Vùng dậy ?
Nhuộm. Nhuộm. Nhuộm hết đi sắc hồng sắc xanh. Để lại ta sắc tối u thẳm. Để lại ta nỗi khốn khổ đêm dài ai thấu.
Kìa nàng thơ với mái tóc anh đào thướt tha, cớ sao nàng lại giấu đi sắc màu kiều diễm của bản thân ? Tại sao tóc nàng lại là một màu đen ngòm lạnh lẽo? Tại sao nàng lại giấu đi sức mạnh phi thường của nàng ? Nhìn nàng xem, có còn là Kanroji Mitsuri nữa không ?
Giấu. Giấu. Giấu hết đi cho thiên hạ thôi gièm pha. Cho ta có thể ngước mặt mà không phải nghe lời bàn ra tiếng vào.
Nhưng nàng ạ, điều nàng làm là có đúng không ? Nàng đem hết sắc màu bản thân nhúng vào hố mực đen khuôn khổ. Chìm dần vào trong đó. Cái cảm giác lạnh lẽo khó chịu nàng đang nếm trải khiến nàng rất đau đúng không ? Xem xem, nàng sắp chết ngộp rồi. Vùng dậy đi. Thoát khỏi vũng mực mà nàng tự thân dìm mình vào. Dậy đi. Lội lên nào Kanroji Mitsuri. Dùng cạn sức lực mà tiến lên. Ý chí của nàng hãy thật kiên cường. Vùng lên, mạnh mẽ lên. Tất cả mọi thứ sẽ thật tốt đẹp. Sẽ thật tuyệt vời dù cho mái tóc mang màu kì dị, dù cho thể chất khác thường ta vẫn có thể ngẩng cao đầu mà sống. Không cần người khác chấp nhận. Chỉ cần ta hài lòng với chính bản thân. . . là đủ.
Thoát được rồi. Thoát được rồi. Hỡi nàng thơ với mái tóc hoa anh đào, nàng sẽ sống thật hạnh phúc. Tay cầm thanh gươm, xông pha để bảo vệ người khác. Nàng đã tìm được ý nghĩa nàng được sinh ra. Sát Quỷ Đoàn là nơi nàng thuộc về, dù đúng hay sai. Nàng vẫn là Luyến Trụ Kanroji Mitsuri.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro