôi, chỉ thấy chị tôi cùng một số nhân viên nữ khác. Anh ngạc nhiên, mở to mắt.
"Ơ... em ấy không có ở đây?"
Chị tôi đáp. "Nó đã đi rồi! Không còn là chủ tiệm hoa nữa."
"Nhưng đi đâu?"
"Tôi cũng không biết, nó nói nó muốn rời khỏi thành phố này. Mấy nay sao anh không đến? Nó mong chờ anh lắm."
Anh vò đầu. "Mấy hôm nay tôi bệnh nên không đi được. Cô thì đang đi công tác thành phố khác, tôi lại không muốn người khác nhận hoa giùm. Tôi vừa nhận ra... mỗi ngày, em ấy tặng tôi một cành hồng không gai, không chỉ đơn giản là tặng..."
Chị mỉm cười, gật đầu. "Anh may mắn đấy, nó vừa mới đi thôi."
Anh hít hà, vội vàng quay lưng đi. Chị tôi nhìn theo, chị biết, anh ta vẫn còn bệnh. Đáng tiếc, chị lại đi công tác ngay thời điểm anh bệnh...
"Khoan đã!"
Chị hét lớn gọi anh, vội vàng lao ra khỏi cửa rồi chụp nón bảo hiểm. "Lên đi, tôi sẽ chở anh!"
Nhưng có lẽ, ông trời vẫn còn thử thách anh. Vầng trán nóng hổi, hai mắt bắt đầu cay, tim đập nhanh và thân thể bắt đầu thấm mệt giữa cái nắng gay gắt của ông trời. Anh nheo mắt, cố nuốt ngụm nước bọt xuống họng, cảm giác đăng đắng, khô khát ở cuống họng thật khó chịu làm sao. Nhưng đấy cũng chưa phải là cái khó chịu nhất mà anh đang chịu lấy, đằng trước một đoạn đường dài bị kẹt không tài nào có thể chạy nhanh hơn. Anh chán nản, vội vàng xuống xe.
Chị thấy. Chị hiểu nên thở dài, đáp. "Sân bay, nhanh lên trước khi quá muộn!"
Anh gật đầu.
Giữa trời nắng gắt, cơn bệnh trong người vẫn chưa dứt, anh cố gắng dùng chính đôi chân của mình chạy thật nhanh. Từ đây đến đó, chỉ cách một chút nữa thôi.
Một chút nữa!
Đứng giữa dòng người đông đúc trong sân bay, anh cố gắng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó. Nhưng chẳng hề thấy ai kia. Anh vội vàng chạy tìm xung quanh, liên tục xin lỗi những người xung quanh mỗi khi anh chen lấn.
Đầu óc anh, giờ đây là một cơn choáng váng.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn xuống. Là anh! Anh đang tìm tôi ư? Là do tôi ảo tưởng hay đó là sự thật? Tôi muốn chạy thật nhanh xuống ấy gặp anh, nhưng rồi... tôi lại nhớ, giọng nói của người con gái bên kia điện thoại. Có lẽ, người anh tìm kiếm không phải là tôi.
"Chuyến bay đến California sẽ bắt đầu vào 14 giờ 20 phút, xin quý khách đến cửa B để làm thủ tục."
Tiếng loa phát lên làm tôi giật mình ngẩn người vài giây. Tôi luyến tiếc nhìn anh, tim chợt đau nhói khi thấy anh đang cố chen vào dòng người đông đúc. Tôi mím chặt môi, khóe mắt cay cay như muốn khóc.
Anh vô tình ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, tôi và anh đã chạm mắt nhau. Tôi sợ, vội vàng kéo vali chạy đi.
"Khoan đã!"
Anh nói lớn làm mọi người chú ý. Anh vội đuổi theo tôi, nhưng cơn choáng váng lập ức truyền lên đại não, anh ngã xuống đất trước khi sự kinh ngạc của bao người. Lúc anh ngã xuống, tim tôi như có một vật gì nhọn, sắc đâm vào khiến nó nhói lên một cái. Tôi khựng bước, xoay đầu lại. Chỉ thấy trong đồng tử tôi là hình ảnh anh ngã gục nằm bất động trên mặt đất. Tôi hoảng hốt, tôi sợ anh sẽ có chuyện. Giờ phút này, tôi không quan tâm là chuyện gì nữa, buông bỏ vali chạy thật nhanh về phía anh.
Tôi nhào đến, đỡ anh dậy trước bao nhiêu ánh mắt mọi người. "Anh ơi!"
Anh ho vài cái, tôi cảm nhận được thân nhiệt anh đang tăng lên. Anh đang sốt! Thật sự anh đi tìm tôi sao? Tôi òa khóc như một đứa con nít vừa mới tìm được mẹ, như một con nai tìm thấy tổ ấm gia đình. Anh thở dốc, cố nói hết câu.
"Đừng... đi, thật sự đó chỉ là cô hàng xóm bên cạnh nhà anh thôi! Em đừng đi, đừng bỏ anh!"
Tôi im lặng. Anh nắm lấy tay tôi, cố gắng hít thật sâu.
"Anh yêu em!"
Tôi không biết tôi đã nói những gì, tôi chỉ biết tôi đã khóc và ôm chầm lấy anh ấy trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong sân bay. Chị tôi cũng đứng đấy, tự bao giờ không biết.
Nhưng chị đã cười.
Dù cả thế giới có quay lưng với bạn, thì chắc chắn bên cạnh bạn cũng có người yêu thương, sẵn sàng bên bạn cho dù có gặp bất cứ hoàn cảnh gì đi chăng nữa.
Đồng tính, không phải bệnh. Người bệnh là những người kì thị đồng tính! Họ cần phải đi chữa trị căn bệnh quái ác mang tên "kì thị"!!
hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro