Chương 4: Đột Nhập Thư Viện Cấm
Chương 4: Đột Nhập Thư Viện Cấm
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường dần mờ nhạt, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm khắp Hogwarts. Tiếng chuông đồng hồ vang vọng trong màn đêm báo hiệu nửa đêm đã điểm. Trong hành lang vắng lặng, những bức tường đá lạnh lẽo dường như đang thì thầm những bí mật của chúng.
Kafka và Tom, cả hai khoác trên mình chiếc áo choàng đen tuyền bước đi nhẹ nhàng như hai chiếc bóng xuyên qua hành lang dài của lâu đài. Dưới ánh sáng yếu ớt từ cây đũa phép của Kafka, đôi mắt hổ phách của cô ánh lên vẻ cảnh giác. Tom đi trước, từng bước chân vững chắc nhưng không một tiếng động.
Tuy cả hai đều được đặc quyền vào khu thư viện cấm nhưng chỉ được xem một phần, phần còn lại mới là nơi họ cần.
Cánh cửa dẫn vào khu vực cấm của thư viện hiện ra trước mắt. Nó to lớn và đáng sợ, với những đường nét chạm khắc cổ xưa như đang cảnh báo những kẻ dám bước vào. Tom giơ cây đũa phép lên, niệm một câu thần chú đơn giản nhưng hiệu quả. Cánh cửa kêu "cạch" một tiếng khẽ, hé mở.
Bên trong khu vực cấm là một thế giới hoàn toàn khác. Những giá sách cao ngất, chất đầy những cuốn sách cấm kỵ phủ bụi, tỏa ra một thứ không khí u ám và bí ẩn. Những ngọn đèn ma trơi lơ lửng trong không gian, phát ra ánh sáng mờ ảo như muốn soi rọi những bí mật bị lãng quên.
Hai người cùng đi qua khu vực giá sách quen thuộc, tiến vào bên trong lại có thêm một cánh cửa, Kafka và Tom đứng trước một cánh cửa to lớn bằng gỗ sồi đen, trông có vẻ cổ kính nhưng tỏa ra một luồng khí ma thuật mạnh mẽ. Những hoa văn khắc trên cửa không chỉ để trang trí, mà chính là các bùa chú bảo vệ được thi triển bởi những phù thủy quyền năng nhất Hogwarts.
Tom bước đến gần, ánh sáng từ đũa phép của hắn làm nổi bật các đường chạm khắc uốn lượn, làm phát sáng nên hình thù của những con rắn và quái vật kỳ dị. Đôi mắt xanh lục của hắn ánh lên vẻ đăm chiêu.
"Cánh cửa này không đơn giản," Kafka nhận xét, đứng lùi lại vài bước để quan sát toàn bộ bề mặt. "Ta sẽ không dễ dàng vượt qua mà không có chìa khóa."
"Chìa khóa nằm trong tay Dippet," Tom nói, giọng đầy tính toán. "Nhưng chúng ta không cần nó, chỉ cần giải mã những bùa chú trên đây."
Kafka nhướn mày. "Cậu chắc chứ? Những bùa chú bảo vệ của Hogwarts không giống như trong những cuốn sách cấm bình thường."
Tom không trả lời ngay, thay vào đó hắn rút ra một cuốn sổ nhỏ từ túi áo choàng. Những ghi chép dày đặc được viết bằng nét chữ sắc sảo, nghiêng nghiêng.
"Đây là các phép bảo vệ được đặt trên những cánh cửa như thế này," Tom nói, lật nhanh các trang. "Một tổ hợp của bùa khóa, bùa chống xâm nhập và bùa dò tìm."
"Vậy làm sao cậu có được thông tin này?" Kafka hỏi, vừa nói vừa cúi xuống kiểm tra các biểu tượng trên cửa.
"Giáo sư Slughorn để lộ trong một buổi nói chuyện," Tom đáp gọn. "Vấn đề là, cánh cửa này yêu cầu phải giải mã đúng trình tự. Chỉ cần sai một bước, toàn bộ hệ thống sẽ báo động ngay lập tức."
Kafka nhếch môi cười nhạt. "Một trò chơi trí tuệ, chúng ta bắt đầu thôi."
Tom giơ đũa phép lên và bắt đầu đọc thầm một câu thần chú bằng tiếng Latin cổ. Những hoa văn trên cửa lập tức sáng lên một cách kỳ lạ.
"Đừng chạm vào các biểu tượng phát sáng," Tom cảnh báo, ánh mắt không rời khỏi những đường nét phức tạp.
Kafka đứng phía sau anh, đôi mắt hổ phách quét qua cánh cửa. Cô nhận ra có một hình thù đặc biệt nổi bật – một con rắn đang cuộn mình quanh chiếc chìa khóa.
"Con rắn đó," Kafka chỉ tay. "Hình như nó là trung tâm của bùa chú."
Tom nhìn theo hướng cô chỉ. Anh khẽ gật đầu. "Đúng, đây là phần cần giải mã bằng Xà Ngữ."
Kafka nhún vai, nhường bước. "Vậy thì đến lượt cậu rồi, Tom Riddle."
Tom nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhìn thẳng vào biểu tượng con rắn. Từ miệng anh phát ra một âm thanh lạnh lẽo, ghê rợn – tiếng thì thầm của xà ngữ. Những ký hiệu trên cánh cửa bắt đầu chuyển động, từng đường nét uốn lượn như đang sống dậy.
Cánh cửa rung nhẹ nhưng chưa mở ra. Kafka nheo mắt, nhận thấy một biểu tượng nhỏ gần mép cánh cửa – một ngôi sao sáu cánh nhỏ bé mà Tom không để ý.
"Khoan đã," cô ngắt lời, ngăn anh nói thêm xà ngữ. "Biểu tượng này, nó không khớp với phần còn lại."
Tom dừng lại, nhìn kỹ biểu tượng Kafka chỉ. "Đó là một bùa chống bẫy," anh nhận định. "Nếu không kích hoạt đúng cách, nó sẽ tự động phá hủy cánh cửa – hoặc thứ gì đứng gần nó."
"Để tôi," Kafka nói, giơ đũa phép lên.
Cô nhắm mắt, hít sâu, sau đó niệm một câu thần chú phức tạp. Ngọn đũa phép của cô tỏa ra một ánh sáng mờ màu bạc, bao phủ lấy biểu tượng. Một tiếng click vang lên, và biểu tượng ngôi sao biến mất.
Tom gật đầu hài lòng. "Không tệ, giờ thì tiếp tục."
Lần này, khi Tom cất tiếng, con rắn trên cánh cửa bắt đầu trườn dọc theo hoa văn, quấn lấy chìa khóa rồi từ từ mở ra. Một tiếng két vang lên và cánh cửa lớn nặng nề từ từ hé mở, để lộ bóng tối sâu hun hút của khu vực cấm.
Kafka bước qua trước, nở một nụ cười nhạt. "Dễ hơn tôi tưởng."
Tom mỉm cười đầy ngạo mạn. "Chỉ khi cậu làm việc cùng người giỏi."
Họ biến mất vào bên trong, bỏ lại cánh cửa từ từ khép lại sau lưng, như chưa từng có ai vượt qua.
"Cuốn sách đó nằm ở đâu?" Kafka hỏi, ánh mắt lướt nhanh qua những tiêu đề sách lạ lùng trên kệ.
"Một trong những cuốn ở khu vực phía tây, nơi cất giữ sách bị nguyền rủa," Tom đáp ngay, như thể anh đã thuộc lòng bản đồ khu vực này.
Cả hai di chuyển nhanh chóng nhưng cẩn thận. Kafka đưa tay vuốt nhẹ dọc theo những gáy sách, cảm nhận được sự cổ kính của chúng, mất khá nhiều thời gian để lướt qua những từ ngữ trong sách. Cuối cùng, cô dừng lại trước một cuốn sách dày với bìa đen tuyền và những hoa văn ma quái khắc nổi.
"Đây rồi," cô thì thầm, đôi mắt sáng lên.
Tom lập tức tiến lại gần, cầm cuốn sách lên xem xét. "Cuốn này chứa những gì chúng ta cần," anh nói, giọng đầy toan tính.
Nhưng ngay khi họ định rời đi, một tiếng động bất ngờ vang lên từ bên ngoài.
"Có ai ở đây?"
Kafka và Tom lập tức cứng người. Đó là giọng của thầy giám thị Evander Nocti, người mà cả Hogwarts đều biết đến với khả năng phát hiện học sinh vi phạm bằng cách kì lạ.
Tom nhanh chóng giơ đũa phép, niệm một bùa tàng hình bao phủ cả hai. Họ ép sát vào một góc khuất của giá sách, nín thở quan sát.
Thầy Nocti bước vào khu vực cấm, cây đũa phép của ông phát ra ánh sáng màu xanh lam lạnh lẽo, soi rọi từng ngóc ngách. Đôi mắt tinh của ông lướt qua các giá sách, như thể có thể nhìn thấu mọi chỗ ẩn nấp.
Kafka khẽ siết tay lại, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi Tom đứng im như một bức tượng, đôi mắt vẫn không rời khỏi thầy giám thị.
"Ra đây ngay, tôi biết các trò đang ở đây," giọng thầy Nocti vang lên, trầm nhưng đầy uy quyền.
Tim Kafka đập thình thịch trong lồng ngực nhưng cô biết nếu bây giờ để lộ, tất cả kế hoạch sẽ đổ bể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro