Chương 901, 902: Sự tình ở Phong Thành - Cường thế xúi giục
Chương 901: Sự tình ở Phong Thành
"Ta cũng vậy—_!" Lưu Phong ôn nhu cười cười, lại lần nữa cúi xuống thân thể mềm mại của mĩ nhân. Thêm một vòng kích tình mới bắt đầu, trong phòng không ngừng vọng ra âm thanh dâm mỹ.
Làm xong hết việc chính sự lẫn chuyện riêng, hắn ôm Ân Quý Phi ngủ thẳng tới lúc chính ngọ. Lưu Phong rời giường triệu tập các quan viên chủ yếu của Phong Thành có thêm La Bá Đặc (Robert) cùng bàn bạc chính sự xem cách thức xây dựng Tây Dương học đường.
Dựa theo ý tứ của Lưu Phong, Tây Dương học đường tuyển học viên nhất định phải thông qua Nữ Nhân Hoa và Tổng đốc phủ Phong Thành liên hợp xét duyệt, để xác định họ có đủ tư cách nhập học không.
Việc thẩm tra tư cách này chính là muốn đảm bảo các học viên tuyệt đối trung thành đối với Lưu Phong, với Phong Thành để không phát sinh dị tâm. Chỉ có phù hợp với tiêu chí như trên mới có thể yên tâm cho bọn họ tiến hành nhập học.
Với điều đó, Phó Lưu Vân và Hoa Cô Tử cũng không có ý kiến khác, biểu thị tuyệt đối chấp hành.
Kế tiếp, bọn họ cùng nhau bàn bạc chi tiết tiến hành công việc. Trong lúc đó Lưu Phong có mang một ít kiến nghị của Ân Quý phi toàn bộ đều nói ra.
Cuộc họp vẫn duy trì liên tục cho đến đang lúc hoàng hôn mới phác thảo xong chi tiết tiến hành công việc.
Sau khi hội nghị giải tán Lưu Phong chỉ giữ lại La Bá Đặc, Ái Lệ Ti (Alice) cùng Ba Ba Lạp (Barbara). Có một số việc, hắn còn muốn xác định lại một chút.
"Vương gia Thân ái, lẽ nào ngài còn có gì đó không hài lòng đối với công việc của ta?" La Bá Đặc thấy Lưu Phong chỉ giữ mình ở lại, liền lo lắng cho bản thân có chỗ nào đắc tội với vị thần tài này.
"Không, không có gì—!"
Lưu Phong mỉm cười lắc đầu nói: "Công việc của ngươi ta rất thoả mãn, chẳng qua ta có một số việc muốn nói riêng với ngươi."
Lời này vừa nói ra, La Bá Đặc nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm không ít, nhìn Ái Lệ Ti và Ba Ba Lạp bên người Lưu Phong, mập mờ cười cười: "Vương gia Thân ái, nếu như ta là ngài bây giờ nên đi hưởng thụ mỹ nhân a."
"Ha ha—_!"
Lưu Phong ôm hai nữ nhân, nhìn La Bá Đặc cười cười: "Ta hiện tại chính là đang hưởng thụ. Bất quá ta là muốn cùng ngươi nói một chút chuyện về việc tiến cử nhân tài."
"La Bá Đặc, như thế nào ngươi nói đi. Ta biết đối với ngươi thì gia tộc vẫn có cảnh giác, cho nên ta rất lo lắng đối với việc đề cử nhân tài cho mình. Ta hy vọng lần sau ngươi mang theo người cùng tới Phong Thành. Đưa bọn họ tới nơi thông báo tuyển dụng nhân tài, ngươi và người trong tộc chỉ cần phụ trách dẫn tiến là được." Lưu Phong nói ra ý tứ của bản thân.
Kỳ thực cho tới nay hắn cũng đang lo lắng vấn đề này. Gia tộc Tam diệp Thảo có dã tâm và tính xâm lăng rất lớn, Lưu Phong nhất định phải nâng cao chuyện đề phòng. Nghìn vạn lần không để kỹ thuật bản thân có được bị một gia tộc Tây Dương nắm giữ. Hắn tình nguyện thu nạp những người Tây Dương có tài.
Đương nhiên. Để gia tộc bá đạo như bọn họ giới thiệu và dẫn tiến thì có vẻ khả năng thành công tựa không cao.
"Úc?"
La Bá Đặc tựa hồ có chút tức giận: "Vương gia Thân ái, ngài không thể như vậy. Ngài định hoài nghi một thân sĩ và người trong gia tộc cổ xưa được sao? Ngài làm như vậy sẽ khiến ta có cảm giác tức giận đó. Hơn nữa, gia tộc bên kia cũng sẽ rất tức giận."
"Đúng không? Ngươi rất sợ người của gia tộc ngươi tức giận sẽ khiến ngươi mất đi quyền thừa kế phải không?" Lưu Phong gian tà cười nói: "La Bá Đặc, Ngươi là người thông minh. Ngươi nên biết tính tình của ta, ta đã nói ra thì tuyệt đối sẽ không thu hồi lại. Hoặc là ngươi thu xếp theo lời ta nói, hoặc là chúng ta bỏ dở kế hoạch tiến cử nhân tài này. Hiện tại Phong Thành đang kiến tạo mậu dịch cửa biển, các quốc gia Tây Dương, Âu Châu đại lục phỏng chừng sẽ cử rất nhiều đoàn. Ta có thể có rất nhiều sự lựa chọn. Ngươi biết không?"
"Úc? Ngài không thể nói như vậy a." La Bá Đặc có phần tức giận: "Vương gia, dựa theo câu nói của đất nước ngài là qua cầu rút ván a. Ngài ngẫm lại xem, trong khoảng thời gian này, dưới sự trợ giúp của ta và gia tộc của ta, Phong Thành có biến hóa rất lớn. Ngay cả bến cảng của Phong Thành mà ngài nói cũng do gia tộc bọn ta giúp đỡ thiết kế kiến tạo. Còn có đội tàu chiến là chúng ta cũng giúp ngài liên hệ mua. Ngài thế nào lại như vậy?"
"La Bá Đặc tiên sinh thân ái, xin ngươi không nên kích động a. Ta cũng không có ý định qua cầu rút ván a, ta chỉ hy vọng ngươi có thể chú ý đến kiến nghị của ta. Phí dẫn tiến và giới thiệu ta sẽ trả nhiều bạc cho bọn ngươi." Lưu Phong nhàn nhạt nói.
La Bá Đặc hướng ánh mắt về phía Ba Ba Lạp và Ái Lệ Ti cầu cứu nói: "Úc, hai vị phu nhân, lẽ nào các nàng không thể giúp người đồng hương này sao?"
Ái Lệ Ti nhàn nhạt nói: "La Bá Đặc, rất xin lỗi, ta chỉ trung thành với nam nhân của mình."
"Ái Lệ Ti nói đúng, chúng ta chỉ trung thành với nam nhân của mình thôi." Ba Ba Lạp vừa cười vừa nói: "Chúng ta được tổ chức tình báo cho biết, người gia tộc ngươi đã cài một số gián điệp bên trong"
"Hừ—!"
Lưu Phong hầm hừ nói: "La Bá Đặc tiên sinh thân ái, ngươi bây giờ còn có thể nói điều gì?"
La Bá Đặc lắc đầu nói: "Vương gia, ngài hãy nghe ta nói, chuyện này ta cũng không biết. Nếu như thực sự có gián điệp, ta sẽ thu hồi lời nói trước đây. Ngài nói đúng. Thế nhưng ta hy vọng ngài hãy tin tưởng ta, ta La Bá Đặc là người trung thực trong việc làm ăn. Chuyện nội gián không phải do ta an bài, nếu có như lời ngài nói thì có lẽ ta nhất thời bị người khác lừa gạt < mông tại cổ lí >. '
"La Bá Đặc, ngươi không cần lo lắng, ta tin tưởng lời ngươi vừa nói. ' Lưu Phong cười nhạt nói.
La Bá Đặc mỉm cười, trong lòng nhất thời như trút được gánh nặng, hắn vừa cười vừa nói: "Vương gia Thân ái, nghe được ngài nói như vậy, ta an tâm. Về chuyện gài gián điệp, ta sẽ mau chóng cùng gia tộc bên kia liên hệ. Đồng thời, sẽ dựa theo ý tứ của ngài cùng gia tộc hiệp thương, để cho bọn họ mau chóng an bài."
Ngừng một chút, La Bá Đặc lại áy náy nói: "Vương gia Thân ái, Hội đồng điều hành của gia tộc cũng không biết thực lực chân chính của ngài, cho nên mới sinh ra ý nghĩ ngu xuẩn đó. Ta hy vọng ngài không cần chú ý tới bọn vô tri đó. Ta nghĩ ta sẽ đem thế lực thực sự của ngài nói cho bọn họ biết. Để cho bọn họ hiểu được đối với ngài giở trò thì đó là chuyện không có khả năng."
"Ha ha—!"
Lưu Phong cười lớn vài tiếng, nói: "Tốt, La Bá Đặc, ngươi là một người thông minh. Ta nghĩ, nếu như có cơ hội ta nên đi thăm Tổng bộ Gia tộc các ngươi, ta sẽ nói tốt cho ngươi vài lời với bọn họ. Bởi vì ta thấy phẩm chất của ngươi rất tốt thích hợp cho vị trí người thừa kế."
"Úc? Vương gia Thân ái, ngài biết không? Ta đây hôm nay mới được nghe một lời nói êm tai từ ngài. Nếu như ngài thực sự hạ cố tới Tam Diệp Thảo gia tộc, ta nghĩ ta sẽ trở thành một người thích hợp cho chức vị kế thừa gia tộc." Đối với thực lực cá nhân và thế lực của Lưu Phong, La Bá Đặc không có bất kì hoài nghi gì. Hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, coi như là tất cả tinh anh trong gia tộc tập hợp lại cũng không phải là đối thủ của Lưu Phong. Lần trước trở lại, hắn đã từng ra sức bẩm báo thế lực của Lưu Phong cho gia tộc. Hy vọng gia tộc có thể coi trọng hắn. Lúc đó gia tộc cũng đã đồng ý, hi vọng Hội đồng điều hành của gia tộc không coi lời của hắn như chuyện của trẻ con. Thế nhưng La Bá Đặc ngàn vạn lần không ngờ chính là, gia tộc dám sắp xếp gián điệp bên trong. Hơn nữa, còn bị tổ chức tình báo của người ta phát hiện. Thiếu chút nữa để hắn mất đi sự tín nhiệm của Lưu Phong.
"Thật là đáng chết. Lần này trở lại, ta nhất định phải hảo hảo cảnh cáo bọn họ, không được tái phạm nữa."La Bá Đặc trong lòng thầm nghĩ.
"La Bá Đặc nếu ngươi thực sự có thể thuyết phục người gia tộc ngươi làm theo ý của ta. Ta nghĩ chỉ cần tại Phong Thành sản xuất thành công đạn dược của súng liên thanh, ta nhất định ưu tiên cho Tam Diệp Thảo gia tộc bán ra" Vừa uy hiếp, Lưu Phong lại cấp cho La Bá Đặc một chiếc bánh ngọt.
La Bá Đặc nghe vậy, hưng phấn thiếu chút nữa đứng bật dậy, hắn vội vàng nói: "Vương gia, lời của ngài ta đều nhớ kĩ. Hy vọng ngài hết lòng tuân thủ lời hứa." La Bá Đặc rất rõ giá trị của súng liên thanh. Hắn đã chứng kiến uy lực của nó. Nguyên là Lưu Phong gần như giao kĩ thuật sản xuất cho hắn, không dè nửa chừng lại thu hồi. Giá trị của súng liên thanh hắn là người rõ ràng nhất. Hắn hiểu nếu như có một lực lượng quân đội được trang bị súng liên thanh thì sức chiến đấu tuyệt đối sẽ nâng cao rất nhiều.
La Bá Đặc phát thệ, tương lai nhất định phải xây dựng cho mình một đội quân bảo vệ sử dụng súng liên thanh.
"La Bá Đặc tiên sinh, bản vương nói tự nhiên là chắc chắn, bất quá tương lai cho các ngươi được bao nhiêu, còn phải xem biểu hiện ngươi và người gia tộc ngươi như thế nào. Nhân tài, ta cần rất nhiều nhân tài. Nhà hóa học, vật lý học gia, kĩ sư, công nhân kỹ thuật. Ta cần nhiều người tài." Lưu Phong nhấn mạnh một lần nữa.
La Bá Đặc vội vàng nói: "Vương gia, ngài cứ yên tâm đi, các đại học viện của Âu Châu đại lục sở hữu rất nhiều nhân tài. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại ta phải đi làm ngay."
"Chờ một chút—_!"
La Bá Đặc đang hưng phấn chuẩn bị rời đi thì bị Lưu Phong gọi lại căn dặn thêm: "Ngoại trừ các loại nhân tài trên, ta còn hy vọng có khả năng chiêu mộ một ít học giả có tư chất cao từ các học viện quân sự chính quy. Lương bổng không là vấn đề, then chốt chính là tinh anh. Ngươi hiểu chưa?"
La Bá Đặc do dự một chút rồi nói: "Vương gia, sĩ quan chỉ huy của học viện quân sự e là rất khó chiêu mộ. Ngài nên biết, học viện quân sự đều nằm dưới sự khống chế trực tiếp của các quốc gia."
"Ta mặc kệ việc này. "Lưu Phong bá đạo nói:" Ta chỉ quan tâm tới kết quả"
Ái Lệ Ti đột nhiên cười nói: "La Bá Đặc, ngươi tưởng có thể lừa dối được Vương gia sao? Theo ta được biết gia tộc Tam DiệpThảo có ảnh hưởng rất lớn, việc tuyển dụng trong học viện quân sự tựa hồ cũng không phải cái việc gì quá khó."
"Đúng vậy, Ái Lệ Ti nói rất đúng. "Ba Ba Lạp ở một bên nói:" La Bá Đặc, ngươi rất không thành thực, Tam Diệp Thảo gia tộc thậm chí có thể khống chế một ít chính phủ của các tiểu quốc. Các ngươi đã có vốn liếng sẵn rồi"
Lời này vừa nói ra, La Bá Đặc khóc cười không xong, cắn răng nói: "Vương gia Thân ái, ta nghĩ ta sẽ có biện pháp. Tận lực hoàn thành lời của ngài căn dặn"
Lưu Phong nhàn nhạt cười cười: "Ái Lệ Ti và Ba Ba Lạp nói ngươi cũng nghe rõ. La Bá Đặc tiên sinh, ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, nhân tài của học viện quân sự rất rất trọng yếu. Hơn nữa phải là những người ưu tú nhất."
La Bá Đặc thở dài nói: "Quên đi, tất cả đều theo ý ngài a. Ai bảo ngài có hai hảo phu nhân a."
.
Hai ngày sau tổng cộng có hơn ba mươi người Tây Dương tới vùng Phong Thành thì học đường chính thức khai giảng. Trong khi đó cũng đã sớm xác định học viên trong nước rồi. Liễu Thanh Nghi và Ân Tố Tố làm phụ trách bộ giáo dục của Phong Thành rất bận rộn, liên tục bôn ba qua lại thị sát mỗi tình huống phát sinh của học đường. Cũng may các nàng hiện tại đều là người tu chân. Nếu như là trước đây, sợ là các nàng đã sớm mệt chết.
Theo như tình huống hiện tại, Tây Dương học đường theo kế hoạch từng bước lên chính quy, giáo sư và học sinh đều phải trải qua sự thẩm tra lòng trung thành nghiêm ngặt.
Căn cứ theo kế hoạch dạy học, trong vòng nửa năm tới sẽ có một nhóm học viên tốt nghiệp chia về các cương vị công tác.
Có người cho rằng thời gian như vậy dường như hơi ngắn. Thế nhưng đối với học viên của Tây Dương học đường mà nói, nửa năm thời gian tịnh không quá ngắn. Bởi vì bọn họ được học chương trình rất chuyên nghiệp, hơn nữa giờ dạy học mỗi ngày đều hơn bảy canh giờ. Trong tình huống như vậy, hơn nửa năm thời gian để nắm giữ nhập môn kỹ thuật vậy là đủ rồi. Sau khi lên cương vị công tác, bọn họ vừa làm vừa tìm hiểu sâu thêm về khoa học kỹ thuật.
Tương lai không xa nhóm học viên đầu tiên sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của Phong Thành.
Kế hoạch của Lưu Phong là, tranh thủ hai đến ba năm này sẽ kéo các giáo sư người Tây Dương về phía mình. Đối với người nước ngoài Lưu Phong cũng là cực kỳ hoan nghênh. Đương nhiên, tiền đề phải là bọn họ tuyệt đối trung thành.
.
Mắt thấy Tây Dương học đường đã đi vào chính quy, trong lòng Lưu Phong coi như đã trút được một tảng đá nặng. Hắn quyết định trước khi rời Phong Thành, sẽ đến Hữu Long Vệ quân giục tiền nợ. Thuận tiện cấp cho Tư Mã Hạo Kiệt thêm chút phiền toái. Nếu như có thể thì hắn sẽ kích động Hữu Long Vệ quân mưu phản. Lão Hòang đế ở xa, đến khi lão biết, trời biết thì cũng đã muộn rồi.
Từ lần bị Lưu Phong bắt chẹt tiền, Hữu Long Vệ quân mắc nợ nên lúc nào cũng rầu rĩ. Đừng nói là một trăm vạn lượng bạc, chỉ cần mấy vạn lạng lợi tức hàng tháng thì Tư Mã Hạo Kiệt cũng không cách nào xoay sở.
Chương 902: Cường thế xúi giục
Lưu Phong dường như có ý hãm bọn họ vào cửa tử. Từ sau sự tình lần trước thì Hữu Long vệ không hề xuất binh tiễu phỉ nữa. Sau thời gian dài như vậy, ngoại trừ quân lương ít ỏi thì không còn có khoản thu nào khác.
Mắt thấy lòng quân mỗi ngày càng giảm sút, Tư Mã Hạo Kiệt lòng nóng như lửa đốt. Viết thư cầu cứu bệ hạ nhưng căn bản không đưa được ra ngoài. Thám báo vừa mới ra khỏi quân doanh đã bị người của Thần Thánh Quân Đoàn chặn giữ lại.
"Nguyên soái, Trịnh vương điện hạ tới—!" Ngay khi Tư Mã Hạo Kiệt đang đầy vẻ âu lo thì Lưu Phong lại đến.
"Con quỷ hút máu này còn muốn gì nữa đây?" Tư Mã Hạo Kiệt căm hận mắng một câu rồi vội vàng nói: "Dẫn hắn đi tới phòng khách trước, ta lập tức tới liền"
Thiên tướng đi rồi, Tư Mã Hạo Kiệt khẽ cau mày. Hắn nghĩ Lưu Phong đến sẽ gây nên chuyện gì? Hiện giờ thân phận hắn đã khác, trước kia là Hầu gia, hiện tại là Vương gia. Hơn nữa từ miệng quan chức Bộ Binh ở đây cho biết thì dường như quan hệ của Phó soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân cùng vị Vương gia này cũng không bình thường. Hiện tại không liên lạc được với bệ hạ, người ta lại thế mạnh như vậy nên Tư Mã Hạo Kiệt cảm thấy được Hữu Long Vệ quân lành ít dữ nhiều a.
"Ha ha—!"
Sau khi Tư Mã Hạo Kiệt đi vào phòng khách thì vội vàng cung kính nói: "Vương gia đại giá quang lâm, mạt tướng không tiếp đón từ xa, thỉnh Vương gia thứ tội."
Lưu Phong thản nhiên cười nói: "Nguyên soái, nhiều ngày không gặp khí sắc của ngươi dường như không tốt bằng trước kia. Đừng khách khí a, đến đây, lại đây ngồi xuống chúng ta nói chuyện."
Tư Mã Hạo Kiệt thực phiền lòng, giống như chính ngươi mới là chủ nhà ah?
Tình thế quá bức bách nên hắn cũng không dám có một tẹo bất kính nào, vội vàng ngồi xuống theo ý Lưu Phong rồi hắn mau miệng hỏi: "Vương gia. Lần này Ngài đến là vì truy thu tiền nợ. Vương gia, không nói gạt người, ta đang vì việc này mà phát sầu đây? Hiện giờ ngay cả tiền lãi của ngài thì Hữu Long Vệ quân cũng không có."
Lưu Phong nhẹ giọng cười nói: "Ha hả, Nguyên soái sao nhạy cảm như vậy? Kỳ thật a, lần này ta đến chủ yếu là đến thăm lão bằng hữu ngươi. Dù sao ngươi đại biểu cho thiên tử, là bệ hạ, là thần hộ mệnh của Phong Thành chúng ta. Ta làm sao không để ý cho được. Hơn nữa thức ăn các huynh đệ cũng càng ngày càng kém, thế này là không thể được a. Mang binh đánh giặc, nhất định phải hiểu được lòng dạ bộ hạ."
Tư Mã Hạo Kiệt nghe vậy thì tức muốn hộc máu. Chính mình làm sao không biết bụng dạ bộ hạ, nhưng toàn bộ Hữu Long Vệ quân hiện giờ đều bị vây khốn. Hơn nữa phía Bộ Binh chi cho cũng càng ngày càng ít. Có một chút tiền bạc thì hàng tháng phải trả lãi, Tư Mã Hạo Kiệt hắn dễ dàng được sao? Chưa đến mức gặm trấu với rau đã là may mắn lắm rồi.
Tuy nhiên nỗi oán giận này Tư Mã Hạo Kiệt cũng không dám nói cùng Lưu Phong, hắn vội vàng gật đầu: "Vương gia giáo huấn chí phải, chí phải. Có điều trước mắt Hữu Long Vệ quân thật sự là không thể duy trì được quân lương theo tiêu chuẩn trước kia"
"Ân. Ta đã được nghe nói."
Lưu Phong cười nói: "Ta hôm nay đến, kỳ thật chính là vì giải quyết chuyện này. Không nói gạt ngươi. Ta nha, hôm nay đến, kỳ thật mang theo rượu thịt, lương thảo cùng tiền quân lương đến an ủi Hữu Long Vệ quân."
"An ủi?" Tư Mã hạo kiệt sửng sốt một chút, dường như không rõ trong hồ lô của Lưu Phong đến tột cùng là loại thuốc gì. < thuốc bả chuột: D)
Ngay lúc đó trong quân doanh bên ngoài phòng khách nổi lên một trận âm thanh ủng hộ náo động. Tư Mã Hạo Kiệt khẽ nhíu mày đang muốn triệu quân sĩ đến hỏi thì cũng không nghĩ Thiên tướng lúc nãy đã đi vào: "Vương gia, Nguyên soái. Quân lương cùng lương thảo, rượu thịt đã phân phát xuống từng người."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tư Mã Hạo Kiệt đột nhiên khó hiểu.
Lưu Phong xua tay ý bảo tên kia Thiên tướng có thể lui ra rồi nói với Tư Mã Hạo Kiệt: "Nguyên soái, không phải ta đã nói qua sao? Hôm nay ta tới khao Hữu Long Vệ quân. Mỗi ngày ta phát mười lạng bạc quân lương, hơn nữa lại có thêm lương thảo rượu thịt vô số."
Tư Mã Hạo Kiệt nghe vậy, lập tức liền có chút không hài lòng. Lưu Phong làm vậy rõ ràng là nhân cơ hội mua chuộc lòng người.
"Trịnh vương vạn tuế—!"
Đột nhiên, ngoài doanh trướng vọng đến một hồi hoan hô vang trời.
Lĩnh được quân lương và có rượu thịt ăn nên quân sĩ dường như rất hưng phấn. Cũng không biết ai hô trước một tiếng, lập tức toàn bộ quân doanh đều vang lên âm thanh tung hô Trịnh vương vạn tuế.
Tư Mã Hạo Kiệt lập tức sắc mặt đại biến, trong lòng tức giận bốc đến trời xanh. Dường như lão kiềm chế không nổi nện tay xuống bàn, cả giận nói: "Vương gia, ngài có ý tứ gì đây? Ngài định xúi giục Hữu Long Vệ quân của ta?"
Lưu Phong thản nhiên cười bình tĩnh nói với Tư Mã Hạo Kiệt: "Nguyên soái không nên kích động, ta chỉ là muốn cho các huynh đệ ăn no bụng mà thôi. Ta không có ý tứ gì khác. Ngươi cứ tin tưởng ở ta, ta cũng trung thành với bệ hạ không ai có thể sánh bằng."
"Hừ—!"
Tư Mã Hạo Kiệt lạnh giọng hỏi: "Ngài chẳng lẽ không nghe thấy bọn họ hô Trịnh vương vạn tuế a? Chỉ bằng vào những lời này là ta có thể tố cáo ngài mưu phản, đến lúc đó ngài chết chắc rồi."
< ui ui @@ e sợ quá >
"Ha hả—!" Lưu Phong khinh thường cười cười: "Đó là binh lính của ngươi hô, có quan hệ gì tới ta? Cho dù bệ hạ giáng tội, cũng chỉ tìm đến ngươi là chỉ huy quân sự mới đúng. Không phải là ta."
"Nói bậy—!"
Tư Mã Hạo Kiệt căm tức nhìn Lưu Phong nói: "Trịnh vương, cái này rõ ràng là do bàn tay ngài bày ra rồi lại còn muốn ngậm máu phun người. Ta sẽ hướng bệ hạ giải thích rõ ràng. Ta muốn cho bệ hạ biết lòng dạ lang sói của ngươi."
"Ngươi còn biết cái gì?" Lưu Phong cười hỏi.
Tư Mã Hạo Kiệt cười khẩy mà nói: "Ta biết rất nhiều. Tỷ như nói ngươi cùng phó soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân cấu kết cắt xén quân lương, lương thảo cùng tiếp tế tiếp viện của Hữu Long Vệ quân. Sự tình hôm nay là do ngươi đã sớm sắp đặt rồi. Đầu tiên là ngươi ép Hữu Long Vệ quân của ta đến chỗ sơn cùng thủy tận < k còn chỗ để đi ~ đường cùng>, khiến các quân sĩ sinh ra oán hận. Sau đó lại đến giả làm người tốt để thu phục nhân tâm. Ngươi đã có dự mưu, ngươi định xúi giục Hữu Long Vệ quân của ta."
"Ha hả—!"
Lưu Phong khinh miệt nhìn Tư Mã Hạo Kiệt rồi nói: "Tốt lắm, khả năng suy diễn của ngươi đích thực phong phú. Nhưng mà việc này ta không thừa nhận, hơn nữa ngươi cũng không có chứng cớ. Hiện tại vấn đề là, binh lính của ngươi ở trong này hô lớn Trịnh vương vạn tuế."
"Đê tiện. Bệ hạ sẽ làm chủ cho ta" Tư Mã Hạo Kiệt nghiến răng nói: "Ta từng đi theo bệ hạ Nam chinh bắc chiến, lập được vô số chiến công, là võ tướng được bệ hạ nể trọng nhất. Chỉ cần một ngày kia khi ta hồi triều, chắc chắn trước mặt ngài ta sẽ đem tất cả chuyện tình đều nói rõ ràng. Đến lúc đó để người phân xử."
"Tốt lắm. Ngươi cho ta nghe được chuyện cười hay lắm." Lưu Phong thản nhiên nói: "Tư Mã Hạo Kiệt. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội như vậy sao?"
"Ngươi. Ngươi muốn thế nào? Ta là mệnh quan triều đình, lại là chủ soái đứng đầu, ngươi định đối phó ta thế nào?" Tư Mã Hạo Kiệt thấy trong mắt Lưu Phong hiện lên một đạo sát ý, trong lòng lập tức liền có chút sợ hãi.
Lưu Phong khinh thường hừ một tiếng mới trả lời: "Giết chết ngươi đâu khác gì giẫm chết một con kiến. Tư Mã Hạo Kiệt, vốn ta cũng không tinh toán như vậy đối với ngươi. Chính là lòng tham của ngươi. Ở địa bàn của ta, ngươi không ngờ còn muốn tác uy tác quái, thật sự là ngu xuẩn. Nói cho ngươi biết, sự tồn tại của ngươi là trở ngại lớn cho sự phát triển của Phong Thành. Cho nên, chi bằng ta thanh trừng ngươi"
"Vỉ ham muốn mà gây tội, họa này không biện minh được—!" Tư Mã Hạo Kiệt căm tức nhìn Lưu Phong mà oán hận: "Ta là chủ soái toàn quân. Nếu ta chết ở trong này để xem ngươi ăn nói thế nào với bệ hạ"
"Việc này không cần ngươi quan tâm." Lưu Phong thản nhiên nói.
"Chủ công, hết thảy đều dựa theo phân phó của ngài chuẩn bị xong rồi." Đúng lúc này, Hắc Vân đi đến báo.
"Ân, tốt lắm. Ngươi trước tiên đi ra ngoài." Lưu Phong thản nhiên dặn dò.
Nhìn Hắc Vân rời đi, Tư Mã Hạo Kiệt trong lòng càng sợ hãi. Xem ra Lưu Phong đã bày đặt âm mưu quỷ kế.
"Lưu Phong, ngươi thật sự dám?" Tư Mã Hạo Kiệt giận dữ hét: "Đừng quên, nơi này là địa bàn của ta, ngươi dám động thủ với ta, một vạn thân binh của ta có thể cho ngươi rời đi sao?"
"Bớt nói vớ vẩn đi, theo ta đi ra ngoài một chút. Thuận tiện nói cho ngươi một câu, một vạn vệ binh của ngươi sợ là có muốn cũng không thể chiếu cố cho ngươi." Nói xong Lưu Phong liền dẫn đầu đi ra ngoài. Bốn phía các tướng sĩ Long Vệ quân ngoại trừ một nhóm lớn ăn thịt, đám khác uống rượu thì còn có rất nhiều tướng sĩ Thần Thánh Quân Đoàn.
Trên danh nghĩa bọn họ là tới đưa rượu thịt. Trên thực tế chính là Lưu Phong sắp xếp, đợi lát nữa sẽ có tác dụng lớn.
"Mọi người yên lặng một chút, Vương gia đến thăm mọi người—!" Nhìn thấy Lưu Phong đã đến, vài tên tướng sĩ Long Vệ quân vội vàng lớn tiếng kêu gọi ý bảo mọi người im lặng.
"Ha hả, các huynh đệ, mấy ngày nay khổ cho các ngươi, mọi người không cần để ý tới ta, cứ ăn đi." Lúc Lưu Phong nói chuyện thì vận dụng nguyên anh lực nên cả quân doanh lớn như vậy vẫn nghe được rành mạch.
Mọi người thấy Trịnh vương quan tâm đến mình như thế, lập tức nhất loạt cất tiếng tán dương Vương gia nhân đức. Thậm chí được ít người dẫn dắt nên tất cả lại một lần nữa tung hô Trịnh vương vạn tuế.
Quân lương thiếu thốn thời gian dài, cùng lương thảo và quân nhu ít ỏi, đã khiến các tướng sĩ Hữu Long Vệ quân đối với triều đình, đối với Hoàng đế sinh ra một ít ta thán. Mà đúng lúc này Trịnh vương vì bọn họ mang đến quân lương và mọi thứ. Trong lòng bọn họ gần như không chút do dự chuyển hướng về phía Trịnh vương.
Trên thực tế, dân chúng cùng quân đội có đôi khi tâm lý giống nhau. Nhiều lúc kì thật bọn họ cũng không cần xem ai làm Hoàng đế, ai trị vì. Mấu chốt chính là, ai có thể làm cho bọn họ ăn no mặc ấm.
Mà Lưu Phong đúng lúc này sắm vai một người cho bọn họ được ăn được mặc.
"Lũ khốn này, im miệng, câm miệng hết cho ta, các ngươi muốn tạo phản sao?"
Tư Mã Hạo Kiệt sắc mặt tái xanh nhìn bộ hạ của mình tức giận quát mắng.
Tuy nhiên âm thanh của một mình hắn ở trong quân doanh thật sự là bé nhỏ không đáng kể. Các tướng sĩ đều đang hưng phấn, tựa như thấy mỹ nhân mà quên đi mệnh lệnh của hắn.
Hơn nữa, hắn phát hiện một vấn đề quan trọng.
Trong đám người này, hắn dường như không nhìn thấy đến một tên thân tín của mình.
Lưu Phong dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, thản nhiên cười nói: "Nguyên soái, ngươi đang tìm bộ hạ thân tín của ngươi phải không? Đừng mất công, ta đã mời bọn họ đi một chỗ. Phỏng chừng giờ này, bọn họ cũng đều đang hưởng thụ rồi."
"Lưu Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tư Mã Hạo Kiệt nhận ra vấn đề, dường như cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Nguyên soái, ta cũng sẽ không giết ngươi đâu. Ta mời ngươi ra đây kỳ thật là muốn ngươi giúp ta một chuyện." Lưu Phong cười nói: "Đương nhiên, ta biết ngươi nhất định không muốn. Tuy nhiên chuyện nàykhông phải do ngươi quyết. Các tướng sĩ Hữu Long Vệ quân đã bị thiếu mấy tháng quân lương, hơn nữa lương thảo cùng đồ quân nhu cũng là càng ngày càng thiếu thốn. Biết nguyên nhân ở đâu không?"
"Hừ—!"
Tư Mã Hạo Kiệt cả giận nói: "Trong lòng ngươi là rõ ràng nhất, việc này đều là do bàn tay ngươi bày ra. Ngươi đã cấu kết Bộ Binh cố ý cắt xén quân lương của chúng ta"
"Có lẽ vậy." Lưu Phong khinh thường nói: "Nhưng các tướng sĩ không biết, hơn nữa bọn họ vị tất cũng sẽ tin tưởng."
Tư Mã Hạo Kiệt dường như nhìn ra ý sự khác thường trong lời Lưu Phong, vội vàng hỏi: "Ngươi nghĩ muốn vu cáo hãm hại ta?"
"Đừng nói khó nghe như vậy." Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Ta chỉ muốn nói cho các tướng sĩ, tiền quân lương của bọn họ cùng lương thảo cấp cho kỳ thật là bị ngươi cùng một vạn thân tín nuốt rồi"
"Nói bậy, rõ ràng là ngươi cấu kết Bộ Binh." Tư Mã Hạo Kiệt phẫn nộ quát: "Các tướng sĩ của ta sẽ không tin lời bịa đặt của ngươi."
"Ngươi sai rồi, ta không bịa đặt, ta chỉ là muốn làm sáng tỏ một chuyện thật" Lưu Phong còn nghiêm túc nói: "Nói thật với ngươi, ta có chứng cớ. Ta có thể chứng minh quân lương của bọn họ là bị các ngươi ăn chặn. Đợi lát nữa các tướng sĩ bị kích động nhất định sẽ tìm ngươi lấy lại công bình. Nói như vậy, ta nghĩ cái chết của ngươi là câu giải thích tốt nhất. Bệ hạ sẽ không trách tội ta."
"Ngươi thực nham hiểm, ta chết không hết tội." Tư Mã Hạo Kiệt mặt xám như tro tàn, trong lòng tuy rằng tức giận không chịu nổi, nhưng mà cũng không thể làm gì được. Hắn biết rõ những lời Lưu Phong nói. Hiện giờ thân tín hắn đã bị khống chế nên chờ đợi hắn chỉ có thể là cái chết.
"Không phải là lỗi của ta. Ta nói rồi, sự tồn tại của ngươi là trở ngại nghiêm trọng cho sự phát triển của Phong Thành. Cái sai là ở ngươi, nếu không phải ngươi lòng tham không đáy gây chuyện ở địa bàn của ta thì ta cũng sẽ không xuống tay đối với ngươi. Sự tình lần trước, trong lòng ngươi so với người khác là rõ nhất. Rõ ràng là ngươi hạ lệnh Hữu Long Vệ quân cướp bóc, các ngươi so với cường đạo còn tàn nhẫn hơn".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro