Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Áp lực gia đình

Khánh Minh ngồi im lặng bên bàn ăn, ánh đèn trong phòng khách chiếu xuống gương mặt anh, tạo ra một sự tĩnh lặng đáng sợ. Bữa cơm tối hôm nay không khác gì những bữa cơm khác trong gia đình - anh im lặng, chỉ có những tiếng thì thầm và những ánh mắt dò xét. Mẹ anh bận rộn xới cơm cho cả nhà, còn ba anh thì thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ như thể muốn kết thúc bữa ăn nhanh chóng.

"Minh, tuần sau có buổi gặp mặt bên nhà bác Tài. Anh có muốn tham gia không?" – Ba anh, giọng nghiêm nghị, cất lên.

Minh ngừng đũa, mắt anh hơi nheo lại. Đây không phải là lần đầu tiên ba anh đề cập đến chuyện xem mắt, nhưng lần này có gì đó khiến anh cảm thấy nặng nề hơn. Anh không muốn tham gia buổi gặp mặt đó. Minh không muốn giả vờ, không muốn sống cuộc đời mà ba mẹ mong đợi. Nhưng anh cũng biết rằng từ chối sẽ là một sự phản bội đối với gia đình.

"Con không thích mấy buổi đó đâu, ba." – Minh cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để mình tỏ ra quá bất mãn.

Mẹ anh nhìn anh bằng ánh mắt đầy lo lắng. "Minh à, gia đình là tất cả. Nếu con cứ mãi như vậy, một mình một hướng, thì làm sao hạnh phúc được?"

Lời của mẹ như một con dao vô hình đâm vào trái tim Minh. Anh cảm nhận được sự kỳ vọng của gia đình dành cho mình, và nỗi sợ hãi rằng nếu anh không đáp ứng được, mọi thứ sẽ sụp đổ. Ba anh vẫn tiếp tục: "Con gái bác Tài là một cô gái tốt, ngoan ngoãn, học giỏi. Con sẽ không phải lo gì cả, chỉ cần mở lòng là sẽ có hạnh phúc."

Minh không thể trả lời. Những lời nói đó cứ quẩn quanh trong đầu anh như một cuốn phim quay chậm. Anh nhớ lại những lúc mình bị ép phải làm theo những quy định của gia đình, của xã hội. Họ không hiểu, họ không bao giờ hiểu rằng Minh không thể sống cuộc đời mà họ vạch ra. Anh mệt mỏi.

Bữa cơm kết thúc trong im lặng. Ba Minh đưa ra một câu cuối cùng trước khi đứng dậy: "Cứ suy nghĩ kỹ đi, Minh. Tốt nhất là con nên tham gia."

Minh gật đầu một cách miễn cưỡng. Anh không có lựa chọn. Anh vẫn phải sống trong thế giới mà gia đình tạo ra, dù cho thế giới ấy không phải là của mình.

Trong đêm tối, khi Minh trở lại phòng mình, anh lặng lẽ ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trái tim anh nặng trĩu, nhưng cũng có một cảm giác bất lực. Những giọt nước mắt nghẹn ngào lăn dài trên má, không phải vì anh yếu đuối, mà vì anh không thể tiếp tục sống trong sự giả dối này nữa.

Minh mơ hồ nghĩ về Thiên Vũ. Liệu có ai hiểu anh như Vũ không? Nhưng nghĩ đến đó, Minh lại tự hỏi mình liệu mình có đủ can đảm để sống thật với bản thân không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro