Chương 633, 634: Đều là người điên - Lão hoàng đế vô tình
Chương 633: Đều là người điên
"Điềm nhi, kỳ thực trong thâm tâm ta, không hề bài xích ngươi. Ngay mấy ngày trước, trẫm từng nghĩ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tôn, nhưng chuyện ngươi gây ra làm cho trẫm thất vọng." Lão hoàng đế hung tợn nói: "Trẫm thật sự không nghĩ tới, ngươi lại có thể phái người tới giết trẫm. Ngươi biết không? Ngươi đã phạm vào tội không thể tha thứ."
Thái tử phi lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt cũng không có một chút sợ hãi: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông giết ta đi. Nhưng mà, ta đoán rằng tương lai của ông cũng không có kết cục tốt đẹp."
"Ầm ầm!"
Giữa không trung lại vang lên một hồi sấm, mưa gió dường như cũng mạnh hơn, lão hoàng đế nhìn Thái tử phi, lạnh lùng nói: "Điềm nhi, ngươi cho là trẫm thật sự không dám giết ngươi sao?"
"Ông có gì là không dám đây? Thiên hạ đều là của ông cả mà." Trong mắt Thái tử phi hiện lên một tia trào phúng, cười nói: "Giết sạch hết người trong thiên hạ, ông chính là quả nhân chân chính. Ha ha."
"Ngươi muốn thách thức sự nhẫn nại của ta?" Ánh mắt lão hoàng đế chậm rãi trở nên âm trầm, sát ý trên mặt dày thêm.
Thái tử phi lạnh lùng nhìn vào mắt hắn, oán hận nói: "Ông giết đi, ta thật sự không hề gì. Cuối cùng ông giết luôn Triệt nhi đi, nếu không, nó sẽ báo thù cho ta."
"Hoàng gia không nhân tình, quả nhiên là như vậy." Thái tử phi oán hận nói.
Lão hoàng đế nghe được lời ấy. Trong lòng tựa hồ lại bị kích động, hắn chầm chậm hướng mắt lên, trầm mặc cả nửa ngày, nói rằng: "Có lẽ ngươi nói đúng, hoàng gia đúng là không có nhân tình, nếu không ngươi thế nào lại xuống tay với ta. Điềm nhi, Mã hoàng hậu lúc còn sống rất thương yêu ngươi, năm đó thái tử cũng hết sức thích ngươi. Nói thật, nếu không phải tới nước này. Ta thật sự không muốn thương tổn ngươi. Thế nhưng ngươi nghĩ lại những chuyện ngươi làm mấy năm nay. Hộ bộ cùng với hoàng thương xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi so với người khác đều rõ rang hơn. Đương nhiên, chuyện hộ bộ, hoàng thương trẫm sớm đã có ý định không truy cứu nữa. Nhưng ngươi ba lần bảy lượt phái người ám sát trẫm, ngươi nói xem trẫm còn có thể để cho ngươi càn quấy tiếp sao? Nếu trẫm không có đoán sai, lần trước hắc ám võ sĩ ám sát trẫm, chủ mưu đằng sau ắt hẳn cũng là ngươi?"
Hắn mở trừng mắt, trong ánh mắt lần thứ hai hiện lên vài tia sát y: "Điềm nhi, không phải là trẫm không nghĩ tới nhân tình. Chỉ là ngươi hành động quá đáng rồi."
Thái tử phi lạnh lùng nói: "Ông cũng biết sao? Cũng tốt, đơn giản nói cho ông đi. Nếu không phải có Lưu Phong, ta thật sự đã có thể thành công rồi."
Lão hoàng đế hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Thái tử phi, tức giận nói: "Ngươi thật là người điên? Lúc đầu, ta dường như không có chỗ nào có lỗi với ngươi."
"Ông già rồi. Ông nên sớm thoái vị đi, ta giết ông, chẳng qua là muốn giải thoát cho ông sớm một chút. Đem địa vị nhường cho người khác." Thái tử phi cười lạnh nói: "Đông cung suy sụp. Chưa chắc ngôi vị hoàng đế của ông đã vững chắc."
Chân trời lại vang lên một tiếng sấm, âm thanh vẫn vang vọng như vậy.
"Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm." Lão hoàng đế hung hăng nói.
Thái tử phi đột nhiên cười lả lơi: "Ta biết, ông dám chắc là đem Yến vương giết đi, giết đi, những kẻ đáng giết đều giết đi, địa vị của ông mới vững chắc. Ông mới là lão già điên chìm đắm trong quyền lực."
"Thật sự là đáng thương. Những lão nhân giống ông, hẳn là đang hưởng thụ gia đình sum vầy." Thái tử phi mỉa mai nói.
Dù sao đi nữa cũng chết, còn không bằng thoải mái tuôn ác khí trong lòng ra.
Thần kinh lão hoàng đế lại bị đau đớn, hắn đột nhiên gào lên: "Im miệng, chết tiệt, ngươi im miệng cho ta. Ta muốn giết ngươi, giết ngươi."
Nói rồi lão đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ Thái tử phi.
Trong đôi mắt Thái tử phi hiện lên một vẻ trào phúng, không ngừng thở hổn hển: "Lão điên, ông là một lão điên đáng thương. Ông giết ta, bây giờ sẽ giết ta. Nhưng mà, có chuyện ông vĩnh viễn cũng không có khả năng biết được."
"Tiện nhân, ta sẽ không cho ngươi chết một cách thống khoái." Lão hoàng đế vốn cơ trí, vẻ mặt thoáng biến sắc. Con ngươi vốn thâm tuý hiện lên vài đạo tà quang.
Lão hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng hỏi: "Chuyên gì? Ngươi cuối cùng còn che dấu bì cái gì, nói cho ta biết, nếu không ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết." Lão hoàng đế cũng không có hoài nghi Thái tử phi trong lòng có bí mật. Bởi vì, trong đôi mắt nàng không có một chút sợ hãi với cái chết, trái lại vẻ châm biếm chiếm rất nhiều.
Thái tử phi cười nói: "Bệ hạ, trong lòng ta có một cái bí mật động trời, về chuyện năm đó thái tử chết, là chuyện về con trai tốt của ông."
Dừng lại một chút, Thái tử phi lại thở hổn hển vài cái, nói: "Tin rằng, chẳng bao lâu nữa, ông sẽ chết trong tay con ông. Hắn đã nắm giữ không ít lực lượng của ông."
Lão hoàng đế có chút biến đổi, buông lỏng tay ra, truy hỏi: "Là ai, nói cho trẫm biết, đến tột cùng là ai?"
Thái tử phi khẽ ho khan vài tiếng, lập tức cười lạnh lùng nói: "Năm đó thái tử chết. Kỳ thật chính là một âm mưu. Mà âm mưu lớn hơn thế còn đang không ngừng vận chuyển. Ông cùng ta, kỳ thực đều là bị vây trong âm mưu."
"Nói cho ta biết. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ai?" Không biết tại sao, nghe Thái tử phi nói xong, trong lòng lão hoàng đế tràn ngập lo lắng.
"Ta chỉ có thể nói cho ông. Hắn là con ông. Về phần là ai, ta sẽ không nói cho ông biết, ngay cả ông giết ta, hoặc là làm cho ta sống không bằng chết, ta cũng sẽ không nói ra." Thái tử phi đột nhiên cười nói trêu ngươi: "Ông không cho ta dễ chịu, ta cũng sẽ không cho ông thống khoái. Tất nhiên, ông có thể đem hơn mười con trai toàn bộ bắt lại giết chết, nói như vậy, có thể bảo trụ được ngôi vị hoàng đế của ông rồi."
"Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta. Ngươi thật là người điên." Lão hoàng đế dường như có chút phát điên.
"Bệ hạ, kỳ thật, ông cùng ta đều là một loại người." Trên ngọc dung Thái tử phi hiện lên vẻ cười khẩy. Lạnh nhạt hỏi: "Nghĩ thông rồi sao? Chuẩn bị xử trí ta thế nào?"
Sắc mặt lão hoàng đế biến đổi, đột nhiên cười âm hiểm: "Điểm nhi, ta có biện pháp làm cho ngươi nói ra bí mật trong lòng ngươi?"
"Thật không?" Thái tử phi không cho là đúng: "Bệ hạ có đúng hay không có chút tự phụ."
"Ngươi sẽ nói." Lão hoàng đế bỗng nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Thái tử phi, cười nói: "Hôm nay mới phát thiện, ngươi xinh đẹp như vậy."
Trong mắt Thái tử phi hiện lên một tia bối rối: "Ông muốn làm cái gì?"
"Không làm gì cả." Lão hoàng đế cười nói: "Trẫm gần đây luyện thải âm bổ dương. Phải có một người làm lô đỉnh, trẫm nghĩ ngươi cũng không tồi."
"Vô sỉ." Thái tử phi sắc mặt giận dữ quát: "Ông đừng quên, ta là vợ của con trai ông."
"Thì sao?" Vẻ mặt lão hoàng đế tươi cười: "Ngươi không phải nói, trẫm là người điên sao? Nếu là người điên, luân thường đạo lý cũng tính là gì?"
"Nói thật cho ngươi biết, Điềm nhi, kỳ thật ban đầu trẫm đã nhìn trúng ngươi. Vỗn trẫm nghĩ thu ngươi làm phi tử, nhưng thái tử lại thích ngươi, cho nên trẫm cũng thành toàn cho các ngươi. Bây giờ thái tử mất, ngươi cũng thủ tiết nhiều năm như vậy, trẫm sẽ cho người được quyền làm đàn bà. Đương nhiên, nếu ngươi nói cho trẫm biết bí mật trong lòng ngươi, có lẽ trẫm sẽ niệm tình thái tử. Cân nhắc không đem ngươi làm lô đỉnh." Lão hoàng đế rõ ràng là đang uy hiếp.
Thái tử phi đầu tiên là sợ run một hồi, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lớn mật vươn tay, khẽ vuốt mặt lão hoàng đế, mập mờ cười nói: "Nếu bệ hạ muốn ta. Ta đây há có thể chối từ. Ngẫm lại ta hầu hạ một đôi phụ tử, cũng rất là kích thích."
"Vô sỉ." Lão hoàng đế vạn lần không nghĩ tới, Thái tử phi sẽ có phản ứng như thế này. Lão chặn tay Thái tử phi, phẫn nộ quát: "Con đàn bà này thật sự điên rồi, lại có thể không còn chút liêm sỹ nào."
Thái tử phi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lão hoàng đế, khẽ thở dốc một tiếng, cười nói: "Nói như thế thì kẻ vô sỉ trước chính là ông."
"Bệ hạ, nếu ông thật sự muốn ta, ta sẽ không cự tuyệt, không bằng bây giờ đi." Thái tử phi suồng sã sờ trên mặt lão hoàng đế mấy cái. Bộ dáng nọ, rõ ràng là đang đùa giỡn lão hoàng đế.
"Đồ đàn bà vô sĩ. Trẫm không phải như ngươi, đàn bà vô sĩ." Ánh mắt lão hoàng đế bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
"Bệ hạ, ông tốt nhất bây giờ nên giết ta, nếu không. Ta sẽ khiến ông phải trả giá." Thái tử phi đột nhiên hung hăng nói.
Lão hoàng đế khẽ cười một tiếng, nói: "Hết thảy của ngươi đều là do ta cho. Dứt bỏ ta, người không là gì cả, ngươi còn có thể sinh ra uy hiếp với ta sao?"
"Thật không?" Thái tử phi cười lạnh một tiếng nói: "Ông đừng quên, ta là đàn bà, đàn bà có biện pháp của đàn bà."
"Ngươi nói thân thể ngươi?" Lão hoàng đế cười khinh thường: "Không phải ai cũng thích lão bà như ngươi. Huống hồ, thiên hạ này có thể uy hiếp ta cũng không có mấy người."
"Nói chính xác một chút, toàn bộ đế quốc, ngoại trừ Lưu Phong ra, cho dù là Yến vương. Trẫm cũng không để hắn vào mắt." Lão hoàng đế chế nhạo nói: "Ngươi sẽ không nói cho ta biết, ngươi sẽ câu dẫn Lưu Phong chứ? Trẫm biết. Bên người hắn có rất nhiều đàn bà xuất sắc, ngươi căn bản không có lực hập dẫn đối với hắn."
Trên mặt Thái tử phi thoáng hiện một vẻ xám xịt, dường như bị những lời này gây tổn thương nặng nề.
Có lẽ, nàng thật sự không có vốn để câu dẫn Lưu Phong.
Nhưng mà nàng có một thứ ngay cả thần tiên cũng có thể chuốc mê – Tuý tiên đậu, vậy là đủ rồi.
"Lưu Phong, ngươi là của ta!" Nghĩ tới đây, Thái tử phi đột nhiên nở nụ cười.
Lão hoàng đế bị nàng cuời nhạo, ù ù cạc cạc không hiểu gì. Trong đôi mắt thâm thuý ánh lên một tia tàn nhẫn: "Đồ đàn bà vô sĩ, ta sẽ đem ngươi nhốt vào lãnh cung, vĩnh viễn nhốt ở đó. Trong lúc ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp bắt ngươi mở miệng."
Thái tử phi dùng một loại ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm lão, một lúc lâu mới nói: "Hôm nay, ông không giết ta, ông sẽ phải hối hận."
"Ha ha, ngươi uy hiếp trẫm." Lão hoàng đế đột nhiên mỉm cười: "Chỉ mong ngươi sẽ không khiến trẫm thất vọng."
Thái tử phi bị nhốt vào lãnh cung. Có Chân Long vệ tự mình trông coi, nhưng mà Đông cung cũng không có bị ảnh hưởng, Hoàng Thái Tôn như trước vẫn là Hoàng Thái Tôn. Có điều, Thái tử phi nói đúng, Đông cung nếu suy sụp. Yến vương sẽ một nhà độc chiếm. Cho nên, lão hoàng đế cũng không làm cho Đông cung sụp đổ. Lão cần Đông cung kiềm chế Yến vương. Mà sự tồn tại của Lưu Phong cùng Túc vương, lại là vì kiềm chế Đông cung cùng Yến vương phủ. Quan hệ này mặc dù nhìn phức tạp, nhưng trên thực tế không có chút phức tạp nào, mưu kế đế vương, kiềm chế quyền lực, đại khái là như vậy. Ít nhất trước khi chấm dứt viễn chính, Đông cung sẽ không sụp đổ được.
"Hoàng gia gia, nói cho cháu biết, tại sao như thế. Tại sao phải đối xử với mẫu thân của cháu như vậy?" Hoàng Thái Tôn ra ngoài trở về, phát hiện Thái tử phi đã bị đày vào lãnh cung, trước tiên tìm đến lão hoàng đế.
Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn Hoàng Thái Tôn, cũng không có nói chuyện.
"Hoàng gia gia, nói cho ta biết, đến tột cùng là tại sao? Mẫu thân rốt cuộc đã phạm vào tội gì." Từ lúc sinh ra, lần đầu tiên Hoàng Thái Tôn dùng ngữ khí phẫn nộ nói chuyện cùng lão hoàng đế.
Lão hoàng đế chắp hai tay sau người, khẽ thờ dài một tiếng, nói: "Tôn nhi, trẫm giam giữ mẫu thân cháu, tự nhiên là có đạo lý, nhưng mà nguyên nhân trong đó, cháu cũng đừng hỏi."
Dừng một chút, lão hoàng đế nghiêm mặt nói: "Bây giờ mẫu thân cháu vắng mặt. Đông cung phải dựa vào cháu, mong rằng cháu dốc sức vì nước, không nên làm giảm uy phong của phụ thân cháu năm đó."
"Cũng không còn sớm, cháu quay về đi, sau này, cháu không cần cầu xin cho mẫu thân cháu nữa." Lão hoàng đế không nhịn được phảy phảy tay.
Hoàng Thái Tôn cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, nói: "Hoàng gia gia. Không tha mẫu thân cháu, cháu sẽ quỳ mãi ở đây."
Lão hoàng đế nghe vậy, nao nao, trong trí nhớ của lão, Hoàng Thái Tôn luôn luôn nhát gan nhu thuận. Nhưng mà hôm nay hắn lại.
Cặp mắt sâu thẳm của lão hoàng đế, nhìn chằm chằm Hoàng Thái Tôn một hồi, lạnh nhạt nói: "Tôn nhi, địa vị cháu là Hoàng Thái Tôn. Không thể mất thể thống. Biết không? Chuyện tình của mẫu thân cháu, trẫm đêu không thể nhượng bộ, bất kể cháu có làm gì đi nữa. Trẫm giam giữ nàng, tự nhiên có đạo lý của trẫm."
Hoàng Thái Tôn sợ hãi ngẩng đầu lên, liếc lão hoàng đế, cắn môi, một hồi lâu không nói gì.
Lão hoàng đế thấy hắn không hề đáp lại, nhíu máy, lạnh lùng nói: "Thế nào? Chẳng lẽ cháu dám nghịch lại ý trẫm?"
Chương 634: Lão hoàng đế vô tình, Thái tử phi điên cuồng
Hoàng thái tôn trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, chấn chỉnh lại thần sắc, đột nhiên đánh bạo rống lên một tiếng: "Hoàng gia gia, người không thể nhốt mẫu thân ta. Nếu ngươi thực muốn như vậy, xin hãy đem ta và mẫu thân đồng thời nhốt lại đi." Đừng xem Hoàng thái tôn bình thường đối với Thái tử phi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc này sâu trong nội tâm, hắn dù sao vẫn là con nàng. Huống hồ, Đông cung luôn luôn là do Thái tử phi chủ trì, giờ đây không có Thái tử phi, hắn đã rối loạn hết cả lên, căn bản không biết nên làm cái gì nữa?
"Hỗn trướng, ngươi tưởng ta không dám đem ngươi trị tội sao?" Lão hoàng đế mấy ngày nay, vốn là vì những lời Thái tử phi nói mà đầy một bụng tức khí, hôm nay lại bị Hoàng thái tôn lần nữa ngỗ nghịch, trong lòng càng tức giận không thôi.
Hoàng thái tôn không rõ hoàng gia gia vì sao lại tức giận như vậy, trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên Lão hoàng đế nổi giận như thế với hắn.
"Hoàng gia gia, người nói cho ta biết, mẫu thân tới cùng phạm phải tội gì vậy, ta nguyện ý chịu tội thay cho mẫu thân, người hãy thả mẫu thân, trừng phạt ta đi?"
"Ngươi. Ngươi đúng là kẻ không biết tốt xấu." Lão hoàng đế tức giận quát một tiếng, hướng Hoàng thái tôn tới gần.
Hoàng thái tôn cảm thấy một cổ khí thế bức người bao phủ lấy mình, thân thể không khỏi hơi run rẩy.
Đột nhiên, hắn có chút sợ hãi, nhưng hắn tới cuối cùng cắn răng kiên trì đứng vững, vì mẫu thân, hắn không thể lùi bước.
Nói về công, Đông cung phải có Thái tử phi trở về cầm cự; Về tư, Thái tử phi là mẫu thân hắn, là người nhân nhất của hắn trên đời này, hắn phải nghĩ biện pháp cứu nàng ra.
"Xin hoàng gia gia, xin hãy nhốt cả ta đi." Hoàng thái tôn vừa chống cự áp lực cường đại của lão hoàng đế, tiếp tục đánh bạo kêu lên.
Lão hoàng đế nhãn thần nhìn hoàn toàn lạnh lùng, hừ một tiếng nói: "Cút, cút về cho ta Đông cung, đừng có ép ta phế ngươi."
Hoàng thái tôn nghe vậy, nhất thời hiểu được, hoàng gia gia đã không còn là hoàng gia gia trước kia, Đông cung đích đã chẳng còn được ân sủng nữa.
Thân thể hắn như nhũn ra. Ngồi phịch xuống trước mặt lão hoàng đế, bắt đầu khóc lớn, không biết là vì mình bị thất sủng, hay là còn vì tao ngộ của Thái tử phi.
Lão hoàng đế chẳng thèm liếc hắn một cái, ngẩng đầu, lạnh lùng rời khỏi cung điện.
Lúc vừa bước qua cửa, hắn quay đầu lại, ánh mắt chán ghét nhìn thoáng qua Hoàng thái tôn, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi còn muốn tiếp tục làm Hoàng thái tôn nói, mau cút về mà tự mình tu tỉnh đi. Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được phép tái phát sinh."
Nói xong, Lão hoàng đế phất tay áo rời đi.
Hoàng thái tôn đột nhiên chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng lưng Lão hoàng đế rời đi, trong đôi mắt phát ra một đạo sát khí.
Hắc phượng hoàng kịp thời hướng chủ công hồi báo tình huống của Thái tử phi.
Chủ công chỉ thị nàng không nên coi thường vọng động, hơn nữa phải trấn an tốt Hoàng thái tôn, không nên kích phát thêm mâu thuẫn.
Đến đêm, Hắc phượng hoàng trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe. Nghĩ đến một cái chủ ý tuyệt diệu.
Nàng định đi tìm Lưu phong.
Có lẽ Lưu Phong có thể cứu được Thái tử phi.
Hiện tại trong đế quốc, tài năng đáng được nhắc đến trước mặt Hoa hạ đại đế, cũng chỉ có Lưu Phong và một vài vị trọng thần mà thôi.
Những vị trọng thần khác quản không được, nhưng mà Thái tử phi là mẫu thân của Lưu phong. Mẫu thân gặp nạn, hắn là phận làm con, theo lý phải cứu.
Đợt viễn chinh sắp tới, Lưu Phong mấy ngày nay tâm sự không thôi.
Tam sư tôn Nghê Thường cũng không biết vì sao, liền mấy ngày nay đều không nói lời nào với hắn, có đôi khi nàng thậm chí còn tránh mặt hắn.
Muốn đi hỏi cho rõ nguyên nhân, nhân gia cũng không để cho hắn có cơ hội.
Trương mỹ nhân cùng với Bách Hợp thấy hắn cũng không để ý tới, cứ như là hắn vô hình vậy.
Vì thế, Lưu Phong rất là buồn bực.
Ban đêm, Lưu Phong chẳng có hứng thú đi ngủ. Lại càng không có tâm trạng tu luyện, cùng với Lăng Ba triền miên một hồi, hắn lẳng lặng ngồi ở trước cửa sổ, nhìn vầng trăng mười sáu giữa không trung, cũng không biết trong lòng đang nghĩ tới điều gì.
Lăng Ba mặc chiếc quần ngủ ngắn, nhu thuận đứng phía sau hắn, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.
Đột nhiên, Lưu Phong trong tim sinh cảnh giác, có hơi cau mày, hướng phía cửa sổ quát: "Người nào? Nếu đã tới, sao không hiện thân?"
"Hắc phượng hoàng ra mắt Hầu gia-!"
Trong khi nói, một trận hương thơm theo gió đưa tới, ngay sau đó, một hắc y thiếu nữ tựa như ám dạ tinh linh xuất hiện tại bên trong phòng Lưu Phong, mái tóc đen nhánh phủ ngang vai, mi mục như họa, tà áo nhẹ bay.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Thái tử phi để ngươi tới có việc gì?" Nữ nhân này vẫn đi theo Thái tử phi, Lưu Phong và nàng từng có vài lần gặp mặt.
Hắc phượng hoàng cũng không có ngay lập tức đáp lời Lưu Phong, mà là chậm rãi đi tới đối diện Lưu Phong, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Hầu gia, là ta tự mình tới, ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp cho Thái tử phi điện hạ."
Lưu Phong có hơi ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Bệ hạ đã quyết định, ta có thể làm gì chứ." Ngay không lâu trước đó, Lưu Phong đã nhận được tình báo của nữ nhân, biết được tao ngộ của Thái tử phi.
Hắc phượng hoàng có chút bất ngờ: "Hầu gia, ngươi đã biết mọi chuyện rồi sao?"
"Nếu Hầu gia đã biết hết mọi chuyện, xin Hầu gia xem xét." Hắc phượng hoàng nhìn thoáng qua Lăng Ba, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lưu Phong biết ý tứ của nàng, lạnh nhạt nói: "Lăng Ba là người mình, có gì muốn nói, ngươi cứ nói thẳng ra đi." Vừa nói, Lưu Phong kéo Lăng Ba vào trong lồng ngực, hai bàn tay to tiến vào trong quần ngủ, nắm lấy thứ bão mãn kia, nhẹ nhàng nắn bóp.
Lăng Ba hai mắt khép hờ hưởng thụ, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ kiều mỵ.
Động tác lớn mật như thế, ngay cả Hắc phượng hoàng nhìn cũng có chút thẹn thùng, thầm nghĩ, người này quả nhiên là đại sắc lang, cư nhiên hoang dâm như thế, cũng không biết hắn như thế nào có được thành tựu như hôm nay.
Hắc phượng hoàng cố gắng đích bình tĩnh lại tâm tình một chút, con mắt rời khỏi Lưu phong, cầu khẩn; "Hầu gia, Thái tử phi tốt xấu cũng là mẫu thân của ngươi, hôm nay nàng gặp rủi ro, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được a?" Hắc phượng hoàng ỷ trượng vào chẳng qua là là chút tình thân này. Đáng tiếc, nàng cũng không biết Lưu Phong đã biết chân tướng. Của cái vị mẫu thân kia, trong lòng đương nhiên cũng chẳng có nửa điểm cố kỵ, Lưu Phong cũng không hy vọng nàng chết, cũng sẽ không để nàng tử. Hắn còn chưa tra rõ được gian phu của Thái tử phi, nhắc nhở của Thái tử điện hạ còn chưa hoàn thành mà.
Bất quá, cũng phải nói, Lưu Phong bây giờ đích xác cũng chưa có biện pháp gì tốt có thể khiến cho Lão hoàng đế tha tội cho nàng.
Có câu tự mình tác nghiệt thì không thể sống (Theo ý ta là: Kiểu như gieo nhân nào gặp quá ấy ý mà), nhưng Thái tử phi lại hết lần này tới lần khác thích tự tác nghiệt. Lão hoàng đế mà ngươi có thể giết sao?
Đúng là điên.
Lưu Phong đang suy nghĩ, nàng có đúng hay không thật sự đã điên rồi.
"Ta bây giờ chỉ sợ cũng không thể làm gì được." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Hắc phượng hoàng hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Phong một cái: "Hầu gia, ngươi như thế nào có thể nói như vậy, bất kể nói như thế nào, nàng cũng là mẫu thân của ngươi. Thường ngày, nàng còn thường xuyên lo lắng an nguy cho ngươi, ngươi. Ngươi nói như vậy, ta thật sự rất thất vọng, rất thất vọng."
Lưu Phong kéo Lăng Ba vào trong lồng ngực, một tay hướng vào giữa hai chân nàng, ánh mắt chuyển hướng Hắc phượng hoàng, khinh thường nói: "Ngươi rất thất vọng, vậy ngươi tính sao đây?"
Hắc phượng hoàng đột nhiên ý thức được phép khích tướng tựa hồ đối với Lưu Phong vô dụng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, Hầu gia, là ta nói lỡ lời rồi, nhưng mà ta vẫn hy vọng ngươi có thể cứu Thái tử phi."
"Nếu ngươi đáp ứng hỗ trợ. Hắc phượng hoàng nguyện ý dâng thân thể cho ngươi." Hắc phượng hoàng cắn răng nói.
Lăng Ba nhất thời có ý không vui, chu miệng nói: "Lại có loại nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, chủ công của ta lại chẳng thèm ngươi." (Nhưng ta thèm ^^)
Hắc phượng hoàng nghe vậy, có chút buồn bực, có chút ủy khuất, ta mà lại là kẻ không biết xấu hổ, ngươi xem lại bộ dáng của ngươi coi, trước mặt người khác, bị nam nhân sờ tới sờ lui. Không biết xấu hổ phải là ngươi mới đúng.
Nhưng những lời như vậy Hắc phượng hoàng cũng không dám nói lung tung. Sợ lại một lần nữa chọc giận Lưu phong, chậm trễ đại kế cứu Thái tử phi.
Thái tử phi trong kế hoạch của tổ chức đóng vai trò cực kì quan trọng, trước khi đại sự thành công, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. HIện tại tổ chức cũng đang tích cực nghĩ biện pháp cứu nàng. Hắc phượng hoàng bên này cũng không dám chậm trễ. Nếu nàng thật sự mời được Lưu Phong cứu Thái tử phi. Tương lai nhất định được coi là lập được đại công.
Lưu Phong cẩn thận nhìn Hắc phượng hoàng vài lần, gò ngực phì nhiêu, nhìn cũng có vài phần mị lực, chỉ là Lưu Phong tịnh cũng không muốn thật sự cùng nàng phát sinh quan hệ thể xác.
Lão tử không phải là ác quỷ hám sắc.
"Ngươi trở về đi, ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp." Lưu Phong thở dài một tiếng, buồn bả nói: "Ngươi cũng nói đúng một chút, Thái tử phi như thế nào cũng là mẫu thân ta, ta sẽ không thể nhìn nàng bị bệ hạ xử tử. Bất quá ta bây giờ cũng không có mười phần nắm chặc." Nói Lưu Phong thiếu chút nữa là rơi một giọt nước mắt. Nếu đã diễn phải diễn cho đạt một chút.
Hắc phượng hoàng thấy Lưu Phong tình chân ý thiết, trong lòng lại có vài phần cảm động. Đúng là người tốt a, vậy mà Thái tử phi lại đối với hắn.
Quên đi, trước tiên ứng phó chuyện trước mắt rồi hãy nói.
"Hầu gia, chỉ cần ngươi khẳng khái đáp ứng hỗ trợ là được, tại đây ta xin thay mặt Thái tử phi điện hạ cảm tạ ngươi." Hắc phượng hoàng thoáng do dự liễu một chút, nói: "Điều ta nói trước đó, nếu Hầu gia có hứng thú, ta có thể tùy thời dâng thân thể cho ngươi. Hầu gia yên tâm. Hắc phượng hoàng mặc dù không phải lương gia nữ tử (con gái nhà lành ý mà), nhưng cũng cam đoan vẫn còn tấm thân xử nữ."
Lăng Ba hừ một tiếng, nói: "Ai biết được?"
Hắc phượng hoàng nhìn chăm chú Lưu Phong nói: "Hầu gia nếu không tin, bây giờ có thể kiểm tra?" (Vụ này kiểm tra ntn, sao ta không biết?)
Lưu Phong nghe vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy vô vị, nói cái gì đây, đem chính mình trở thành hàng hóa, còn có ý tứ gì nữa chứ.
Có một số việc, kỳ thật tâm trạng đóng vai trò rất quan trọng.
"Ngươi đi đi, tận lực trấn an Thái tử phi, hy vọng nàng không nên tiếp tục làm việc gì ngốc nghếch nữa." Lưu Phong không nhịn khoát khoát tay áo.
Hắc phượng hoàng thấy Lưu Phong không có hứng thú đối với mình, vừa thấy may mắn, lại vừa thất vọng.
May mắn chính là, nàng có thể bảo trụ thân thể, thất vọng chính là, mị lực của mình quả thật quá kém.
Trong khi Hắc phượng hoàng xuất cung, một đạo nhân ảnh khôn khéo giữa sự canh gác của Chân long vệ và tất cả hộ vệ, tiến vào lãnh cung nơi nhốt Thái tử phi đích.
"Là ngươi?" Thái tử phi nhìn trung niên nam nhân xa lạ trước mắt, vẫn hơi run rẩy một chút, mặc dù đoán được thân phận của hắn. Tuy mỗi lần gặp mặt hắn đều không dùng cùng một diện mục, nhưng nàng lần nào cũng nhận ra được thân phận hắn.
Trung niên nam nhân gật đầu, nói: "Là ta."
"Điềm nhi, nàng phải đã nói gì đó với bệ hạ? Tại sao bệ hạ người lại phái thêm người giám thị nhân thủ chân long vệ của các vị hoàng tử?" Nét mặt trung niên nam nhân trông rất khó coi.
Thái tử phi đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải vì nguyên nhân này, ta nghĩ chắc hẳn ngươi sẽ không mạo hiểm tới gặp ta, phải không?"
Trung niên nam nhân hơi sửng sốt, liền nói ngay: "Điềm nhi, nàng hiểu lầm ý của ta rồi, ta cũng không phải tới hưng sư vấn tội (điều động nhân thủ đến hỏi tội, nói nôm na là kiểu như gọi đội đến đánh ý mà ^^), ta chỉ là muốn biết nàng đã nói với bệ hạ cái gì, đây là căn cứ nhờ đó ta mới có thể nghĩ biện pháp giúp nàng thoát tội."
"Được rồi, tâm tư của ngươi, ta trong lòng rất rõ ràng, đừng ở trước mặt ta diễn trò." Thái tử phi khẽ cười một tiếng, nói: "Ta cũng không gạt ngươi, ta đã nhắc nhở bệ hạ một chút, ta nói cho hắn, năm đó cái chết của Thái tử là một đại âm mưu, mà bây giờ, cái âm mưu đó vẫn còn đang tiếp tục."
"Ngươi." Trung niên nam nhân sắc mặt đại biến, trách mắng: "Hồ đồ, thật sự là hồ đồ, ngươi như thế nào lại có thể nói cho bệ hạ chuyện này?"
Thái tử phi trong mắt hiện lên một nét thần sắc tàn nhẫn, bất quá khi ánh mắt nàng nhìn về phía trung niên nam nhân, đã trở nên bình tĩnh: "Nếu ta không có nói ra việc này, tin rằng bây giờ ta đã chết. Ngươi biết không? Ta không sợ chết, nhưng ta lại không muốn cho các ngươi sung sướng quá?"
"Ta sở dĩ nói cho bệ hạ chuyện này, chính là muốn làm cho hắn thống khổ, cũng khiến các ngươi thống khổ." Thái tử phi trên mặt hiện lên nét thống khổ: "Ngươi là chủ mưu, dựa vào cái gì ta lại cho ngươi vui sướng mà sống, ngươi không phải vẫn nói, ngươi và ta không giống nhau, bây giờ ta muốn xem, nếu bệ hạ ngươi ra tay đối với, ngươi còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn hay không? Ta muốn nhìn các ngươi phụ tử tương tàn."
"Điềm nhi, ngươi điên rồi?" Trung niên nam nhân lại một lần nữa cảm giác được sự đáng sợ của người đàn bà này.
"Không sai, ta đã điên rồi, nhưng cũng là bị phụ tử các ngươi bức điên." Thái tử phi sắc mặt đột nhiên trở nên bình tĩnh: "Mỗi người đều cũng đều phải trả giá cho hành vi của chính mình. Năm đó ta từng bước từng bước làm sai, gây nên cục diện như ngày hôm nay. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, đều cũng là do các ngươi bức ta. Các ngươi không cho ta sống tốt, ta cũng sẽ không để cho các ngươi được yên ổn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro