Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Định kiến xã hội

Minh không thể rời mắt khỏi mẹ mình và Ngọc Lan đang nói chuyện. Dù không nghe rõ từng lời, nhưng anh có thể thấy được sự căng thẳng trong thái độ của mẹ mình. Ánh mắt bà liếc qua lại, nụ cười gượng gạo, và một cảm giác không yên tâm tràn ngập trong không khí. Anh biết bà không hiểu, và có lẽ sẽ không dễ dàng chấp nhận được những gì anh đã và đang trải qua.

Ngọc Lan đứng bên cạnh, tỏ ra bình tĩnh và đầy tự tin, nhưng Minh biết bà là một người mẹ rất yêu thương con trai mình. Và điều đó khiến anh càng cảm thấy lo sợ hơn.

Cuối cùng, mẹ Minh quay lại chỗ anh, ánh mắt bà đầy sự lo âu. “Minh, mẹ không hiểu, chuyện gì đang xảy ra vậy?” giọng bà lạc đi, như thể bà không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.

Minh im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Anh cảm thấy nghẹn lại trong cổ họng, những từ ngữ mà anh muốn nói bỗng chốc biến mất. Anh không thể nói với mẹ rằng anh đang tham gia một buổi hội thảo về cộng đồng LGBT, không thể nói rằng anh đã bắt đầu tìm cách sống thật với mình. Anh cảm thấy bối rối và sợ hãi. Mọi thứ bỗng chốc trở nên quá lớn đối với anh, như một núi lửa đang chuẩn bị phun trào.

Ngọc Lan đứng gần đó, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng Minh có thể cảm nhận được sự hỗ trợ từ cô. Cô đã giúp anh rất nhiều, nhưng giờ đây, anh phải đối mặt với mẹ mình. Anh không thể trốn tránh được nữa.

“Mẹ, con chỉ tham gia buổi hội thảo thôi,” Minh cố gắng giải thích, giọng anh run rẩy. “Đây là một nơi để mọi người có thể hiểu về cộng đồng LGBT, và con... con muốn hiểu thêm về chính mình.”

Mẹ Minh nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Vậy là con tham gia vào mấy cái chuyện này? Mẹ không thể hiểu nổi, Minh. Con đã thay đổi như vậy khi nào? Con là con trai của mẹ, sao lại muốn tham gia vào những chuyện này?”

Minh cảm thấy tim mình thắt lại. Mẹ anh đang nói những lời anh không muốn nghe. Anh không thể chịu đựng nổi sự thất vọng trong ánh mắt bà. Anh không muốn làm tổn thương bà, nhưng càng im lặng, anh càng cảm thấy mình đang tự giết chết chính mình.

“Minh, sao con lại muốn như vậy? Sao không thể sống như bao người bình thường khác? Con không nghĩ đến gia đình sao?” Mẹ anh tiếp tục, giọng bà sắc lạnh, như thể muốn ép anh phải đáp lại điều mà bà mong đợi.

Minh đứng im lặng, không thể trả lời ngay lập tức. Anh không biết mình có thể làm gì để giải thích cho mẹ. Anh chỉ biết rằng, mỗi khi bà nói những lời như vậy, anh lại cảm thấy mình như bị bóp nghẹt. Những áp lực từ gia đình, từ xã hội cứ đè nặng lên anh, khiến anh không thể thở được.

Ngọc Lan bước tới gần, cô nhìn mẹ Minh một cách dịu dàng nhưng kiên quyết. “Cô, tôi hiểu rằng đây là một điều rất khó khăn để chấp nhận. Nhưng xin cô hãy hiểu, Minh không thay đổi để làm tổn thương gia đình. Cậu ấy chỉ đang cố gắng sống thật với bản thân mình. Tôi chỉ muốn cô biết rằng, cộng đồng LGBT không phải là một sự lựa chọn, mà là một phần trong con người họ. Và chúng ta, những người thân yêu, cần phải hỗ trợ và yêu thương họ.”

Mẹ Minh nhìn Ngọc Lan một lúc, không nói gì. Bà im lặng, ánh mắt vẫn đầy sự nghi ngờ và bất an. Minh có thể thấy được sự giằng xé trong lòng mẹ anh. Bà không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào, và có lẽ bà cũng không biết bắt đầu từ đâu.

“Con chỉ muốn mẹ hiểu con thôi. Con không muốn làm mẹ buồn. Nhưng con cũng không thể tiếp tục sống như vậy nữa,” Minh thì thầm, giọng anh nghẹn lại. Anh cảm thấy mệt mỏi, như thể cả thế giới đang đổ dồn lên mình.

Ngọc Lan nhìn Minh với ánh mắt đầy sự cảm thông. Cô biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong một cuộc hành trình dài. Không có phép màu nào, không có cách nào để thay đổi mọi thứ trong một sớm một chiều. Nhưng ít nhất, Minh đã dám đối diện với sự thật, và đó chính là điều quan trọng nhất.

Mẹ Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bà mệt mỏi và đầy lo lắng. “Mẹ không biết phải làm sao, Minh. Nhưng mẹ sẽ cần thời gian. Mẹ... mẹ sẽ cần thời gian để hiểu mọi chuyện.”

Minh gật đầu, cảm thấy một phần nào đó trong anh vơi bớt gánh nặng. Anh biết mẹ mình vẫn còn băn khoăn, nhưng ít nhất bà đã không hoàn toàn từ chối anh. Anh chỉ hy vọng thời gian sẽ giúp bà hiểu rằng việc anh sống thật là điều anh phải làm để có thể hạnh phúc.

“Cảm ơn mẹ, mẹ sẽ hiểu thôi,” Minh nhẹ nhàng nói, cảm giác như một tảng đá lớn đã rơi xuống từ vai mình.

Khi mẹ Minh rời đi, Ngọc Lan nhìn Minh với ánh mắt đầy sự thấu hiểu. “Cậu đã làm tốt lắm, Minh. Mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất cậu đã bắt đầu bước đi trên con đường của chính mình.”

Minh nhìn Ngọc Lan, cảm thấy trong lòng mình một tia hy vọng mới. Dù con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất anh biết mình không đơn độc trong cuộc hành trình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro