Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Lan tỏa hy vọng

Ngọc Lan ngồi đối diện với Minh trong quán cà phê nhỏ, nơi ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn vàng tạo nên không gian yên bình. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng nhìn Minh như thể muốn thấu hiểu tất cả những nỗi đau mà anh đang giấu kín.

"Minh, tôi hiểu cảm giác của cậu," Ngọc Lan lên tiếng, giọng cô êm ái nhưng kiên quyết. "Tôi cũng đã từng đứng ở vị trí của cậu, phải giấu giếm bản thân, phải sống trong nỗi sợ hãi và áp lực từ gia đình, xã hội. Nhưng sau tất cả, tôi nhận ra một điều: sống thật với mình là cách duy nhất để tìm thấy hạnh phúc."

Minh im lặng, không biết phải nói gì. Anh chỉ nhìn cô, cảm giác như từng lời nói của Ngọc Lan thấm vào sâu trong trái tim mình. Cô không chỉ là một người chuyển giới, mà còn là người có sức mạnh vượt qua được mọi thử thách trong cuộc sống, một người mà anh chưa bao giờ dám hy vọng mình có thể trở thành.

Ngọc Lan tiếp tục, giọng cô trầm lắng: "Khi tôi quyết định chuyển giới, tôi biết sẽ có rất nhiều người không hiểu, thậm chí là phản đối. Nhưng tôi đã học được cách yêu lấy bản thân mình, chấp nhận mọi khuyết điểm và dám sống thật. Và cậu cũng vậy, Minh. Cậu xứng đáng được sống một cuộc đời tự do, không phải chạy theo những kỳ vọng của người khác."

Minh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt cô tràn đầy sự thông cảm và thấu hiểu. Anh cảm thấy những bức tường mà anh xây dựng xung quanh mình dần dần sụp đổ. Câu chuyện của Ngọc Lan như một lời nhắc nhở, một tia sáng trong bóng tối mà anh đang sống. Anh không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô không chỉ là một người bạn mà còn là một người thầy, dẫn lối cho anh đi trên con đường mà anh luôn sợ hãi.

"Cám ơn Lan," Minh nói, giọng anh nghẹn lại. "Tôi... tôi thật sự không biết phải làm gì. Tôi sợ... sợ sẽ mất tất cả nếu tôi sống thật với mình."

Ngọc Lan nắm tay Minh, nhẹ nhàng nói: "Cậu không cần phải làm mọi thứ một mình. Sẽ luôn có người bên cạnh cậu. Và quan trọng nhất, cậu cần phải tin vào chính mình."

Minh cảm thấy những lời của Lan như một luồng gió mới, thổi bay đi những suy nghĩ nặng nề trong đầu. Anh nhận ra rằng, dù thế giới này có khó khăn và đầy những thử thách, anh vẫn có thể tạo ra sự thay đổi, bắt đầu từ việc sống thật với bản thân mình.

"Cảm ơn vì đã chia sẻ với tôi, Lan. Tôi sẽ cố gắng nghĩ kỹ về những gì bạn nói." Minh mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy một chút hy vọng trong cuộc sống u tối của mình.

Ngọc Lan đứng lên, vỗ nhẹ lên vai Minh: "Hãy nhớ, Minh, không ai có thể cho cậu hạnh phúc nếu cậu không tìm thấy nó trong chính mình. Hãy sống thật và đừng bao giờ từ bỏ."

Minh nhìn theo bóng lưng của Lan khi cô bước ra khỏi quán, lòng anh tràn đầy một cảm giác mới mẻ. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, giờ đây anh đã có thêm dũng khí để bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro