Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Buổi hẹn đầu tiên

Mấy ngày sau cuộc trò chuyện với Ngọc Lan, Minh cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn. Dù vẫn còn lo lắng về gia đình và xã hội, nhưng trong anh, một tia hy vọng đang bắt đầu nhen nhóm. Anh quyết định mở lòng hơn với Vũ và thử cho cả hai một cơ hội.

Buổi sáng thứ bảy, Vũ nhắn tin rủ Minh đi dạo phố. Tin nhắn đơn giản nhưng đầy sự quan tâm: “Cuối tuần này em có rảnh không? Anh muốn mời em đi chơi.” Minh nhìn tin nhắn, lòng khẽ dao động. Sau vài phút suy nghĩ, anh mỉm cười trả lời: “Được ạ. Em cũng muốn đi đâu đó để thư giãn.”

Vũ chọn một quán cà phê trên tầng thượng ở trung tâm thành phố, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh Sài Gòn. Khi Minh đến nơi, Vũ đã đợi sẵn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc vuốt gọn gàng, nụ cười rạng rỡ.

“Em đến rồi à? Anh tưởng em sẽ đổi ý chứ,” Vũ đùa, ánh mắt đầy ấm áp.

Minh hơi ngượng, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh:

“Em ít khi đi chơi, nên hơi lúng túng thôi.”

Hai người chọn một bàn gần lan can, nơi có làn gió mát nhẹ và khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố. Vũ gọi hai ly nước chanh, vừa đơn giản vừa sảng khoái. Cuộc trò chuyện bắt đầu từ những câu chuyện thường ngày, nhưng dần dà trở nên sâu sắc hơn.

Vũ nhẹ nhàng hỏi Minh:

“Dạo này em thấy thế nào? Chuyện của em… ổn hơn chút nào chưa?”

Minh nhìn vào ly nước trước mặt, chần chừ một lát rồi gật đầu:

“Em đang cố gắng chấp nhận bản thân mình. Nhưng thật sự không dễ chút nào.”

Vũ không vội vàng khuyên bảo, anh chỉ gật đầu và lắng nghe, tạo cho Minh cảm giác an toàn.

“Anh hiểu. Anh từng trải qua cảm giác đó. Những ngày đầu, anh cũng sợ bị xã hội nhìn bằng ánh mắt phán xét. Nhưng anh nhận ra rằng, càng cố làm hài lòng người khác, mình lại càng đánh mất chính mình.”

Minh nhìn Vũ, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Anh không ngờ Vũ lại hiểu rõ những gì anh đang trải qua đến vậy.

“Nhưng làm sao để anh vượt qua được? Em sợ… sợ rằng gia đình em sẽ không bao giờ chấp nhận.”

Vũ mỉm cười, ánh mắt đầy sự khích lệ:

“Thật ra, anh không vượt qua một mình. Anh có những người bạn tốt, có những người như Ngọc Lan, và giờ đây… có em. Chúng ta không nhất thiết phải làm mọi thứ một mình, Minh à.”

Cuộc trò chuyện tiếp tục đến khi mặt trời bắt đầu lặn. Ánh hoàng hôn vàng cam nhuộm cả bầu trời, tạo nên một khung cảnh lãng mạn. Vũ nhìn Minh, rồi bất ngờ nói:

“Minh này, anh rất vui vì em đã đến đây hôm nay. Anh không muốn ép em phải thay đổi ngay lập tức, nhưng anh muốn em biết rằng, anh sẽ luôn ở đây nếu em cần.”

Minh ngạc nhiên, nhưng trong lòng anh dâng lên một niềm xúc động khó tả.

“Cảm ơn anh, Vũ. Em… em cũng muốn thử, dù em không biết con đường này sẽ ra sao.”

Vũ mỉm cười, như thể anh đã chờ đợi lời nói này từ lâu.

“Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Chậm thôi, nhưng chắc chắn.”

Khi buổi hẹn kết thúc, Vũ đưa Minh về. Trên đường, hai người không nói nhiều, nhưng sự im lặng ấy không hề khó xử. Nó như một sự khẳng định rằng cả hai đều đang cảm nhận được sự kết nối đặc biệt.

Đêm hôm đó, Minh nằm trên giường, nhìn trần nhà và mỉm cười. Anh cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu mở cửa, đón nhận ánh sáng từ tình yêu, dù phía trước còn nhiều thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro