Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1.6

Bảo trở về nhà đã 3 giờ chiều, cửa hàng đóng kín mít khiến anh không khỏi hoang mang. Hôm nay, Nam không có tiết buổi chiều, cũng không phải đi học thêm. Lúc trưa anh có nhận tin nhắn từ ông Lâm, ông nhắn anh tan học về sớm với Nam, còn mình thì 6 giờ mới về được. Bảo biết ngay là Nam không có nhà, gọi điện thoại lại không bắt máy. Lúc đầu anh cứ nghĩ là cô mãi chơi không nghe điện thoại nên tỏ ra tức giận vô cùng, anh còn định đợi cô về sẽ mắng một trận.
Nhưng gọi mãi không được, lại còn nghe cái câu nói kinh điển của bà chị gác tổng đài là bất an ùa về liên tục. Bảo gọi cho ông Lâm và Ngọc, cả hai cũng không liên lạc được với Nam. Anh ở nhà cả buổi chiều, Nam vẫn chưa về, anh sốt ruột đi ra đi vào, bán bánh cho khách mà thối tiền cũng nhầm. Anh tự trách mình, đêm qua nặng lời với Nam, có khi nào cô lại bỏ nhà đi không?
-Không đâu. Bơ không có tiền, sao bỏ nhà đi được?
Bảo lảm nhảm một mình, đường phố bắt đầu lên đèn mà bóng Nam vẫn không thấy đâu. Điện thoại bàn réo ầm ĩ, Bảo chạy vào nhấc ống nghe.
-Giỏi lắm Bơ, về đây rồi biết tay anh mày…. dạ… cháu xin lỗi ạ… ba cháu tối mới về ạ… bác gọi lại sau ạ..
Không phải Nam, Bảo uể oải gác máy. Nam chưa bao giờ thế này, nếu có đi đâu đều báo trước với anh hoặc ba. Như thế này thì thử hỏi không lo sao được?
-Hay là bị bắt cóc rồi? Tống tiền ba mình?
Rồi Bảo lắc đầu, gia đình anh đâu có giàu càng không có gia tài hay báu vật gì để bọn bắt cóc nhòm ngó đến chứ?
-Bắt vào nhà chứa? Làm gái?
Càng không thể. Nam không xinh đẹp, ngoại hình lại không bắt mắt, con người cứ như tấm thớt, trước sau như một, không lí nào lại vậy. Càng nghĩ càng rối, Bảo không biết phải làm sao, hết đi ra đường nhìn trên nhìn dưới rồi lại vào trong chống cằm. Chờ một cú điện thoại từ Nam mà mãi không được. Nếu cô có mệnh hề gì chắc ông Lâm sẽ không thể vui vẻ mà sống tiếp được, Bảo cũng sẽ dằn vặt cả đời vì không đối xử tốt với cô.
6 giờ. Nam vẫn không thấy đâu. Bụng Bảo réo lên ầm ầm chờ cô về nấu cơm, cả cái laptop đầy pin cũng nằm kia chờ cô đi trận Thủy Lao nữa. 6 giờ 30. Ông Lâm gọi điện về.
-Dạ… vẫn chưa về… điện thoại không liên lạc được…
Ông Lâm còn bị kẹt trên đường, lượng xe lưu thông dày đặc dẫn đến tắc nghẽn giao thông. Bảo vẫn một mình ngóng dài cổ chờ Nam. Nhất định anh sẽ giáo huấn cô ra trò nếu cô xuất hiện với bộ dạng như hằng ngày.
-Cái con nhóc này, điên cái đầu mà. Không biết khi nào mới tự lo cho mình được nữa.
Đi qua đi lại, đi tới đi lui, suy nghĩ chồng chất, bất an càng thêm chất chồng. 7 giờ. Nhà vẫn chỉ có mình Bảo, lòng anh như có lửa đốt. Cảm giác không còn được gặp Nam một lần nữa dấy lên.
-Không lẽ nó dám đi theo trai? Aishi. Bảo ơi là Bảo. Đừng suy nghĩ nữa.
Bảo vò đầu, bức tóc. Anh bị Nam làm cho đứng ngồi không yên thế này đây. Cô mà biết bộ dạng này của anh chắc chắn sẽ cười vào mặt anh đến chết mất. Hình ảnh cậu trai tóc nâu hôm trước đứng nhìn vào cửa hàng hiện lên trong đầu Bảo, em gái anh có cái đầu thông minh nhưng nó lại trì trệ ở khoảng tình cảm. Nếu cô bị người ta dụ dỗ làm bậy bạ thì sao đây? Nghĩ nữa chắc đầu Bảo nổ tung mất, anh quyết định không đợi Nam nữa, đứng dậy bỏ lên phòng.
-Hai ơi, em về rồi!
Bảo có nghe nhầm không nhỉ? Là giọng Nam, nhưng sao không phải là líu lo oanh vàng như mọi ngày? Anh xoay người lại, hình như anh bị ảo giác rồi thì phải. Trước mặt anh, Nam đang tiến lại gần. Bộ áo dài trắng lấm lem bùn đất, đầu tóc rối bù ướt mồ hôi. Tay xách đôi giày trượt, tay còn lại lôi chiếc ba lô xoèn xoẹt trên sàn nhà. Khuôn mặt cô đầy nước. Nam đứng trước mặt Bảo, thật gần nhưng không phải là Nam mà anh biết. Hình như cô đang khóc, trên gương mặt tròn trịa kia là nước mắt chứ không phải mồ hôi.
-Hai ơi! Em là kẻ- sát- nhân phải không?
Chỉ kịp hỏi Bảo như thế rồi Nam ngã xuống sàn, chìm vào trạng thái mê man.
……..
Cả đêm, Bảo thức trông nom Nam, cô sốt rất cao và vẫn chưa tỉnh lại. Ông Lâm cũng canh chừng bên cạnh, không rời nửa bước. Lúc Nam ngất đi, Bảo không biết phải làm thế nào. Anh đứng như trời trồng một lúc lâu rồi mới chạy sang nhà hàng xóm nhờ bà dì tốt bụng thay quần áo giúp cô. Rút nhiệt kế ra khỏi người cô nhóc đang nằm thiêm thiếp, 39 độ vẫn còn ít. Bảo nhìn ông Lâm day day thái dương, khẽ thở hắt ra, anh đành phải bỏ hết bài tập của ngày mai vậy.
-Ba lên phòng con ngủ đi. Nhìn ba mệt lắm. Để con lo cho Bơ được rồi.
Ông Lâm nhíu mày, Bảo gật đầu để ông yên tâm. Nặng nề từng bước lên cầu thang, ông không quên nhìn xuống trông đứa con gái yêu của mình lần nữa. Bình thường Nam rất khỏe mạnh, không khác gì con trai, nhưng lần này lại đổ bệnh khiến ông thật sự lo lắng. Còn lại mình Bảo ngồi trên ghế, thỉnh thoảng anh lại thay khăn ướt chườm lên trán cho Nam. Chỉ sau một ngày nhìn cô ốm hẳn, mệt mỏi và mất sức nên cô còn hôn mê chẳng biết khi nào tỉnh lại.
Nam nằm trên tấm đi-văng nhỏ phía sau chỗ kho bánh mì, đôi hàng lông mày nhíu lại, hình như trong giấc mơ cô gặp phải chuyện không vui. Bảo thở dài, anh nhìn cô thật lâu, có phải anh đã quá vô tâm với cô nhóc này? Hơn 17 năm trước, Nam chỉ là đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn khóc oe oe trên tay ba anh, cô đâu biết gì? 17 năm, sống với thái độ hờ hững, lúc thì nổi nóng khi thì mắng chử.i của ông anh vô trách nhiệm này, hẳn là một điều không dễ dàng với Nam.
Bảo còn nhớ lúc Nam mới bập bẹ biết nói, cô đã gọi anh rất nhiều. Căn nhà thiếu vắng bàn tay của người vợ, người mẹ trở nên bề bộn và ngổn ngang những lo âu. Không có người chăm sóc Nam, ông Lâm vừa lo làm ăn vừa trông nom cô là điều không thể. Giao cô cho ông anh hơn mình 4 tuổi này càng không có kết quả khả quan. Bảo ghét Nam, nói thẳng ra là như vậy. Anh đã mặc kệ cô bò lê bò lết đến chỗ ổ kiến rồi bị chúng đốt đến sưng phù bàn tay. Anh đã bỏ cô một mình với mớ đồ chơi mà ông Lâm mua về, còn mình thì tung tăng với mấy thằng nhóc gần nhà.
Nam lớn hơn một chút, lạch bạch đi theo sau Bảo và gọi anh còn nhiều hơn trước. Thời gian đó, ông Lâm bận bịu với xưởng bánh càng vắng nhà nhiều hơn, cô chỉ còn biết bám theo anh trai mình. Có những bữa cơm, Bảo chỉ xới cho Nam một chén rồi bỏ mặc cô tự sinh tự diệt với chén cơm của mình. Đôi mắt đen thơ ngây của Nam cứ giương lên nhìn Bảo và mỉm cười với anh thật tươi tắn. Anh ghét chúng, ghét tất cả những gì thuộc về Nam. Chính bản thân Bảo cũng không biết tại sao lúc đó anh lại ghét cô đến vậy.
Lên 6 tuổi, Nam bắt đầu đi học, Bảo còn nhớ chỉ vì anh không chịu dạy cô học cách trượt patin mà cô đã phải vất vả rất nhiều. Cô tự học, bằng chính sức lực của mình khiến anh khâm phục. Bảo càng không chỉ dạy Nam lại càng muốn học, cô muốn theo kịp anh mặc dù anh luôn tìm cách bỏ cô lại phía sau đoạn đường. Lên cấp 2, hai anh em học cùng trường. Bảo đã giã từ với đôi giày trượt, anh chuyển sang đi xe đạp. Còn Nam vẫn thế, vẫn lông bông với quả đầu con trai mà vì Bảo mới có được.
Anh vô tình khám phá ra cái bí mật của nhiều năm về trước, bí mật về sự ra đi của mẹ mình. Ghét Nam, thì ra đó không chỉ là bản năng vốn có, tận sâu trong thâm tâm Bảo vẫn nung nấu sự thù ghét cô ngay từ ngày đầu. Bảo không thích Nam nuôi tóc dài, như thế sẽ làm anh nhớ đến mẹ. Nam càng lớn càng giống với bà Doanh, mặc dù anh chẳng thể lí giải vì sao như thế. Bảo cắt tóc của Nam, từ năm 10 tuổi đã không còn thấy cô bé dễ thương với mà lúm đồng tiền và hai bím tóc xinh xinh nữa.
Nam thay đổi hẳn. Nghịch hơn, cứng đầu hơn và …. con trai hơn. Nam xếp tất cả váy đầm ba mua vào thùng giấy, mang sang nhà hàng xóm cho mấy đứa bé gái nhỏ tuổi hơn mình. Rồi lại lôi những thùng quần áo cũ của Bảo ra, xếp lại vào tủ của mình. Nam bắt đầu chứng tỏ mình là một cô gái cá tính không thua gì bọn con trai. Lên cấp 3, Bảo bắt đầu giao du nhiều hơn với thế giới bên ngoài, anh có bạn gái và chăm chút đến bản thân nhiều hơn. Có một khoảng thời gian, Bảo đã tưởng mình bỏ quên Nam ở đâu đó mất rồi. Cho đến một ngày Nam chính thức trở thành thiếu nữ.
Đó là một ngày mùa đông, khi Bảo học 12 còn Nam vừa lên lớp 8. Cái thứ mà y học gọi là hiện tượng kinh nguyệt đã biến Nam trở nên lạ lẫm hơn rất nhiều mặc dù bề ngoài vẫn con trai như vậy. Lúc đó Nam đã không ngại ngùng mà cầm cái quần chíp bé xíu chạy khắp nhà la toáng lên “có rồi, có rồi”. Đến khi Bảo đứng trước mặt, cô mới thôi la hét và khóc bù lu bù loa lên. Bảo chợt mỉm cười, em gái anh ngốc nghếch vậy đó. Còn hét thẳng vào mặt anh rằng: “Hai đi mua bờ- vờ- sờ cho Bơ” nữa chứ.
Giai đoạn nước rút của năm 12, Bảo gặp phải cú sốc lớn, anh chia tay cô bạn gái, rồi lao đầu vào ôn thi, học nhiều đến nỗi có hôm thức trắng đêm. Đỗ vào một trường đại học danh tiếng không phải chuyện dễ. Sở dĩ Bảo chọn Sư phạm cũng vì Nam, có lần anh tình cờ nhìn thấy trong vở của cô có ghi thế này “Làm giáo viên có rất nhiều cái lợi, được nhận nhiều quà vào ngày 20-11, mở lớp học thêm kiếm chác chút tiền ngoài giờ dạy chính thức ở trường, già rồi lại được có lương hưu nữa. Phải anh Hai cũng làm giáo viên thì tốt biết mấy. Mình sẽ được dịp khoe với đám bạn, mình có anh Hai đẹp trai lại là thầy giáo phong độ anh tuấn nhất trường. Tụi thằng Hòa, thằng Nghiêm sẽ phục mình sát đất”.
Chỉ vậy thôi mà trong đêm cuối cùng làm hồ sơ đại học Bảo đã thay chữ “Kinh Tế” bằng chữ “Sư Phạm”. Bảo cũng biết với học lực của Nam có thể thi đỗ Chuyên Trần Đại Nghĩa, hoặc như Chuyên Lê Hồng Phong, đó là những trường Chuyên có tiếng không chỉ ở Sài Gòn mà còn của cả nước. Nhưng cô lại chọn Phan Bội Châu, một trường cấp 3 tầm trung, bình thường như đội lân phường đánh trống ngày lễ. Bởi vì đó là nơi anh đã tốt nghiệp.
-Bơ, dậy mau đi. Anh không thích thế này chút nào.
Bảo gục đầu bên cạnh, nắm tay Nam giọng khổ sở cất lên. Nam cứ như thế này thì anh sẽ không thể dọn vào kí túc xá mất. Thật ra Bảo rất quan tâm Nam, chỉ là anh không cho phép mình thể hiện. Anh chỉ có thế nạt nộ, la mắng cô làm cho cô ghét mình, tránh xa mình, như thế mới không khiến anh dằn vặt với bản thân, vách ngăn của hơn 17 năm trước vốn dĩ không thể xóa nhòa trong trái tim anh. Bảo càng đẩy Nam ra xa thì cô luôn có cách để xích lại gần anh hơn. Nam luôn cười và nói rằng: “Vì Hai là anh của Bơ, vì chúng ta là một gia đình”. Anh không thể phủ nhận tình cảm anh dành cho cô, nhưng nó quá nhỏ bé trước vách ngăn vĩ đại được hình thành và kiên cố những 17 năm dài.
-Hai ơi, Hai khóc hả?
Bảo ngẩng đầu, mừng quýnh lên, Nam tỉnh rồi. Đôi môi khô nhợt nhạt mím lại, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi vấn nhìn anh. Bảo đưa tay quẹt nước mắt rồi hỏi Nam.
-Nhóc thấy sao rồi? Có nhức đầu không? Có đau chỗ nào không?
-Em hơi đau đầu. Toàn thân ê ẩm hết.
Đi nắng cả buổi trưa, chiều lại vật vã chạy bán sống bán chết, bây giờ cả người Nam rã rời. Bảo đỡ cô ngồi dậy dựa vào người mình, lấy cốc nước và vài viên thuốc đưa cho cô.
-Uống đi. Từ từ thôi.
-Hai có ăn lộn đồ hết hạn không?
Cô tròn mắt nhìn ông anh trai của mình, ân cần chu đáo như vậy là sao? Bảo cứ như biến thành một con người khác, cô nhớ là mình chỉ có một anh trai thôi mà, Bảo lại càng không có anh em song sinh. Người này có phải là anh cô không?
-Còn nói móc anh mày hả? Uống đi.
Nam cầm từng viên thuốc bỏ vào miệng, khổ cực nuốt vào. Từ nhỏ cô đã rất ghét uống thuốc, nó rất đắng mặc dù mới nhìn thì trông có vẻ ngon như kẹo vậy. Uống xong, Bảo đỡ Nam nằm lại, kéo chăn phủ lên. Nam mở to mắt nhìn anh, cô bệnh nên anh mới lo lắng sao? Dù vậy, nhưng cô vẫn vui trong lòng.
-Ngủ đi. Mai không cần phải dậy sớm đâu. 9 giờ con Múp ghé nhà.
Bảo lại chườm khăn lên trán cho Nam và ngồi bên cạnh. Cô vẫn mở mắt nhìn anh, cô sợ khi nhắm mắt lại rồi sẽ không thể nhận được sự quan tâm chu đáo này từ anh nữa.
-Hai ơi, lúc trưa Hai có ăn cơm em làm không?
Bảo gật đầu. Sao có thể bỏ phí công sức của Nam chứ? Không ai chỉ dạy cho cô cách nấu nướng, tất cả đều do cô tự học ở sách vở, internet và nhà hàng xóm. Nam nấu ăn không ngon nhưng rất vừa miệng Bảo, dù anh có chê trong bữa ăn nhưng lúc nào cũng ăn hai chén đầy. Nam cười tít mắt, niềm ấm áp dâng lên, nước lăn dài từ đuôi mắt chảy ra. Người ta nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc, Nam lúc này là như vậy.
-Hai ơi, Hai không hỏi em lúc chiều đã đi đâu sao?
Nam nhắc đến Bảo mới nhớ, câu nói trước khi ngất đi cô hỏi anh mình có phải là kẻ giết người?
-Đợi mày khỏe lại đi rồi anh sẽ trị tội sau. Giờ ngủ đi.
Nam lắc đầu nguầy nguậy, cô ngủ cả buổi còn gì còn Bảo vẫn chưa chợp mắt được chút nào cả. Vì lo cho cô mà anh thức cả đêm rồi, cô cảm thấy mình có lỗi với anh quá.
-Hai ngủ thì em mới ngủ. Hai nằm dưới đó được không?
Bảo lườm lườm Nam, đứng dậy lấy nệm trải xuống sàn, leo lên lầu lấy chăn gối xuống cùng nằm với cô. Nam mỉm cười, dù cô biết có thể ngày mai anh sẽ trở lại là ông anh cộc cằn của mọi ngày nhưng Nam biết anh cũng thương yêu cô. Vậy là đủ rồi.
-Hai ơi, hôm nay lớp em có một bạn mới chuyển đến. Rất đẹp trai nha. Nhưng mà… Hai ơi, Hai… ngủ rồi hả? Đâu mà nhanh vậy!?
Nam chồm qua nhìn xuống bên dưới, Bảo nhắm mắt trông như anh đang ngủ rất ngon. Nhìn kĩ, anh trai cô cũng đâu có thua kém mấy chàng hot boy hay ca sĩ nam đang nổi trên truyền hình. Nam nghĩ mãi không ra, ngoài cô gái là mối tình đầu của Bảo thì mấy năm qua anh không quen với bất cứ ai nữa. Giảng đường đại học quan hệ rộng mở với anh nhưng dường như anh lại không để tâm đến những cô gái đó. Mối tình đầu của Bảo, Nam rất tò mò về cô gái này, người có thể làm cho anh trai cô quyết chí độc thân mấy năm nay.
-Chắc Hai mệt lắm hả?
-Không. Ngủ đi.
Bảo trả lời bất thình lình làm Nam hết hồn, cô chớp mắt khều khều tay anh.
-Hai chưa ngủ hả?
-Sắp gặp Hằng Nga rồi, nhưng bị mày kéo lại không thăng được.
Nam phì cười, phải mà lúc nào Bảo cũng như thế này thì tốt biết mấy. Nam nằm ngửa ra phủ chăn lên, mắt nhìn trần nhà. Lát sau, cô lại lên tiếng hỏi.
-Hai ơi, Hai ngủ chưa?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có lách tách kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường nhích dần.
-Tại sao Hai lại ghét Bơ? Em đã làm gì sai phải không Hai? Vì mẹ hả Hai? Tại em mà mẹ mới chết phải không Hai?
Vẫn không có ai trả lời. Nam nhắm mắt, trôi vào mộng mị bởi số thuốc cảm đã gây ra cơn buồn ngủ. Khóe mắt ươn ướt, hàng mi dày khẽ rung. Nam không phải ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra được vì ai, vì cái gì mà Bảo ghét mình. Gió thổi vào đẩy cánh cửa tầng trên phát ra âm thanh cót két, ngôi nhà cũ này đã bao nhiêu lâu vắng bóng người phụ nữ ấy?
Bảo trở mình, anh không ngủ được và hơn hết, anh nghe tất cả những gì Nam đã hỏi. Nam không phải người gây ra cái chết của mẹ nhưng vì cô mà mẹ phải ra đi. Bảo ngồi bên mép đi-văng, đặt tay Nam vào trong chăn, uống thuốc rồi ngày mai chắc cô sẽ hết sốt thôi, ngày mai, có lẽ anh lại đeo chiếc mặt nạ vô tình với cô lên người.
-Ngủ ngon nhé, tình yêu của anh!
Bảo đặt lên trán Nam một nụ hôn nhẹ nhàng. Đồng hồ điểm 3 giờ sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro