Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 929, 930: Chủ nhân của Tĩnh Vương gia - Đến Vân Mộng Trạch

Chương 929: Chủ nhân của Tĩnh Vương gia

"Phong nhi, ngươi động phòng với ai?" Đang nói thì Nghê Thường cùng Trương Mỹ Nhân liền sóng đôi bước đến.

"Lại đột nhiên biến mất, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có phải là Bạch Huyền Y lại phái người đến đối phó ngươi?"

Lưu Phong cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng nói: "Ân, Bạch Huyền Y đích thực đã phái người đến, tuy nhiên đã bị ta diệt. Hai vị tôn giả, các nàng không cần lo lắng. Ta có tử kim Chân Long hộ thể. Cho dù là Bạch Huyền Y tự mình ra tay, cũng chưa chắc có thể giết được ta."

"Phong nhi, trong khoảng thời gian này, không bằng ngươi cứ ở sư môn đừng đi loạn khắp nơi để Bạch Huyền Y khỏi thừa dịp kiếm cơ hội" Trương Mỹ Nhân khuyên nhủ.

"Tứ sư tôn, không có gì đáng ngại, mấy ngày nay ta còn ước gì Bạch Huyền Y phái đến lũ tay chân nhiều hơn. Nói như vậy thì mới có người giúp ta luyện tập." Lưu Phong cười nói: "Trong đánh nhau tu vi tăng trưởng nhanh nhất. Ta hy vọng mỗi ngày đều có cao thủ tu vi gần bằng ta đến cùng ta đánh."

"Phong nhi, nữ tử bên cạnh ngươi đâu? Là vị Bạch Khiết tiên tử kia đó?" Ngừng một chút, Nghê Thường đột nhiên hỏi: "Vừa rồi, ngươi không phải nói đang cùng với nàng động phòng sao?"

Lưu Phong nao nao, thầm nghĩ Tam sư tôn hẳn không phải đang ghen tị sao.

Hắn cười khan rồi nói: "Tam sư tôn, người không nghe nhầm đó chứ? Đâu có nữ nhân khác ở đây?"

"Thôi đi—!"

Trương Mỹ Nhân khinh thường cười nói: "Tiểu tử này còn định giấu chúng ta bao lâu. Kỳ thật chúng ta đã sớm biết chuyện Bạch Khiết tiên tử, Thu Sương tỉ đã nói cho chúng ta"

Lưu Phong mới biết được mình vụng quá hóa dở, hắn xấu hổ cười cười: "Kỳ thật, ta cùng Bạch Khiết tiên tử chỉ thuần khiết là hữu nghị."

"Tiểu tình nhân. Ngươi nói như vậy là ta không thích nghe—!" Bạch Khiết ở trong Tam Phân Quy Nguyên đan nghe được rõ ràng, chẳng phải mọi người đều đã biết thì mình cũng không nên che giấu nữa.

"Tiểu tình nhân, ngươi cũng không thể vô lương tâm. Quan hệ của chúng ta thì người khác không thể so sánh được. Mọi thứ của ngươi ta đều biết đến. Bao gồm cả lúc ngươi cùng hai vị muội muội hợp thể, ta đều là thấy tận mắt. Đũng quần người có mấy căn mao thì ta cũng biết" Bạch Khiết dường như cố ý trước mặt hai nàng thể hiện thân phận mình và quan hệ với Lưu Phong.

Lưu Phong thực xấu hổ.

Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường cũng có chút thẹn thùng. Nhất là nghĩ đến lúc mình cùng Lưu Phong động phòng toàn bộ bị người ta nhìn thấy, lập tức liền càng thẹn thùng hơn.

"Tam tỷ, không có sao. Cùng lắm thì chờ lúc Bạch Khiết tỷ tỷ cùng Phong nhi động phòng chúng ta cũng nhìn lén" Trương Mỹ Nhân dù sao cũng là nữ nhân mạnh mẽ. Không tính sự ngượng ngùng lúc ban đầu thì sắc mặt đã sớm khôi phục vẻ bình thường.

Bạch Khiết khẽ nhíu mày cũng nói cứng rắn: "Xem thì xem, dù sao ta đều xem qua các ngươi"

Ba nữ nhân đùa bỡn làm Lưu Phong cảm thấy được có hơi huyên náo liền vội vàng chuồn đi.

Tuy nhiên ba nàng nhanh chóng đuổi kịp Lưu Phong. Hơn nữa lại túm hắn lôi vào trong phòng.

Hoa Hạ đế quốc, kinh đô.

Sau khi Lưu Phong rời khỏi đế quốc thì các thế lực lập tức ngóc đầu dậy. Tĩnh Vương gia cũng điều chỉnh chức quan trong quân, bắt đầu đánh trống khua chiêng chiêu binh mãi mã. Hơn nữa còn khoe khoang với bên ngoài nói là để tăng cường phòng vệ cho kinh đô.

Cùng lúc đó, Yến vương cũng đã thuyết phục được lão Hoàng đế chuẩn y cho mình trở về Yến kinh. Có thể nói là thả hổ về rừng.

Lý Hương Quân, Khuynh Quốc và Tố Nương vừa về từ Phong Thành cùng nhau chủ trì các lực lượng của Lưu Phong ở kinh đô, giám sát nghiêm ngặt hành động của Tĩnh Vương gia và Yến vương.

Thái tử phi từ sau khi Lưu Phong rời đi thì có vẻ mất hết tinh thần. Nàng ngày nhớ đêm mong Lưu Phong cho dù là tinh thần hay thể xác đều vô cùng mong nhớ.

Tuy nhiên nàng cũng biết vào lúc này thì hai người không có khả năng gặp mặt. Vì thế mà nàng đành phải tiếp tục nhẫn nại tự vượt qua nỗi dày vò.

"Điện hạ, thuộc hạ gần đây phát hiện một bí mật của Tĩnh Vương gia?" Ngay lúc Thái tử phi đang hết mực buồn rầu thì Á Đương đi đến.

"Nói đi, có chuyện gì?" Thái tử phi vẫn mất hết vẻ hoạt bát, trừ phi Lưu Phong có thể hiện ra trước mặt nàng.

Uatui.net/

"Điện hạ, thuộc hạ phát hiện dường như còn có người bên trên Tĩnh Vương gia—!" Á Đương nói rất nghiêm túc.

Thái tử phi hơi kinh hãi, vội vàng hỏi: "Ý của ngươi là, Tĩnh Vương gia cũng chỉ là một tên chó săn, hắn cũng bị người khác khống chế?"

"Không sai, đúng là ý này." Á Đương nói rất nghiêm túc: "Thuộc hạ trong lúc ngẫu nhiên phát hiện lão đi một mình đến chân núi vùng ngoại ô. Hơn nữa, điều kỳ quái là chỉ cần đi vào chỗ chân núi kia thì cả người liền biến mất. Thuộc hạ liên tiếp truy tìm ba lượt đều không thấy dấu vết. Khoảng một lúc lâu sau thì lão lại xuất hiện."

"Không ngờ có việc này, vậy ngươi mau chóng báo cho Phong nhi." Thái tử phi lập tức thấy hào hứng vì có thể thu hoạch một ít tin tức có giá trị cho nam nhân yêu dấu. Đối với nàng mà nói thì đó là niềm vui duy nhất của nàng bây giờ.

"Đợi đã—!"

Ngay khi Á Đương chuẩn bị đi ra để sắp xếp xử lí tin tức thì Thái tử phi gọi hắn lại: "Đừng vội nữa, chúng ta cứ điều tra kĩ một chút chờ khi sự tình đã rõ ràng mới nói cho Phong nhi"

Còn vào lúc này, Tĩnh Vương gia đã lại một lần nữa một mình một người hiện ra tại chân núi nơi Á Đương nói tới. Lão vận bộ pháp theo lời người đó đã ước định, lúc đi đủ bẩy bẩy bốn mươi chín bước thì một lực lượng cường đại lập tức đã hoàn toàn bao phủ lão rồi thuấn di đến một nơi bên trong chân núi.

"Thuộc hạ khấu kiến Tôn giả—!" Tĩnh Vương gia cung kính quỳ rạp xuống trên một cái nệm bồ đoàn* thi lễ với vách tường đỏ như máu.

"Thôi, Tĩnh vương, không cần đa lễ. Ta hỏi ngươi, ngươi đã chuẩn bị trở mặt với Lưu Phong?" Trong âm thanh của vách tường đầy phẫn nộ và quở trách.

"Khởi bẩm Tôn giả, Lưu Phong đã thành xu thế thời thượng. Nếu không hạn chế bớt thì sau này nghiệp lớn của chúng ta e là không thể hoàn thành?" Tĩnh Vương gia cẩn thận giải thích.

"Ngươi muốn liên minh với Yến vương?" Từ vách tường lại vang ra âm thanh nặng nề làm người ta tim đập dồn.

Đầu gối của Tĩnh Vương gia có chút đau, lão biết Tôn giả đã quên mình còn đang quỳ đành tự đứng dậy cung kính trả lời: "Tôn giả, Yến vương tuy rằng gian xảo, nhưng mà hắn cũng không biết tâm tư và tham vọng của thuộc hạ"

"Ngu xuẩn—!"

Âm thanh phẫn nộ từ vách tường rõ ràng có chút kích động: "Ai cho ngươi đứng lên? Ngươi thật là kẻ ngu xuẩn lớn. Bản tôn vừa mới nhận được tin tức, cho dù là Lưu Phong hay là Yến vương thì đều biết rõ suy nghĩ của ngươi như lòng bàn tay."

Lời này vừa nói ra, Tĩnh Vương gia lập tức liền ngây người.

Khỏi phải nói lão tin tưởng như thế nào. Lão tin mọi thứ mình làm đều vô cùng kín đáo căn bản là Lưu Phong và Yến vương không thể biết đến.

Tôn giả bên trong vách tường kia cũng yên lặng không nói tiếp nữa. Sau một hồi trầm mặc thì âm thanh kia chậm rãi nói: "Ngươi đã coi thường Lưu Phong và Yến vương."

Tĩnh Vương gia hơi hơi thở dài, trong nháy mắt vẻ mặt liền trở nên có chút già nua hơn: "Thượng tôn. Vậy ngài nói bây giờ ta nên làm gì đây?"

"Tiếp tục nhìn xem, coi như không biết. Xem Lưu Phong và Yến vương rốt cuộc định dùng thủ đoạn gì. Ta để ý nhất chính là Tế Thiên tháp. Nhớ kỹ, đợi khi Tế Thiên tháp xây xong, đúng lúc tế phẩm đang dâng hiến thì ngươi phải toàn lực khống chế Tế Thiên tháp. Ta cần lực lượng của Tế Thiên tháp để hoàn toàn sống lại." Âm thanh từ vách tường lại vang lên ra lệnh cho Tĩnh Vương gia.

"Vâng. Tôn giả." Tĩnh Vương gia lên tiếng.

"Lưu Phong cùng Yến vương đều là người mang Tử Hư Chân Long quyết. Là người có mạng trời ủy quyền nên không thể đối xử bình thường. Tranh giành với bọn họ là chuyện nghịch thiên, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận. Hiểu chưa?"

Tĩnh Vương gia có chút khó hiểu, càng khó hiểu thì lại càng khó chịu. Thiên mệnh báo về làm sao lại có những hai người xuất hiện. Tuy nhiên câu hỏi như vậy thì lão cũng không dám nói ra.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Âm thanh của vách tường kia cười khẩy tiếp tục nói: "Ngươi suy nghĩ vì sao mà thiên mệnh lại ứng với hai người? Kỳ thật ta cũng thực hoang mang. Tuy nhiên sự thật là như thế. Bên cạnh Lưu Phong có vị đại thần thông cực kì lợi hại bảo hộ nên hãy quên đi. Vậy theo dõi chặt Yến vương cho ta. Tương lai ta nhất định phải hấp thu Tử Hư Long Khí trên người hắn. Đúng rồi, Dục Ma đã hoàn toàn đi tong, ngay cả Trần Hoàng hậu cũng xong đời nên ngươi đừng ôm hi vọng nào nữa"

Tĩnh Vương gia hơi hơi cúi đầu nói: "Trước đó vài ngày thì vốn là Thái tử phi đã sắp bị Dục Ma khống chế, ai mà biết lại bị Lưu Phong ngăn trở. Thật sự là đáng tiếc"

"Nữ nhân vốn không thể làm nên đại sự. Chuyện từ nay về sau thì ngươi phải tận lực tự mình ra tay" Người ở vách tường trầm giọng nói: "Mau nghĩ biện pháp lấy được tín nhiệm của Hoàng đế để nhanh chóng hoàn toàn nắm được Tứ Đại Quân Đoàn trong tay. Đến khi xảy ra chuyện thì chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng a."

Trong lòng tĩnh Vương gia giật thót vội vàng hỏi: "Ý của Tôn giả là chúng ta sắp sửa khởi sự?"

"Không, ngươi nhầm rồi." Trước hết chúng ta không thể manh động dấy cơn binh lửa, nếu không thực dễ dàng khiến cho Tu chân giới bất mãn, đến lúc đó thì rất phiền toái. Hi vọng tốt nhất chính là Lưu Phong bị người giết chết ở Tu chân Đại hội. Vậy chỉ còn lại Yến vương thì dễ đối phó"

"Còn có Thái tử phi ở Đông cung." Tĩnh Vương gia nhắc nhở.

"Ha ha—!"

Từ vách tường vọng ra tiếng cười to khinh thường: "Nữ nhân chẳng đáng quan tâm—!"

"Tôn giả, Thái tử phi này là nữ nhân không đơn giản. Hơn nữa bây giờ nàng có Lưu Phong trợ giúp đã hấp thu lực lượng của Dục Ma như hổ thêm cánh" Tĩnh Vương gia khác Tn giả, cho tới bây giờ lão cũng không xem những người giống Thái tử phi là nữ nhân.

"Bất Tử Chiến sĩ số lượng quá ít nên cũng không giành được nhiều thành tựu. Trước mặt đại quân trăm vạn của Tứ Đại Quân Đoàn thì bọn họ cũng chẳng là gì "Âm thanh từ vách tường dừng một chút:" Đặt trọng điểm vào Yến vương và Lưu Phong, bọn họ mới là đối thủ chính"

Tĩnh Vương gia khẽ nhíu mày, trong bụng nghĩ thầm coi thường nữ nhân cũng không phải sự lựa chọn sáng suốt.

"Tĩnh Vương gia, bản tôn hứa gì với ngươi thì tương lai đều sẽ thực hiện. Ta cần chỉ là sống lại, mà ngươi cần ngôi vị Hoàng đế và tuổi thanh xuân. Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói thì sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ cho ta, mấu chốt thành công của chúng ta là Tế Thiên tháp. "Âm thanh từ vách tường đột nhiên cao vút lên:" Nhất định phải nhớ kỹ."

Tĩnh Vương gia nghe vậy thì run sợ vội vàng tỏ thái độ: "Tôn giả yên tâm, Tế Thiên tháp ta quyết chí giành được"

"Hoàng đế muốn trường sinh, đáng tiếc lão cũng không biết sau lưng mình thì Vu Thiên cũng lại có chủ ý khác. "Âm thanh từ vách tường lạnh nhạt cười nói:" Tĩnh vương, mộng trường sinh của ngươi thì bản tôn nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện."

Tĩnh Vương gia mang vẻ đầy sùng kính nói: "Mọi thứ xin trông cậy vào Tôn giả"

"Ai—!"

Âm thanh vọng ra từ vách tường bỗng nhiên có vẻ hơi cô đơn: "Nếu Bản tôn có thân thể thì một số việc kỳ thật ta tự mình đi làm sẽ đạt hiệu quả cao nhất, đáng tiếc a."

"Tôn giả, nếu ta giúp người tìm được một thân thể hoàn mỹ thì người có thể dùng phương thức cưỡng bức tạm thời sống lại a?" Tĩnh Vương gia sau một lúc trầm mặc thì nói ra ý nghĩ trong lòng.

Âm thanh của vách tường lạnh lùng nói: "Ngươi cho là thân thể hoàn mỹ dễ dàng kiếm được như vậy sao?"

Tĩnh Vương gia trong lòng khẽ động liền nhìn chăm chú vào vách tường nói rất nghiêm túc: "Ta chắc chắn hết sức tìm kiếm, cam đoan sẽ khiến tôn giả vừa lòng."

"Được rồi, ngươi đã có tâm thì đi làm đi. "Â thanh của vách tường pha lẫn nụ cười:" Tĩnh vương, xem ra Bản tôn không có nhìn lầm người a, ngươi tốt lắm a."

Tĩnh Vương gia thấy nóng bừng cả người, lão biết Tôn giả có biểu hiện thực vừa lòng với mình.

"Tốt nhất là người tu chân, thân thể người bình thường đối với ta vô dụng.

Âm thanh từ vách tường cười tiếp: "Nếu ta có thể khôi phục sự tự do tạm thời thì sẽ giúp ngươi loại trừ bớt phiền toái."

Tĩnh Vương gia ngừng một chút rồi hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tôn giả, nếu người tạm thời sống lại thì có thể rời khỏi đây mà vẫn đánh thắng Lưu Phong?"

Vách tường suy nghĩ một lát mới nói: "Ta không biết—!"

"Ta muốn hắn chết—!" Trong Đông cung, Thái tử phi Điện hạ đang nghe thư mà Yến vương viết sau khi trở lại Yến kinh. Thư nói ở trong thành Yến kinh lan truyền tin công kích nàng dâm loạn hậu cung thì nghiến răng căm hận.

"Yến vương tại sao phải làm như vậy, ta nghĩ không ra?" Á Đương đứng bên cạnh có chút hoang mang.

Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thái tử phi bỗng nhiên hiện ra vẻ sát ý. Nàng cong tớn môi nói đầy oán hận: "Ta mặc kệ hắn làm vì mục đích gì, tóm lại ta muốn hắn chết."

Bồ đoàn nói tắt của tọa bồ đoàn là một dụng cụ để tọa thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Tọa bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế "kết già phu tọa" vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên

Chương 930: Đến Vân Mộng Trạch

"Nhưng thưa Điện hạ." Á Đương kích cẩn thi lễ rồi ngẩng đầu lên nói: "Trịnh Vương điện hạ đã dặn dò rằng chúng ta không nên sinh sự. Người nói với chúng ta mấu chốt là cần phải ổn định."

Thái tử phi lạnh lùng nhìn mặt của Á Đương nói: "Hừ, tình thế hiện tại là Yến Vương tự rước lấy thôi?"

Á Đương khom người kính cẩn nói: "Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nói không chừng Yến Vương muốn chọc giận người đó?"

Nói tới đây, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận liếc mắt nhìn Thái Tử phi một cái: "Ta cảm thấy chúng ta không nên để hắn thỏa mãn. Hay là chúng ta đem chuyện này nói cho Trịnh vương Điện hạ, xin người quyết định chủ ý?"

Thái tử phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ân, ngươi nói cũng có vài phần đạo lý."

"Yến vương có bệnh. Hơn nữa là bệnh thần kinh." Thái tử phi lạnh lùng nói ra: "Nếu ta là hắn, muốn thế cục kinh đô hỗn loạn thì cũng không xuất ra chiêu số như vậy. Dù sao, chuyện tình dâm loạn cung đình bị truyền ra ngoài, đối với thanh danh của bệ hạ cũng không tốt."

"Điện hạ, nếu không người liền tự mình đi xem Vân Mộng Trạch đi? Người có thể đem chuyện của Yến Vương cùng Tĩnh vương gia nói một chút với Trịnh vương, mặt khác người có thể nhân cơ hội này trông thấy Trịnh vương Điện hạ." Á Đương đề nghị.

Thái tử phi cụp mắt xuống, hàng mi thật dài khẽ động, miệng nở nụ cười tươi mà nói: "Ân, bản cung cũng có ý tứ này. Lại nói, bản cung hiện tại cũng coi như tu chân giả, Vân Mộng trạch kia tự nhiên cũng có thể đến được. Hơn nữa, lúc này ta có lý do đầy đủ để đi tìm chàng"

"Á Đương ngươi chuẩn bị một chút. Có lẽ. Qua hai ngày, ta muốn xuất cung đến Vân Mộng Trạch." Thái tử phi mỉm cười nói xong: "Chỉ mong hắn sẽ không tức giận."

"Đi thôi, hiện tại phải đi chuẩn bị." Thái tử phi nói: "Ta muốn mau chóng tìm thấy chàng"

"Thuộc hạ xin đi chuẩn bị."

Đợi Á Đương rời đi, mi mắt của Thái tử phi khẽ động. Nói với thân tín của mình vài câu dặn dò, Hoàng Thái Tôn đã bị dẫn đến nhanh chóng.

Hoàng Thái Tôn nhẹ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới. Những lời nói của mẫu thân lúc trước hắn đều nghe được. Hắn cảm thấy phi thường thống khổ. Đầu tiên, mẫu thân thề giết chết phụ thân. Tiếp theo, nàng không biết liêm sỉ, không ngờ công nhiên cùng cái tên Lưu Phong công tử bột ngủ cùng nhau, còn không thể tự kiềm chế nữa.

Thái tử phi khẽ cau mày, dường như đối với biểu hiện của hài tử có chút phẫn nộ: "Ngươi nghe thấy hết rồi ư?"

Hoàng Thái tôn ngẩng đầu lên. Đôi mắt lộ ra vẻ lạnh như băng cùng hờ hững, hắn nhìn mẫu thân của chính mình như kẻ thù, oán hận nói: "Người thật độc ác."

Hoàng Thái tôn hờ hững nói: "Người giết con đi. Ở cùng một chỗ với người, hài nhi thấy thật ghê tởm."

Lời này vừa xuất ra, Thái tử phi tức quá liền cười gằn. Nàng khẽ mỉm cười có vẻ thập phần bình tĩnh: "Triệt nhi, ngươi rốt cục cũng ra dáng nam nhân rồi."

"Nếu trước kia ngươi cũng có thể cường ngạnh một chút như vậy, có chủ kiến của chính mình, làm gì mà ra nông nỗi như bây giờ chứ." Thái tử phi chậm rãi nhắm mắt: "Ngươi là đứa con do ta sinh ra, ngươi không có tư cách hận ta. Ngược lại, ngươi nên hận chính ngươi. Nếu ngươi không lựa chọn sai lầm, sự tình cũng sẽ không tới tình trạng hiện nay."

Hoàng Thái Tôn hai chân khẽ run, lạnh giọng nói: "Do người coi trọng tên Lưu Phong công tử bột kia."

Thái tử phi bình tĩnh nói: "Ta bị nam nhân lừa cả đời, hiện tại ta đã tỉnh ngộ. Ta nghĩ nên vì chính bản thân mình mà sống, chẳng lẽ là ta sai ư?

"Triệt nhi, ngươi còn quá trẻ, giống như ta năm đó, căn bản là không có kinh nghiệm."

Ngươi hiện tại rất dũng cảm, chỉ tiếc cái dũng này lại ở nhầm chỗ." Chân mày của Thái tử phi cau lại: "Hiện tại ta nghĩ rằng, sự ra đời của ngươi từ đầu đến cuối là một bi kịch."

Thái tử phi nhìn thoáng qua đứa con của chính mình, trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét, nàng lạnh lùng nói: "Yến vương không phải là sự lựa chọn đúng đắn, đáng tiếc ngươi lại nhận hắn là cha."

"Ngươi biết không? Hắn hiện tại bôi nhọ danh dự của ta. Nam nhân như vậy căn bản không phải nam nhân, hắn chỉ biết bày ra âm mưu quỷ kế." Thái tử phi cười lạnh nói: "Hắn không ở kinh đô, ta chỉ có thể lấy ngươi ra để trút giân."

"Người giết ta đi—!" Hoàng Thái Tôn bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai mắt của mẫu thân nói: "Ta có mẫu thân như người, đã không còn muốn có mặt trên cuộc đời này nữa." Suy sụp có thể rèn luyện nên người, lời này không hề giả dối, bất lợi và đau khổ kéo dài đã tôi luyện ý chí cùng khí tiết của Hoàng Thái Tôn. So với trước kia, sự thay đổi của hắn thật sự là quá lớn.

Thái tử phi bình tĩnh nói: "Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta đã đáp ứng nam nhân của ta rồi."

Dừng một chút, nàng mỉm cười nói: "Kỳ thật ta không hận ngươi như vậy, dù sao ngươi là con trai của ta, mà ta hiện giờ đã tìm được hạnh phúc của mình. Ta đang rất cao hứng, ngươi cũng nên cao hứng cho ta chứ."

Hoàng Thái tôn lẳng lặng nhìn nàng nói một tiếng: "Vô sỉ—!"

Thái tử phi nao nao, chợt nở nụ cười: "Không tồi, tốt lắm. Hôm nay ngươi mới giống con ta, đứa con của ta phải có mấy phần cốt khí như vậy chứ."

Hoàng Thái tôn chậm rãi cúi đầu, thở dài một tiếng nói: "Ta chỉ cầu được chết, hy vọng người có thể thành toàn."

Thái tử phi bỗng nhiên khép hờ mắt, trầm mặc một lúc lâu sau nói: "Tốt lắm, ngươi trở về đi. Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, không nghĩ phát tác lửa giận trên người ngươi."

Hoàng Thái Tôn bỗng nhiên nở nụ cười: "Lương tâm chợt hiện sao? Hay là người sợ? Mẫu thân đại nhân, người nói ta là một bi kịch, nhưng người không nghĩ tới sao? Nhiều năm như vậy qua đi, chẳng lẽ người không phải là một bi kịch. Người là một nữ nhân đáng thương. Người so với ta càng thêm đáng thương."

"Nói bậy, hỗn trướng!" Dung nhan xinh đẹp của Thái tử phi lập tức sa sầm.

Hoàng Thái tôn bình tĩnh nhìn mẫu thân, đùa cợt nói: "Sự đáng thương của người đã sớm biến thành sự điên cuồng cùng biến thái. Cho nên người mới cùng nam nhân phụ thân của con mình buông thả. Vậy mà cũng dám nói chuyện yêu đương ở đây."

Thái tử phi lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi muốn chọc giận ta, để ta giết ngươi, hảo hảo giải thoát ngươi phải không? Đáng tiếc ta không làm như vậy. Đúng vậy, ta có chút điên, nhưng ta không ngốc. Ngươi nói cái gì ta đều không sao cả, bởi vì hiện tại ta đã không còn giống như trước kia. Ta đang cố gắng quay về làm một nữ nhân bình thường. Ta nghĩ ta có thể làm tốt."

Nàng bỗng nhiên thở dài một hơi: "Còn nhớ rõ sao? Năm đó ta yêu thương ngươi cỡ nào, nhưng ngươi lại tự mình hủy cảm tình giữa chúng ta."

Hoàng Thái tôn yên lặng chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, một lúc lâu sau nói: "Thực xin lỗi—!"

Thái tử phi đột nhiên nở nụ cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngươi đi đi. Chỉ bằng hành động này, ngày hôm nay ta cũng không nên bắt ngươi đến để giận cá chém thớt."

Ba ngày sau, Thái tử phi cùng tới tham gia Tu chân Đại hội với Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết. Tất cả cùng khởi hành tới Vân Mộng Trạch

Nguyên bản với các môn phái tham gia tu chân đại hội thì Huyền Tâm chánh tông đã chuẩn bị phòng. Tuy nhiên Mộ Dung thế gia vẫn lựa chọn ở Phiêu Miểu cốc. Dù sao thì cùng là người một nhà, làm chuyện gì thì cũng còn có thể chiếu cố lẫn nhau một chút.

Đối với sự có mặt của Thái tử phi, Lưu Phong có chút bất ngờ. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra rất nhiệt tình.

Có được thời gian rảnh, Mộ Dung Uyển Nhi đi tới, kéo Lưu Phong qua một bên, nói: "Lão công, như thế nào mà chàng không quản Tuyết nhi đây? Người ta đã đem hết thảy hiến dâng cho chàng, nhưng chàng cả một thời gian dài cũng chẳng để ý đến nàng ta. Vài đêm, thiếp thấy nàng một thân một mình rơi lệ" Tuy rằng trước kia hai tỷ muội cũng tranh chấp nhau. Nhưng thời gian trôi qua, hận ý trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi đã phai nhạt đi rất nhiều. Hơn nữa, dù sao cũng là người một nhà, xương có gẫy nhưng gân chưa đứt. Mộ Dung Uyển Nhi thật sự không muốn thấy đường muội (em họ) mỗi ngày đều sống trong đau khổ.

Lưu Phong nghe vậy, trong lòng có chút áy náy, nói: "Uyển Nhi, cảm ơn nàng nhắc nhở ta, ta sẽ bù đắp. Đúng rồi, Điềm nhi tại sao cũng theo các nàng đến đây?"

"Ta cũng không rõ ràng, nghe mẫu thân nói, hình như là có chuyện trọng yếu gì đó?"

"Oh—!"

Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay trước tiên ta nói chính sự với Điềm nhi, nàng giúp ta an ủi Tuyết nhi. Nàng có gắng làm nàng ấy vui lên, bảo đừng giận ta nhe."

"Ân, thiếp biết. Nhưng là chàng cũng đừng quên, Tuyết nhi trong lòng thực sự yêu chàng. Là nữ nhân nên thiếp có thể cảm nhận được tâm tình của nàng." Mộ Dung Uyển Nhi dặn dò một tiếng.

"Nàng yên tâm, ta đã biết." Lưu Phong nở một nụ cười tự tin với Uyển Nhi.

Hàn huyên xong, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân đưa Mộ Dung thế gia thu xếp chỗ ở. Lưu Phong kêu Thái tử phi một mình vào nói chuyện trong phòng.

Cửa vừa đóng, Lưu Phong vội vàng hỏi: "Điềm nhi, có phải trong cung xảy ra chuyện gì? Làm sao ta không thu được tin tức gì?"

Thái tử phi khẽ nhíu mày, nói: "Có ý tứ gì, chẳng lẽ không có chính sự, người ta không thể lại đây gặp ngươi? Hừ, ngươi."

"Ta không có ý tứ này." Không đợi Thái tử phi tiếp tục nói, Lưu Phong nói tiếp: "Ta suy nghĩ, nàng là một nữ nhân hiểu chuyện. Nếu không có việc gì gấp, nàng cũng không tới tìm ta lúc này."

Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Thái tử phi nói: "Đương nhiên, nếu nàng thật sự chỉ muốn tới tìm ta thì ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc."

Nghe được Lưu Phong nói như vậy, Thái tử phi nở nụ cười, chậm rãi nói: "Kỳ thật ta cũng có chuyện mới phải tìm ngươi. Bất Tử Chiến sĩ của ta phát hiện ra một tình báo trọng đại."

"Tình báo gì trọng đại?"

"Là về Tĩnh Vương gia." Thái tử phi hơi hơi cúi đầu nói: "Á Đương trong khi giám thị vô tình phát hiện, bên trên Tĩnh Vương gia còn có một người."

Đồng tử của Lưu Phong hơi co lại, nếu hắn không lý giải sai lầm thì ý tứ trong lời của Thái tử phi ám chỉ Tĩnh vương gia là thuộc hạ của kẻ khác, có kẻ so với lão càng lợi hại hơn.

Thái tử phi chăm chú nói: "Trước mắt tuy rằng không biết đối phương là ai. Nhưng từ tình huống đó mà xem xét, thì người nọ dường như rất mạnh, bọn họ liên lạc ở một chỗ bí mật vùng ngoại ô. Nơi đó tồn tại một cỗ lực lượng phi thường cường đại, ngay cả Á Đương cũng không nhìn ra manh mối gì."

Lưu Phong cảm thấy kinh ngạc: "Loại người nào mà lại có thể chỉ huy nhân tài kiêu hùng như Tĩnh vương gia?"

Thái tử phi nói: "Ta đã phái người điều tra nhưng vẫn như trước không có tiến triển gì. Cho nên ta mới nói cùng ngươi một chút, hy vọng ngươi có thể coi trọng vấn đề này."

"Trừ bỏ chuyện này, ta còn có một việc muốn nói với ngươi về Yến vương."

Lưu Phong cắt ngay nói: "Chuyện tình bên phía Yến Vương ta đã biết. Lúc này nàng làm rất tốt, không xúc động mà gây nên hành động gì."

"Ngươi khen ngợi ta sao?" Thái tử phi nói: "Nếu không phải muốn tìm ngươi đòi công đạo, ta nghĩ ta sớm đã không thể nhẫn nổi nữa."

"Yến Vương đương nhiên là muốn thừa dịp ta không có mặt chọc giận nàng, muốn cho thế cục của đế quốc càng thêm hỗn loạn thôi. Chuyện tình như vậy ta sớm dự đoán được, cho nên ta cố ý dặn Á Đương, nhất định phải khuyên nàng bình tĩnh." Lưu Phong thản nhiên nói.

Thái tử phi nhìn Lưu Phong, trong mắt hiện lên một tia bội phục: "Trách không được, Á Đương không ngờ khuyên đi khuyên lại ta. Ta đã nghĩ rằng, hành động đó thật không hợp với tính cách của hắn."

"Ngươi nói phía trên Tĩnh vương gia là một quái vật thế nào? Ta vẫn nghĩ rằng người kiêu hùng như Tĩnh vương gia, không có khả năng năng bị người kiềm chế." Lưu Phong có chút khó hiểu.

"Có thể là lão đã bị uy hiếp?" Thái tử phi đoán

"Không có khả năng—!"

Lưu Phong phủ nhận phỏng đoán của Thái tử phi: "Loại người giống như Tĩnh vương gia, tuyệt đối sẽ không cam phận trở thành nô tài của kẻ khác. Trừ phi đối phương có thể khiến lão động tâm. Tỷ như trường sinh, lực lượng hoặc là ngôi Hoàng đế."

Thái tử phi lắp bắp kinh hãi, nói: "Phong nhi, ngươi phân tích thật có đạo lý. Đối với người như Tĩnh vương gia, cũng chỉ có trường sinh hoặc Hoàng vị là khiến lão động tâm. Nhưng, trên đời này ai lợi hại như vậy, có thể cho lão sự trường sinh cùng ngôi vị Hoàng đế?"

Lưu Phong nhìn nhìn nàng, trầm mặc một lát sau nói: "Ta nghĩ người này có thể thuần phục Tĩnh vương gia, hắn tất có chỗ hơn người."

Thái tử phi nhìn hắn lẳng lặng nói: "Ngươi cũng không phải quá mức lo lắng. Tuy rằng ngươi không thể đợi ở kinh đô, nhưng còn có ta. Ta sẽ phối hợp với Thiên Thượng Nhân Gian hảo hảo nắm trong tay thế cục của kinh đô."

Lưu Phong nghe vậy gật gật đầu, nói: "Ân, có các nàng tọa trấn kinh đô, ta đích xác có thể yên tâm rất nhiều. Sau khi trở về, nàng cùng Hương Quân, Khuynh Quốc đem việc này ra bàn bạc một chút. Huy động tinh nhuệ của Nữ Nhân Hoa, nhất định phải tìm ra người phía sau Tĩnh vương gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #18#np