chương 2.9
Còn hai tuần lễ nữa là nghỉ Tết. Đó là khoảng thời gian tàn ác nhất của đời học sinh. Hết thảy các thầy cô đều muốn giải quyết tất tần tật mọi chuyện trong năm cũ, để về ăn Tết cho nó vui khỏe, cho hoành tráng, cho tưng bừng sợi dây thừng. Thế nên kiểm tra miệng, Mười lăm phút, Một tiết hay tùm lum thứ trên đời đều ôm hết vào hai tuần này. Và chết!
Mà tâm lý bọn học trò mấy ngày này thì khỏi nói, nôn nao làm như ngày mai tận thế tới nơi, đi học ngồi lấy đồng hồ ra đếm giờ, về nhà lo xé lịch, kiểm tra lo lựa giấy quay phim... nói chung tất cả mọi thứ đều quay cuồng trong cái Tết! Làm như từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ năm nay là cái Tết đầu tiên vậy.
Lam là cô gái mang âm hưởng nồng nàn ngày xuân nhất, cô đem kẹp tóc, nơ cài đầu, băng- đô, khẩu trang... tới lớp bán. Cô này học lộn lớp rồi, lí ra phải qua bên kinh tế hay ít nhất cũng marketing, thương mại mới hợp. Đi học cặp đựng toàn đồ làm ăn, tới lớp bày ra mặt bàn, chị em náo nức chọn lựa, em nào mở miệng trả giá là "phặt", xong phim... khỏi về nhà ăn tết. Bạn ấy cứa cổ, nã đầu từng em một.
Thùy Uyên đem hột dưa, hột bí, hột hướng dương nhét vào bóp, bút thước nó quăng ra, tới lớp ngồi nhai nhóp nhép, làm như "Vợ chồng A Phủ", cô này làm cô Mị "lấy hột dưa cắn trên môi, thổi hột hướng dương cũng hay như thổi sáo". Bữa đầu có mỗi mình Uyên độc quyền phá giá, mấy đứa tổ Tư bên kia nghẹn họng, bán chứ không cho. Không mua thì biến! Mà ngồi nhai chòng chành cái miệng, cắn hột dưa tách tách, hỏi thử ai không thèm?! Thành ra bấm bụng mua.
Qua bữa sau cả lớp thành cái gian hàng Tết tự động, làm như phiên chợ vùng cao, ai có thứ gì thì mang đi hết, trao đổi mua bán, vui dễ sợ, thiếu mỗi chi tiết thầy Giang khiêng dàn âm li vào rồi phát cho đứa tờ giấy dò kêu lô tô nữa là đúng chuẩn. Tiết sau trả bài hay kiểm tra, chuyện đó không có quan trọng, còn có năm cuối mà, tranh thủ.
Lớp này không là cao nhân thì cũng đắc đạo, toàn gương mặt con thảo cháu hiền, người tốt việc tốt của thành phố. Thơ đem bông mai bông đào bằng giấy bỏ bịch đem bán, xúi giục tụi con gái mua về gắn cho vui nhà vui cửa, còn không biết làm gì thì đội lên đầu ra đường chơi cũng được.
Trinh cũng hùa theo bạn bè chị em, cô bán thiệp, chắc của 17 năm về trước, hàng tồn kho từ thời cố tổ lai hi gì đó giờ lôi ra. Thụy cũng không có vừa, cô nuốt hận thù, không biết bán gì, cuối cùng lãnh mua cơm chiên Dương Châu vào lớp bán cho chúng bạn ăn sáng, hộp 15 ngàn, tính luôn 5 ngàn tiền lời. Bữa nào lớp không ai mua thì coi như gia đình nhà bạn ấy ăn cơm chiên cả ngày, kệ, ham lời mà. Chấp nhận!
Giờ truy bài 15 phút, Hưng hiên ngang bước lên bảng, đi kèm theo nụ cười rất sung sướng. Chắc dư âm mấy hôm trước cầu nguyện ở nhà thờ Đức Bà còn sót lại. Anh cứ cười như thế từ lúc đến lớp tới giờ. Lũ dân đen bên dưới ngước mắt lên nhìn rồi buông một câu. "Chắc lại thông báo".
Hưng cố gắng nghiêng bên này, xoay xoay bên kia gõ thước nhưng tình hình vẫn không ổn, cả lớp... ồn thì cứ ồn. Trời vẫn cứ xanh, cùng lắm mai mốt truyền hình thông báo bão cấp 12 chuẩn bị đổ bộ vào Sài Gòn. Có giáo viên còn không thèm sợ huống hồ gì chi mỗi mình Hưng thế này.
-Như hôm bữa các bạn đã nghe thầy Minh thông báo. Học hết tuần sau nữa là được nghỉ. Nhưng phải tham gia 4 hoạt động của trường và Đoàn trường. Văn nghệ mừng xuân giao cho Uyên và các bạn tổ Hai. Tập san xuân giao cho tổ Một. Tổ Ba nhẹ nhàng thôi, Hương xem thử ngân hàng lớp mình còn bao nhiêu chi ra mua một chậu kiểng, tuần sau mấy bạn nam tổ Ba khiêng lên là được. Còn báo tường kỉ niệm thành lập trường giao cho tổ Tư. Hết.
Hưng vừa bước xuống chỗ ngồi là Hội bà tám online tụ tập lại bàn tán.
-Tập trung làm cho đàng hoàng nha mấy má. Không là trực nhật thay ăn tết luôn đó.
-Tập trung rồi làm ở đâu?
-Nhà đứa nào có cái phòng rộng rộng chút.
-Khi đi nhớ đem theo tiền và nữ trang.
Cả tổ đồng loạt nhìn cái đứa vừa phát biểu.
-Nhớ đem theo giấy viết, bút màu, hoa khô, băng keo, màu nước, ruy băng, dây thừng, dây...
-Đem dây theo cột cổ nó chắc?!
Giọng của Thơ, hôm qua đi làm móng với Lam, mỗi người một móng màu hồng hồng, ngồi phe phẩy trước mặt thổi phù phù cho vui. Cũng mừng mà biết tự lượng sức mình, chứ cỡ chơi màu đỏ hay đen là nói sao Mr. Giang... rút móng.
-Nói chung đem được gì thì đem, nhà ai có gì ăn được đem luôn ha.
-Lát ra chơi bàn tiếp, giờ để tao gặm cho xong ổ bánh mì đã.
Nam phán một câu, cả đám ngừng nói, tập trung chuyên môn ăn. Có thực mới vực được đạo mà.
-Má Năm, qua giờ có online không? Mày nổi ngang nha. Vậy mà quên bạn bè.
Nam xua tay, cô đâu có thời gian. Cả ngày thứ hai ở trường, chiều tối đi với Hưng đến viện triển lãm rồi ăn kem về tới nhà cũng 9 giờ lăn đùng ra ngủ như chết, sức đâu mà online nữa.
-Mày nói vậy là sao Lam? Không hiểu. Con Bơ nó làm gì mà nổi?
-Trời ơi, ta nói cái mặt của má Năm lúc nhỏ nó ngu gì đâu. Qua từng tuổi là có một tấm, trên đó đủ 17 tấm luôn.
Nghe Lam nói mà Nam nuốt không trôi miếng bánh mì, tắc nghẽn nơi cuống họng, Ngọc phải đưa cho cô chai nước khoáng. Vuốt ngực, cô nhìn Lam bắt đầu công cuộc điều tra tung tích lai lịch 17 tấm ảnh thuở nhỏ của mình.
-Rồi, mày nói tao nghe. Web nào đăng hình tao? Ai đăng?
-Web trường. Trang nhất luôn nha. Tựa là: Góc nhí nhố của Á khoa Xã hội trường Phan. Mà Á khoa xã hội không phải mày chứ ai vô nữa?
Như có tiếng sét đánh bên tai, hèn gì sáng này đến lớp đám bạn của Uyên cứ nhìn Nam chỉ trỏ, chê bai. Nào là "cái bộ đó mà hồi quấn tã cũng dễ thương phết", rồi nữa là "nó xấu hơn hồi đó nhiều", gì mà "không biết có phẫu thuật giới tính không"...
Trang nhất website trường Phan, Nam muốn cắt cái mặt quăng vào tủ khóa lại luôn. Đó là chưa tính tới lúc thầy Khánh dạy Lí bước vào tiết đầu nhìn cô cười mím chi, đến tiết hai là cô Nhung dạy Văn cũng trìu mến tặng cho Nam ánh nhìn thương cảm. Hai tiết học đầu trôi qua, cô không có tâm trạng nào mà chú tâm vào bài học. Cô muốn nhanh chóng đến giờ chơi càng nhanh càng tốt.
Ngọc cũng không biết thực hư cái vụ xì- căng- đan của Nam nên cũng rất nóng lòng. Chuông reng báo hiệu giờ chơi, Nam chạy như bay tới phòng Tin học, năn nỉ thầy Nhân cho mình 5 phút để xem cho rõ "Góc nhí nhố của Á khoa Xã hội trường Phan" là cái quái quỷ gì. Ngọc cũng đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào màn hình đang khởi động.
-Tao phục cái đứa nào quăng mấy tấm này lên đây. Phục sát đất luôn đó Bơ.
Ngọc ôm bụng cười như nắc nẻ, làm như trước giờ chưa được cười lần nào. Đi dọc hành lang tầng 3, Nam cúi đầu mặt hằm hằm. Đến khi thầy Nhân nhắc nhở "hết 5 phút rồi" cô mới chịu bước ra khỏi phòng Tin với cái đầu bốc khói.
Vụ xì- căng- đan này quả thật rất... quy mô. Gì mà "góc nhí nhố"? Là bôi nhọa thì đúng hơn! Gì mà "Á khoa"? Hạ thấp danh dự người khác quá đi chứ! Nam bực bội, lầm bầm nguyền rủa cái tên trời đánh nào dám đưa hình mình lên trang web của trường.
-Mày có còn là bạn tao không Múp?
Ngọc che miệng cười khúc khích. Toàn bộ số ảnh đó đúng là ảnh chụp của Nam tích góp trong vòng 17 năm qua. Một tấm đại diện cho một tuổi. Ở đâu có hết số ảnh ấy chứ? Về lớp, Nam chẳng buồn nói chuyện với ai, cũng quăng luôn cái vụ bàn bạc làm báo tường báo vách gì đó tận xó nào, gục đầu xuống bàn và bắt đầu trù ếm. Là ai? Ai lại có thể săn lùng được cả kho báu hình ảnh của Nam từ thuở quấn tã b.ú bình tới bây giờ?
-Tính sao đây tụi? Cái vụ báo tường giờ làm sao?
-Hay lát má Năm lên phòng đoàn mang tờ báo mình làm năm trước đó, về sửa lại chút chút rồi đem nộp luôn. Khỏe re.
-Thôi đi má! Mày làm như ông Minh bị mù chắc. Ổng không phát hiện mới lạ á.
-Tụi bây ồn ào quá đi. Cuối giờ ở lại tính.
Đám bàn trên cười to nhỏ với nhau, chắc lại xầm xì chuyện Nam lên trang nhất website của trường. Có vui vẻ gì đâu chứ? Mất mặt thêm! Ai đời tấm hình cởi truồng ôm trái banh mặt mũi lấm lem nào bùn đất nào nước mắt cũng được đưa lên đó. Tức không chịu nổi mà!
-Tao không giỡn nữa đâu đó, học bài Công dân à.
-Mọi lần mướn không biết nó chịu chép bài không, huống hồ gì học. Chắc dám chút nữa Bộ giáo dục dự giờ quá trời ơi!
Thơ nghe xong đánh rơi luôn cái đồ giũa móng.
-Cùng lắm kiểm tra thôi.
Ngọc vẫn im im, cười trên sự đau khổ của Nam thì đừng trách sao bạn bè tàn sát. Cô mở vở ra ngó thêm cho đẹp thôi chứ học hiếc gì, với lại cô Bình chẳng bao giờ trả bài , khi nào cần thì cô dặn trước một ngày, về nhà học để tiết sau kiểm tra.
-Mấy em lấy giấy ra kiểm tra, cô lấy điểm miệng luôn.
Cô Bình ôm cặp bước vào và phán một câu làm cả lớp cứng họng. Sau đó có vài em não bộ hoạt động nhanh chóng.
-Thiệt luôn hả cô?
-Gì vậy cô.
-Bữa sau đi nha cô, hôm bữa cô có dặn gì đâu.
-Ai kêu xách mé con Bơ chi vậy trời? Giờ đẹp mặt cả lũ.
-Mấy em lấy giấy ra đi, cô cho dễ lắm.
-Được mở vở hả cô?
Bên kia Thùy Uyên chắc cũng chưa học bài, tội nghiệp, có lẽ vừa mới ngủ dậy. Thỉnh thoảng lại có nhiều người vô tư như thế đấy.
-Mấy em đem hết sách vở để lên bục đi. Cô cho một câu thôi, mấy em làm 30 phút. Dễ lắm, yên tâm đi!
-Cô cho em nằm dài đây học tới tối không biết thuộc không chứ 30 phút.
Nam nằm bò ra bàn thê thảm biết bao nhiêu.
-Mở vở ra để trước mặt chưa chắc mày thấy đường mà viết chứ huống hồ gì ngồi đó học.
Ngọc bồi thêm câu sau là Nam teo rút mọi hi vọng nhỏ nhoi.
-Dễ thiệt nha cô!
Đứa nào đó ở tổ Một chì chiết.
-Ừ!
-Cô thề đi.
Chắc là giọng thằng Tự, mỗi bạn ấy đủ cái gan đó thôi, chứ còn ai mà dám nữa. Lam quay xuống chìa tay xin giấy Thơ. Trời ơi, đánh giá "Tám Xí Xọn" cao dữ vậy sao?
-Xin con Ngọc kìa, hôm qua tao thấy nó rứt vở coi bói. Chắc là dư.
-Dư con mắt mày, đào đâu ra, con người ta chứ bộ voi rừng hay sao mà đòi nhai mía nhả giấy ra cho mày xài?!
Rồi Ngọc quay qua Nam, tranh thủ cô đang cố gắng hết sức ngồi nhai, được nhiêu xài bấy nhiêu. Ngọc lén rút cặp lấy cuốn bài tập Địa quăng lên cho chị em thỏa sức mà xài cho phủ phê.
-Nè, rứt đi, nhớ chừa cho nó nữa nha mấy má.
-Dạ, má chừa cái bìa.
Bên kia, Hưng lấy điện thoại ra chụp hình lại, ước lượng cô cho phần 2 vì không dài cũng không ngắn, làm cùng lắm khoảng 20 phút. Rồi chụp thêm ba tấm nữa cho đủ mọi góc nhìn. Thấy còn dư giờ anh tự thỏa mãn thêm tấm nữa. Thật là đáng sợ quá đi!
Thơ xé cuốn sách một cái rẹt, rồi ngước lên nhìn, hình như cũng có nhiều âm thanh giống giống vậy nên cô cũng yên tâm, chết cũng chết chùm cả lũ mà. Rồi cô với Ngọc chia nhau mỗi đứa một tờ, coi giống mấy bộ phim Hồng- kông hồi xưa, làm như bí kiếp võ công thất truyền, chia nhau mỗi người một nửa, sau này lưu lạc tìm nhau mà ráp nối. Chi cho thảm dữ vậy?
Con gái lấy vạt áo dài phủ lên che. Ta nói, nó chỉ dám ngồi yên chứ đố nhúc nhích được gì, thở mà còn không dám thở mạnh nữa mà, làm quá bùa chú rớt xuống đất rồi nói sao... Con trai có đứa thì ngồi im chắc chờ chị em phụ nữ đọc bài cho chép, có đứa thì cũng chơi y chang bạn Thơ, xé sách xé vở nhét được chỗ nào thì cứ việc nhét.
Chỉ có mỗi Nam là siêng năng ngoan ngoãn, ngồi còng lưng ra mà học, lẩm ba lẩm bẩm như mắc đằng dưới, y khuôn luôn. Tội nghiệp! Mỗi bạn trong lớp tự lo mình đường thoát thân cho chắc cú vì nghe mấy anh chị lớp trên đồn cô rất dễ, hiền ơi là hiền nên yên tâm dữ lắm.
Hình như cả tổ Tư chỉ có mỗi Duy là bình tĩnh nhất, mang ra một tờ giấy kiểm tra kẻ sẵn ô điểm lời phê rồi ngồi không thử viết xem có bị hết mực giữa chừng hay không. Cũng rảnh rang dữ.
-Nhanh lên đi mấy em, đem sách vở lên đi.
Nam đưa cặp cho Ngọc mang lên bục để, mặt mũi ngờ nghệch gì đâu, lần này ăn chắc dưới trung bình rồi. Muốn cũng chả biết đường nào mà viết điên. Cô Bình đọc đề xong rồi ngồi im trên bàn giáo viên chấm bài của lớp trước. Công nhận là cô dễ, chỉ cần dạo một vòng không thấy sách vở là yên tâm lên ngồi, cô đâu có biết đâu. Thời buổi này mà còn chơi trò để vở trong học bàn là xưa dữ lắm luôn rồi. Ở dưới bắt đầu khởi động chiến dịch tình nguyện, thà hi sinh tất cả chứ quyết không để lộ tờ giấy quay phim.
Thơ bắn phát súng đầu tiên, lôi tờ giấy ra, bình thản để lên bàn cho chị em chép chung. Gì chứ gan góc thì Ngọc với Thơ dư sức, xẻ bớt mấy miếng cho mấy bà bán cháo lòng ngoài cổng cũng còn được mà huống hồ gì mấy chuyện cỏn con như ba cái lon này. Hưng mở điện thoại ra, phóng lớn tấm hình hồi nãy. Được là sử dụng cái điện thoại màn hình bự tổ chảng, coi cũng đỡ khổ. Coi bộ mua điện thoại màn hình rộng giờ kiểm tra cũng có lợi ghê gớm luôn ta?
Uyên ngồi bên, thỉnh thoảng liếc qua nhìn bài của Hưng, hí ha hí hửng cười cười. Sướng thấy sợ! Riêng mấy đứa bàn đầu thì thời gian sau khi đọc đề là ngồi xếp máy bay chơi cho khuây khỏa đầu óc, lát sau bà con cô bác ngồi sau thấy tội quá nên thôi đọc luôn cho chép. Cô Bình ngó xuống nhìn, cả đám ngồi im nhe răng cười trừ... rồi hồn nhiên đọc tiếp. Có sao đâu?! Nam ngồi chịu khó tập trung suy nghĩ được giai đoạn đầu, giai đoạn sau là bắt đầu lộ nguyên hình. Đuối rồi.
-Quản lý nhà nước rồi tới gì nữa vậy Múp?
-Thì mày nhìn qua đi, đang chép, sao đọc được?
-Thì mày đọc đại đi rồi coi tiếp.
-Bàn cuối, bạn nữ thứ hai từ ngoài vào. Lần nữa cô thu bài đó.
Nam ngồi im, ráng nhịn. Tới màn cô Bình xuống đi dạo cho lòng nhẹ nhàng hơn mới gọi là thú vị. Mới liếc thấy cô rục rịch áo dài chuẩn bị vén lên là Lam tái mét như đòn bánh tét phơi khô, lật đật rút tờ giấy xuống, vò cục lại cho nhỏ rồi nhét vô giày búp bê, Thơ cũng y khuôn đồng đội. Mấy đứa bàn hai, bàn ba im bặt tức thì, hết dám đọc nữa. Ít ra tụi nó còn biết nể bà cô. Hưng thấy bà con cô bác ai cũng lục đục nên tắt cái hình, úp ngược điện thoại lại, mong chờ cho nó mau tới chế độ trạng thái chờ.
-Kiểm tra mà em để điện thoại làm gì vậy?
-Dạ em canh giờ để làm cho kịp thôi cô ơi.
-Ờ, thôi em làm tiếp đi.
Phuzzz...Hic hà... Mém chết. Rồi lại tiếp tục chiến dịch lần hai khi cô Bình trở lại bàn giáo viên tiếp tục chấm bài.
-Lớp trưởng với lớp phó học tập lên thu bài giùm cô đi. Đếm giùm cô bao nhiêu bài luôn nha!
Mừng cho Hưng lên đường đi tiễn vừa kịp lúc cô vợ chưa cưới chép nốt hàng cuối, không là cũng đi lượm trứng gà trứng vịt gì đó về ăn rồi. Mấy em gái lẫn em trai thở cái phào nhẹ nhõm.
Thế là xong giờ kiểm tra toát mồ hôi hột, đổ mồ hôi răng. Chừng mấy lần như thế này nữa là không sớm thì muộn em nào em nấy đồng loạt hở van tim hết ráo trọi. Hồi hộp quá mà chịu gì nổi.
Tan học. 12 thành viên tổ Tư ở lại họp bàn cái vụ làm báo tường. Rất long trọng và đình đám cứ như tham dự hội nghị cấp cao của Đảng và Nhà nước.
-Nhà con Trinh đi. Có cái phòng to lắm.
-Ba mẹ tao không thích ồn ào đâu. Hay mình qua nhà con Thụy. Ba mẹ nó đi suốt mà.
-Nhà tao có chút xíu. Sao chứa nổi cái động bàn tơ này?
Uể oải. Không tìm được chỗ thích hợp thì cái tờ báo đó cũng chẳng biết làm ăn thế nào.
-Tao biết một chỗ. Có phòng to. Gần trường. Lại vô cùng thuận tiện.
Nam vừa xướng lên, cả bọn đã bu lại chờ đợi. Cô nhếch môi nhìn sang kẻ rảnh rỗi nhất từ nãy đến giờ. Trong đầu lóe lên vài tia nghĩ ranh ma. Nam đã nghĩ rất nhiều, nơ- ron thần kinh làm việc không nghỉ suốt cả buổi sáng mới đưa ra được vài luận cứ chứng minh cho luận điểm mình đưa ra là chính xác. Tuy rằng vẫn có vài chỗ chưa thông suốt cho lắm.
-Nhà Duy.
...........
Nam đắc ý vô cùng khoác vai Ngọc đi ra nhà xe, hôm nay Ngọc tự đi học, ba cô có việc đột xuất. Với lại cô cũng muốn đi học cùng với Nam, chuộc lại sự vô tâm của mình mấy hôm trước.
-Tối qua mày với thằng Hưng đi đâu vậy?
-Xem tranh rồi đi ăn gà rán, ăn kem rồi về.
Rất thành thật. Ngọc gật gà gật gù, ăn nhiều vậy mà không rủ cô đi chung. Nghĩ lại thì Hưng cũng đẹp trai, con nhà giàu, tiêu chuẩn của một cô gái thời này vậy là đủ.
-Mày thấy Hưng sao Múp? Ổng nói thích tao hoài, thấy kì kì.
-Mày thích nó không? Nó đặc biệt quan tâm tới mày đó.
-Tao không biết. Còn con Uyên nữa.
-Nói xấu tao gì đó?
Không biết Uyên xuất hiện như thế nào mà vụt một cái đã đứng ngay phía sau Ngọc và Nam, khoanh tay nhìn hai cô bằng ánh mắt khinh miệt, đám chị em của Uyên cũng dàn hàng đứng phía sau đó.
-Tụi tao không có nói xấu mày. Đừng có nghĩ ai cũng xấu tính như mày.
Ngọc đáp lại. Trước giờ vốn đã không ưa gì Uyên, vênh váo và tự mãn như thế chỉ khiến người khác nhìn vào thêm ghét bỏ. Sau khi Hưng tỏ tình với Nam thì Ngọc càng ghét Uyên hơn trước.
-Con này, mày muốn ăn đòn phải không?
Một đứa trong đám lên tiếng, Ngọc xiết chặt nắm tay, chơi hội đồng kiểu này thật không công bằng.
-Tao chưa chá n cơm đâu. Không phiền bọn mày đãi. Múp, về.
Nam nắm tay Ngọc toan bỏ đi, tránh rắc rối với Uyên thêm nữa. Phần vì cô không muốn cứ xích mích hoài, phần khác là vì Hưng và Kỳ.
-Chưa nói xong mà tụi mày đi đâu vậy?
Chưa đi được xa là cả đám yêu nhền nhện đã bao vây Nam và Ngọc lại rồi, Uyên từ từ đi đến hất mặt lên. Nam nhìn Uyên không đến nửa con mắt, không tiếp xúc đã ghét rồi, bây giờ còn thấm thía hơn trước đây.
-Muốn gì thì nói đại ra đi. Nếu nói về chuyện của Hưng thì tao không muốn nghe. Tao đã nói là thân ai nấy lo hồn ai nấy giữ. Mày thích Hưng hay có đính ước gì đó cũng được, tao không quan tâm nhưng Hưng đi với ai, nói chuyện với ai đó là quyền tự do của Hưng.
-Chưa hết, mày định làm chị đại thay cho con Su hả? Nó bây giờ chuẩn bị giải nghệ rồi. Chị đại gì cái thứ như mày!? Đừng tỏ ra mình là chị đại, chị to hay chị bự. Người ta không kêu bằng chị đại mà kêu bằng chó dại đó con.
Ngọc và Nam thi nhau nói khiến Uyên tức nảy lửa mà không thể làm gì. Đấu võ miệng chắc chắn không thể thắng hai cô, chỉ còn trông mong vào ba cái chiêu mèo cào mà thôi. Nhưng đừng nghĩ Nam là con gái mà cô sợ cái đám này, con trai cô còn không ngán, mấy đứa tiểu thư son phấn này thì làm gì được cô.
-Nếu mày tự tin rằng Hưng sẽ thích mày thì không cần bày ra mấy trò hù dọa tao vầy đâu. Mệt sức lắm! Tao cũng chẳng dư ca- lo để nói chuyện với mày. Như thế này hoài không chỉ con Su mà cả Hưng cũng sẽ ghét mày thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro