Chương 7: "Cô Black Là Học Trò Xuất Sắc Nhất"
Chương 7: "Cô Black là học trò xuất sắc nhất"
Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, phòng độc dược bừng sáng dưới ánh đèn vàng nhạt, phản chiếu qua hàng loạt bình thủy tinh chứa những thứ kỳ quái: mắt kỳ lân, nhánh bạch chỉ khô, và cả những con sinh vật nhỏ kỳ dị được ngâm trong dung dịch. Không khí nồng nàn hương của rễ gừng, cỏ xạ hương, và mùi ngai ngái của thuốc độc. Đây không chỉ là lớp học, mà còn là trung tâm của những bí mật ma thuật tinh vi.
Kafka ngồi ở hàng ghế giữa, tay lướt qua quyển sách "Nghệ thuật chế độc và giải độc nâng cao," ánh mắt sắc sảo lướt qua từng dòng chữ. Dáng vẻ của cô khác biệt, không giống những học sinh chăm chỉ điển hình, mà toát lên vẻ tự tin ung dung như thể cô đã nắm rõ mọi điều trong cuốn sách trước cả khi đọc.
"Nào các trò," giọng Slughorn vang lên, trầm ấm nhưng chuyên tâm, "Hôm nay, chúng ta sẽ chế biến một trong những loại độc dược khó nhằn nhất: Độc Amortentia Đảo Ngược – thứ có thể khiến người ta quên đi tình yêu mãnh liệt nhất mà họ từng trải qua."
Lớp học bỗng im lặng hẳn. Một số học sinh ngước nhìn với ánh mắt kinh ngạc, một số thì lộ rõ vẻ lo lắng. Nhưng Kafka chỉ nhếch môi, khẽ tự hỏi liệu Slughorn có biết thứ độc dược ấy thực sự phức tạp đến mức nào hay không.
Slughorn bắt đầu giảng giải, đôi tay múp míp vung lên chỉ vào bảng đen, nơi dòng công thức kỳ lạ hiện lên bằng nét chữ màu bạc. "Lá trắc bách, mật cá giao, một giọt máu của kẻ đã từng yêu sâu đậm... Chỉ cần sai sót nhỏ, nó sẽ trở thành thuốc độc trí nhớ – xóa sạch mọi ký ức của người uống."
Kafka lấy ra chiếc dao bạc, bắt đầu cẩn thận cắt lá trắc bách theo chỉ dẫn. Xung quanh, tiếng dao chạm thớt vang lên lách cách, pha lẫn tiếng sủi bọt của các vạc thuốc. Có người lén lút quan sát cô, nhưng cô không quan tâm.
Một tiếng "xèo" vang lên từ phía bàn bên cạnh – hỗn hợp của một nam sinh bỗng nổ tung, bắn ra những làn khói đen ngòm. Slughorn vội vã vẫy đũa phép, dập tắt đám khói. "Cẩn thận! Đây không phải trò đùa!" ông quát lớn, đôi mắt lóe lên tia trách cứ.
Kafka vẫn điềm nhiên khuấy vạc thuốc của mình, động tác chính xác và nhịp nhàng như thể cô đã làm điều này cả ngàn lần. Hơi nước từ vạc dần chuyển sang màu ngọc trai nhạt, mùi hương dịu dàng của hoa lưu ly tỏa ra. Slughorn đi qua, dừng lại trước bàn của cô, ánh mắt chứa đầy sự tò mò xen lẫn hài lòng.
"Rất tốt, trò Black," ông nói, giọng dịu lại. "Tôi tin rằng em không chỉ nắm được lý thuyết mà còn có khả năng thực hiện vượt xa mong đợi."
Kafka ngước lên, nở một nụ cười nhẹ. "Chỉ là em có hứng thú đặc biệt với những gì liên quan đến trí nhớ và cảm xúc, thưa giáo sư."
Slughorn nhìn cô chăm chú một lát, như thể cố đọc thấu điều gì đó ẩn sâu trong lời nói. Nhưng rồi, ông chỉ gật đầu và bước đi.
Lớp học tiếp tục, nhưng tâm trí Kafka đã phiêu du đâu đó. Cô không thể ngừng nghĩ đến sự tương đồng kỳ lạ giữa loại độc dược này và những thứ mà Tom Riddle từng nghiên cứu. Những phép thuật liên quan đến tâm trí và ký ức – chúng không chỉ là công cụ, mà còn là vũ khí đầy sức mạnh.
Vạc thuốc của cô phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hoàn hảo không tì vết. Như chính dáng vẻ của cô – lặng lẽ nhưng đầy bí hiểm và sức mạnh."
Hành lang dường như sáng hơn dưới ánh mặt trời nhạt nhòa qua cửa sổ kính màu. Kafka bước đến góc hành lang nơi Tom thường ngồi, ánh mắt lấp lánhtinh nghịch."
"Tom," cô lên tiếng, giọng kéo dài đầy ý tứ khi trông thấy hắn đang cúi đầu đọc một cuốn sách cổ, không hề bận tâm đến sự ồn ào xung quanh.
Tom ngẩng đầu "hử" một tiếng "Có chuyện gì sao Kafka? Cậu lại tìm ra thần chú gì mới à?"
Cô cười khẽ, đặt quyển sách xuống bên cạnh hắn, rồi ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn hắn với vẻ đắc thắng. "Không phải thần chú. Là độc dược. Tôi vừa chế thành công Amortentia Đảo Ngược trong lần đầu tiên, không chút sai sót. Slughorn khen ngợi tôi ngay trước mặt cả lớp. Anh có biết ông ta nói gì không?"
Cô cười khẽ, đặt quyển sách xuống bên cạnh hắn, rồi ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn hắn với vẻ đắc thắng. "Không phải thần chú. Là độc dược. Tôi vừa chế thành công Amortentia Đảo Ngược trong lần đầu tiên, không chút sai sót. Slughorn khen ngợi tôi ngay trước mặt cả lớp. Anh có biết ông ta nói gì không?"
"Tom chỉ hơi nhướn mày, nhưng không trả lời ngay.
"Ông ấy bảo rằng," Kafka hạ giọng, giả vờ trịnh trọng, "'Cô Black, tôi nghĩ cô có thể là học trò xuất sắc nhất tôi từng dạy.'"
Một tia cười thoáng qua đôi môi mỏng của Tom, nhưng ánh mắt hắn vẫn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. "Thật sao? Và cậu tin ông ấy chứ?"
Kafka nhún vai, cố nén cười. "Có thể, nhưng tôi nghĩ ông ta nói vậy chỉ để chọc tức anh. Dù sao thì, biết đâu tôi lại trở thành học trò cưng mới của ông ta? Tôi nghe nói anh cũng từng được khen như vậy, nhưng có vẻ danh hiệu đó sắp bị lung lay rồi."
Tom nhướng mày, đặt cuốn sách xuống, ánh mắt tối sẫm của anh chiếu thẳng vào cô. "Thành tích ấn tượng đấy. Nhưng cậu nghĩ một lời khen của thầy Slughorn đủ để hạ bệ tôi sao?"
Rồi Tom khép sách lại, ngả người ra sau, đôi mắt hắn ánh lên vẻ thích thú xen lẫn thách thức. "Kafka, nếu cậu nghĩ việc pha chế thành công một loại độc dược đủ để lấy lòng Slughorn, thì có lẽ cậu đánh giá thấp tiêu chuẩn của ông ấy... hoặc của tôi."
Kafka nhìn chăm chăm vào Tom một lúc rồi bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng của hành lang. "Chỉ là đùa thôi." Cô cúi người tiến sát lại hắn, cảm nhận được hơi thở của hai người như đang hoà vào nhau "Nhìn cậu nghiêm túc thật là đáng yêu."
Tom hơi nheo mắt, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt nhưng đầy ẩn ý. "Đáng yêu?" Anh lặp lại, giọng nói trầm thấp, như thể từ ấy vừa chạm vào lòng tự tôn của hắn, vừa khơi lên một chút tò mò.
"Đúng vậy," Kafka trả lời, ánh mắt hổ phách ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh thường thấy. "Cậu luôn tỏ ra không quan tâm đến những thứ tầm thường, nhưng đôi khi..." Cô nghiêng đầu, đôi mắt không rời khỏi hắn. "... cậu quên mất rằng, chính điều đó lại làm cậu trở nên thú vị."
Tom ngồi thẳng lại, đôi mắt xanh lục như lóe lên một tia sắc lạnh pha lẫn thích thú. "Thú vị?" Anh nhấn mạnh từ ấy, như thể muốn kiểm chứng xem Kafka thực sự nghĩ gì.
"Đúng," cô đáp ngắn gọn, đứng thẳng dậy và vòng tay trước ngực. "Cậu là kẻ thông minh nhất tôi từng gặp, Tom, nhưng không phải vì thế mà cậu vượt ngoài tầm trêu chọc của tôi."
Tom bật cười khẽ, tiếng cười lạnh lùng nhưng không che giấu được vẻ hài lòng. "Cậu gan thật, Kafka."
"Chỉ là tôi biết cậu đủ rõ để không sợ," Kafka nói, nhún vai nhẹ nhàng. "Nhưng đừng nghĩ tôi không nghiêm túc. Cậu có thể là thiên tài, nhưng ngay cả thiên tài đôi khi cũng cần chút thực tế. Dù sao thì, chúng ta cũng đều chỉ là học sinh... ít nhất trên danh nghĩa."
Tom nhướn mày, nhưng thay vì phản bác, hắn chỉ mỉm cười nhẹ. "Cậu nói đúng, trên danh nghĩa. Nhưng chúng ta đều biết rằng, những gì chúng ta làm vượt xa giới hạn của những kẻ tầm thường."
Kafka gật đầu, không nói gì thêm. Trong giây lát, cả hai như chìm vào một sự thấu hiểu lặng lẽ.
"Dẫu sao," cô phá vỡ sự im lặng, giọng điệu trở lại nhẹ nhàng hơn, "tôi hy vọng rằng cậu sẽ không coi lời khen của Slughorn là một sự thách thức. Cậu vẫn là 'học trò cưng' của ông ấy, Tom. Còn tôi... tôi chỉ muốn xem thử liệu tôi có thể chạm đến chuẩn mực của cậu hay không."
Tom nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Nếu có ai đó đủ khả năng để làm điều đó, thì chỉ có thể là cậu, Kafka."
Kafka mỉm cười, không rõ là do lời khen của hắn hay vì cách hắn nhìn cô – một ánh nhìn không chỉ chứa sự ngưỡng mộ mà còn cả sự dè chừng, như thể cô là một đối thủ đáng gờm trong ván cờ mà họ cùng chơi.
"Vậy thì, đừng thất vọng khi tôi vượt qua cậu," Kafka nói, giọng nửa đùa nửa thật, rồi quay lưng bước đi, để lại Tom ngồi đó, ánh mắt dõi theo cô với một vẻ khó đoán.
Phía xa, tiếng bước chân của Kafka dần mất hút trong hành lang dài, nhưng không khí giữa họ vẫn còn lơ lửng, như một trò chơi không hồi kết giữa hai bộ óc sắc bén nhất của Slytherin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro