Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Ba chiếc áo choàng đen đang ngồi chung quanh bàn mạt chược. Người mới tới -- Liêu Thái Thái -- mủi lấm tấm điểm vài hạt rỗ hoa trắng.

"Dịch tiên sinh đã về." Mã Thái Thái cười điệu đàng.

"Cô Vương Giai Chi là người nói láo ác làm sao! " Dịch Thái Tháii than phiền. "Hứa dẫn mọi người đi ăn tối rồi chạy mất. Tôi sẽ xỉu vì đói nếu cô bắt chúng ta chờ lâu hơn nữa."

"Dịch tiên sinh," Liêu Thái Thái cười." Hôm nay bà nhà làm chúng tôi phá sản. Bà ấy sẽ là người trả tiền ăn tối mai đấy."

"Dịch tiên sinh," Mã Thái Thái nói, "Khi nào tiên sinh sẽ đãi chúng tôi như đã hứa, lần thắng bài kỳ trước? Đúng là không thể nào cạy được bửa ăn của tiên sinh."

"Tối nay Dịch tiên sinh phải khoản đãi, vì tiên sinh không bao giờ nhận lời mời của chúng ta." Cái áo choàng đen thứ ba nói.

Ông chỉ mỉm cười mà thôi. Sau khi người hầu đem trà đến, ông gõ gõ đầu điếu thuốc cho tàn rơi vào dĩa, liếc nhìn mấy tấm màn cửa bằng len dầy cộp treo ở vách đối diện và thầm hỏi bao nhiêu sát thủ có thể ẩn nấp bên trong. Ông vẫn còn rúng động vì sự kiện vừa xảy ra chiều nay.

Ngày mai ông phải nhớ sai người hạ mấy tấm màn ấy xuống, cho dù vợ ông phản kháng vì một thứ mắc tiền như vậy phải cất trong nhà kho.

Tất cả do lổi của bà, kết quả của việc chọn bạn một cách cẩu thả. Tuy thế ông vẫn rất lấy làm thán phục, kế hoạch đã được chuẩn bị công phu biết bao, từ hai năm trước. Việc chuẩn bị quả thật hoàn hảo đến nổi chỉ vì sự yếu lòng vào phút chót của nàng hống nhan họa thủy mà ông còn sống sót. Như vậy, nàng quả thực đã yêu ông -- đó là mối tình chân thật đầu tiên của ông. Thật là may mắn biết bao.

Ông có thể giữ nàng lại. Ông đã nghe nói hay đọc ở đâu đó rằng tất cả mọi điệp viên đều là anh em với nhau; rắng lòng trung thành của một điệp viên với môt điệp viên khác còn mạnh hơn cả lý tưởng phân cách họ. Dù sao đi nữa, nàng cũng chỉ là một sinh viên.Trong hội kín của họ, chỉ có môt người là nhân viên chính thức của Trùng Khánh, tên này đã trốn thoát -- sai lầm duy nhất trong toàn thể chiến dịch. Có lẽ hắn đã ra khỏi rạp lúc phim đang chiếu nửa chừng, rồi vào rạp trở lại khi cuộc ám sát bị hủy bỏ. Khi khu vực ấy bị cô lập, có lẽ hắn đã trình cho cảnh sát cùi vé xi-nê và do đó được phép đi ra. Người thanh niên cùng mai phục để thực hiện cuộc ám sát đã thấy hắn ta cẩn thận cất cùi vé cùng với những điếu thuốc lá. Họ đã thỏa thuận trước là hắn sẽ không tẩu thoát bằng xe hơi; rằng sau đó hắn sẽ lẳng lặng trở vào rạp. Chỉ cần mạnh tay một chút là lũ ngốc đã cung khai toàn bộ câu chuyện.

Ông Dịch đứng đằng sau lưng vợ, xem ván mạt chược. Sau khi dụi tắt điếu thuốc, ông hớp một ngụm trà; vẫn còn quá nóng. Mặc dầu cần phải nghỉ ngơi, ông quá mệt mỏi, không thể nào thư giãn. Ông đã kiệt sức vì phải túc trực bên điện thoại nguyên cả buổi chiều, chờ nghe tin tức; ông vẫn chưa có một buổi cơm tối ra hồn. Sau khi về đến chỗ an toàn, ông đã lập tức gọi điện thoại ra lệnh bao vây toàn thể khu vực ấy. Đúng mười giờ tối, tất cả sẽ bị xử bắn. Chắc nàng sẽ căm hận ông ở giờ phút sau cùng. Nhưng vô độc bất trượng phu. Nàng đã không yêu ông nếu như ông là loại người ủy mị.

Và, dĩ nhiện, ông không còn lối thoát nào khác -- bởi Chu Phật Hải, nhiều hơn bởi quân cảnh Nhật. Đã từ lâu, Chu điều hành cơ quan mật vụ riêng, và coi Tình Báo chính phủ -- cơ quan của ông Dịch -- chẳng ra thể thống gì. Kết quả là, hắn ta theo dõi chặt chẻ cơ quan của ông, cố moi móc cho bằng được chứng cớ của sự bất tài. Ông Dịch có thể dễ dàng tưởng tượng Chu sẽ làm gì, một khi hắn phát hiện, ngài Bộ trưởng Nội Vụ đã chứa chấp một điệp viên tại nhà riêng.

Bây giờ, ít nhất, Chu không thể tìm được lý do nào để trừng phạt ông. Nếu hắn tố giác ông về tội hành quyết các nhân chứng có tiềm năng khai thác, ông có thể tự tin chống trả lại rằng họ chỉ là sinh viên; họ không phải là điệp viên chuyên nghiệp mà lối tra tấn chậm, đúng mức có thể làm họ khai báo các thông tin hữu dụng. Và nếu cuộc hành quyết bị trì hoản, tin tức về cuộc tình của ông có thể bị tiết lộ. Họ sẽ trở thành những anh hùng yêu nước đã âm mưu ám sát một tên phản quốc; và đó sẽ là một duyên cớ cho đám người bất mản tâp hợp để chống đối.

Ông không lạc quan về diễn biến của cuộc chiến, và ông không biết rồi đây ông sẽ ra sao. Nhưng hiện nay, sung sướng với tình yêu của một người đàn bà đẹp, ông có thể chết đi trong hạnh phúc -- không hề hối tiếc. Ông có thể cảm nhận hình bóng của nàng mãi mãi bên ông, vỗ về, chiều chuộng. Ngay cả khi căm ghét ông vào phút cuối, ít nhất nàng cũng có một thứ tình cảm nào đó. Và giờ đây ông đã sở hữu nàng một cách tuyệt đối nhất, hoang sơ nhất -- như một tên thợ săn sở hữu con mồi của hắn, như một con hổ sở hữu nạn nhân của nó. Lúc sống, thân thể nàng thuộc về ông; lúc chết, nàng là hồn ma của ông.

"Dẫn chúng tôi đi nhà hàng, Dịch tiên sinh! Dẫn chúng tôi đi nào!" ba cái áo choàng đen chót chét kêu. " Lần trước tiên sinh đã hứa!"

"Mã Thái Thái cũng hứa," Dịch Thái Thái mỉm cười can thiệp, "nhưng rồi khi ta không gặp bà ấy chừng vài ngày, chúng ta quên phắt đi."

"Chị vẫn mãi là người vợ trung thành." Mã Thái Thái mỉm cười đáp lễ.

"Này, Dịch tiên sinh có chịu dẫn chúng tôi đi ăn hay không thì bảo?"

"Chắc chắn gần đây Dich tiên sinh đã gặp hội rồng mây," Mã Thái Thái nói, nhìn ông và một lần nữa, mỉm cười. Họ hoàn toàn hiểu thấu nhau. Bà không thể nào không để ý thấy hai người cùng biến mất, người này tiếp theo người kia. Và cô gái vẫn chưa trở về. Ông ta có vẻ bị chia trí khi trở lại, sự hưng phấn vẫn còn sáng ngời trên gương mặt. Buổi chiều hôm nay, bà đoán, hẳn phải là buổi tình tự đầu tiên của họ.

Ông tự nhắc nhở, phải tập luyện cho vợ ông thật rành mạch câu chuyện ông vừa sáng tác, rằng Mạch Thái Thái vội vàng trở về Hong Kong vì có việc nhà khẩn cấp. Rồi, hù dọa bà, với môt chút mánh lới của ngành mật vụ: rằng không bao lâu sau khi bà mời con rắn độc ấy vào nhà, ông đã nhận được tin tình báo cho biết cô ta là người của một tổ chức gián điệp Trùng Khánh. Vừa lúc nhân viên của ông bắt đầu điều tra, ông nghe nói người Nhật đã đánh hơi được. Nếu không ra tay trước, ông sẽ không có công cán nào trong những tin tức tình báo đã thu lượm, và người Nhật có thể khám phá ra mối liên hệ của cô ấy với bà, và sẽ tìm cách kết tội ông. Ông phải vẽ vời quá đáng, để cho bà không thể tin những chuyện ngồi lê đôi mách của Mã Thái Thái.

"Đưa chúng tôi đi ăn, Dịch tiên sinh! Đừng để bà nhà phải gánh vác những việc cực khổ thay ông."

"Nhà tôi tự chiêu đãi các bà mà. Bà ấy hứa ngày mai sẽ đãi."

"Chúng tôi biết tiên sinh rất bận rộn. Hãy nói cho chúng tôi biết khi nào tiên sinh rảnh rỗi, chúng tôi sẽ tới ngay; sau ngày mai, ngày nào cũng được cả."

"Không, đêm nay cơ. Tiệm Lai Hỉ được không?"

"Chỗ đó chỉ có món buffet đồ nguội là ăn được thôi."

"Đồ ăn Đức chán thấy mồ -- không có gì hết chỉ toàn là đồ nguội. Hay ta đi ăn món Hồ Nam nhé, thay đổi khẩu vị một chút nào?"

"Hay đi tiệm Thục Du-- tối hôm qua Mã Thái Thái không có mặt."

"Tôi thích đi tiệm Cửu Như hơn -- lâu lắm tôi chưa trở lại đó."

"Vây chẳng phải Dương Thái Thái đãi tiệc ở Cửu Như sao?"

"Lần đó, Liêu Thái Thái không đi chung với chúng ta. Chúng ta cần môt người quê quán ở Hồ Nam -- chúng ta không biết chọn món ăn."

"Đối với tôi, quá cay."

"Vậy thì bảo nhà bếp làm ít cay hơn."

"Chỉ có cá ươn mới không biết ăn ớt cay."

Giữa tiếng cười xé tai, ông lặng lẽ lui ra.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro