Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Quyển 1: Lạc Thảo Lương Sơn

Chương 45: Thần bí nhất, lãnh

diễm nhất, cường đại nhất

Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng

Băng

Dịch: majchealjatxe

Nguồn: Lương Sơn Bạc

Ẩn đi

"Thật đúng suy nghĩ chuyện gì

thì chuỵên ấy sẽ tới."

Trên vách núi Thiên Hà , Ngô Tâm

Giải, Lâm Anh Mi và Chu Sa im

lặng quan sát lốc xoáy chờ đợi

thiếu chủ xuất hiện, một đám tu

sĩ đón tiếp trước mặt các nàng,

phía sau lại có một đám người

chặn đường đi ở vách núi.

Ngô Tâm Giải nhìn tinh giả đang

ngự kiếm vỗ tay cười hoan

nghênh, giống như vì chính mình

mà cảm thấy vui vẻ

Ngự kiếm tinh giả cùng các nàng

từng gặp mặt một lần, tự xưng là

Khô Thụ Sơn Vân Du Tử.

Sau khi biết thân phận Cung Thái

Vi cùng Tô Tinh Hàng Tinh giả,

Vân Du Tử đáy lòng liền bốc lên

trong đầu một cái ý niệm lớn

mật; Hàng Tinh giả tiến vào quỳ

long huyệt bởi vì hạn chế quan

hệ nên không thể mang theo

Tinh Tướng, nói như vậy mấy mỹ

nữ xinh đẹp kia đều đã ở lại bên

ngoài, cùng khế chủ cách ly, mất

đi khế chủ ở bên, thực lực Tinh

Tướng hiển nhiên sẽ bị ảnh

hưởng.

Lúc này đánh chết Tinh Tướng

quả thực là cơ hội trời cho.

So với khứ thủ Quý Thủy Thần

Lôi , Vân Du Tử đối với chém giết

Tinh Tướng lại hứng thú hơn,

bởi vì trong truyền thuyết, giết

chết Tinh Tướng có thể cướp lấy

tinh lực của các nàng thậm chí có

khả năng tiến vào Lương Sơn đại

lục thần bí nhất Nữ Lương Sơn.

"Hừ, các vị đạo hữu, bên trong

này có ít nhất hai Tinh Tướng,

các nàng giờ phút này đang quỳ

ở long huyệt, hắc hắc, chúng ta

còn chờ cái gì?" Vân Du Tử gian

xảo cười to, thất cầm mẫu nhận

treo ở quanh thân.

Đám tu sĩ này đều là Tinh Vân kỳ

cũng có số ít Tinh Trần kỳ, Tinh

Vân hậu kỳ Vân Du Tử xem như

một người có thực lực cao nhất.

Các tu sĩ này hầu hết đều là tán

tinh giả, đặc điểm lớn nhất của

tán tinh giả là bắt lấy mọi cơ hội

gia tăng tu vi bản thân. Nếu đổi

lại chỉ có một mình, đối mặt với

truyền thuyết Lương Sơn đại lục

thần bí nhất, lãnh diễm nhất,

cường đại nhất, tinh thiếu nữ

hơn nữa lại là hai người, tán tinh

giả một trăm lá cũng không dám

đụng đến, nhưng mà bốn năm

mươi tán tinh giả tụ cùng một

chỗ hình thành một loại tự tin

mê hoặc nhân tâm.

Lòng tham vĩnh viễn làm người

ta mù quáng và lòng tham cũng

có khả năng trở thành ngọn

nguồn tai hoạ.

"Nếu nếu ngoan ngoãn giao ra

tinh võ, chúng ta có thể buông

tha ngươi." Vân Du Tử uy hiếp.

Ngô Tâm Giải nói "Ngươi là kẻ

ngu ngốc sao? Ngươi hẳn là

trước hết nên nghĩ ta vì sao đoán

được ngươi sẽ đến lại không ly

khai.

Vân Du Tử ngẩn ra.

"Bởi vì chờ các ngươi tới cửa

đưa kinh nghiệm." ( Cái chữ kinh

nghiệm này không biết đổi thành

chữ gì cho phù hợp nên để

nguyên, LPV xem nhé)

"Các đạo hữu, đừng cho các nàng

chạy."

Tinh giả niệm khẩu quyết, chỉ

quyết, lần lượt thay đổi nhất tề

xông tới.

"Chu Sa muội muội? Giao cho

ngươi nga?" Ngô Tâm Giải hì hì

cười, cùng Lâm Anh Mi sứ cái ánh

mắt, thả người hướng vách núi

đen nhảy xuống.

"Muốn chạy?"

Vân Du Tử ngự kiếm cười lạnh,

kiếm quang nhất sách.

Địa Khôi tinh Thần Cơ Quân Sư

biểu tình thực cứng, cũng không

để ý đến hai người nhảy xuống

vách núi, mấy chục tán tinh giả

đối tấn công Chu Sa, công kích

của tinh giả vĩnh viễn là Pháp Khí,

đối với tinh thiếu nữ chính là

nhược điểm lớn nhất. Ngũ Hành

phong vân kỳ nhất hóa, một cái

trận pháp xuất hiện, thân ảnh

Chu Sa liền tiêu thất trong hư

không

Bốn năm mươi danh tinh giả đều

không có nhìn thấy Chu Sa là như

thế nào biến mất.

"Các ngươi kinh nghiệm ta

nhận."

Thanh âm bình thản đột nhiên

xuất hiện ở trên không, tinh giả

ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tinh

Tướng đã xuất hiện trên đỉnh

đầu, Ngũ Hành phong vân kỳ

nhanh chóng xoay tròn, trống

rỗng lớn lên, một đạo đại trận đã

đem tinh giả vây ở trong.

Chu Sa lẩm nhẩm vài tiếng không

thể nghe thấy.

Tiếp theo đại trận sơn hình xoay

mình, ngân bộc vẩy ra, cuồng

phong nổi dậy, mây mù cuồn

cuộn, nhóm tán tinh giả vội vàng

xuất phòng ngự thuật.

"Là khuynh đảo hà sơn trận! !"

"Không tốt, là Địa Khôi tinh! ! !"

"Như thế nào sẽ..."

Phạm vi một trăm mét của sơn

hà trận xuất hiện một loạt cảnh

tượng quan bất khả tư nghị, Thái

Sơn sập, phi bộc trút xuống,

chướng khí mù mịt, khuynh đảo

sơn hà trận là trận pháp rất

mạnh, tu sĩ bình thường khó có

thể ngăn cản, huống chi Thần Cơ

Quân Sư Chu Vũ là người nắm

giữ trận pháp, Lương Sơn nhất

tuyệt, đi theo Anh Tiên quận

chúa Cung Thái Vi uy lực tăng

mạnh.

Sau một hồi bài sơn đảo hải, đợi

cho Ngũ Hành phong vân kỳ trở

lại quanh thân Chu Sa, bên trong

đại trận đã không còn một người

nào sống sót.

Hơn hai mươi tinh giả bị giết

sạch sẽ.

Còn lại một nửa tinh giả đã bị

doạ cho hồn vía lên mây.

Chu Sa rơi trên mặt đất, bàn tay

khẽ nhếch, biểu tình vẫn cứng

rắn như bàn thạch.

"Nàng chỉ có thể mai phục đại

trận, các đạo hữu, đừng cho

nàng cơ hội, giết nàng! !"

Ngũ quang thập sắc Pháp Khí

đều phóng tới.

Chu Sa trừng mắt lạnh lùng đối

diện, năm ngón tay nắm chặt,

Ngũ Hành phong vân kỳ đã biến

mất, lại xuất hiện, một loạt kêu

thảm thiết vang lên.

"Hừ hừ, muốn chạy đi đâu?"

Đợi cho Ngô Tâm Giải cùng Lâm

Anh Mi đã muốn ly khai khỏi tầm

mắt của những người khác

muốn tiến vào một con đường

nhỏ, Vân Du Tử liền ngăn cản

đường đi của các nàng, hắn cho

rằng tinh thiếu nữ cũng không

có năng lực gì, nếu không đã

không bỏ chạy.

Hắn nào biết Ngô Tâm Giải làm

như vậy chính là miễn cho Chu Sa

nhìn thấu thân phận Lâm Anh Mi.

"Ngươi đúng là muốn chết mà."

Ngô Tâm Giải tiếc hận.

Vân Du Tử bắt quyết, cũng không

dông dài, một loạt tử mẫu nhận

bắn tới hai người, mẫu nhận

trung mang theo tử nhận, xếp

thành một cái trận hình giảo sát,

với pháp lực của hắn chỉ phòng

ngự thì không có khả năng ngăn

cản.

Lâm Anh Mi cúi người hướng tới

phía trước đánh úp lại, một loạt

tử mẫu nhận bị Lâm Anh Mi tùy

tay huy khởi một cỗ hàn quang

đánh xơ xác, cô gái thân pháp

cực nhanh, lấy Vân Du Tử Tinh

Vân hậu kỳ Thần Niệm mới có

thể miễn cưỡng chịu đựng một

chút, nếu tu vi thấp hơn một chút

chỉ sợ khó có thể bảo toàn tánh

mạng, bị giết như chơi, hắn nhịn

đau đem phi kiếm nhất tế.

Hoành lan ở phía trước.

Một tiếng va chạm thanh thúy.

Lực lượng cường đại phản chấn

lại làm cổ tay hắn run lên, Vân Du

Tử ở Khô Thụ Sơn tu hành đã lâu,

tu tập không ít công pháp, hắn

biết một khi bị đánh văng ra ở

lần đầu tiên tiếp xúc công kích,

vũ khí sắc bén của cô gái kia sẽ

đâm thủng ngực hắn.

Lại là một lần va chạm.

Vân Du Tử trong cổ họng khí

huyết quay cuồng, hắn hét lớn

một tiếng tự cấp uy cho mình ,

mấy cái xiềng xích lạnh như

băng từ Tinh Giới túi bay ra khổn

trụ tay chân Lâm Anh Mi , Vân Du

Tử cư nhiên không nghĩ tới hai

tinh tướng vũ lực phi phàm như

vậy, vừa nhìnthấy "Phược thú

xích sắt" thành công bắt lấy tinh

thiếu nữ phía sau, không chút do

dự dậm chân, sử dụng một cái

pháp thuật "Khô mộc thứ" .

"Pháp thuật a?" Ngô Tâm Giải hơi

hơi nhất tán, đối với tinh giả mà

nói, pháp thuật so với Pháp Khí

càng trọng yếu hơn, Pháp Khí sử

xuất nếu bị phá phá hư hoặc là

hư hao uy lực liền suy giảm,

nhưng mà pháp thuật sau khi

học đựơc sẽ không sẽ mất đi.

Tuy rằng sử dụng không mạnh

như pháp khí, nhưng cũng

không thể thiếu một đòn sát thủ.

Một đạo thổ thứ đột ngột xuất

hiện dưới chân Lâm Anh Mi

giống như một một thanh dao

cạo sắc bén.

Lợi dụng phược thú xích sắt bắt

lấy mục tiêu rồi dùng khô mộc

ám sát, Vân Du Tử không biết sử

dụng bao nhiêu lần. Ngay lúc hắn

nghĩ đến có thể nhìn thấy Tinh

tướng trong truyền thuyết cũng

sẽ bị đánh bại khi trúng phải

công kích của hắn, không tưởng

được một màn hoảng sợ phát

sinh ngay trước mắt.

Chỉ thấy Lâm Anh Mi thả người

nhảy lên, bắt lấy phược thú xích

sắt đang trói 2 tay của nàng, cư

nhiên bị lực lượng của nàng đè

lên, phiêu phiêu đứng ở trên mũi

đột thứ bén nhọn, tiếp theo

mạnh phát lực, Vân Du Tử thân

thể không chịu được khống chế

bị mất đi trọng tâm, xích sắt từ

Tinh Giới túi lúc này ngược lại trở

thành gông xiềng trói trụ hắn.

Lâm Anh Mi trái lại lợi dụng xích

sắt đem Vân Du Tử kéo đến

không trung.

Một thanh Hàn Tinh Lãnh Nguyệt

thương ở mặt trời đã khuất lóe

ra hàn quang, hai tay nắm

thương, giương lên, trảm xuống

một đạo.

Xích sắt ca sát một cái rồi dập

nát, một đạo hàn ý lạnh lẽo đến

xương cốt xuyên qua Vân Du Tử,

nửa thân thể hắn đã bị Lâm Anh

Mi nhất thương trảm lạc.

Mấy ngày nay nghỉ ngơi khôi

phục sức lực, khí thể Lâm Anh Mi

không thể so sánh với ngày

trước, nhớ ngày đó bởi vì lần đầu

tiên ký hạ khế ước sinh ra tác

dụng phụ, lần thứ hai bị thiên

hồi bắc đẩu trận ảnh hưởng, hai

lần thiếu sức chiến đấu để bảo

hộ thiếu chủ , Lâm Anh Mi đều là

cảm giác tự trách sâu sắc, lúc này

xuất thủ không chút lưu tình, thế

công hành văn liền mạch lưu loát.

Vân Du Tử bắt đầu thống khổ,

dựa vào Tinh Vân hậu kỳ tinh lực

phòng ngự mới miễn cưỡng

không bị Lâm Anh Mi đương

trường đánh chết, nhưng hắn bị

thương thảm trọng cơ hồ đứng

không vững.

Đứng ở trên đột thứ Lâm Anh Mi

lạnh lùng nhìn hắn, tay cầm hàn

thương, diện mạo hiên ngang,

giống như Thiên Thần hạ phàm.

"Ngươi là... Ngươi là... Là..." Hàn

Tinh Lãnh Nguyệt thương khiến

Vân Du Tử sợ hãi tột cùng, hắn

cuống quít đem hết thảy Pháp

Khí, bùa pháp có thể sử dụng

toàn bộ ném ra. T

Lâm Anh Mi thả người nhất trảm,

thương phong chém ra một đạo

kinh diễm hình vòng cung, phá

huỷ tất cả Pháp Khí và bùa pháp,

lúc này Vân Du Tử cũng vô pháp

phòng ngự.

Lâm chung tiền hắn nghe được

đời này đều không thể tin được

một câu tuyên ngôn.(????)

"Tại hạ Lâm Xung! ! !"

"Anh Mi muội, ngươi thật sự là

rất oai hùng bất phàm, đáng tiếc

Tô Tinh công tử không thể nhìn

thấy." Ngô Tâm Giải ngữ khí hâm

mộ.

Lâm Anh Mi đem thương thu hồi,

cũng cảm thấy tinh lực so với

trước kia cường đại hơn không

ít, xem ra Tô Tinh tiến vào Tinh

Vân kỳ đối với nàng trợ giúp

cũng rất lớn, nhưng mà Lâm Anh

Mi cũng không vì thế thỏa mãn,

nàng mân môi, nói: "Bảo hộ

thiếu chủ xa xa không đủ!"

Phía xa trên vách núi, thi thể

vương vãi khắp nơi Chu Sa thu

hồi Ngũ Hành phong vân kỳ,

đứng ngay vách đá sắc mặt

không chút thay đổi quan sát...

Mà lúc này Tô Tinh gặp phải

chuỵên hắn chưa hề nghĩ tới.

"Thiên Hà kiếm phái chẳng lẽ chỉ

được người đông thế mạnh

sao?"

Tô Tinh trấn định tâm thần, đối

mặt hơn mười Tinh Vân tu sĩ vây

quanh, nhưng trong lòng hắn vô

cùng thoải mái, không muốn

đứng dậy. Mặc dù đám tình giả

này còn có hai tên Tinh Vân hậu

kỳ, nhưng mà muốn chạy trốn

cũng không phải việc khó, chỉ

cần sử dụng lạn vĩ độn có thể

thoải mái thoát khỏi nơi này,

nhưng lạn vĩ độn cần bị thương

mới có thể thi triển, điều này làm

cho Tô Tinh thập phần do dự.

Hắn cũng không nghĩ mang thân

thể bị thương đi gặp Cung Thái

Vi.

Võ tu sĩ cười khẩy nói: "Vừa rồi

ngươi làm anh hùng cứu mỹ

nhân rất thú vị, hiện tại sợ hãi

sao?"

"Hắc hắc, tinh giả chính trực như

vậy cho tới bây giờ chưa thấy

qua."

Thiên Hà kiếm phái đệ tử cười

nói.

Một nữ tu Tinh Vân sơ kỳ nữ tu

cười nói: "Hai vị sư huynh, bằng

không khiến cho sư muội cùng

hắn ngoạn ngoạn đi? Sư muội

còn chưa có chơi đùa tinh giả

chính trực như vậy đâu.

Nói rồi cười ha ha.

"Hảo, miễn cho tiểu tử này xuống

hoàng tuyền hạ khóc lóc kể

lểThiên Hà kiếm phái lấy nhiều

khi ít, sư muội, đừng cho sư tôn

mất mặt a." Võ tu sĩ cười ha ha.

"Sư muội, đừng đùa hư hắn a."

"Đợi lát nữa cũng cho ta ngoạn

chính trực tinh giả như vậy a."

Những người khác ồn ào, trong

mắt người Thiên Hà kiếm

phái,Tinh Vân sơ kỳ Tô Tinh chỉ là

một con mồi đang giãy dụa, bọn

họ muốn xem một tiết mục cho

vui mắt mà thôi.

Phanh, bông nhiên một tiếng nổ

mạnh làm chấn động toàn

trường.

Tất cả tiếng cười nhạo im bặt.

Đầu của nữ tu vừa xuất trướng

bị nổ tung, xuất hiện một cái đại

động xấu xí, óc máu tiên tán đến

chung quanh, thậm chí còn dính

một ít trên mặt đệ tử Thiên Hà

kiếm phái, mọi người toàn bộ bị

dọa choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro