Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 818, 819, 820

Chương 818: Thái Tử Phi lo âu

Tuy lòng rất chua xót, nhưng miệng nàng vẫn nở một nụ cười nhạt, từng bước đến gần, đơn giản nói "Tiểu Hầu gia, nếu ngài không ghét bỏ ta, ta thật sự hy vọng có thể trở thành nữ nhân của ngài" Túc vương phi biết, dựa theo ý tứ của Nhạc Tử Lân, hẳn là muốn đem mình gả cho thuộc hạ của Lưu Phong, để có thể đạt được sự che chở từ phía Lưu Phong. Nhưng nàng tốt xấu gì cũng đã làm Vương phi, hơn nữa từ nhỏ đã là người có sự kiêu ngạo, làm sao lại chịu hạ mình như vậy. Theo ý đồ của phụ thân, Túc vương phi dù có lớn mật hay không cũng khó mà nhắm vào Lưu Phong được. Tuy rằng hiện giờ Túc vương phi vẫn chưa nảy sinh tình cảm với Lưu Phong. Nhưng ít nhất thì nam nhân này cũng khiến nàng động tâm. Tương tự, hắn cũng chân chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Tuy rằng đôi lúc có hơi vô lại lẫn vô sỉ, nhưng mà những khuyết điểm nhỏ đó không che khuất nổi hào quang quanh người hắn.

Đơn giản mà nói, nếu bắt buộc để lựa chọn nam nhân thì Túc vương phi sẽ đành chọn Lưu phong. Ít nhất thì trên người nam nhân này cũng có một nửa anh hùng khí khái, giống hình tượng của nàng khi còn bé.

"Tình nhi tiểu thư, nàng vừa mới nói là muốn làm nữ nhân của ta sao? Ta không nghe lầm đó chứ?" Lúc này Lưu Phong đã bị nữ nhân có bộ ngực vĩ đại này ép tới góc tường.

"Không sai, tất cả những điều ta nói đều là sự thật." Lúc trước nàng đúng là có chút ngượng ngùng. Nhưng sau khi nói xong, Túc vương phi lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ha ha, quả nhiên có bản lĩnh, rốt cuộc đã từng làm Vương phi nên thật sự cũng có vài phần khí phách. Lưu Phong cười hì hì nói: "Tình nhi tiểu thư, muốn làm nữ nhân của ta thì nàng phải biết rõ rằng, nữ nhân bên cạnh ta rất nhiều, yêu cầu của ta vốn cũng rất cao. Đúng rồi, không phải nàng muốn ta sờ sao, ta hiện tại muốn sờ một chút."

"Sờ đi!" Túc vương phi dường như bất chấp mọi thứ, biểu tình của nàng có chút kích động: "Ta giữ lời, từ giờ trở đi, ta đã là nữ nhân của Lưu Phong chàng. Tuy nhiên."

Một câu tuy nhiên, lập tức khiến cho Lưu Phong rụt tay trở lại, cảm giác trong lời nói có chuyện, hắn phải rõ ràng thì mới dám động thủ.

"Hoàng đế sớm hay muộn cũng sẽ khai đao với cha ta. Ta hy vọng chàng có thể vì ta. Giúp cho cha ta vô sự" Túc vương phi nghiêm túc nói.

Cuối cùng. Hắn chính là đợi những lời này. Lưu Phong vì sao lại đến phủ Nguyên soái tán gái. Bởi vì mị lực của Tình nhi quá lớn chăng? Tất cả đều không phải. Mục đích của hắn rất rõ ràng là muốn lôi kéo Nhạc Tử Lân cùng Bộ Binh của lão.

Lưu Phong hắc hắc cười nói: "Đây là tất nhiên, nàng trở thành nữ nhân của ta, Nhạc nguyên soái cũng sẽ là nhạc phụ của ta. Chuyện của lão gia đương nhiên cũng sẽ là chuyện của ta. Nàng yên tâm, lão gia sẽ không có việc gì đâu. Tuy nhiên cũng phải nói rõ ràng trước, Nhạc phụ nhất định phải hợp tác với ta. Nếu không, ta cũng sẽ không giúp được gì đâu".

"Đó là chuyện đương nhiên mà, thiếp sẽ khuyên bảo phụ thân hợp tác với chàng" Túc vương phi thề sắt son khẳng định.

"Tốt, có những lời này của nàng, thì ta an tâm rồi." Lưu Phong mờ ám cười nói: "Bây giờ nàng hãy nhắm mắt lại, ta bắt đầu sờ soạng đây. Nếu nàng không nhắm, ta thật sự sẽ cảm thấy khó xử đó."

Quả nhiên là vô sỉ. Túc vương phi hít vào một hơi. Nghe theo Lưu Phong, khép cặp mắt phượng lại, đôi tay buông thõng xuống.

Đừng nhìn bề ngoài Túc vương phi có vẻ chịu đựng. Thực tế mà nói, không kể sự ngượng ngùng thì từ đáy lòng của nàng thậm chí còn có một tia chờ mong mơ hồ.

"Được rồi Tình nhi tiểu thư, thấy bộ dạng chết cũng không sợ của nàng, ta thật lòng không hạ thủ được."

Mở to mắt, Túc vương phi liền phát hiện Lưu Phong đã đi ra đến tới cửa, hắn hướng phía Túc Vương phi, cười hắc hắc nói: "Cũng không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về rồi."

Túc Vương phi trong mắt tựa hồ lộ ra vài tia mất mát, thản nhiên hỏi "Vậy khi nào chàng trở lại?"

"Mấy ngày nữa ta phải trở về Phong Thành một chuyến, chờ khi ta trở lại sẽ đến tìm nàng. Trong khoảng thời gian này ta hy vọng nàng có thể thuyết phục Nguyên soái. Nàng là một nữ nhân thông minh, vì vậy ta hy vọng tương lai sẽ giúp ta được chút đại sự. Nữ nhân chỉ biết giúp chồng dạy con, ta không cần, biết không?" Để lại những lời này, Lưu Phong liền lập tức ly khai.

Túc Vương phi cẩn thận suy nghĩ lại những lời Lưu Phong vừa nói, khóe miệng nở một nụ cười, nàng là người hiểu mình rõ ràng nhất, lúc trước cơ nghiệp ở Túc vương phủ đều do nàng âm thầm chuẩn bị. Nếu không Túc vương phủ cũng không có thể huy hoàng như vậy. Nếu có cơ hội lớn hơn, nàng tin chắc vào tài hoa của mình sẽ có thể phát huy được hết. Hơn nữa chịu ảnh hưởng của phụ thân Nhạc Tử Lân, nàng đối với binh pháp cũng có đọc qua, tuy rằng chưa bao giờ mang binh đi đánh giặc, nhưng nếu để làm mưu sĩ thì có thừa khả năng.

Túc vương phi kết luận, bản thân mình sẽ tương lai cùng Lưu Phong sẽ làm nên đại sự.

Nàng biết bên cạnh Lưu Phong có rất nhiều nữ nhân, nhưng nàng tin tưởng rằng, với tài hoa của nàng mà nói, chắc chắn sẽ không kém bất kỳ một ai.

Nghĩ đến đây, Túc vương phi cảm thấy cuộc sống thật vui vẻ, thế giới thật tốt đẹp.

.

.

Lưu Phong đi được một lát, Nhạc Tử Lân liền tới. Sau khi vào cửa, lão vội vã hỏi. "Con gái ngoan, mau nói cho cha biết, kết quả thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Túc vương phi tuy đối với người ngoài mau lẹ, nhưng đối mặt với phụ thân lại có đôi chút ngượng ngùng, khẽ cúi gương mặt đỏ ửng xuống.

Có hy vọng. Nhạc Tử Lân là người từng trải, vừa nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy, đã biết là mình đã có hy vọng. Tuy nhiên, lão vẫn muốn nghe tự miệng con gái nói ra.

"Con gái ngoan, mau nói cho cha biết đi, chả lẽ con muốn ta hồi hộp chết sao a." Mối bận tâm lớn nhất cả đời của Nhạc Tử Lân, chính là đứa con gái này, lão thật tâm mong muốn con mình có thể tìm được một chỗ tốt.

Túc vương phi bị cha nóng nảy thúc giục, cuối cùng cũng không trốn tránh, đành nhè nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói "Con đã nói với hắn, hắn rốt cục cũng đã đồng ý rồi. Tuy nhiên."

"Cái gì? Là con mở miệng trước sao?" Nhạc Tử Lân ngắt lời nói: "Con gái ngoan, không hổ danh là con gái của ta, quả nhiên có đảm khí. Đúng rồi, hắn nói cái gì? Hay để ta đoán thử nhé, hắn chắc là muốn con thuyết phục ta đứng về phía hắn có đúng không?"

Đúng là gừng càng già càng cay, nhừng lời này một chút cũng không sai, Túc Vương phi khẽ gật đầu: "Phụ thân, người đoán đúng rồi đó, ý hắn đúng là như vậy."

"Xú tiểu tử, kỳ thật ta cũng đã sớm biết, hắn vốn không có hảo tâm gì mà, trên thực tế cái hắn muốn chính là thế lực của ta." Nhạc Tử Lân khẽ nhíu mày.

"Phụ thân con cả đời vẫn duy trì ở thế trung lập. Trước kia không gia nhập bất kỳ tập đoàn thế lực nào cũng không kết bè lập phái, nhưng lần này phải ngoại lệ. Tuy nhiên, ta cũng thích con người của Lưu phong. Con ngoan, khi nào hắn quay trở lại hãy nói cho hắn rõ, ta Nhạc Tử Lân sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Nhưng hắn cũng phải rõ là, thế lực của Bộ Binh, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm được sáu thành." Nhạc Tử Lân kỳ thật cũng không có biện pháp. Bởi vì chuyện tình của con gái, lão Hoàng đế chắc chắn sẽ không buông tha cho lão. Kỳ thật với lão thì cũng không có gì, làm thần phải nghe lệnh vua, vua bảo chết thần không thể không chết. Nhưng vấn đề là, nếu lão chết thì con gái lão sẽ ra sao. Cũng không thể vì mình tận trung mà đem rắc rối đến với con gái của mình. Cho nên vì con gái, Nhạc tử nhân đành phải ngoại lệ.

Ánh mắt của Nhạc Tử Lân vô cùng sắc bén, lão tuy biết được rằng chuyện Lưu phong là thế tử của Trịnh vương là giả, nhưng lão lại vô cùng coi trọng Phong Thành. Nếu không có gì ngoài ý muốn. Tương lai có thể ngồi lên chiếc ghế kia thì lão là người có cơ hội lớn nhất. Như vậy chính con gái của mình cũng có số làm Hoàng phi.

"Con gái ngoan, nữ nhân bên cạnh Lưu phong đúng là rất nhiều, con nhiều lắm cũng chỉ được hắn để ý thôi. Nhưng ngàn vạn lần không được kém nữ nhân khác. Nhất định phải đem tài trí, khả năng của con phát tán ra hết, phải làm cho Lưu phong nhìn thấy giá trị của con, chỉ có như vậy, địa vị của con trong lòng hắn mới có chỗ." Nhạc Tử Lân chắc chắn rằng, Lưu phong nhận nữ nhân không chỉ bởi tình yêu nam nữ, mà còn vì địa vị và ích lợi.

Túc vương phi gật gật đầu nói. "Phụ thân, người yên tâm, điều này con biết mà. Chúng ta không có tình cảm chân chính, vì vậy ta nhất định sẽ phải cố gắng."

"Con gái ngoan, phụ thân thật sự có chút lo lắng, ta sợ rằng con đường này sẽ không mang lại hạnh phúc cho con." Nhạc Tử Lân thở dài một tiếng, thấp giọng nói. "Lưu Phong tương lai sợ rằng sẽ là hoàng đế, con chắc chắn sẽ là phi tử, hậu cung nhiều thị phi, ta cũng có chút không an tâm."

Trên thực tế, việc này Túc vương phi cũng đã có nghĩ qua, nhìn phụ thân an ủi nói "Phụ thân người đừng quá lo lắng ta biết xử lý việc này như thế nào. Nữ nhân bên cạnh Lưu Phong cũng không giống với những nữ nhân bình thường, nhất định sẽ không chỉ biết tranh giành nam nhân, với mưu kế và tâm trí của con, con nghĩ tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất tốt."

"Chỉ mong là được như vậy." Nhạc Tử Lân gật gật đầu.

.

.

Kỳ hạn ba ngày đã đến, lần này Lưu phong cũng không hề thất hứa với Tiểu Linh nhi, sắp xếp thỏa đáng xong, sáng sớm liền ngồi lên Phi nhi xuất phát.

Sắp được nhìn thấy mẫu thân, vì thế tâm tình của Tiểu Linh nhi vô cùng hưng phấn, lớn tiếng nói với Phi nhi. "Chim nhỏ, chim nhỏ." Mới vừa hô hai câu, cô bé đột nhiên cảm thấy mình có chút nói sai, hiện giờ Phi nhi đã là chim to rồi.

"Chim to, chim to, ngươi mau bay nhanh lên, nếu không ta sẽ bắt mi ăn sâu." Tiểu Linh Nhi rõ ràng là đang uy hiếp Phi nhi.

Phi nhi nghe vậy, kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng kích động đôi cánh vài cái, tốc độ liền tăng đến mấy lần, không khí thổi ngược lại suýt chút nữa đã đem Tiểu Linh Nhi thổi bay.

"Con chim chết tiệt kia, ngươi muốn hại ta ah. Khi quay về ta nhất định sẽ bắt mi ăn sâu." Tiểu Linh Nhi bất mãn nói.

Phi nhi khẽ hót một tiếng, dường như muốn xin lỗi, sau đó từ trên người nó tỏa ra một ngọn lửa mạnh mẽ, hình thành một cái kết giới phòng ngự bao phủ lấy thân thể, đem Tiểu Linh Nhi vây vào giữa, lập tức chận đứng không khí thổi ngược.

.

.

Thái tử phi hai ngày nay vô cùng lo lắng, Lưu Phong không ngờ lại biết hết thảy chân tướng, làm nàng có chút không chuẩn bị kịp, toàn bộ kế hoạch bị sụp đổ.

Nàng như kiến bò trên chảo nóng, sai Hắc Phượng Hoàng đi mời Hoàng Gia đến thương nghị. Nhưng người ta lại đáp lời là thời kì này hai người vô cùng không nên gặp nhau.

Yến vương là người đa mưu túc trí, tuy rằng hắn không biết Lưu Phong làm cách nào lại biết được hết thảy sự việc năm đó, nhưng Yến vương biết nếu mình đi gặp Thái tử phi chắc chắn sẽ gặp gian kế, thân phận của hắn sẽ bị phát hiện. Vì vậy hắn từ chối gặp mặt Thái tử phi. Nhưng lại dặn dò kỹ Hắc Phượng Hoàng, trở về báo cáo cho Thái tử phi phải thật bình tĩnh, không cần hoảng, sự tình có lẽ cũng không nghiêm trọng như nàng nghĩ. Căn cứ vào phân tích của hắn cùng với các tin tức tình báo, hắn dám khẳng định trong thời gian ngắn Lưu phong sẽ tuyệt đối không đem chân tướng vụ đó ra công bố. Hơn nữa trong tay hắn cũng không có nhiều chứng cứ, đến lúc đó chỉ cần Thái tử phi mở miệng phủ nhận, hắn cũng không thể làm gì.

Mấu chốt là ở chỗ, năm đó bọn họ đã làm rất chu đáo. Trên mông Triệt nhi cũng có Thất Tinh Đế Vương ấn, thì ai có thể nói hắn là giả.

Đáng tiếc là chính Yến vương đối với Tử Hư Chân Long Lệnh lại không biết rõ ràng.

Thất Tinh Đế Vương ấn có lẽ có thể lừa gạt được người thường, nhưng lại không thể giấu được pháp khí nghe đâu được truyền từ cổ xưa của đế quốc.

Rốt cục mà nói, sự tình cũng không có xấu như Thái tử phi nghĩ, nhưng cũng không có tốt như Yến vương vẫn tưởng.

"Hắc Phượng Hoàng, hắn có ý tứ gì vậy, sự tình đã đến nước này, mà sao lại không thấy hắn, chẳng lẽ hắn để ta gánh vác một mình sao?" Thái tử phi vô cùng tức giận, đem lửa giận trút lên người Hắc Phượng Hoàng.

Hắc Phượng Hoàng tuy rằng tức giận, nhưng không thể phát tác, đành phải chịu đựng, tận tình giải thích.

Thái Tử Phi không lại hề nghe, cũng không thèm phân biệt phải trái, oán hận nói. "Ngươi về nói cho Hoàng Gia hay, hắn bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa."

"Ngươi về nói cho hắn như vậy đi, hắn tự nhiên sẽ hiểu rõ." Ý Thái tử phi chính là muốn nói cho Lưu Phong biết thân phận thật của Hoàng Gia. Lúc trước Yến vương còn lấy thân phận của Lưu Phong để áp chế nàng. Nhưng hiện tại bất đồng, đã không còn liên hiệp nữa. Cho nên Thái tử phi trong lòng cũng không hề băn khoăn. Chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể nói cho Lưu phong biết. Đương nhiên, Thái tử phi cũng sẽ không khinh suất, tối thiểu cũng phải đảm bảo được cho chính mình mới đem chân tướng nói ra, ít ra cũng được hắn tha thứ. Lấy thực lực của Thái tử phi mà nói, nàng cũng không sợ Lưu phong, nhưng ở sâu trong thâm tâm, nàng không muốn cùng Lưu phong đối địch.

Chương 819: Ngận đại nhất trương sàng

Phượng Hoàng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Điện hạ, ý tứ của chủ công là, trước tiên người cứ bình tĩnh. Hơn nữa hắn nói là không thể cùng người gặp mặt chứ không có nói là bỏ mặc người. Kỳ thật là hắn đang tìm biện pháp."

"Tìm biện pháp?" Thái tử phi cười khinh miệt: "Còn có biện pháp nào nữa? Hắn đi giết Lưu Phong hay là đi giết bệ hạ. Ngươi hỏi hắn thử, hắn có bản lĩnh đó không?"

Lời này vừa nói ra, Hắc Phượng Hoàng cũng không biết phản bác như thế nào? Yến Vương muốn giết Lưu Phong cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Sát thủ phái đi không ít nhưng chưa một lần thành công. Trước kia có lẽ còn có chút hi vọng. Nhưng hiện tại, muốn giết Lưu Phong phỏng chừng so với giết bệ hạ còn khó hơn. Không nói đến thực lực cá nhân của Lưu Phong. Bây giờ thế lực ủng hộ hắn đã không kém Yến Vương bao nhiêu. Càng ngày càng nhiều dân chúng ở khắp nơi đều bị thu hút làm gia tăng những vùng khai hoang trong thời gian này. Phong Thành so với thời trước khi Lưu Phong cai trị đã mở rộng gấp nhiều lần. Còn có Thần Thánh Quân Đoàn kia, nghe nói tự cổ chí kim không gì cản nổi (nv: Sở hướng phi mĩ) chưa từng chịu thất bại. Nghĩ tới đây, lần đầu tiên trong đời niềm tin của Hắc Phượng Hoàng với chủ công đã có sự dao động.

"Ngươi phát ngốc gì vậy. Từ giờ trở đi cần tuân theo lời ta!" Thái tử phi không kiên nhẫn được phất tay xua Hắc Phương Hoàng đi.

Hắc Phượng Hoàng bất đắc dĩ thở dài rồi xoay người đi.

.

.

Lưu Phong đến, toàn bộ Hầu Tước phủ lập tức liền hoan hô. Đêm đó, nhờ có Liễu Thanh Nghi cùng Ân Tố Tố thu xếp đã tổ chức yến tiệc lớn nhất ở hầu tước phủ. Một hồi yến tiệc vui vẻ được tiến hành.

Màn đêm vừa mới buông xuống, đại sảnh của yến hội đã tụ tập trên trăm tân khách. Ngoại trừ những người dưới trướng của Lưu Phong ra còn có Thống soái Hữu Long Vệ quân Tư Mã Hạo Kiệt cùng đại tướng dưới trướng lão.

Ở trong yến hội, Lưu Phong không biết đã nhận bao nhiêu lời chúc mừng nữa, chỉ nhớ mình đã nói rất nhiều câu "cảm ơn" . Tóm lại, không khí ở đây phi thường náo nhiệt và hài hòa. Nhất là các nữ nhân của Lưu Phong, nguyên một đám vây quanh ở bên người hắn, người nào người nấy trên mặt đều đỏ ửng vì hạnh phúc.

Để khen ngợi Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân đối với cống hiến cho Phong Thành. Lưu Phong lần lượt tự mình nâng cốc chúc tửu bọn họ uống từng ly từng ly. Hơn nữa mỗi lần uống là uống hết một ly. Rồi phải nói vài câu động viên và cảm tạ khiến cho Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân hai người nhiệt huyết sôi sùng sục, nguyện thề vì sự phát triển của Phong Thành dù đầu rơi máu chảy.

Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi các nữ nhân chờ tới khi Lưu Phong kính rượu với vị khách cuối cùng rồi mới tới phiên các nàng.

Khi Ân Tố Tố đến, những người xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Nhiều người nhìn chằm chằm vào Ân Tố Tố, ánh mắt có phần vài phần chờ mong. Ai cũng biết trong số nữ nhân bên cạnh Lưu Phong chỉ duy nhất có Ân Tố Tố là có danh phận. Hai người xa nhau đã lâu e là như củi khô gặp lửa.

Nhất là bọn quân nhân Tư Mã Hạo Kiệt kia, bởi vì đang ở quân doanh nên rất ít khi nhìn thấy nữ nhân. Cho nên mọi người đều mong chờ thấy một trò hay ở đây.

Ân Tố Tố thần sắc ung dung, Liễu Thanh Nghi đi bên cạnh cũng vẻ bình tĩnh. Lưu Phong cũng vì hai nàng mà cạn cốc rồi nhìn các nàng uống xong.

Thay cho các nữ nhân của Lưu Phong, hai nàng lại đáp lễ Lưu Phong một ly. "Lão công, trước đây Tố Tố có cho người làm một cái giường rất lớn, đêm nay phỏng chừng có thể dùng được." Ngay khi kết thúc kính rượu đột nhiên Liễu Thanh Nghi ghé tai Lưu Phong hạ giọng nói một câu.

Giường rất lớn? Lưu Phong ngay tức khắc liền vui vẻ. Cục cưng a, tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay sợ là muốn quần chiến.

Không được chứng kiến trò hay, vài tên đại tướng dưới trướng Tư Mã hạo kiệt nhất thời bắt đầu cười nói, dường như có chút bất mãn gây ồn ào ở bên kia.

Đan Hùng sắc mặt trầm xuống, đứng dậy mạnh mẽ từ bàn rượu, trừng mắt liếc thiên tướng. Trong chớp mắt thiên tướng kia cảm thấy ở ngực đau đớn, liền bất tỉnh ngay tại chỗ.

Ta khinh, cũng không nhìn xem nơi này là đâu, cũng không tới phiên các ngươi dở thói ngang ngược.

Tư Mã Hạo Kiệt thấy thiên tướng kia đột nhiên bất tỉnh, sắc mặt đại biến, vội vàng kêu người nâng y ra ngoài quân y trị liệu. Hơn nữa còn căm giận liếc nhìn Đan Hùng, trong mắt bỗng hiện lên một đạo sát khí.

Đan Hùng từ trước đến nay cũng chưa từng biết sợ ai. Thân là phó soái Thần Thánh Quân Đoàn, trừ Lưu Phong và nhóm các vị đại tẩu ra, những người khác hắn không để vào mắt.

Mọi tình huống lúc đó Lưu Phong đã kịp nhìn hết.

Hắn không ngờ được chính mình mở tiệc vui lại xảy ra chuyện, nên chỉ dùng mắt nhắc Đan Hùng ngừng việc gây hấn.

Tư Mã Hạo Kiệt cũng nhân cơ hội này cáo từ: "Hầu gia, tại hạ việc quân còn bộn bề, ta phải đi trước. Ngày khác ta ở soái phủ mời ngài đến dùng cơm."

Lưu Phong cũng không giữ lại, chắp tay nói: "Khách khí rồi."

Đợi cho Tư Mã Hạo Kiệt rời đi, Đan Hùng đi tới, thấp giọng nói: "Lão Đại, người không nên ngăn cản thuộc hạ. Tư Mã Hạo Kiệt cùng với Hữu Long Vệ quân gần đây thật sự rất ngang ngược, thuộc hạ đã sớm nghĩ muốn giáo huấn hắn. Đúng rồi, còn có việc này phải báo cho ngài biết. Nửa tháng trước ở Tân Kiến thành trấn Cam Châu gần man quốc đột nhiên bị đánh úp. Lúc đó Tư Mã Hạo Kiệt chủ động thỉnh ý, nói là có Hữu Long vệ quân đi tiễu phỉ. Lúc ấy thuộc hạ đang cân nhắc, đám gia hỏa đó mỗi ngày đều lãng phí gạo, cũng nên cho đi làm chút chuyện nên cũng không phản đối. Kết quả là đạo tặc bị giết sạch nhưng tiền tài, lương thực, trang bị của Cam Châu toàn bộ đều mất hết. Thậm chí ngay lương thực mà dân chúng giấu trong nhà đều bị cướp hết. Tư Mã Hạo Kiệt nói là do đạo tặc làm. Nhưng ta điều tra kết quả là do Tư Mã Hạo Kiệt gây nên. Lão Đại, ta cảm thấy không thể tiếp tục để cho Tư Mã Hạo Kiệt với Hữu Long Vệ quân của hắn tiếp tục ở lại Phong Thành nữa. Con sâu làm rầu nồi canh, hắn ở đây chỉ có thể gây phiền hà chúng ta thôi."

Lưu Phong gật đầu nói: "Chuyện này trước đó ta đã biết được từ tình báo của Hoa Cô Tử rồi. Lần này ta đến đây, chuyện này hiển nhiên phải làm cho thỏa đáng. Tuy nhiên, việc này không thể khinh suất được, dù sao Tư Mã Hạo Kiệt là do lão Hoàng đế phái tới giám thị ta. Hơn nữa, có tin tức là lão Hoàng đế đối với ta đã không thể nhịn được nữa."

"Lão Đại, vậy ý của người là chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đan Hùng thấp giọng hỏi.

"Chờ qua đêm nay, chúng ta sẽ bàn bạc lại. Đúng rồi, giải quyết hậu quả ở Cam Châu thế nào rồi? Cho dù thế nào cũng phải làm cho sinh hoạt dân cư ở bình thường trở lại. Trong vùng Phong Thành không thể có cảnh chết đói" Lưu Phong dò hỏi.

"Lão Đại người cứ yên tâm đi." Các vị đại tẩu đã sớm phân phó rồi, chúng ta đã bắt đầu khôi phục kiến thiết lại Cam Châu rồi. Nơi đó dân chúng cũng được thu xếp thỏa đáng, sẽ không xuất hiện thương vong nữa đâu. Hơn nữa, để đảm bảo chắc chắn không bị đạo tặc man quốc quấy rầy, thuộc hạ còn phái đi một đội hai trăm người của Thần Thánh Quân Đoàn."

"Ừ, xử lý cũng không tồi." Lưu Phong hài lòng gật gật đầu.

"Hắc hắc, đa tạ Lão Đại khích lệ!"

Ngừng một chút, Đan Hùng nở nụ cười mập mờ, cười nói với Lưu Phong: "Lão Đại, giờ không còn sớm nữa. Xuân tiêu nhất khắc ngàn vàng. Người mau nhanh về với các đại tẩu mà du long hí phượng đi. Còn chuyện gì, thuộc hạ sẽ giúp người đối phó"

.

Quay lại hậu viện, Ân Quý phi chưa từng xuất hiện ở tiệc rượu vui vẻ đã sớm chờ hắn."Phong Nhi, ngươi đã về rồi, để ta hảo hảo xem nào. Xem ra dáng vẻ của ngươi không có gì thay đổi?" Ân Quý phi nóng bỏng chào đón, giữ chặt hai tay hắn, vẻ mặt ân cần lo lắng.

"Cô cô, Phong nhi tốt lắm, chỉ khổ cho người thôi." Nói đến đây Lưu Phong có chút áy náy. Lúc trước hắn mang nàng từ Hoàng cung ra, chính là để cho nàng không phải chịu nỗi khổ tịch mịch nữa. Nhưng hiện hắn vừa đi mấy tháng cho đến nay. Vẫn là làm cho người ta một mình phòng không gối chiếc.

"Phong nhi. Cô cô không khổ, cô cô hiện tại mỗi ngày đều có chuyện để làm, hơn nữa trong lòng còn có người để nhớ. Khỏi phải nói bao nhiêu cao hứng. "Ân quý phi kéo tay hắn rồi nói:" Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Lưu Phong đột nhiên nghĩ đến cái giường lớn. Bước vào cửa đi qua bức bình phong, quả nhiên Lưu Phong thấy được một cái giường rất lớn. Hắn phỏng đoán sơ qua cái giường này có thể cho mười người ngủ.

"Phong nhi, lại đây ngồi đi—!" Đóng cửa phòng lại, Ân Quý Phi ngồi ở phía đầu giường, ngoắc tay tỏ ý Lưu Phong cũng qua đây với nàng.

Hai người nhanh chóng cùng nhau ngồi một chỗ. Lưu Phong nở nụ cười mờ ám dùng sức đè nàng xuống giường. Sau đó lại nhanh chóng lướt qua cặp môi anh đào của Ân Quý Phi hôn một cái, cắn nhẹ vào tai nàng rồi nhẹ giọng nói: "Cô cô, mấy ngày này thật là làm khổ người rồi."

Ân Quý phi nhắm hai mắt không nói gì, hai tay ôm chặt lấy lưng Lưu Phong. Thật lâu sau, nàng mới buông ra, chậm rãi nói: "Phong nhi, nghe nói thế cục ở kinh đô ngày càng nguy hiểm. Ngươi sau này đi đâu cũng phải cẩn thận một chút nha."

"Cô cô, đêm nay chỉ nói chuyện ***, (chuyện *** thì các huynh đệ tự hiểu đc là chuyện j nhé) không được nói chuyện khác." Lưu Phong nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, đôi bàn tay đã chuẩn xác dò xét ngực của nàng.

Liễu Thanh Nghi nấp bên ngoài cửa sổ dùng tay chọc một cái. Vốn tưởng tạo ra được cái lỗ, nhưng không nghĩ tới lúc sau khi kiến tạo phủ Hầu tước phủ thì Lưu Phong thay tất cả giấy cửa bằng ngói lưu li.

Rơi vào thế bí, nàng chỉ có thể dán tai lắng nghe động tĩnh trong phòng. Trong phòng có tiếng nữ nhân rên rỉ làm cho tâm tình của nàng có chút dâng trào.

Đúng lúc này, Ân Tố Tố bất thình lình như âm hồn hiện ra phía sau nàng, hào hứng hỏi: "Đợi lên giường à? Để muội xem nào. Đúng rồi, đem lão công tặng cho cô cô trước tiên, tỷ ghen hả?"

Liễu Thanh Nghi có chút e lệ nói: "Tố Tố muội nói cái gì đó. Cô cô là trưởng bối, chúng ta tự nhiên là muốn nhường cho nàng. Hơn nữa muội là thê tử duy nhất cưới hỏi đàng hoàng của lão công. Muội cũng chưa qua, chúng ta còn oán thán gì"

Ân Tố Tố khẽ cười một tiếng nói: "Yên tâm, đêm nay bọn tỷ muội chúng ta đều có phần."

Ân Tố Tố nhìn Liễu Thanh Nghi cười nói: "Tỷ quên rồi hả, cái giường lớn lúc nãy ở yến hội không phải tỷ đã nhắc nhở lão công sao? Hắc hắc chúng ta vào đi thôi, một mình cô cô khẳng định không phải là đối thủ của lão công đâu."

Liễu Thanh Nghi vẻ mặt ngượng ngùng, có chút thẹn thùng: "Việc này. Tố Tố, nếu vậy muội vào trước đi." Ân Quý phi dù sao cũng là trưởng bối, Liễu Thanh Nghi có phần e dè.

Ân Tố Tố cười dễ thương: "Thanh Nghi tỷ, hạnh phúc phải dựa vào chính mình chứ. Nữ nhân bên mình lão công nhiều như vậy, nếu tỷ không chủ động một chút thì sẽ thiệt thòi a."

"Dù sao ta cũng nên vì hạnh phúc của mình mà phấn đấu, tỷ xem này." Nói xong, Ân Tố Tố vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, bước dài về phía trước. Mở cửa phòng ra nàng còn đồng thời nhìn Liễu Thanh Nghi làm điệu bộ mời mọc.

Liễu Thanh Nghi cười khổ, cuối cùng cũng không dám đi theo vào. Chần chừ hết lần này đến lần khác, nàng định bụng trước tiên trở về phòng rồi chốc nữa quay trở lại sau.

Mới vừa quay người lại, đã thấy Vương Đông Đông cũng rón ra rón rén đi tới thì thào: "Thanh Nghi tỷ, chớ đi a. Làm sao muội vừa tới là tỷ vừa đi, không phải tỉ định trốn muội sao?"

Liễu Thanh Nghi vội vàng nói: "Muội muội lại quá nhạy cảm rồi. Đúng rồi, Tố Tố đã vào, bên trong còn có một cái giường rất lớn, không bằng muội cũng vào đi thôi?"

Vương Đông Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta cùng nhau vào được không?" Nếu đổi là người khác Vương Đông Đông tự nhiên không có gì phải cố kỵ. Nhưng bên trong là Ân Quý phi a, nàng thật sự là ngượng ngùng.

Liễu Thanh Nghi lúc này đây đã là người thứ hai bị rủ vào. Hết lần này đến lần khác chần chừ, vẫn là chưa sẵn sàng làm theo.

Vương Đông Đông khẽ cười một tiếng rồi nói: "Thanh Nghị tỷ, tỷ là nữ nhân đã theo lão công đầu tiên. Phong cách này thật sự không giống tỷ a. Đi thôi, chúng ta cùng vào nào."

Liễu Thanh Nghi há hốc miệng đang định nói gì, cũng không ngờ Vương Đông Đông đã không muốn chờ nữa, quay người dứt khoát đi về hướng cửa phòng.

Liễu Thanh Nghi nhìn Vương Đông Đông tiến vào nhà, trong lòng có chút hối hận. Sớm biết vậy nên cùng với nàng đi vào, nếu một mình đi vào thì thật là xấu hổ a. Nghĩ đến đây, nàng thở dài thầm trách mình quá do dự.

"Thanh Nghi tỷ, người đang thở dài gì vậy?" Liễu Thanh Nghi vội vàng quay người, đã thấy Bạch Vũ đã đứng sau mình không biết từ khi nào.

Liễu Thanh Nghi thầm nghĩ, cuối cùng lại có thêm bạn nữa để cùng nhau đi vào, nếu không thì thực sự hối hận đến chết. Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nói: "Bạch Vũ muội muội, Tố Tố và Đông Đông đều đã vào rồi."

Thấy Bạch Vũ không hiểu được, Liễu Thanh Nghi vội vàng đưa tay vung lên mô tả: "Một cái giường thật lớn."

Chương 820: Chiết đằng phôi liễu

Bạch Vũ quả thật so với Liễu Thanh Nghi vẫn còn thẹn thùng mắc cỡ: "Chuyện gì vậy tỷ?"

"Chúng ta cùng nhau vào được không?" Liễu Thanh Nghi ra sức mời mọc. Bạch Vũ nghe vậy, cũng lắc đầu nói: "Kỳ thực ta tới đây là để ngắm trăng. Thanh Nghi tỷ tỷ, tỷ xem ánh trăng đêm nay quả thật đẹp."

"À, mà nếu tỷ muốn vào thì vào đi thôi." Bạch Vũ quả thật muốn núp sau lưng Liễu Thanh Nghi bước vào bên trong.

"Muội tới ngắm trăng à?" Liễu Thanh Nghi vẻ mặt không tin tưởng hỏi. Nếu muội tới ngắm trăng thì ta đến thưởng hoa. Chuyện này quả thật ma quỷ cũng không thể nào tin được.

"Muội muội, hạnh phúc của mình phải do chính bản thân mình tranh thủ. Nếu lưỡng lự như vậy, đêm nay chắc sẽ không có thu hoạch gì cả. Muội cứ chậm rãi ngắm trăng ta đi vào đây." Liễu Thanh Nghi chính mắt thấy hai nàng đi vào trong phòng, tiếng động trong phòng phát ra ngày càng lớn, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, do dự mãi rồi cũng quyết định đi vào.

Nhìn Liễu Thanh Nghi hướng của phòng đi tới, Bạch Vũ sau lưng rút cuộc cũng thấp giọng nói: "Thanh Nghi tỷ, chờ muội với!" Nói xong liền đuổi theo.

"Ầm!" Bạch Vũ do có chút nôn nóng, không dừng kịp nên đầu liền va vào cánh cửa, trực tiếp đem cửa phòng mở ra. Ngay lập tức khiến Lưu Phong đang "hắc hưu hắc hưu" (làm chuyện hự hự trên giường, bé này ác độc quá) hoảng sợ, thiếu chút nữa bị dọa thành bệnh liệt dương.

Đang hoan hảo cùng Lưu Phong là Ân Quý phi cũng kinh hộ một tiếng, đầu dúi vào trong chăn. Phía trước, Ân Tố Tố cùng Vương Đông Đông lúc này có chút thẹn thùng, nhưng bởi vì hai người cũng đang cao hứng, nên cũng không để ý. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lưu Phong đang "tới lui" trên giường bổng nghe phịch một tiếng, trong lòng hoảng sợ liền nhảy ra ngoài, nhất thời dục vọng tiêu tán đi hơn phân nữa. Quả thật không thể trốn mà.

Lưu Phong nhín lướt qua Bạch Vũ cùng Thanh Nghi rồi nói: "Bạch Vũ nha đầu, ta đoán là nhất định nàng đang giờ trò quỷ." Tuy rằng Lưu Phong sớm biết các nàng đang đứng ngoài cửa, nhưng hắn quả thật không nghĩ rằng Bạch Vũ dùng phương thức như vậy mà tiến vào. Cũng may hắn không giống phàm nhân, nếu đổi lại là nam nhân bình thường chắc sẽ phải liệt dương sớm.

Bạch Vũ không nói gì, nàng dùng hành động để trả lời Lưu Phong. Không biết là bị kích thích như thế nào, Bạch Vũ liền chủ động đóng cửa và bắt đầu cởi áo, rồi đến thắt lưng.

"Tiểu nha đầu cũng học xấu?" Lưu Phong nhìn lại các nữ nhân trong phòng, cảm thấy không phải là các nàng làm hỏng Bạch Vũ. Hơn phân nữa là Bạch Vũ tự học thành tài.

Phía sau, Vương Đông Đông cùng Ân Tố Tố cũng đã bắt đầu khỏa thân, khiêu khích Lưu Phong. Vương Đông Đông nhỏ giọng thì thầm: "Nói như thế nào thì ta cũng là người đến trước."

Liễu Thanh Nghi phía sau cũng bất chấp mặt mũi, dù sao cũng là những tỷ muội trong nhà của lão công, không nói hai lời, liền trèo liên giường và bắt đầu tháo bỏ y phục.

Lưu Phong hơi kinh hãi, nữ nhân trước mặt của mình trước đây e thẹn, ngoan ngoãn sao bỗng dưng hôm nay trở nên vội vàng, chủ động.

"Các nàng, các nàng chẳng lẽ muốn nhất thời vùng lên à?" Tuy rằng Lưu Phong cũng đã từng mơ nghĩ về việc quần chiến, nhưng là đêm nay số nữ nhân dường như vượt quá mức suy nghĩ nên âm thanh hắn có chút run rẩy, ngày cả đôi chân cũng bắt đầu run. Không biết hắn kích động hay e ngại nữa.

"Lão công, người đừng giả bộ nữa. Dường như ngươi đang thổi phồng chúng ta thì phải. Chàng có tiểu đệ đệ đệ nhất hùng phong, hiện tại mười nữ nhân e rằng cũng không đủ cho chàng a." Ân Tố Tố nở một nụ cười, vội vàng cắn vào miệng Lưu Phong.

Mà bên kia, Vương Đông Đông hai tay nhỏ bé cũng không cam lòng yếu thế, chộp tới tiểu đệ đệ của Lưu Phong. Lưu Phong cảm giác bốn phìa lỏa thể, tùy tiện hoạt động, nhất thời đôi bồng đảo của Ân Quý Phi đã bị hắn chộp vào tay.

Ân Quý Phi dường như cũng là lần đầu tiên làm chuyện này trước mặt nhiều người, tấm chăn đã kéo ra khòi đầu khiến khuôn mặt của nàng đỏ ửng lên

"Lão công, ta muốn!" Khiêu khích một hồi, Ân Tố Tố đã không thể chịu đựng nổi, liền tức thời cưỡi lên thân thể Lưu Phong, cặp tuyết đồn bắt đầu nhấp nhô hoan hảo.

Ngay lập tức, trong phòng liền vang lên những âm thanh rên rỉ, thở gấp. Toàn bộ căn phong tràn ngập dâm vị, mùi thân thể nam nữ hỗn độn hòa quyện cùng mùi của ham muốn, dục vọng.

Đừng nhìn thấy Lưu Phong vẻ mặt có phần e ngại, thực chất hắn trong lòng rất vui mừng. Hôm nay, hắn nhất long đại chiến ngũ phượng một cách thành thạo và điêu luyện.

Lần đầu cùng Lưu Phong hoan hảo, Ân Quý Phi cùng Ân Tố Tố vẻ mặt trần đầy thỏa mãn và hạnh phúc, hai mắt nhắm lại, nằm cạnh Lưu Phong khẽ rên rỉ. Ba người còn lại, ai cũng không nghĩ rằng với cơ thể mỏng manh yếu ớt như vậy mà Bạch Vũ lại lợi hại nhất, cùng Lưu Phong đại chiến không dưới hai lần.

.

Trải qua một phen vật lộn, Lưu Phong cùng chúng nữ đều thỏa mãn, nằm trên giường vỗ về, hưởng thụ sự ôn nhu sau khi kích tình. Lưu Phong lúc này quả thật có chút mệt mỏi.

"Rầm!"

[

truyen cua tui dot❤net ]

Đột nhiên cửa phòng lại bị người ta phá vỡ, Lưu Phong cùng chúng nữ vội vàng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt có phần kinh ngạc nhìn người mới tới. Người mới đến e ngại nhìn mọi người, sau đó liền đóng cửa phòng, nàng nhẹ nhàng đến trước giường, vừa ngượng ngùng vừa thoát y: "Các người làm chuyện tốt cũng không nói cho ta biết."

Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt hờn dỗi của Tố Nương, âm thầm kêu khổ. Mới vừa rồi bị chúng nữ khuấy động một vòng đã sớm mệt nhoài, giờ lại gặp Tố Nương, không biết xoay sở thế nào nữa.

"Công tử gia, người ta cũng muốn." Tố Nương biểu hiện nhất thời tỏ ra mạnh mẽ, không đợi phản ứng của Lưu Phong, liền chủ động ngồi lên người hắn.

Lưu Phong không đành nào để nàng chịu thiệt, đành phải chủ động chấn chỉnh hùng phong, hảo hảo Tố Nương liên tục nhiều lần. Tuy nhiên, nhận thấy sắc trời đã muốn sáng, cơ thể hắn liền bắt đầu run lên và phóng xuất. Cẩn thận suy nghĩ, cũng may mà Lăng Ba và Thanh Liên không có ở đây, nếu không chắc đời hắn sẽ kết thúc. (DG: Ước j mình được một nửa của anh í)

.

Sau một đêm miệt mài, Lưu Phong ngủ cùng chúng nữ trên chiếc giường lớn đến tận giữa trưa mới chịu rời giường. Lưu Phong được chúng nữ hầu hạ mặc quần áo xong liền ngồi điều tức một hồi, thần khí chậm rãi khôi phục lại.

Dựa theo kế hoạch, hôm nay hắn sẽ cùng Đan Hùng đi xử trí đội Hữu Long Vệ quân đã cướp đoạt Cam Châu.

"Tỷ phu rời giường đi!" "Ba ba, rời giường đi!" Ngay khi Lưu Phong đang muốn mở cửa thì âm thanh của Khuynh Thành cùng Tiểu Linh Nhi đã vang lên.

Trong phòng, chúng nữ nhân mỗi người đều xấu hổ, ngượng ngùng, hướng Lưu Phong vội vã nói: "Chàng đi ra ngoài đi, đừng để các nàng tiến vào" . Chúng nữ đều lo lắng, sợ hai tiểu nha đầu kia gây khó dễ. Lưu Phong hiểu rõ tâm tư các nàng, cười khan vài tiếng rồi tự mình mở của đi ra ngoài.

"Tỷ phu, tránh ra cho ta vào xem, không biết trong phòng có mấy người?" Khuynh Thành cười đùa, bộ dạng như muốn đẩy cách cửa bước vào.

"Ba ba, Khuynh Thành tỷ nói, các người đang nhất long chiến đa phượng." Tiểu Linh nhi ngẩng đầu hỏi: "Như vậy có nghĩa là sao ạ?"

"Không có gì đâu con!" Nghe được Tiểu Linh Nhi hỏi, Lưu Phong nhất thời kinh ngạc. Khuynh Thành nha đầu này lại có thể nào giáo dục Tiểu Linh Nhi thành hư hỏng thế này.

"Khuynh Thành, từ nay về sau, muội còn nhốn nháo như vậy, xem ta làm thế nào để thu thập muội. Đi thôi" Lưu Phong sắc mặt có chút sa sầm, liền đầy Khuynh Thành ra. Khuynh Thành dường như có chút đuối lý, thấy Lưu Phong thực sự túc giận liền không dám đi vào nữa.

"Khuynh Thành tỷ tỷ, tỉ còn không nói cho ta biết. Cái gì là một rồng nhiều phượng." Tiểu Linh Nhi hỏi với vẻ mặt hoang mang. Khuynh Thành nhìn Lưu Phong rồi vội vàng nói: "Chính là một hàng dài những phượng hoàng ấy mà."

"A, cái đó thì ta biết." Tiểu Linh Nhi dường như không thỏa mãn lắm với lời giải đáp của Khuynh Thành

"Khuynh Thành, mang Linh Nhi đi chơi đi, đừng phá rối nữa. Hôm nay ta có chính sự để làm." Lưu Phong nhíu mày trách mắng.

"Tỷ phu, người mang chúng ta cùng đi. Ta biết ngươi hôm nay muốn đi điều tra Hữu Long Vệ quân. Ta cùng Linh Nhi cũng muốn xem náo nhiệt." Khuynh Thành dường như đã sớm nghe phong phanh được hành trình của Lưu Phong.

Lưu Phong hừ một tiếng: "Muội như thế nào lại biết chính xác?" Tám phần là Đan Hùng nói, việc này ngoài ngươi ra còn ai biết nữa đâu?

Vừa vặn Đan Hùng cũng vừa tới. Hắn nhìn Lưu Phong đang liếc mắt nhìn mình, ngượng ngùng nói: "Lão Đại à, không phải là thuộc hạ không muốn giữ bí mật, mà là tiểu di tử của ngài quá giảo hoạt."

Lưu Phong hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"

Khuynh Thành thấy Lưu Phong thật sự không mang theo mình đi, lập tức liền nóng nảy, vội vàng hướng Tiểu Linh Nhi nháy mắt. Tiểu Linh Nhi hiểu ý, hướng Lưu Phong hô: "Ba ba, ngươi không mang ta đi chơi, ta phải đi tìm mẹ để chơi." Nói xong liền muốn bước vào gian phòng có chiếc giường lớn kia.

Lưu phong vội vàng nói: "Không được đi vào."

"Lão Đại, hay là ta mang các nàng cùng đi đi, dù sao chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng cả." Đan Hùng không biết đã được lợi lộc gì từ Khuynh Thành, không ngờ lại mở lời nói giúp nàng.

Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi gật đầu nói: "Đi thôi!" Đan Hùng nói cũng rất đúng, thực tế cũng không phải là chuyện gì to tát cho lắm, mang theo nữ nhân đi chơi đùa thì cũng không có gì đáng ngại. Long Vệ quân trong mắt Thần Thánh Quân Đoàn chỉ là cái rắm thối mà thôi.

.

Tư Mã Hạo Kiệt dường như sớm biết được việc Lưu Phong đến liền hạ lệnh cho các tướng lãnh hội họp. Các tướng lãnh người mang kim khôi, mặc ngân giáp, uy phong lẫm lẫm nhằm làm giảm nhuệ khí của Lưu Phong.

Lưu Phong cũng không nghĩ rằng Tư Mã Hạo Kiệt lại đem tướng lãnh tụ hội để đối mặt với hắn. Thực tế, hắn chỉ mang theo mỗi Đan Hùng, Khuynh Thành, Tiểu Linh Nhi tổng cộng chỉ có bốn người mà thôi. Trong tình thế này, Lưu Phong quả là tài cao mật lớn chính. Hắn một chút cũng không quản đến đâu là đầm rồng hang hổ.

Nhìn thấy Lưu Phong, Tư Mã Hạo Kiệt trên mặt quan trường lộ ra nụ cười khách sáo, đi đến bàn mời khách: "Hầu tước đại nhân đến, bổn soái công vụ bận rộn, không thể nghênh đón từ xa, thật là thất lễ quá."

"Đúng vậy, đúng vậy, nhà ngươi quả thật không có chút một lễ vật gì cả, ở địa bàn của tỷ phu ta mà còn kiêu ngạo láo xược, thật không biết đâu là trời cao đất rộng à." Không đợi Lưu Phong nói, Khuynh Thành đã bắt đầu khiển trách Tư Mã Hạo Kiệt.

Tiểu Linh Nhi ở một bên cũng phụ họa thêm: "Ngươi cũng chẳng phải là thứ gì tốt."

Sắc mặt Tư Mã Hạo Kiệt bỗng trầm xuống, hướng bên ngoài quát lớn: "Ta không phải lệnh cho các ngươi nghênh đón Hầu gia sao? Các ngươi xử sự như vậy à?" Bên ngoài lập tức có một số quan quân tướng sĩ bước ra nhận tội.

Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Không trách bọn họ, cũng là ta không thông báo cho bọn họ trước." Nói đến đây, Lưu Phong bỗng trầm giọng: "Tư Mã đại nguyên soái à, lần này bản Hầu đến đây là để cảm ơn ngươi việc lần trước nhà ngươi giúp ta cai quản Cam Châu.

Thực thực giả giả, Tư Mã Hạo Kiệt đã sớm biết ý đồ của Lưu Phong đến đây. Tuy nhiên hắn cũng không có gì sợ. Thái độ của Bệ hạ đối với hắn hiện giờ có chút biến hóa, hắn dù gì cũng đường đường chính chính là Thống soái Hữu Long Vệ quân, hà cớ gì mà phải e ngại hắn chứ.

Nghĩ đến đây, Tư Mã Hạo Kiệt liền khách khí nói: "Hầu gia thật khách sáo, ở cái đất Phong Thành, tuy rằng là đất phong nhưng dù gì cũng thuộc đế quốc, bổn soái thân là đế quốc tướng quân, đương nhiên có nghĩa vụ xuất binh tiêu diệt tặc tử. "Hắn thầm nghĩ:" Tiểu tử ngươi đắc ý cái gì, bệ hạ đã muốn tìm thời cơ để cướp lấy, nhà ngươi nên quên đi."

Lưu Phong thản nhiên cười một tiếng: "Nói rất đúng, tuy nhiên ta cũng muốn cảm tạ Nguyên soái. "Nhưng trong lằm thầm mắng" Con mẹ nó"

"Hầu gia, người thật khách khí quá."Hai người nhìn nhau cười, cả hai đều lòng dạ khó lường nhưng bên ngoài vẫn biểu lộ nét tươi cười.

Khuynh Thành thầm nghĩ: "Quả thật là hai tên nam nhân dối trá."

Một lát sau, Tư mã Hạo Kiệt gọi người mang trà lên, mời Lưu Phong ngồi xuống nói chuyện, hắn cười nói: "Hầu gia, ta biết người gần đây thời gian có chút eo hẹp, vài ngày nữa người phải đến kinh đô à?"

Lưu Phong cười cười nói: "Những chuyện cần xử lý thì cũng đã xử lý xong rồi, phải trở về kinh đô thôi. Kinh đô thế cục gần đây bất ổn, bản thân Hầu gia ta là người mà bệ hạ nể trọng nhất, dĩ nhiên ta phải trở về kinh đô sớm để giúp đỡ bệ hạ phân giải thế cục."

"Đúng rồi, Tư Mã nguyên soái, theo như lời ngươi nói, sau khi tiêu diệt đám tặc đảm, toàn bộ thành trấn Cam Châu tiền tài, lương thực đều không thấy, chuyện này rút cuộc là như thế nào? Không biết thân phận của đạo tặc như thế nào mà lại hung hãn đến thế. Nay ta đến, trước vì cảm tạ ơn cứu viện của nhà ngươi, sau là cũng muốn hỏi thăm về đám đạo tặc này, không biết lai lịch bọn chúng ra sao để sau này đem một mẻ lưới bắt sạch bọn chúng. Nguyên soái chắc người không biết, bản Hầu đối với dân chúng luôn luôn ưu ái, đối với những kẻ ức hiếp, gây tai họa cho dân chúng như lũ đạo tặc kia, ta tuyệt đối không nương tay"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #18#np