Chương 895, 896: Bế quan tu luyện - Thất Anh đại thành
Chương 895: Bế quan tu luyện
"Ha ha—!"
Lưu Phong mỉm cười: "Hiếm thấy nha, Yến Vương gia không ngờ cũng có chuyện cầu ta a. Chỉ bằng vào việc ngài tự mình mở miệng, bất kể là chuyện gì, ta đều đáp ứng ngài".
Yến vương sửng sốt, không giải thích được bèn hỏi: "Lẽ nào ngài không sợ ta sẽ làm khó ngài sao?"
"Ta tin tưởng ngài—!" Lưu Phong nhẹ nhàng nói.
Yến vương thoáng trầm ngâm, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cười nói: "Trịnh vương, không thể không nói, trước đây ta đã xem thường ngươi. Bất quá bây giờ thì khác. Đừng xem ngươi tuổi còn trẻ, thế nhưng một thân anh hùng khí khái."
"Ngươi đã đáp ứng thì ta cũng không khách khí nữa." Yến vương trầm giọng nói: "Ta hy vọng ngươi có thể cho Triệt nhi một con đường sống. Tuy rằng hắn đã chiếm tất cả những thứ đáng lí là của ngươi, thế nhưng hắn không có sai. Tất cả mọi chuyện đều là ta làm, ngươi cứ đổ hết lên đầu ta là được. Triệt nhi vô tội."
Thấy Lưu Phong không nói lời nào, Yến vương tiếp tục nói: "Ta đã mất đi một nhi tử, ta không muốn bi kịch của Cao Phi lại tái diễn trêи người Triệt nhi."
"Vương gia, trước đây ta cũng xem thường ngài, không nghĩ tới ngài lại là người coi trọng thân tình a?" Lưu Phong trào phúng nói.
Yến vương há có thể không nghe ra ngụ ý trong lời nói của Lưu Phong, nhàn nhạt cười nói: "Có lẽ cái chết của Cao Phi đã làm ta thay đổi cách nghĩ. Cho nên, ta không hy vọng Triệt nhi chịu bất trắc gì. Trịnh vương, ta cầu ngươi một lần, hãy để cho con ta một con đường sống có được không?"
"Ngài nên đi xin Điềm nhi? Hơn nữa, dù sao hắn cũng là nhi tử của các người." Lưu Phong nhẹ nhàng nói.
Yến vương cau mày gầm gừ: "Trịnh vương. Vì sao ta lại không đi cầu Thái tử phi thì trong lòng ngươi biết rõ hơn ai hết. Ngày nay nàng hận ta như vậy nên chẳng hề nghe ta. Nếu như ta đi cầu xin nàng thì chỉ có thể mang đến bất lợi lớn hơn cho Triệt nhi."
"Cho dù nói như thế nào thì hắn cũng là nhi tử của nàng, ngài không cần phải lo lắng như thế." Lưu Phong nói lãnh đạm: "Kì thật theo ta nghĩ thì không cần thiết phải giết người. Ta đã nói rồi, ta đã mất đi tất cả thì sẽ dùng thực lực của chính mình đoạt lại. Ta đã nói với hắn, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương. Nếu như hắn không quá tham vọng như vậy thì bây giờ không phải chịu khổ rồi"
Yến vương thở dài mà nói: "Trịnh vương, ngươi và Thái tử phi cùng phe lâu như vậy, chẳng lẽ còn không rõ ràng lắm sao? Nàng đích thị là một nữ nhân điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm được. Ta biết, mấy năm nay nàng không hề tin tưởng vào nam nhân, không hề tin tưởng thân tình. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng lời thỉnh cầu này."
Lưu Phong gật đầu rồi nói: "Vương gia. Ta đáp ứng với ngài sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn. Bất quá về phần lúc nào hắn trở lại cạnh ngài thì chuyện này do Điềm nhi quyết định, ta không can thiệp vào. Còn nữa, ta cảm thấy nhận thức của ngài đối với Điềm nhi có chút cực đoan. Kỳ thực nàng vị tất giống như người mà ngài nghĩ. Ta tin tưởng một ngày nào đó sẽ biến nàng trở lại là một nữ nhân bình thường."
"Đa tạ—!" Yến vương vui mừng cười cười: "Chỉ cần ngươi bảo chứng cho hắn một con đường sống, vậy là đủ rồi. Trịnh vương, ân tình này của ngươi ta sẽ nhớ kĩ, sớm muộn có một ngày ta sẽ báo đáp ngài. Nhưng mà chuyện tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế thì ta tuyệt đối sẽ không nhường ngươi. Ngươi cũng biết, ta khổ tâm bày mưu tính kế bao năm như vậy, há có thể buông xuôi."
"Đương nhiên, ta cũng hy vọng ngài toàn lực ứng phó, có như vậy mới sảng kɧօáϊ." Lưu Phong cười nói tiếp: "Ta thích đối đầu với một cường giả. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta nghĩ ta cũng nên trở về. Từ hôm nay trở đi thì những tin tức tình báo liên quan đến Tĩnh Vương, chúng ta cùng nhau chia xẻ. Nhớ kĩ cần phải nhẫn nại"
"Trịnh vương, việc cấp bách là chúng ta nhất định phải mau chóng điều tra rõ thế lực ẩn dấu của Tĩnh Vương gia cường đại đến mức nào. Về điểm này thì ngươi có ưu thế hơn ta. Ta hy vọng ngươi tiết lộ cho ta, không nên giấu diếm." Yến vương căn dặn một tiếng.
Lưu Phong đã đi được vài bước, liền quay đầu lại, nhàn nhạt cười nói: "Yên tâm đi."
"Ngươi nên hảo hảo đối tốt với Điềm nhi, kỳ thực nàng cũng rất đáng thương a." Khi Lưu Phong bước nhanh ra khỏi cửa, Yến Vương vẫn còn nói với thêm một câu.
Lưu Phong quay đầu mỉm cười với Yến vương, nhưng cũng không nói thêm lời nào.
.
.
"Điện hạ, điện hạ, là ta." Đi ra khỏi phủ Yến vương chưa xa thì Lưu Phong dường như nghe được tiếng gọi của Trần Hoàng hậu. Hắn quay đầu lại liền thấy Trần Hoàng hậu đang đi tới ra sức vẫy tay.
Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi đứng lại hỏi: "Hoàng hậu tìm ta có việc gì a?"
Trần Hoàng hậu lẳng lơ uốn éo lưng thon đi tới, chỉ thiếu chút là nhào vào lòng Lưu Phong mà nói đầy phong tình vạn chủng: "Điện hạ, thực sự là xảo hợp a."
Mịa nó, tám phần là cố tình đợi mình ở đây, cái gì mà xảo hợp.
Lưu Phong lạnh lùng nói: "Hoàng hậu, ta còn rất nhiều việc. Nếu như không có việc gì nói, ta xin đi trước."
Trần Hoàng hậu lặng lẽ kéo tay Lưu Phong tươi cười nói: "Điện hạ, hà tất phải khẩn trương như vậy? Đến tẩm cung ta có chuyện muốn nói với ngài"
Lưu Phong né tránh khỏi tay của Trần Hòang hậu, khinh thường nói: "Ta và nàng còn có chuyện gì để nói. Ta thực sự còn rất nhiều việc phải làm, thứ không thể phụng bồi."
"Lưu Phong, ngươi đừng quá đáng." Trần Hoàng hậu thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng nói tiếp: "Ta có hảo ý nhưng ngươi hết lần này đến lần khác cự tuyệt. Ngươi cũng biết, có bao người muốn được ta ưu ái. Chỉ cần ngài nói một câu bản cung liền có thể để ngài ngồi lên ngôi vị Hoàng đế."
Nói đến đây, trêи mặt Trần Hoàng hậu lần thứ hai xuất hiện bộ dáng tươi cười, lặng lẽ dựa trêи người Lưu Phong, quyến rũ thỏ thẻ: "Lưu Phong, chỉ cần bản cung muốn thì ngài muốn quyền thế có quyền thế. Vì sao ngài còn định cự tuyệt ta. Chỉ cần ngài đáp ứng ta, ngài sẽ làm Hoàng đế, ta làm Hoàng hậu, chúng ta cả ngày uyên ương hí thủy chẳng phải kɧօáϊ hoạt lắm ru."
"Hừ!"
Lưu Phong lùi cách Trần Hoàng hậu vài bước khinh miệt cười nói: "Nàng cho là làm Hoàng đế dễ dàng như vậy sao. Hoàng hậu, nàng quá ngây thơ rồi. Còn nữa, ta sớm nói cho nàng hay, Sinh Tử kết vị tất không có người giải. Nếu như nàng là người thông minh thì tốt hơn hết là nên rút lui. Bằng không, bệ hạ sẽ không tha thứ cho nàng đâu."
"Ngươi có ý tứ gì?" Trần Hoàng hậu thất sắc hỏi.
Lưu Phong cười nói: "Ta Cũng không giấu diếm nàng, ta đã có biện pháp phá giải Sinh Tử kết. Đến lúc không còn bị Sinh Tử kết ước thúc, nàng ngẫm lại xem bệ hạ sẽ đối phó với nàng như thế nào?"
"Ngươi. Ta không tin." Trần Hoàng hậu cười khẩy mà nói: "Khắp tu chân giới, tuyệt đối không có người biết phương pháp phá giải Sinh Tử kết."
"Vậy nàng cứ chờ coi." Lưu Phong lãnh đạm cười, lách người bước dài đi qua Trần Hoàng hậu.
Trần Hoàng hậu nhìn theo bóng Lưu Phong, sắc mặt tựa hồ có chút tái nhợt rồi đột nhiên mắng: "Đồ hỗn đản này, vì sao ngươi chấp nhận tiện nhân Ân Quý phi, mà không chấp nhận ta đường đường là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ?"
Lưu Phong nghe vậy hơi nổi giận thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Trần Hoàng hậu, thuận tay cho nàng một bạt tai: "Hoàng hậu, ta đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của ta. Ta không cho bất luận kẻ nào vũ nhục cô cô."
Nhìn ánh mắt đầy sát khí của Lưu Phong thì Trần Hoàng hậu vội vàng ngậm miệng lại.
.
Hôm nay là ngày Lưu Phong phải bế quan tu luyện. Từ lúc sáng sớm, Thu Sương đã vì hắn mà chuẩn bị vài khỏa linh đan có tác dụng thúc ɖu͙ƈ linh lực.
"Phong nhi, cái này ta lấy trộm từ Tiên Linh môn, là loại tiên đan thượng đẳng. Bây giờ ngươi mau nuốt vào, ta trợ giúp ngươi tiêu hóa dược lực." Thu Sương nói.
Lưu Phong theo lời khoanh chân ngồi xuống tiếp nhận đan dược do Thu Sương đưa. Đan dược tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt trong không trung tựa như cả gian phòng đều tràn ngập mùi hương.
Lưu Phong sau khi đem ăn đan dược vào, chỉ chốc lát bỗng cảm thấy trong bụng xuất hiện một luồng nhiệt khí. Đạo nhiệt khí thập phần mạnh mẽ và bá đạo làm cho hắn có cảm giác tựa hồ như ngồi trêи lò lửa vậy.
"Mau nhanh phát động Thái Âm Thất Tinh quyết." Thu Sương vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Phong lặng lẽ phát động Thái Âm Thất Tinh quyết, dẫn đạo luồng nhiệt khí chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch. Luồng nhiệt khí này tới đâu các kinh mạch dường như bị nóng bỏng làm cho đau đớn. Cũng may Thái Âm Thất Tinh quyết có năng lực áp chế nhiệt lưu nên dù cảm giác nóng rực càng ngày càng mạnh hơn thì Lưu Phong còn có thể tiếp nhận.
"Phong nhi, ngươi phải cẩn thận, hiện tại dược lực mới phóng thích ra được hai thành." Vừa nói, Thu Sương liền đặt tay lên trán Lưu Phong. Lập tức một dải Thất Thải Hà quang (luồng sáng bẩy màu) thuần khiết truyền vào trong cơ thể Lưu Phong.
Ngay trong nháy mắt, Lưu Phong cảm thấy luồng nhiệt lưu trong bụng càng phát ra mãnh liệt, cảm giác như là trong bụng có cả một lò lửa đang thiêu đốt vậy.
Rất nhanh, mặt hắn đỏ bừng, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Gân mạch khắp nơi tựa hồ bị bao phủ trong biển lửa, cảm giác như ngọn lửa mạnh mẽ khác thường.
Thu Sương Tiên tử đứng ở một bên biết dược lực được Lưu Phong nuốt xuống đã hòan toàn phát ra, nàng chăm chú nhìn Lưu Phong chằm chằm, chuẩn bị nếu có sai sót sẽ ra tay tương trợ.
Lưu Phong cũng không dám lơi lỏng chút nào. Hắn cố nén cảm giác đau đớn do kinh mạch toàn thân bị thiêu đốt, tiếp tục lợi dụng Thái Âm Thất Tinh quyết dẫn luồng nhiệt khí chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch.
Trải qua bảy bảy bốn mươi chín vòng chu thiên, luồng nhiệt lưu yếu đi một ít. Lưu Phong đã không còn cảm giác nóng rực, trong kinh mạch đều tràn đầy một đạo khí âm ấm làm cho hắn có cảm giác vô cùng thoải mái.
Lưu Phong trong lòng đại hỉ. Hắn biết là kinh mạch đã hấp thu thành công dược lực trong đan dược. Bước tiếp theo nên kϊƈɦ phát luồng âm khí ẩn dấu trong cơ thể để cùng với dòng nước ấm sáng ngời mới đổ vào kia bắt đầu long hổ kề vai, âm dương hòa hợp.
Chương 896: Thất Anh đại thành
Lưu Phong dùng thần niệm dẫn đạo âm khí tích tụ tại đan điền tự vận chuyển trong kinh mạch. Âm khí cùng nhiệt khí nhất thời đều quấn lấy nhau.
Âm khí trong cơ thể Tuyết Liên Tiên Tử cường đại khác thường, dĩ nhiên không kém gì dược tính của đan dược mà Lưu Phong vừa hấp thu. Chỉ mất một hồi công phu, Lưu Phong liền cảm giác trong cơ thể đã hoàn toàn mát lạnh.
Dược lực của đan dược sau khi bị âm khí trung hòa liền biến thành một lực lượng hoàn toàn mới. Lưu Phong vội vàng ổn định lại tinh thần, lấy ý niệm dẫn đạo lực lượng này chậm rãi quay vòng trong kinh mạch.
Hắn nhanh chóng phát hiện lực lượng mới này vẫn còn chưa ổn định. Dường như có xu hướng âm tính, âm khí chiếm cứ thượng phong. Theo sự vận hành Thái Âm thất tinh quyết thì lực lượng âm khí càng lúc càng mãnh liệt có vẻ như lúc nào cũng có thể phá tan sự cân bằng âm dương.
Thu Sương tiên tử canh giữ bên cạnh phát hiện Lưu Phong tái nhợt mặt mày, da thịt trở nên lạnh như băng thì bộ dạng không khỏi căng thẳng. Hiển nhiên, dược tính của đan dược vẫn còn không thể trung hòa toàn bộ âm khí.
Thu Sương tiên tử thoáng do dự rồi đặt tay phía sau lưng Lưu Phong tống xuất một luồng Thất Thải Hà quang êm dịu vào trong cơ thể hắn.
Sau khi Thu Sương Tiên tử phóng xuất đạo Thất Thải Hà quang vào trong cơ thể Lưu Phong thì sự cân bằng hai khí âm dương sắp bị phá vỡ cũng dần ổn định.
Lưu Phong được di nương tương trợ khi luồng âm khí trong cơ thể còn chưa ổn định vẫn phát quang nên hắn vội vàng tập hợp Nguyên Anh lực bắt đầu trung hòa luồng âm khí cường đại này.
Thu Sương tiên tử vốn chuẩn bị rút lại lực lượng. Nhưng khi thấy Lưu Phong bắt đầu dùng Nguyên Anh lực để dung hợp nên do dự một chút rồi nàng vẫn tiếp tục đưa luồng Thất Thải Hà quang nọ cuồn cuộn đổ vào trong người hắn cùng Nguyên Anh lực của Lưu Phong tiếp tục trung hòa luồng âm khí.
"Phong nhi, Thất Thải Hà quang là lực của thượng giới. Chắt nhi nhân cơ hội này hấp thu thêm một ít đi, hôm nay di nương thành toàn cho ngươi để sau này lúc đối phó với Bạch Huyền Y cũng thêm vài phần thành công" Thu Sương vội vàng nhắc nhở.
Lưu Phong âm thầm kinh hãi, cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn xuất Nguyên Anh lực một mặt trung hòa âm khí, một mặt hấp thu luồng lực Thất Thải Hà quang từ Thu Sương Tiên tử.
Không biết qua bao lâu, kinh mạch trong cơ thể Lưu Phong được một nhiệt lưu âm ấm bao trùm. Toàn thân cảm thấy cục kì thư thái. Còn sắc mặt Thu Sương Tiên tử có chút tái nhợt. Hiển nhiên, trong suốt quá trình Lưu Phong hấp thu dược lực, nàng tiêu hao lực lượng bản thân để hỗ trợ hắn cũng không ít.
Sau khi Thu Sương rút nguồn lực lượng đi, thân thể Lưu Phong đã bị một luồng Thất Thải Hà quang cùng một đạo lực lượng màu vàng lợt bao quanh.
Mà trêи huyệt trán của hắn đã xuất hiện một Thất Tinh ấn ký. Trong số đó thì Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành là màu vàng kim còn Khai Dương, Diêu Quang lại đủ bảy màu.
Thu Sương cẩn thận nhìn kỹ, nhất thời có chút ngạc nhiên. Trạng thái của Lưu Phong giờ phút này làm cho nàng hơi sửng sốt. Mi tâm đã xuất hiện Thất Tinh ấn ký, hiển nhiên là dấu hiệu Thái Âm Thất Tinh quyết đã đại thành. Chẳng qua về lý mà nói thì Thất Tinh ấn ký hẳn là cùng lực lượng của Nguyên Anh lực phải như nhau, tất cả là màu vàng lợt mới đúng. Nhưng mà hôm nay đã có hai tinh thể lại biến thành thất thải bẩy màu giống như lực lượng của nàng, thật sự là quái dị.
Tình huống hiện tại của Lưu Phong, cho dù là Thu Sương cũng có chút không rõ.
Lẽ ra tình huống như vậy xuất hiện chỉ khi nàng cùng Lưu Phong song tu, âm dương hòa hợp thì mới có thể. Nhưng mà nàng cùng Lưu Phong cũng không có tiếp xúc thân mật bao giờ, nàng bối rồi lắc đầu, không nên a!
"Chẳng lẽ. Chẳng lẽ trong cơ thể Phong nhi vốn đã ẩn chứa thần lực. Cho nên mới có thể trực tiếp hấp thu Thất Thải Hà quang của mình để sử dụng? "Nghĩ tới đây, Thu Sương Tiên tử hơi kinh hãi. Trong người Phong nhi làm sao lại có thể có thần lực, hơn nữa ở tu chân giới dường như cũng không có khả năng có sự hiện diện của thần linh.
Nhất thời Thu Sương tiên tử cũng không giải được còn Lưu Phong cũng ý thức được mình tựa hồ đã đạt tới một cảnh giới phi thường huyền diệu. Hắn cảm giác cả chòm bẩy vì sao đang xuất ra khỏi cơ thể hắn, loại này cảm giác này vô cùng rõ ràng. Trong thể nội, mỗi một đường kinh mạch, mỗi lần vận chuyển lực lượng đều truyền về não hắn thật mạch lạc.
Lưu Phong bây giờ hàn toàn đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu. Dần dần hắn đã nắm giữ được quy luật vận chuyển, có thể ngưng tụ lực của tinh tú thành một vật thể thực rồi phóng từ trong cơ thể bay ra lơ lửng ở sát trần phía đối diện của phòng. Lúc này có vẻ đã là đêm khuya, xung quanh hắn có vô số vì sao lấp lánh, trời đất đang đắm chìm trong bóng đêm.
Lưu Phong khống chế hình dáng của chòm sao trong người hướng tới địa phương phía xa mà thi triển năng lực. Khi lực tinh tú này rơi vào tình trạng suy kiệt thì chòm Bắc Đẩu thất tinh nơi xa xăm lại không ngừng cuồn cuộn cung cấp lực lượng cho hắn.
Thu Sương Tiên tử tựa hồ cảm thấy được ý thức của Lưu Phong đang phát tán, còn nguyên thần xuất ra ngoài liền vội vàng ngăn cản Lưu Phong để tránh khí tức của hắn bị Bạch Huyền Y phát hiện rồi theo đó mà tìm đến. Như thế, sẽ không cách nào ẩn dấu thực lực chân thật của Lưu Phong được nũa.
Thu hồi ý thức thể, Lưu Phong cảm giác nhận thức của mình vô cùng thoải mái. Mà so với trước kia thì lực Thất tinh còn lớn hơn vài phần.
Thật sự là một điều vui mừng kì lạ. Trong lúc vô thức thì rõ ràng hắn lại tu thành hai anh Khai Dương, Diêu Quang.
Niềm vui sướиɠ bất ngờ bao trùm lấy hắn. Hắn thực sự không cách nào lí giải được, rốt cuộc thì khi nào, ở trong trạng thái nào mà hắn đã tu thành Khai Dương, Diêu Quang lưỡng anh.
Thật sự là một chút cảm giác hắn cũng không có.
Nhưng mà sự thật là như thế. Khai Dương, Diêu Quang hai anh đích xác đã hình thành.
Mà ngay lúc này, hắn mới biết được, chính mình vừa rồi sở dĩ có thể ngưng tụ được một ý thức thể của tinh tú cường đại, hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân do Thất Anh đã đại thành.
Lưu Phong cũng không phải người quá chú ý vào những chuyện vụn vặt. Nếu không nghĩ ra thì hắn cũng sẽ không suy nghĩ nữa. Hắn tạm giải thích đó là công lao của di nương.
Trêи thực tế, nghĩ như vậy là đúng mấu chốt của vấn đề. Sở dĩ Lưu Phong trong lúc vô tình tu thành Khai Dương, Diêu Quang hai anh, đích thật là phải cảm tạ di nương Thu Sương,
Câu nước chảy thành sông cũng đúng với tình huống hình thành hai anh của Lưu Phong. Dưới sự chi phối của toàn bộ các lực lượng mà hai anh còn lại của Lưu Phong cũng như nước chảy thành sông vậy. Hơn nữa, khi hắn hấp thu một bộ phận Thất Thải Hà quang đã khiến cho việc hình thành hai anh sau cùng là Khai Dương, Diêu Quang đã không giống như các anh khác.
Lưu Phong phát hiện Khai Dương, Diêu Quang mới hình thành thì tỏa sáng rực rỡ, toàn thân mình đều là bảy màu khác hẳn năm nguyên anh kia.
Sau khi ghi nhận điều tốt di nương ban cho, Lưu Phong bắt đầu cùng Khai Dương, Diêu Quang cảm ứng đại Thất Thải Nguyên Anh để gắn kết chúng lại mà hình thành chòm tiểu Bắc Đẩu trong người.
Ngay thời điểm khi Thất Anh gắn kết với nhau thì Thất Tinh Bắc Đẩu trêи không trung bắt đầu phát sáng phóng ra tia sáng kỳ dị, thậm chí còn sánh hơn ánh trăng trêи bầu trời đêm. Cơ hồ mọi người trong đế quốc đều chứng kiến cảnh thần kì nọ. Chỉ có điều không được mấy người hiểu rõ nguồn cơn sự việc.
Không biết qua bao lâu, Lưu Phong từ từ tỉnh lại. Hắn cảm giác kinh mạch trong cơ thể tràn ngập lực lượng Nguyên Anh lực, rõ ràng là dạt dào khí thế.
Nghỉ một lúc rồi chậm rãi mở mắt. Lưu Phong phát hiện màu sáng vàng rực rỡ từ cửa sổ tiến vào. Di nương Thu Sương đang chăm chú nhìn thấy hắn tỉnh lại thì nở nụ cười hân hoan dịu dàng nói: "Phong nhi, ngươi rốt cục đã tỉnh lại"
Lưu Phong không nói gì, trong mắt ngập tràn biết ơn.
Thu Sương Tiên tử thấy thế thì cười trìu mến nhìn Lưu Phong nói: "Phong nhi, không nên nói chuyện cảm kϊƈɦ, việc này vốn là ta nên làm. Bất quá ngươi bây giờ cũng không nên chủ quan. Mặc dù ngươi đã thành Thất Anh, nhưng nếu liều mạng với Bạch Huyền Y thì vẫn chưa có thể thắng."
"Di nương yên tâm, ta sẽ cẩn thận. Được rồi, ta cảm giác trong cơ thể tràn ngập lực lượng, chúng ta đi ra ngoài thử xem thành quả bế quan lần này."Nói xong, Lưu Phong kéo tay Thu Sương Tiên tử ra khỏi phòng.
"Lão công. Tỷ phu. Phong nhi, ngươi rốt cục cũng xuất quan—! "Bên ngoài phòng, Khuynh Quốc Khuynh Thành, Lý Hương Quân, còn có mẹ con Uyển Nhi đều đến đông đủ. Xem ra hẳn là các nàng một mực đợi bên ngoài, chờ đợi tin tức hắn bế quan.
Thu Sương Tiên tử cười gật đầu, ý bảo mọi người lui sang một bên.
Lưu Phong đi tới gian phòng ở hậu viện phóng xuất Hạo Thiên kiếm trong tay.
Hạo thiên kiếm tựa hồ cũng cảm nhận được sự cường đại của chủ nhân liền kêu leng keng. Thân kiếm tỏa ra ám kim quang chói mắt bao quanh Lưu Phong rồi từ từ múa lượn lên xuống.
Lưu Phong phát hiện mình có thể cảm giác được rõ ràng quỹ tích dao động của Hạo Thiên kiếm. Hiển nhiên lần bế quan tu luyện này khiến cho hắn và Hạo Thiên kiếm có sự liên lạc kì diệu trước nay chưa từng có. Thậm chí hắn có thể không cần cầm kiếm, dùng ý nghĩ chỉ huy là có thể múa Hạo Thiên kiếm giữa không trung chém ra những đường cong công kϊƈɦ tùy ý, sắc bén mà còn đẹp hơn hẳn.
Biểu diễn một hồi thì tinh thần lực của Lưu Phong tăng mạnh. Hắn phát hiện bản thân cùng Hạo Thiên kiếm đã có sự liên lạc càng rõ ràng, bây giờ thì hắn có thể đạt tình trạng tùy tâm sở ɖu͙ƈ thu phát.
Lúc này, Hạo Thiên kiếm dưới sự kiểm soát của thần lực nên tốc độ càng lúc càng nhanh. Những người tại đó trừ Lưu Phong cùng Thu Sương có thể thấy, còn lại các nàng căn bản là nhìn không thấy quỹ tích kiếm ảnh. Trong mắt các nàng chỉ thấy những tàn ảnh màu vàng nhạt do Hạo Thiên kiếm vẽ nên
Một lúc sau các nàng thậm chí còn cảm giác được một cỗ áp lực vô hình do kiếm khí tạo nên. Thu Sương tiên tử mỉm cười, tiện tay vung lên xuất ra một luồng Thất Thải Hà quang thuần khiết bảo vệ các nàng bên trong.
"Bạch Khiết, ngươi tới cùng Phong nhi thử kiếm—! "
Thu Sương Tiên tử dặn dò một tiếng, Bạch Khiết cùng lúc xuất ra khỏi khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan.
Lưu Phong giờ phút này dùng tinh thần khống chế kiếm nên có chút cao hứng. Sau khi thấy Bạch Khiết xuất ra thì hứng khởi vội vàng hô: "Mau, theo ta thử mấy chiêu. Cẩn thận một chút, đừng để bị thương a"
"Ha ha—! "
Bạch Khiết thản nhiên cười cũng không vì thế mà tức giận. Trong tay nàng đột một thanh kiếm tiên toàn thân trắng nõn với quang mang sáng chói. Đến khi nàng rót năng lượng vào, thanh kiếm thì nó trở nên trong suốt tựa hồ có thể nhìn xuyên qua.
"Tiểu tình nhân, cẩn thận. Cái Bạch Ngọc kiếm tiên này, ta dùng tiên linh của mình tạo thành. Cho dù không bằng thượng cổ thần binh của ngươi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, ngươi cũng không thể qua loa a"
Nói tới đây, Bạch Khiết khẽ quát một tiếng, buông tay bắn ra Bạch Ngọc kiếm tiên đâm Lưu Phong. Điều làm mọi người ngạc nhiên chính là nàng cũng lấy tâm để khiển kiếm, tựa hồ khả năng khống chế so với Lưu Phong còn linh hoạt hơn.
Lưu Phong hơi kinh hãi, lập tức thu liễm tinh thần, chuẩn bị nghênh chiến.
Một tiếng quát nhẹ, Lưu Phong đã ngự kiếm nghênh chiến. Bạch Khiết phát ra một tiếng lảnh lót thúc ɖu͙ƈ Bạch Ngọc kiếm tiên nhằm Hạo Thiên kiếm công kϊƈɦ làm phát ra quang mang chói mắt khiến cho Hạo Thiên kiếm đang từ thế công nhanh chóng bị áp chế.
Lưu Phong mới đầu vẫn còn hùng phong bừng bừng, tưởng rằng lần bế quan này tu vi đã siêu việt hơn Bạch Khiết nên vừa ra tay chỉ dùng lực lượng Ngũ Anh. Ai ngờ giờ phút này hắn bị Bạch Ngọc kiếm tiên dồn ép vào thế hạ phong nên chỉ cảm thấy Hạo Thiên kiếm đang linh hoạt đã bị áp chế, tâm thần hắn dần dần trở nên trầm trọng còn ngực tức thở, khó chịu.
"Tiểu tình nhân, ta xem ngươi a, vẫn là nên dùng toàn lực đi—! "Bạch Khiết mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ khiêu khích.
Lưu Phong hừ một tiếng, vội vàng đem lực lượng Thất Anh đồng thời vận chuyển. Lúc này Thu Sương đứng sau mang vẻ mặt kinh ngạc, nàng phát hiện sau khi Lưu Phong toàn lực ra tay thì trong kiếm quang vốn màu vàng lợt dường như chen lẫn vài đạoThất Thải Hà quang vận chuyển.
Lực lượng Thất Anh vận chuyển, kiếm thế của Hạo Thiên kiếm lập tức run rẩy không ngừng. Dường như do nhận được lực lượng cường đại mà hưng phấn không thôi, cùng lúc đó áp lực vô hình từ cổ tay cũng biến mất nên hắn có thể ngự kiếm thành công hóa giải kiếm thế của Bạch Khiết.
Bạch Khiết có chút biến sắc, cảm giác sau khi Lưu Phong sử dụng lực lượng của Thất Anh thì chiến đấu lực không chỉ tăng lên gấp đôi. Hơn nữa nàng còn cảm giác kiếm thế đó không ngờ lại lẫn cả khí tức của Thu Sương Tiên tử.
Mặc dù nàng chưa toàn lực ra tay, nhưng nàng cảm giác cho dù mình dốc toàn lực thì vị tất có thể thắng được Lưu Phong vào lúc này.
"Tốt lắm, có thể dừng lại—! "Tình huống trước mắt rất rõ ràng. Nếu tập hợp thất anh lực thì Lưu Phong hoàn toàn có thể cùng Bạch Khiết đối kháng một trận. So với hiệu quả dự định thì lực lượng bây giờ của Lưu Phong khiến nàng cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi.
"Tiểu tình nhân, không tệ a. Xem ra ngươi sẽ nhanh chóng đạt được ý nguyện nha" Bạch Khiết mập mờ cười cười, nhìn về phía hắn mà nói.
Khuynh Thành là loại trời sanh tính ma quái, tựa hồ nghe thấy trong lời Bạch Khiết có gì đó vội vàng đi tới hi hi vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ, tỷ phu có phải là chàng muốn cùng người ta lên giường, nhưng do tu vi không đủ nên vẫn không được như ý. Hôm nay có phải là."
"Tiểu thí hài, tránh ra, đừng nói bậy."Lưu Phong xấu hổ nghĩ, nha đầu kia đã làm thiếu phụ, như thế nào mà vẫn không giữ gìn miệng lưỡi.
"Ai là tiểu thí hài a? "Khuynh Thành liếc nhìn Lưu Phong một cái, hầm hừ:
"Nhân gia đã cùng ngươi đồng sàng, đã là người lớn. Hôm trước chàng còn nói người ta là tiểu thê tử ngoan ngoãn, nói ta là."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro