Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Nàng không chịu tin rằng một nhà trí thức có thể đưa ra môt câu nói thô lậu như vậy. Nàng cũng không tin rằng câu ấy đúng, trừ phi với những cô gái điếm già tuyệt vọng hay các bà góa phụ lẳng lơ. Trong trường hợp của mình, nàng thấy Lương Nhuận Sinh đã đủ tởm trước chuyện đó và lại càng tởm hơn sau đó.

Có thể đó không phải là một thí dụ tốt, vì ngay từ đầu Lương Nhuận Sinh đã bồn chồn, thiếu tự tin, khổ sở vì thừa biết nàng không ưa hắn. Mặc cảm tự ti của hắn tăng dần theo diễn biến giửa đôi bên, làm nàng càng thêm khinh bỉ.

Chắc chắn nàng không yêu ông Dịch, phải không? Dù rất hồ nghi, nàng thấy mình không thể bác bỏ hoàn toàn ý niệm ấy; bởi lẽ chưa bao giờ yêu ai, nàng không biết tình yêu ra sao. Từ lúc mười mấy tuổi, luôn luôn bận rộn xua đuổi những vụ tán tỉnh, sức kháng cự những cảm xúc tình ái của nàng rất mạnh mẽ. Có một lúc, nàng tưởng mình đã đem lòng yêu Quảng Dụ Dân, nhưng cuối cùng nàng lại ghét anh ta -- vì hóa ra anh ta cũng chẳng có gì khác hơn những người nọ.

Trong hai lần với ông Dịch, quá căng thẳng, quá bận tâm nói năng cho đúng kich bản, nàng đã không có cơ hội nào để tự hỏi lòng mình. Ở nhà họ, nàng phải thường xuyên cảnh giác. Đêm nào cũng vậy, nàng phải thức đến khuya giống mọi người để thù tạc xã giao. Khi được trở về phòng riêng, nàng nuốt vội một viên thuôc ngủ để bảo đảm một đêm an giấc. Mặc dù Quảng Dụ Dân đưa cho nàng lọ thuốc nhỏ, anh đã dặn nàng phải tránh dùng nếu không cần thiết, phòng khi có chuyện xảy ra vào sáng hôm sau, cần đến đầu óc minh mẫn. Nhưng nếu không có chúng, nàng sẽ rất khổ sở vì chứng mất ngủ, một điều chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ.

Chỉ bây giờ, khi những giây phút căng thẳng sau cùng của sự tỉnh lặng kéo dài vô tận, trên cái bao lơn chật chội này, ánh sáng nhân tạo của ngọn đèn tương phản một cách tồi tàn với bầu trời xanh nhạt bên kia cửa sổ và cửa kính dưới nhà, nàng mới cho phép mình thư thả và xem xét cảm xúc của mình. Một cách nào đó, sự có mặt của ông Ấn Độ, khòm lưng trên bàn viết, lại gia tăng thêm cảm giác biệt lập của nàng với người yêu. Nhưng đây không phải là lúc để tự hỏi lòng rằng mình có yêu ông không; thay vào đó, nàng cần phải --

Ông nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước, một nụ cười đau thương phảng phất trên mặt. Ông chưa bao giờ dám mơ tưởng một hạnh phúc như thế có thể đến vào tuổi trung niên. Dĩ nhiên, ông phải cảm ơn quyền lực và địa vị của mình; chúng là phần không thể tách rời của ông. Quà cáp, cũng vậy, rất cần thiết, mặc dù phải được trao tặng vào đúng thời điểm. Tặng quá sớm, chúng có ngụ ý lăng mạ là nàng tham lam. Mặc dù ông thừa hiểu đường đi nước bước của trò chơi của họ, ông cũng tự cho phép mình một giây phút hân hoan ngắn ngủi với phần thưởng quý giá đã nằm gọn trong lòng; nếu không, cuộc chơi sẽ chỉ là vô nghĩa.

Ông là một người từng trải trong chuyện này: đưa nhân tình đi mua sắm, chăm sóc những ý thích bất ngờ của họ, lùi lại đàng sau để họ chọn lựa. Nhưng, một lần nữa, nàng ghi nhận, không có sự nhạo báng trong nụ cười của ông; chỉ có nỗi buồn. Ông ngồi đó, bóng in trước ngọn đèn, dường như chìm đắm trong một tâm tư trầm mặc trìu mến dịu dàng, hàng mi buông xuống nhuộm màu kem lờ lợ như đôi cánh bướm đêm đậu trên gò má hốc hác của ông.

Ông ấy thật sự yêu mình, nàng nghĩ. Nàng cảm thấy lòng mình rúng động, -- và rồi một cảm giác mất mát mơ hồ.

Đã quá trễ.

Người Ấn đưa tờ hóa đơn cho ông. Ông nhét nó vào túi bên trong áo lớn.

"Chạy đi," nàng nói nhẹ nhàng.

Trong giây lát, ông nhìn nàng chầm chập, rồi hiểu ra tất cả mọi việc. Ông nhảy dựng, tông cửa, lấy thăng bằng, rồi mở toang cánh cửa, lấy đà bám vào lan can và chập choạng phóng xuống các nấc thang hẹp, tối. Nàng nghe tiếng chân ông hối hả, nhảy một lần hai ba bậc, thình thịch không đều.

Trễ quá. Nàng đã nhận ra quá muộn.

Rõ ràng người chủ hiệu kim hoàn đang vô cùng bối rối. Biết hành động của họ trông thật khả nghi, nàng cố ngồi yên, chống lại ước muốn xoay mình nhìn theo.

Họ lắng nghe tiếng giày nện trên sàn gạch, rồi trong tầm mắt họ, ông Dịch hiện ra, phóng qua cửa nhanh như cắt. Một khoảng khắc sau, người bán hàng vạm vở cũng hiện ra, bám theo sát nút. Nàng kinh sợ rằng hắn sẽ chộp lấy ông, đòi hỏi một câu giải thích; vài giây trì hoản cũng có thể chết người. Tuy nhiên, có lẽ e ngại khi thấy chiếc xe hơi dành riêng cho công vụ, hắn ngừng lại ở ngưỡng cửa, ngó chòng chọc, tấm thân nặng nề chắn ngang cửa. Sau đó, tất cả những gì họ nghe được là một tiếng rít dài, như tiếng vỏ xe cọ sát trên mặt đường khi xe lùi lại, một tiếng nổ khô khốc tiếp theo. Đó là tiếng cửa xe đóng sập lại, có lẽ vậy -- hay là tiếng súng? Rồi chiếc xe hơi phóng đi mất biệt.

Nếu có súng nổ, họ phải nghe nhiều hơn một tiếng.

Nàng lấy lại bình tỉnh. Yên ẳng trở về.

Thở một hơi dài nhẹ nhỏm; toàn thân nàng yếu ớt, cạn kiệt, như vừa mới bình phục sau một cơn đau nặng. Cẩn thận cầm áo choàng và túi xách, nàng mỉm cười và gật đầu chào khi đứng lên: "Ngày mai, nhé." Nàng lại hạ thấp giọng, như khi nàng thường nói tiếng Anh. "Ông ấy quên mất một cái hẹn khác, do đó ông ấy cần phải đi gấp."

Người chủ tiệm kim hoàn đã gở kính ra, chăm chú quan sát chiếc nhẫn kim cương hồng, để chắc chắn rằng vị khách quý đã không đánh tráo. Rồi ông ta nhìn thấy nụ cười của nàng.

Nàng không thể trách ông đã muốn kiểm tra lại. Cuộc thương lượng quá nhanh và dễ dãi một cách đáng ngờ.

Nàng bước vội xuống cầu thang. Khi người bán hàng thấy nàng xuất hiện anh ta do dự, rồi quyết định không nói gì. Tuy nhiên, khi ra khỏi cửa, nàng nghe, giửa lầu trên và tầng trệt, họ lớn tiếng trao đổi với nhau.

Bên ngoài không có một chiếc xích lô nào trống khách, nên nàng đi bộ về phía đường Seymour. Nhóm của nàng chắc chắn phải tan tác ngay giây phút họ thấy ông ta nhào ra xe và chạy mất; họ phải ý thức là trò chơi đã chấm dứt. Nàng không thể an tâm; chuyện gì sẽ xảy ra nếu có người được chỉ định canh chừng cửa sau? chuyện gì sẽ xảy ra nếu người đó không thấy diễn tiến ở cửa trước, và chưa trốn chạy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng gặp lại ông? Nhưng cho dù ông có nghi ngờ rằng nàng phản bội, có lẽ ông cũng sẽ không đương đầu với nàng tại đấy, đừng nói chi tới việc hạ lệnh hành quyết nàng sau này.

Nàng ngạc nhiên thấy trời vẫn còn sáng, dường như khi ở trong tiệm nàng đã đánh mất ý thức về thời gian. Hè phố chung quanh rộn ràng nhân thế; xe xich lô nối đuôi nhau chạy trên đường, tất cả đều có khách. Dòng người đi bộ và xe cộ trôi qua, giống như ngăn cách với nàng bằng một bức tường kính, cũng không khác gì các hình nhân thanh nhã chưng bày bên trong cửa sổ tiệm Green House Ladies' Clothing Emporium -- ta có thể nhìn, nhưng ta không thể sờ mó. Họ lướt ngang, vẽ yên bình không xuy suyển, trong khi nàng đứng bên ngoài, một mình trong nỗi bồn chồn.

Nàng đang trông ngóng một chiếc xe đốt bằng than, đột ngột chạy đến bên nàng, và một bàn tay thò ra, kéo nàng vào trong.

Vĩa hè phía trước rạp chiếu bóng Bình An trống trơn; xuất hát chưa vãn nên khán giả chưa đổ xô ra về, do đó không có xích lô nào đậu nối dài ở ngoài chờ khách. Ngay lúc đang do dự không biết chọn hướng nào, nàng quay lại và thấy ở đàng xa, bên phía đối diện, một chiếc xích lô trống từ từ tiến đến, một cái chong chóng đỏ, xanh lá cây và trắng cột ở tay cầm. Thấy nàng vẫy tay, người phu xe trẻ, cao, đạp nhanh tới, chiếc chong chóng nhỏ quay tít khi anh tăng tốc lực.

"Đường Ngu Viên," nàng nói với anh ta khi bước lên xe.

May mắn thay, khi ở Thượng Hải, nàng không tiếp xúc nhiều với nhóm, và do đó không có dịp nói rằng nàng có một người bà con cư ngụ ở đường Ngu Viên. Nàng nghĩ mình có thể trú ẩn ở đó vài ba ngày, trong khi lượng định tình hình.

Khi chiếc xe xích lô chạy tới Tỉnh An Tự, nàng nghe tiếng còi.

"Bị chặn đường," người phu xe nói với nàng.

Một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu mandarin ngắn đang kéo một sợi dây thừng ngang qua đường, miệng ngậm còi. Bên kia đường, một người thứ nhì, ăn mặc tương tự, kéo đầu dây kia thẳng ra để cô lập xe cộ và bộ hành. Có ai đó đang uể oải lắc chuông, tiếng chuông mỏng manh, loảng xoảng gần như không thể vang qua con đường rộng.

Người phu xe kiên cường đạp tới tận sợi dây thừng, rồi thắng xe lại và sốt ruột xoay chiếc chong chóng, trước khi quay đầu lại mỉm cười với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro