Chương 675, 676: Uy lực của Thiên chiếu phân thân - Quyết định của Phỉ Nhi
Chương 675: Uy lực của Thiên chiếu phân thân
"Khỏi cần khen, để ta giết là được!" Nữ tủ che mặt quát một tiếng, hơn mười đạo nhân ảnh xông lên.
"Sư muội, giết gà ko cần dao mổ trâu, để sư huynh ra tay cho" Một nam tử tuổi còn trẻ che mặt, nhìn như ngọc thụ lâm phong, đưa tay ngăn nữ tử trước mặt, phi thân đến, giết những tên đứng gần mình.
Nữ tử che mặt trong lòng run rẩy một chút, rồi ổn định tinh thần, đứng trên cao nhìn tình cảnh ở dưới.
Nam tử che mặt phiêu nhiên hạ xuống, tay cầm trường kiếm, thượng hạ phiên phi. Đạo huyền quang bắn về phía hắc y thủ vệ, trong nháy mắt hai gã thủ vệ đã tử vong.
Nữ tử che mặt tựa hồ ko cam lòng yếu thế, lập tức phi thân xuống, động tác như hành vân lưu thủy, phiêu dật chí cực, thay trường kiếm trong tay nàng cũng trở nên linh động. Vốn là đang giết người nhưng bên ngoài nhìn vào cứ như đang múa. Vài tên thủ vệ chưa kịp lên tiếng đã bị trúng kiếm chết tại chỗ.
Trong đêm, máu tươi vẩy khắp nơi, những tên giữ cửa cùng với phần lớn thủ vệ tại đây tạo thành một chiến trường máu, làm cho mọi người đều sợ hãi.
Sắc mặt thủ lĩnh càng trắng bệch, đứng nhìn cặp nam nữ này cùng đám sát thủ chung quanh, trong lòng vô cùng lo lắng bất an.
Nữ tử che mặt hướng về thủ lĩnh, lạnh nhạt nói: "Các người ko phải là đối thủ của chúng ta, thúc thủ quy hàng, giao Nhị vương tử ra, ta sẽ bảo toàn mạng sống cho"
Thủ lĩnh lạnh lùng cười: "Các hạ tưởng hoàng gia thần xã là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Chúng ta sẽ ko đầu hàng, đồng thời ta cũng nói cho ngươi biết, Nhị vương tử ko có ở đây, các người tìm nhầm chổ rồi."
Nữ tử che mặt thần sắc biến đổi, trầm giọng nói: "Xem ra ngươi rất ngoan cố"
"Chết đi!"
Tên thủ lĩnh tiên phát chế nhân, ngay lúc đối phương đang nói, mặt hắn đột nhiên biến đổi, hai mắt đỏ đậm một màu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Kẻ nào dám xúc phạm uy nghiêm thần xã, nhất định phải chết."
Nàng ta khinh thường cười lạnh, công kích của tên thủ lĩnh vừa đến gần thì thân thể nàng đột nhiên biến mất.
Chưa kịp phản ứng thì tay phải của hắn đã bị một đạo kình phong tập kích, chỉ nghe một tiếng hét thảm, "nhánh đã rời cành"
Thủ lĩnh kêu thảm thiết vì đau đớn, trên mặt vặn vẹo ko còn giống hình người, hung ác nhìn nàng ta, mặc dù vạn lần bất cam, nhưng ko phải là đối thủ của nàng.
Những tên thủ vệ còn sống mặt đã xám như tro tàn, ngơ ngác đứng nhìn thủ lĩnh của mình cùng nữ tử che mặt kia.
Chuyện đã như vậy, mọi người ai cũng biết, bọn họ đã thua.
"Muốn sống thì nói cho ta biết Nhị vương tử đang ở đâu, nếu ko chỉ có đường chết." Nữ tử che mặt nhìn thấy thần xã thủ vệ đã bị mình chấn trụ, vội nhân cơ hội chiêu hàng.
Thủ lĩnh cười lạnh một tiếng rồi nói: "Đừng hỏi, bọn họ căn bản là ko biết"
"Chỉ có ta biết, nhưng ta chết cũng ko nói." Nói đến đây, hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, dùng hết tất cả lực lượng bản thân, hét lớn: "Thần xã thủ vệ, nghe lệnh ta, ko được đầu hàng, chúng ta là thủ hộ thần tử dân, chúng ta sẽ ko chết."
"Ngu ngốc!"
Nam tử che mặt nhìn tên thủ lĩnh bằng ánh mắt đáng thương, khẽ thở dài nói: "Kẻ ngu, trên đời này làm gì có thần linh? Nếu Thiên chiếu đại thần của các ngươi thật sự linh nghiệm, tại sao bây giờ ko tới cứu các ngươi?"
"Thần sẽ ko từ bỏ chúng ta." Tên thủ lĩnh bất chấp toàn thân đầy máu, cắn răng vươn trường kiếm lên, hướng đến nữ tử che mặt.
Chứng kiến hành động anh dũng của thủ lĩnh, hơn mười tên thần xã thủ vệ trên mặt cũng lộ rõ ý quyết tử, nắm chặt vũ khí trên tay lao đến hướng nàng ta.
"Sư muội, ngươi tránh ra, để ta!"
Nam tử che mặt cười lạnh một tiếng, đứng chắn trước mặt nàng, đưa mắt nhìn mấy tên thủ vệ liều chết kia.
"Xoát xoát!"
Nam tử vũ xuất vài đạo kiếm quang, khí thế như lôi đình nhằm hướng bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, cả đám người đã bị kiếm thế cường đại bao phủ.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, đã có ba bốn gã thủ vệ tử vong.
Những tên còn lại lui về phía sau, đưa mắt nhìn tên nam tử trẻ tuổi cùng nữ tử kia.
"Nơi này để ta ứng phó, ngươi dẫn người đi tìm Nhị vương tử!" Nam tử đề nghị.
"Ân, sư huynh, ngươi phải cẩn thận một chút" Nữ tử che mặt nói xong, mang theo mười tên thuộc hạ, nhảy vào phía trước điện vũ.
Ngay khi nữ tử kia vừa mới đi, hiện trường đột nhiên phát sinh dị biến, tên thủ lĩnh cơ hồ đã mất đi lực chiến đấu đột nhiên phát ra một cổ hơi thở cường đại, bao phủ hoàn toàn hiện trường.
"Mạo phạm uy nghiêm của thần, các người chết chắc" Tên thủ lĩnh một phút trước còn vẻ đau đớn do cánh tay bị chặt đứt, giờ đây trên mặt như hoàn hảo ko tổn hao gì, từng bước từng bước đi đến gần nam tử trẻ tuổi, âm lãnh như băng, cảm giác như đang ở địa ngục.
Bởi vì âm thanh của hắn làm cho nhiệt độ tại đây giảm xuống rất nhiều.
"Thủ hộ thần, chính là năng lực của thủ hộ thần tứ dư, thủ hộ thần vạn năng a." Một vài tên thủ vệ tựa hồ như hiểu được gì, lập tức quỳ xuống đất, hướng đến tượng đại thần dập đầu.
Nam tử trẻ tuổi mặc dù ko tin cái gì là thủ hộ thần, nhưng lực chiến đấu của tên thủ lĩnh trong nháy mắt tăng lên gấp mười lần là sự thật.
Trong lúc hắn còn đang ngẩn ngơ, thân hình thủ lĩnh xoay tròn, giống một đạo lưu quang, trực kích chổ yếu hại của nam tử trẻ tuổi.
Tên nam tử kinh hãi, vội vàng tránh né.
Thủ lĩnh thấy thế, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, mục diện âm trầm, đoạt nhân tâm thần, trong chớp mắt biến hóa phương hướng công kích, sát hướng về tên nam tử.
Trong mắt tên nam tử lộ ra một tia kinh ngạc.
"Sát.!"
Tiếng sát phát ra khỏi miệng, một cổ sát khí khổng lồ tập trung hoàn toàn trên người tên nam tử.
"Bất hảo!" Ngay khi tên nam tử tâm sanh cảnh giác thì nhục chưởng của thủ lĩnh đã đánh vào ngực hắn.
Chưởng lực mạnh mẽ nhất thời va chạm với hộ thể chân nguyên, phát ra một tiếng nổ lớn, tên thủ lĩnh bị lực phản chấn lui về phía sau, còn tên kia bị đánh trúng bay ra ngoài.
Khi hắn rơi xuống đất, khí huyết quay cuồng, miệng đầy máu tươi.
Tên thủ lĩnh tựa hồ như truy cùng đuổi tận, ko đợi đối phương đứng lên, hắn đã lao đến.
Tốc độ cực nhanh, tựa như Lưu Tinh nhất bàn, thậm chí ma xát với ko khí tạo thành tiếng.
Tên nam tử sắc mặt đại biến, thân thể muốn nhúc nhích tránh né nhưng ko thành cong.
Tên thủ lĩnh hung hăng đá vào thân thể của đối phương, lực lượng bá đạo đập tan hộ thể chân nguyên.
Thân thể tên nam nữ lại bị bay đi, liên tiếp đánh gục mấy cây đại thụ mới khó khăn dừng lại.
Thủ lĩnh tựa hồ nhận định hắn đã tử vọng, lập tức tiến vào điện vũ ngăn cản nữ tử trẻ tuổi kia.
Mặc dù hắn biết hộ thể chân nguyên của tên kia đã bị phá, nhưng ko biết hắn đã mặc bảo ý, giờ đây thân thể tuy trong thương, nhưng táng mạng vô ưu.
Nữ tử che mặt đang cùng một tên thuộc hạ phân tán chung quanh tìm kiếm, đột nhiên nghe được vài tiếng kêu thảm, trong lòng thầm nói ko ổn, vừa ổn định tinh thần đã thấy thủ lĩnh cầm trường kiếm trong tay đứng trước mặt nàng.
"Ngươi." Nhìn tên thủ lĩnh hoàn hảo như ko tổn hao gì, trong lòng nàng có chút kinh ngạc.
"Ngươi ko phải đã bị ta chặt đứt cánh tay hay sao? Đã xảy ra chuyện gì. Chờ một chút." Nữ tử che mặt tựa hồ như nghĩ ra cái gì, lạnh giọng nói: "Sư huynh ta đâu? Ngươi đã giết sư huynh của ta, đúng ko?"
Tên thủ lĩnh nửa khép hai mắt, đối với lời nói của đối phương ko có chút phản ảnh, một lát sau mới mở miệng nói: "Tiện nhân, đừng nói nhãm, nổi nhục bị chặt cánh tay, lão tử sẽ nhất nhất phụng hoàn" Khi đang nói chuyện, tên thủ lĩnh bắn ra một đạo hắc mang mạnh mẽ, trường kiếm trong tay phát ra một tiếng rít, làm nữ tử che mặt cả kinh ko thôi.
Đáng chết! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lực lượng của hắn đột nhiên cường hãn lên thập bội.
"Tiện nhân, để ta cho ngươi làm ma minh bạch." Thủ lĩnh tựa hồ như đoán được tâm tư của nàng, cười lạnh nói: "Ta nói rồi, thủ hộ thần ko bỏ rơi ta, Thủ hộ thần vĩ đại đã ban cho ta tánh mạng và lực lượng mới"
Nữ tử che mặt cả kinh, giọng căm hận nói: "Ta mặc kệ cái gì là thủ hộ thần đại nhân, tóm lại hôm nay ta phải mang Nhị vương tử đi."
"Tiện nhân, ngươi chỉ có đường chết!" Tên thủ lĩnh nổi sát ý lên, trường kiếm trong tay cũng hiệ lên đạo hàn quan, hơi thở của hắn tràn ngập mùi máu tanh
Giờ phút này đây, nữ tử che mặt cũng bất chấp tất cả, chuẩn bị buông tay liều mạng.
Quát một tiếng, khí thế quanh thân nàng đột nhiên tăng lên, thi triển thân thủ hướng đến tên thủ lĩnh.
Trong chớp mắt, nàng chỉ còn cách tên thủ lĩnh một trượng.
Trường kiếm trong tay nàng đột nhiên vung lên, mũi kiếm trực chỉ mặt hắn, sát khí lên đến cực hạn.
Nữ tử che mặt hét lớn: "Sát!" Kiếm quang chói mắt, khí thế như lôi đình trùng trứ thủ lĩnh bắn tới.
Thủ lĩnh trơ mắt nhìn kiếm thế nọ, hoa phá hư ko, hướng đến mi tâm của mình đâm tới, cặp mắt thâm thúy hiện lên một đạo hưng phấn.
Lúc nữa, kiếm quang của nàng đã gần đâm trúng đối phương, mà hắn vẫn ko có phản ứng gì, mặc cho chính mình bị đâm.
Những kẻ khác rất ngạc nhiên, thủ lĩnh trúng kiếm, cư nhiên rất bình tĩnh, cũng ko nhúc nhích, cặp mắt lộ vẻ khinh thường cười lạnh.
Nữ tử trong lòng kinh hô một tiếng, trên mặt tràn đầy sợ hãi, một kiếm này nàng dùng toàn lực nhưng lại ko có tác dụng.
"Chẳng lẽ thật sự tồn tại thủ hộ thần?"
Nghĩ thế, nên sắc mặt nàng ta nhất thời xám lại.
"Tiện nhân, đã thấy chưa? Ta cho ngươi chứng kiến lực lượng của thần tứ dư ngã. Bây giờ có thể yên lòng nhắm mắt được rồi"
"Chết đi!" Thủ lĩnh quát một tiếng, trên tay xuất hiện một đạo kiếm quang, hướng đến nữ tử che mặt.
Nàng ta mặc dù sợ hãi, nhưng ko cam lòng thất bại, thân thể xoay tròn, vội vàng tránh một đạo kiếm mạc, thối lui cả năm bước, cuối cùng đã hóa giải được công kích sắc bén kia.
"Tiện nhân, cũng có chút bản lãnh, đáng tiếc ngươi lại mạo phạm đến thần!"
Nữ tử che mặt cắn môi tức giậ nói: "Bớt xàm ngôn đi, có bản lãnh gì thì thi triển ra, để nãi nãi ngươi còn chơi đùa"
Thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, lại huy vũ xuất ra một đạo kiếm khí, hướng đến nữ tử che mặt.
Nàng ta nhanh chóng phòng ngự quanh thân, sau đó vội vàng lùi về phía sau.
Nhưng tốc độ của nàng ko thể so sánh với kiếm thế của thủ lĩnh kia.
"Phanh.!" Một tiếng, nữ tử che mặt đã bị đánh bay ra ngoài, cả người lơ lửng trên không. Sau đó nặng nề tiếp đất.
"Mạo phạm thần, tiết độc thần linh, ngươi chỉ có đường chết!" Tên thủ lĩnh nhìn thấy nữ tử chỉ bị trọng thương nên dồn vào đường chết, điên cuồng cười lên, chậm rãi tới gần, chuẩn bị đưa nàng vào chỗ chết.
Đột nhiên trong trời đêm hiện lên một đạo quang mang. Vụt vào trong thần điện, một cổ hơi thở kinh người trong nháy mắt tại thần xã di tán ra.
Thủ lĩnh tựa hồ rất e ngại ánh sáng nọ, vội vang lui vài bước
Đợi đến khi quang mang tán đi, nữ tử trên mặt đất đã cùng tên nam tử trẻ tuổi biến mất.
"Đáng chết, dám chạy!" Diện mục hắn dữ tợn, phát ra một tiếng, thân thể bạo liệt, hóa thành một đạo huyết vũ.
Chương 676: Quyết định của Phỉ Nhi
Vài tên thủ vệ chung quanh nhất thời rời đi.
Lúc này, điện vũ trung truyền ra một giọng nói già nua mà có phần bạo liệt: "Ko cần sợ, là ta, thủ hộ thần đại nhân, tên phế vật này ko chịu được phân thân của ta"
.
Phù Tang đế đô, trong mật thất của nhất xử quý tộc phủ.
Nam nữ che mặt bị thủ lĩnh đánh trọng thương tại thần xã đã phục nguyên. Trước mặt bọn họ là nữ nhân đã hơn trăm năm tuổi, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn hai người: "Vô Hoa, Phỉ Nhi, ta nói rồi, cứu người phải tính kế lâu dài, các người lại ko nghe, nếu vi sư ko ra tay kịp thời, các người bây giờ đã chết"
"Sư tôn, việc này ko thể trách sư muội, tất cả đều là chủ ý của ta" Người vừa lên tiếng chính là nam tử trẻ tuổi, được lão bà kia gọi bằng Vô Hoa.
"Sư tôn, việc này ko liên quan đến sư huynh, là do ta quá nóng lòng" Lần này đến lượi Phỉ Nhi lên tiếng, cũng chính là nữ tử che mặt ngày trước đã tấn công vào thần xã.
"Được rồi, các người đừng nói nữa, cũng may là hữu kinh vô hiểm, tánh mạng được bảo toàn. Bất quá từ hôm nay trở đi, các người phải từ bỏ ý niệm cứu Nhị vương tử trong đầu" Lão bà trầm giọng nói.
"Ko được!"
Phỉ Nhi lắc đầu: "Sư tôn, Nhị vương tử nhất định phải cứu, nếu ko, liên minh giữa Cao Lệ và Phù Tang chắc chắn sẽ bị hủy, đến lúc đó, đại quân của Hoa Hạ sẽ dẫm đạp lên đất nước của chúng ta"
"Phỉ Nhi, những lời của ngươi, vi sư làm sao ko rõ. Chỉ là sức mạnh của thần xã ngươi đã thấy qua. Chúng ta căn bản là ko đủ sức cứu Nhị vương tử" Lão bà thở dài một tiếng.
Vô Hoa kinh hãi hỏi: "Sư tôn, chẳng lẽ ngay cả người cũng ko địch lại sao?"
Lão bà nghe vậy, sắc mặt có chút buồn bả, yên lặng một hồi rồi nói: "Ko thể"
"Thế lực của thần xã như thế nào lại trở nên cường đại như vậy, chẳng lẽ thật sự có thủ hộ thần?" Phỉ Nhi có chút khó hiểu hỏi, sư tôn nàng tuy là nữ lưu chi bối, như tu vi đạt mức thông thiên triệt địa, trước kia chưa bao giờ nghe người nói ko thể.
Vô Hoa cũng có chút khó hiểu hỏi: "Sư tôn, chẳng phải trước kia người đánh lui được hắn sao?"
Lão bà giải thích: "Ko dối gạt các ngươi, ngày trước ta cũng dùng toàn lực mới có thể bức lui hắn, hơn nữa lúc đó là tiên phát chế nhân, chiếm được tiên cơ. Nếu vi sư đoán ko sai, tên kia chỉ là một phân thân, nếu là bản thể thực sự."
Nói đến đây, lão bà lặng lẽ thở dài "Phỉ Nhi, Vô Hoa, từ bỏ đi. Trước kia chúng ta đều khinh thường sức mạnh của hoàng gia thần xã. Nếu ta đoán đúng, kẻ nắm giữ sức mạnh kia đã thuộc hàng cao thủ bậc nhất, ko ai là đối thủ của hắn"
"Nhưng làm sao ta có thể trơ mắt đứng nhìn quốc gia bị nô dịch, dân chúng của mình phải chịu khổ." Phỉ Nhi công chúa ko cam lòng nói.
Lão bà lạnh nhạt trả lời: "Yên tâm đi, hoàng gia thần xã tồn tại, Phù Tang cũng được mà Cao Lệ cũng được, tuyệt đối sẽ ko bị đại quân của Hoa Hạ công khắc"
"Thật sao?" Phỉ Nhi hoài nghi, lần trước Hoa Hạ đế quốc viễn chinh thất bại, cơ hồ đã quy động lực lượng toàn quốc, hơn nữa còn có cả Lưu Phong, Phỉ Nhi luôn có cảm giác sợ hãi về hắn cùng Thần Thánh quân đoàn, lực chiến đấu quả thật rất mạnh mẽ, ngay cả Liễu Sanh Nhất Lang hãn tương như vậy cũng dễ dàng bị đánh bại.
Vô Hoa đối với Lưu Phong ko có ấn tượng gì nên gật đầu nói: "Sư tôn, lời người nói làm ta an tâm"
Phỉ Nhi lập tức nói lên suy nghĩ trong đầu: "Sư tôn, sư huynh, Hoa Hạ tiên phong quan Lưu Phong các người có biết ko? Thần Thánh quân đoàn của hắn đã đánh là thắng, đã công chắc chắn vỡ. Từ lúc thành lập đến giờ, kinh nghiệm chinh chiến hơn trăm trận, ko một lần bại, Liễu Sanh tướng quân các người có biết ko? Ngay cả hắn là một người văn võ song toàn, túc trí đa mưu, lại anh dũng thiện chiến cũng phải quy hàng Lưu Phong, ta khuyên các người đừng xem nhẹ hắn. Hơn nữa, theo ta biết, hoàng gia thần xã chính là mục tiêu của Lưu Phong."
Vô Hoa kinh hãi nói: "Sư muội, lời ngươi nói là thật sao? Vậy lực lượng của tiểu tử Lưu Phong kia có thể đánh bại được sức mạnh thần bí của thần xã?"
Phỉ Nhi cẩn thận suy nghĩ, một hồi sau gật đầu nói: "Ta ko dám chắc, nhưng trực giác cho ta biết, lực lượng của Lưu Phong tuyệt đối ko đc coi thường"
"Ko thể nào, ta ko tin" Vô Hoa khó có thể tin được.
Lão bà nhìn Phỉ Nhi một chút, rồi lại liếc nhìn Vô Hoa, lạnh nhạt nói: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Vô Hoa, có lẽ sư muội ngươi nói đúng, về Lưu Phong ta cũng có nghe qua, quả thật là nhân trung chi long, ko nên xem thường. Chúng ta bây giờ cũng ko thể làm được gì."
Vô Hoa liếc mắt nhìn Phỉ Nhi đầy thâm ý, lạnh lùng nói: "Sư muội, ngươi tựa hồ rất tôn sùng tên tiểu tử đó" Về chuyện này, Vô Hoa đã suy nghĩ kỹ rồi mới hỏi, hôm nay ko phải lần đầu tiên Phỉ Nhi nhắc đến Lưu Phong, mà mỗi lần nói đến, trong mắt nàng đều có một chút biểu hiện khác thường, tuy hắn ko biết là gì, nhưng hắn dám chắc Lưu Phong và Phỉ Nhi có quan hệ với nhau.
"Ko liên quan đến ngươi"
"Ngươi."
Vô Hoa đang muốn nói cái gì thì bị sư tôn chặn lời: "Vô Hoa, ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Phỉ Nhi"
Vô Hoa nghe vậy, vội vàng cung kính lui ra ngoài.
"Phỉ Nhi, nói cho ta biết, nguyên âm chi thân của ngươi có đúng là do Lưu Phong phá?" Vô Hoa rời đi, lão bà đột nhiên hỏi.
Phỉ Nhi nghe được những lời này, thân thể run mạnh lên, nhất thời ko biết nên nói cái gì.
"Phỉ Nhi, ngươi ko nói gì, như thế là đã thừa nhận" Lão bà thở dài một tiếng rồi lại nói: "Kỳ thật lần gặp mặt trước, ta đã phát hiện ra nguyên âm của ngươi đã bị phá, chỉ là ngươi đã cố ý muốn giấu. Trải qua mấy ngày quan sát, ta đoán chắc người phá nguyên âm của ngươi chính là Lưu Phong"
Phỉ Nhi do dự một hồi, buồn bả nói: "Ko sai, là tên ác tặc đó, ta làm vậy vì cứu Tam ca."
Lão bà lạnh nhạt nói: "Ta vốn hy vọng ngươi và Vô Hoa sẽ kết thành song tu đạo lữ, các người sở tu một pháp môn, một âm một dương, nếu hỗ trợ nhau, tương lai nhất định sẽ được thành công lớn, bây giờ. A. Đáng tiếc."
"Sư tôn, xin lỗi người, tất cả đều do ta ko tốt, ta đã phụ ơn bồi dưỡng của người." Sắc mặt Phỉ Nhi ảm đạm, hiện rõ vẻ đau khổ.
"Đứa nhỏ này, ngươi có lỗi gì mà phải xin lỗi. Ngươi đường đường là một công chúa, lại bị tên ác tặc cường chiếm thân thể, thật sự rất đáng hận" Đôi mắt bà hiện lên tia sát ý, giọng căm hận nói: "Có cơ hội, vi sư nhất định sẽ báo thù cho ngươi"
Phỉ Nhi vội vàng nói: "Sư tôn, vạn vạn bất khả, tên ác tặc kia tu vi tuyệt đối ko thấp hơn người, chuyện của ta để tự ta giải quyết, ngàn vạn lần ko nên nhờ đến lão nhân gia"
"Sư tôn, có chuyện ta muốn nói." Phỉ Nhi đột nhiên trở nên ấp a ấp úng, tựa hồ như có cái gì đó khó nói.
"Nói đi, giữa ta và ngươi còn cố kỵ cái gì?" Lão bà mỉm cười.
"Sư tôn, ta muốn đi tìm Lưu Phong hỗ trợ, đến hắn đích thân ra mặt cứu Nhị vương tử" Phỉ Nhi cắn răng nói.
"Sao có thể được. Lưu Phong chính là hầu gia của Hoa Hạ đế quốc, sao có thể trợ giúp chúng ta. Hơn nữa hắn cũng biết Nhị vương tử có tác dụng liên minh hai nước, hắn ko ngu mà làm vậy" Lão bà biết được kế này tuyệt đối ko thành.
Phỉ Nhi trầm giọng nói: "Sư tôn, chuyện của ta tự ta giải quyết, chỉ hy vọng người ko nên xem hắn là dịch, hết thảy đợi ta cứu Nhị vương tử thành công hãy nói"
Lão bà do dự một hồi, sau đó thở dài nói: "Được rồi"
"Sư muội, chờ một chút, ta ko cho phép ngươi đi tìm tên tiểu tử kia, hắn là địch nhân của chúng ta, ngươi biết ko? Sao lại có thể đi tìm hắn hỗ trợ. Ngươi ko thể đi" Vô Hoa biết Phỉ Nhi muốn đi tìm Lưu Phong, trong lòng khẩn trượng, vội vàng ngăn cản nàng.
Phỉ Nhi lạnh nhạt nói: "Sư huynh, đây là cơ hội của ta, hy vọng ngươi tránh ra"
"Ko được, tên Lưu Phong này là một tên ác ma, mười phần độc ác, từ tiểu hài tử đến lão bà cũng ko tha. Tất cả đều bị gian sát." Vô Hoa gần đây nghe được lời đồn về Lưu Phong ngoài chợ, có người nói hắn là đại ác ma, nhưng cũng có người nói rằng hắn chính là một chủ công nhân từ, tóm lại ko đồng nhất, Vô Hoa lại tin tưởng vào truyền thuyết ác ma.
Phỉ Nhi nghe vậy, trong lòng âm thầm bật cười, Lưu Phong là người như thế nào, trong lòng nàng biết rõ, còn chuyện ác ma, dâm ma kia chính là do một tay nàng tạo ra.
"Được rồi, sư huynh, tin đồ của giang hồ ko nên tin, ngươi tránh ra. Thời gian của chúng ta ko còn nhiều, ta phải đi đến Trường Thanh thỉnh cầu hắn trợ giúp" Phỉ Nhi nhíu mày nói.
"Sư muội, ngươi thật sự có quan hệ ko minh bạch với tên tiểu tử đó, đúng ko?" Vô Hoa đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra.
Phỉ Nhi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói: "Ý ngươi là gì? Hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, ko cần ngươi quản"
"Sư muội, ngươi." Vô Hoa sắc mặt biến đổi, cuối cùng thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Sư muôi, tâm ý của ta đối với nguoi, chẳng lẽ ngươi ko biết sao? Mặc dù ngươi là công chúa, nhưng gia tộc ta cũng là thế gia Phù Tang tối cổ lão, nói về địa vị thân phận, ta ko kém so với ngươi."
"Đủ rồi, tâm tư của ngươi ta biết, ko cần nhiều lời, ta và Nhị vương tử của các ngươi đã có hôn ước từ trước, chúng ta ko có khả năng đó được" Phỉ Nhi lãnh thanh trả lời.
"Sư muội, Nhị vương tử có rất nhiều đàn bà, các người mới ko có khả năng thành"
Phỉ Nhi nhíu mày hừ một cái rồi nói: "Sư huynh, mời tránh ra, đừng làm chậm trễ đại sự của ta, hơn nữa ta cũng nói rõ cho ngươi biết, bất kể như thế nào, ngươi và ta cũng ko thể nào thành được"
"Tại sao?" Vô Hoa lần đầu tiên biểu lộ tâm tình với Phỉ Nhi, ko nghĩ rằng sẽ bị cự tuyệt mãnh liệt, trong lòng vô cùng thống khổ.
"Bởi vì Lưu Phong sao?" Hắn cư nhiên biến Lưu Phong thành tình địch, mặc dù Phỉ Nhi cái gì cũng ko thừa nhận, nhưng bằng trực giác của mình, hắn biết rằng Lưu Phong chính là nguyên nhân.
Phỉ Nhi tính mở miệng nói cái gì thì sư tôn của bọn họ đột nhiên xuất hiện, quát Vô Hoa một tiếng: "Vô Hoa, lui ra, ko được làm chậm trễ đại sự của sư muội ngươi"
"Sư tôn, ngay cả người cũng." Vô Hoa khó có thể tin.
"Lui ra!" Lão bà cũng ko giải thích cái gì, uy nghiêm nói một tiếng.
Mặc dù ngàn vạn lần ko cam lòng nhưng Vô Hoa cũng ko dám làm trái ý của sư tôn, vội vàng thối lui.
Phỉ Nhi nhìn sư tôn bằng ánh mắt cảm kích, sau đó lập tức phi thân rời đi.
.
Hôm nay, Khuynh Quốc lại phái người đưa tin tới, nói rằng lão hoàng đế đã xem qua thư bút của Lưu Phong, đã đáp ứng những gì trong thư nói, Bách Dã và Trường Thanh đều giao cho Lưu Phong, dĩ nhiên Lưu Phong cũng đem ba phần thu ích nộp vào quốc khố.
Mặt khác, đại quân của lão hoàng đến đến hẹn cũng ko xuất phát. Căn cứ vào thế cục hiện giờ, kinh đô sắp gặp phải một cơn lốc chánh trì thật lớn.
Có lẽ vì nguyên nhân này nên lão hoàng đế ko suất lĩnh đại binh viễn chinh.
Ở điểm này, Lưu Phong cũng ko quan tâm, bởi vì lão hoàng đế ko đến cũng tốt, thuận tiện cho mình, thành trì Phù Tang và Cao Lệ chung quanh Bách Dã ko phải là ít, để để cho hắn chiết đằng
"Tiểu tình nhân, lão tương hảo của ngươi tới!" Đột nhiên, âm thanh của Bạch Khiết vang lên trong đầu Lưu Phong.
"Sau này, khả bất năng giá dạng tẩu thần, ko phù hợp với thân phận cao thủ của ngươi" Bạch Khiết hí hước nói: "Nha đầu kia tựa hồ như chủ động tìm đến ngươi. Xem ra diễm phúc của ngươi ko nhỏ a"
Lưu Phong cũng ko quan tâm đến lời Bạch Khiết, vội vàng ngẩng đầu lên, quả thật tẩu thần rất lợi hại, cư nhiên một điểm cảm giác cũng ko có.
Một hắc y nữ tử xuất hiện trước mặt hắn, mỹ mâu như băng, lạnh lùng nhìn Lưu Phong, mặc dù còn cách một khoảng, nhưng Lưu Phong vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lãnh khốc của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro