chương 3.5
Sáng ngày chủ nhật, Nam dậy thật sớm chuẩn bị quần áo cho vào ba lô mới mua. Phòng bên cũng sáng đèn, chắc Bảo cũng bận rộn chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi xa. Hai anh em không chào nhau câu nào, xuống nhà thưa với ông Lâm rồi mạnh ai nấy đi. Hai hướng ngược nhau hoàn toàn, mặc dù điểm đến cuối cùng vẫn là Phan Thiết.
Chuyến đi kéo dài hơn 6 giờ đồng hồ, trước khi lên xe Nam có nhắn tin cho Ngọc nói với cô rằng hôm nay mình và Kỳ sẽ đi cắm trại giao lưu với trường đại học của Bảo. Sau đó cô ôm ba lô ngủ một giấc dài, đến khi mở mắt ra thì hơi biển mằn mặn quyện vào không khí, báo hiệu chuyến đi dài sắp đến đích.
Phan Thiết- thủ đô của những khu du lịch trải dài khắp đường bờ biển, thành phố của nắng và gió. Khác hẳn với Sài Gòn xô bồ và chen chúc, Phan Thiết được ưu ái là nàng tiên của Đông Nam Bộ, kế thừa rất nhiều tinh túy của đất trời.
Hai trường có tổng cộng hơn 200 học sinh, sinh viên và khoảng 50 giáo viên tham gia chuyến đi này. 5 chiếc xe tham quan đỗ trước khu du lịch Hoàng Ngọc vừa đúng 2 giờ chiều. Nhân viên bảo vệ hướng dẫn lối đi và chỗ đậu xe. Nam nhanh chóng nhắn tin cho Kỳ, hai đứa tụm lại đi chung cho vui. Trên xe đã không được ngồi chung, cô buồn muốn chết. Có vẻ Nam rất nóng lòng khi đến thành phố này, ở đây có cái gì đó thôi thúc cô hướng về nó. Kỳ có cảm giác như vậy.
Thầy Lập và thầy Giang phụ trách khối 12, hai thầy phân chia nhóm nhỏ rồi nhận chìa khóa phòng và kéo nhau về nghỉ ngơi một chút. Thật may mắn khi Nam được xếp chung phòng với Kỳ, hai cô bạn 12A2, một cô bạn khác học cùng với Kỳ và... Uyên. Phòng của Nam xếp cạnh phòng của Bảo. Trùng hợp đến bất ngờ!
3 giờ chiều. Đoàn tham quan di chuyển đến khu di tích Dục Thanh nằm ở trung tâm thành phố Phan Thiết, cạnh dòng Cà Ty quanh năm dập dìu bóng nước. Đây là nơi Bác Hồ dừng chân dạy học trước khi vào Sài Gòn ra đi tìm đường cứu nước. Một di tích nổi tiếng khi nhắc đến thành phố này.
Nam và Kỳ ríu rít dắt tay nhau thăm thú đủ chỗ, từ những bộ bàn ghế nơi Bác dạy học, cho đến giếng nước, những gốc bưởi sai quả, rồi cả một cây mít thật là to ở phía sau nữa. Thật tiếc khi mà Ngọc không thể tham gia chuyến đi này.
-Mày qua chỗ con Uyên nói chuyện với nó đi. Tao tìm Hai tao chút xíu. Lát gặp lại bên viện bảo tàng nha.
Nam đẩy Kỳ qua chỗ Uyên, từ lúc đến đây cô thấy Uyên chỉ có một mình trông tội tội. Dù hai người trước đây có xích mích nhưng mà Kỳ cũng là bạn thân của Uyên, không thể nói ghét là ghét luôn như vậy được. Nam không đi tìm Bảo, cô đứng tồng ngồng nhìn cây mít toàn là trái với trái. Giờ gặp anh thì cô biết nói gì đây? Tránh né hoài không phải là cách.
-Nam. Thấy ở đây sao?
-Bình thường. Với tui thì Phan Thiết chỉ có duy nhất một nơi có ý nghĩa.
Hưng hoàn toàn bị câu trả lời của Nam làm cho ngây ngốc, một nơi có ý nghĩa với cô, trong số những người ở đây chỉ có mình Bảo biết. Cô nhác trông thấy chiếc áo thun xanh bên kia giếng nước, anh trai cô vẫn chuộng màu thiên thanh như thế.
-Không khí ở đây khác xa với Sài Gòn. Thích không?
Nam gật đầu. Tất nhiên câu trả lời là có. Không một người dân Sài Gòn nào đến Phan Thiết lại không yêu cái không khí mát lành ở đây. Và Nam với Hưng cũng không ngoại lệ.
-Không thấy Ngọc đi chung với Nam.
-Nó về quê rồi, chắc là Tết mới lên lại đi trực trường. Mai là tròn một tuần ngày nội nó mất.
Hưng gật gà gật gù, anh rất mong chuyến đi này sẽ có thêm nhiều kỉ niệm với cô. Chuyện cô bị Uyên tạt nước Pepsi khiến anh càng có cảm giác tội lỗi hơn. Suy cho cùng, Uyên cũng vì quá thích anh nên mới hành động như vậy.
-Này, nếu có dịp ông đưa tui đi xem Du Viễn lần nữa nha.
Dường như Du Viễn đã trở thành một kỉ niệm khó quên với cả Nam và Hưng. Nam rất muốn được đến căn phòng ấy lần nữa, dĩ nhiên là anh sẽ không từ chối chỉ cần cô mở lời.
-Nam có giận Uyên không? Chuyện lần trước ở căng tin đó.
-Nói không thì ông kêu tui nói xạo. Mà nói có thì ông nghĩ tui là đứa nhỏ nhen. Giờ sao? Muốn hiểu thế nào thì tùy.
-Hưng thay mặt Uyên xin lỗi Nam nha.
-Mắc mớ gì phải thay mặt? Ông không có lỗi sao phải xin lỗi tui? Còn nếu ông thay mặt nó tức là ông với nó có quan hệ mật thiết lắm.
-Hưng...
-Ầy, nó cũng bị đám con Thơ chơi lại rồi. Tui không chấp nữa. Mà nói trước, thử nó đụng vô tui lần nữa đi, muốn hơn thua tui chơi hết à.
-Thôi, mình qua bên khu bảo tàng đi, mọi người đi hết rồi.
Hưng đi trước, Nam nối gót theo sau anh, thỉnh thoảng reo lên khi nhìn thấy vài thứ thú vị. Bên kia, Bảo cũng nhìn thấy cô đi với cậu bạn lần trước gặp trên xe buýt, anh không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
-Su, bên này.
Nam vẫy vẫy tay gọi Kỳ, Uyên cũng đi cùng. Nhìn thấy Nam và Hưng đi chung, ánh mắt Uyên không hẹn mà có lửa, cô vẫn dùng cái nhìn miệt thị dành cho Nam. Hưng không thích Uyên cứ gây khó dễ với Nam hoài như vậy. Kỳ khoác tay Nam đi trước, bỏ vợ chồng Hưng- Uyên phía sau, thăm thú hết chỗ này đến chỗ khác. Có rất nhiều di vật lịch sử ở khu bảo tàng này, còn có cả một hang động Pác- pó thu nhỏ nữa. Súng, đạn và rất nhiều dụng cụ chiến đấu ngày xưa cũng được trưng bày ở nơi này.
Kỳ có mang theo máy ảnh, cô kéo Nam ra bên ngoài tự sướng. Nam cũng không thèm chấp nhất, cô còn nhờ Hưng chụp cho mình và Kỳ. Nếu đứng từ xa nhìn lại thì Nam và Kỳ rất giống một cặp tình nhân. Rồi giục Hưng với Uyên đứng tạo dáng để chụp lại luôn cho có kỉ niệm để khoe với bạn bè.
-Thầy chụp với em một tấm đi.
Nam kéo tay thầy Giang, thầy nhìn vậy mà cũng vô tư chán. Lúc đầu còn e dè ngại ngùng như thiếu nữ 16, lúc sau mới bắt đầu lộ nguyên hình, thầy kéo cô Tân, trợ lí Đoàn thanh niên vào nhập cuộc, rồi bắt Nam phải chụp cho mình với cô giáo. Nam cũng bó tay với sự yêu đời của thầy chủ nhiệm lớp mình.
-Thầy cô xứng đôi lắm! Khi nào thì cưới ạ? Cho tụi em xin một chỗ ngồi dự tiệc ạ!
Hưng cũng ranh ma không kém, anh đá mắt sang chỗ Nam, cô cười toe toét, nhìn thầy cô chuẩn bị thêm một câu nữa.
-Sinh em bé nữa ạ! Thôi nôi nhớ mới bọn em nha!
Chưa chi mà tính tới chuyện có em bé rồi, bọn trẻ thời nay loạn hết! Thầy Giang lắc đầu, nói gì đó với cô Tân rồi cả hai không hẹn mà đánh bài chuồn. Ở đây, học trò của thầy cô ôm bụng cười như nắc nẻ.
-Phải có con Múp ở đây thì vui rồi. Buồn thúi ruột luôn.
Nam thở dài thậm thượt, Kỳ lại hất đầu cô qua một bên, ngồi xuống ghế đá nhìn ra một góc sông Cà Ty. Bên phía đối diện, Hưng với Uyên ngồi cùng một ghế, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào.
-Tao đói quá! Khi nào thì được ăn ta?
Nam trả thù lại, hất đầu Kỳ làm cô suýt chút là hôn đất mẹ thân yêu. Quay lại và lườm. Điện thoại Kỳ đổ chuông, cô lấy ra xem thử, sắc mặt chuyển đen thui. Nam chúi đầu qua nhìn thử, màn hình nhấp nháy báo hiệu người đang gọi là khắc tinh của Kỳ.
-Nghe máy đi, để ảnh lo. Đừng có gây nhau nữa. Đi ra kia nghe đi.
Nam đuổi Kỳ đi như tránh tà, cô hậm hực đi ra một góc nghe máy. Chẳng biết hai người họ nói gì, Nam chỉ thấy Kỳ giậm chân rồi la mắng tùm lum. Yêu rất nhiều nhưng lại không thể nói ra cho người ta biết. Bất chợt cô bắt gặp Hưng đang chăm chú nhìn mình, còn Uyên thì hết nhìn cô rồi lại nhìn Hưng. Hai người này, dây vào đúng là phiền phức. Nam đứng dậy, ôm cái máy ảnh của Kỳ đi chụp lung tung, thôi thì chụp thay phần của Ngọc, có gì về Sài Gòn cho cô xem lại cũng được.
Đi ra khu vệ sinh công cộng, Nam đeo máy ảnh lên cổ, ngửa tay ra mở vòi nước. Lúc nãy đụng phải cái gì đó đen đen mà chẳng biết là cái gì, thôi thì ra đây rửa cho sạch rồi đi chụp tiếp. Trước mặt là một tấm gương dài hình chữ nhật, Nam nhìn mình trong gương, mỉm cười. Nhìn kĩ thì cô cũng không đến nỗi nào. Mũi cũng cao, mắt cũng đen và tròn, môi cũng đỏ hồng như ai kia thôi. Nổi hứng lên xuất khẩu thành thơ, cô quên mất ở đây không chỉ có mình mình.
-Gương kia ngự ở trên tường. Tết này ai sẽ ra đường với Bơ?
-Gương cười gương đáp thiệt thà. Bạn trai không có ở nhà đi con.
Ai? Là ai dám cười trên nỗi đau của cô? Nam quay lại tìm kiếm cái kẻ vừa xướng lên câu nói kia. Rồi cô trợn mắt, ông anh trai quý hóa của cô đang đứng ôm bụng cười ngặt ngoẽo. Là ai đã biến cô thành ra thế này để rồi cười trên sự đau khổ ấy?
-Hai cũng đâu có bạn gái. Tết này ở nhà là cái chắc. Haha.
-Qua đây. Nhanh lên!
Nam lại gần Bảo, mắt vẫn trợn ngược liếc xéo anh. Đợi cô tới gần, anh nện cho một cái cốc thật đau, rồi bỏ chạy, mặc cho cô không tiếc lời rủa xả. Cứ lợi dụng cơ hội không đề phòng là lại đánh cô. Thật là quá đáng mà!
Tối, trở lại khách sạn Hoàng Ngọc tắm rửa khoảng 7 giờ xuống nhà hàng ăn tối. Uyên là người tắm đầu tiên trong phòng, cô nói là sợ bẩn nên nhất quyết phải tắm trước. Tiếp đến là hai cô bạn A2, đến bạn của Kỳ. Nam với Kỳ còn vào tắm chung nữa.
Uyên hậm hực, lầm bầm chửi rủa gì đó không ai nghe rõ. Tắm xong cả bọn kéo nhau xuống nhà hàng, nơi mà Hội đồng ban tổ chức đã đặt sẵn hơn 200 phần ăn cho các em học sinh, sinh viên của cả hai trường.
Hải sản biển và một vài món ăn kèm. Đứa nào dị ứng hải sản thì chóng mắt lên ngồi ngó chơi. Rồi tổ chức hát hò ngay tại nhà hàng luôn. Mấy thầy cô giao lưu trước làm nền, rồi tới lượt các em. Mang tiếng là thành viên chi Đoàn nên ai nấy đều năng nổ và linh hoạt.
Quản trò, bắt phạt. Các anh chị trường đại học Sư phạm cháy hết mình luôn. Trò nào cũng làm cho Nam cười ngoác rộng cả miệng. Nhất là cái lúc mà anh sinh viên khoa Toán lên xử phạt, lấy một cái sim điện thoại rồi bắt các em chuyền cho nhau bằng miệng. Ta nói, mặt đứa nào đứa nấy đỏ hết trơn, giỏi không chuyền đi rồi anh ấy sẽ khuyến mãi thêm trò phạt nữa. Đúng là sinh viên có khác!
Ăn uống vui chơi đến 10 giờ thì lục đục về phòng ngủ. Chuẩn bị cho kế hoạch sáng hôm sau, mà theo lời thầy Lập là sẽ thăm quan một địa điểm rất là cao, phải tốn nhiều sức lực. Nam thấy hơi nhức đầu, chắc là do lúc nãy cười nhiều quá.
Kỳ rẽ vào vào một góc đứng nói chuyện điện thoại, chắc là Thiên lại gọi hỏi thăm tình hình chuyến đi. Nam về phòng trước, nhảy lên giường nhắn tin cho Ngọc. Đợi hoài không thấy tin nhắn trả lời, bực mình cô bấm số gọi luôn.
-Mày làm gì mà không trả lời tin nhắn tao hả? Con kia! Bộ dưới đó có thằng nào trùm bao mang qua Campuchia luôn rồi hả?
-"Có đâu, tao mới tắm xong, chưa kịp trả lời thì mày gọi. Thôi sẵn gọi nói luôn đi, mất công nhắn tin mỏi tay thấy bà."
-Được lắm con! Mày ngon thì gọi đi. Tiền chùa mà ngu gì không nói. Quỷ keo kiệt!
-"Sao rồi, đi chơi vui không? Ngoài đó đẹp chứ hả?"
-Hỏi thừa. Phải mày mà còn trên đây là tao lôi đi luôn rồi. Chiều này mới tự sướng, chụp hình quá trời luôn. Vài bữa về tao cho mày coi. Cái mặt con Su vậy mà cũng khoái tự sướng ghê luôn đó Múp.
-"Vậy hả? Tao cũng muốn đi ghê! Con Uyên cũng đi hả?"
-Ờ, nằm ngủ bên kia, nó liếc tao muốn lòi con mắt luôn mậy, chắc bữa nay quên đem theo mi giả, không thôi là rớt hết rồi.
Bên kia, có người trợn mắt. Bên này, Nam lục đục đứng dậy mở cửa ra ngoài nấu cháo điện thoại cho đã với Ngọc. Tiền nhiều mà, hôm nay khuyến mãi với lại dùng gói cước học sinh cũng đỡ tốn tiền.
-Mày dưới đó sao rồi? Buồn không?
-"Mày thử xuống đây ở đi rồi biết liền à. Nó không ồn ào như trên đó nhưng mà được cái yên tĩnh với lại bình yên lắm."
-Cha, coi bộ Hai tao về làm rể xứ đó cũng được há. Mày với ổng sao rồi? Có nhắn tin chát chít gì không?
-"Nhắn tin gì đâu. Sóng dưới này yếu lắm mày à."
-Gớm, nói dối mà không biết ngượng luôn, sóng yếu hả, vậy nãy giờ ai nói chuyện với tao đây? Giả nai vừa thôi má! Mày là cáo chứ có phải nai đâu.
-"Lâu ngày không gặp đừng có chọc tao chửi nha Bơ. Không có gì làm thì qua nói chuyện với Hưng đi, không thì anh Bảo phòng sát bên đó."
-Ghê nha, không đánh mà khai nà nha. Sao mày biết Hai ở sát bên phòng tao? Tao nhớ là đâu có nói với mày chuyện đó. Vậy mà nói không nhắn tin.
-"Thôi đi, tao không giỡn nữa đâu à. Mà lớp mình trực tết ngày mấy?"
-Lạc đề rồi Múp ơi! Haha. Mùng 4 tết. Mày về kịp không? Không thì tao kêu Hưng đổi tên đứa khác đi thay mày.
-"Chắc kịp á! Tuần sau tao về rồi. Nhà cửa trên đó còn lộn xộn lắm, không ở dưới này luôn được đâu."
-Ờ, vậy thôi nha! Có gì tao nhắn tin. Giờ tao trốn oan gia đã.
Không đợi Ngọc nói thêm lời nào, Nam cúp máy luôn, nhét điện thoại vào túi quần. Cái số là vừa nói chuyện với Ngọc cô vừa nhìn thấy Hưng đi từ bên này tới, định quay sang bên kia tránh mặt thì lại thấy Bảo bên đó đi vào. Vậy là cô đành xoay nắm tay cửa chui lại vào phòng, Uyên có mắng có chửi thì cũng ráng mà nghe.
Chắc ở đây không có chị em cô dì chú bác đi cùng nên bạn gái ấy cũng không tỏ ra quá vênh váo, phần vì có Kỳ với Hưng cứ bênh vực Nam mãi, không muốn xuống nước nhịn cũng không được. Đâm ra hôm nay thấy Uyên hiền là vậy. Khoảng chừng Nam phủ chăn kín người đến mức muốn ngộp thở thì Kỳ mới đi vào, mặt đen thui như Bao Thanh Thiên, cũng đủ biết là gã bác sĩ kia chọc tức cô tới cỡ nào. Vậy mà Nam lại nói điên nói khùng rằng Thiên cũng có ý với Kỳ mới chết chứ.
Kỳ lôi trong ba lô ra một bịch nho khô, chắc là chôm trong kho mứt tết ở nhà mang đi. Cả phòng tụm lại ngồi thành vòng tròn chia nhau đứa vài hột, nhai nhóp nhép cho nó vui. Chẳng biết Kỳ tìm ở đâu ra bộ bài tây, thế là cái phòng la hét um xùm cả buổi tối.
Đến khi các phòng lân cận không chịu nổi cái Bát quái trận phòng này mới cử đại diện sang gõ cửa. Lúc nào Nam cũng là người chịu đạn thay cho cả phòng. Lúc thì anh sinh viên khoa Toán quản trò ở nhà hàng, đến Hưng và cuối cùng là Bảo.
-Em nói mấy bạn im lặng cho tụi anh ngủ. Đi xe mệt cả ngày rồi.
-Uyên với Nam cãi nhau hả? Sao ồn ào vậy? Cần Hưng khuyên giúp không?
-Định mở casino mini hả? Để cho người ta ngủ nữa chứ, mấy cái đứa này!
Nói thì nói vậy thôi chứ làm gì được nhau. Chơi vẫn cứ chơi mà ngủ thì cứ ngủ. Phạm vi phòng ai người nấy lo, mà mấy đứa con gái phòng Nam không có khái niệm buồn ngủ thì phải. Giờ học thêm được định nghĩa "đi toa- lét". Ta nói đánh bài uống nước, đứa nào thua là uống một ly nước thật to, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh hoài. Mấy đứa ở ngoài dậm chân vỗ đùi phành phạch hả hê ghê gớm. Con gái con đứa mà vậy đó! Chịu sao nổi!
Rồi thì thầy Giang phải gõ cửa phòng và thu luôn bộ bài tây thì các cô gái duyên dáng ấy mới chịu tắt đèn, lên giường, trùm chăn và... ngủ thẳng cẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro