Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1.5

Nam không biết mình đã ra đến cổng trường như thế nào. Ngọc đi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Cô không biết Duy đã nói gì với Nam chỉ thấy sau khi anh đi khỏi thì Nam cứ như bị rút cạn sinh lực. Ánh mắt thất thần đảo liên tục, không hoảng hốt cũng không sợ sệt. Hình như lời Duy nói đã tác động đến cô rất nhiều.
-Bơ, mày có sao không?
Nam nhìn Ngọc chậm rãi gật đầu, cô đang suy nghĩ. Chỉ vậy thôi.
-Tao xin lỗi nha. Bữa nay mày không ghé nhà tao được đâu, ba tao đứng kia đợi rồi.
Nam nhìn thấy bên kia đường ba Ngọc đang vẫy vẫy tay gọi bạn mình. Ánh mắt cô trầm xuống, buồn hẳn.
-Không sao, mày về đi. Tao về nhà tao. Tối 8 giờ.
Ngọc ái ngại nhìn Nam xỏ đôi giày trượt vào, buộc tà áo dài sang bên rồi lượn đi. Nam đang có gì đó giấu cô. Bên kia đường, cô không chỉ nhìn thấy ba Ngọc mà còn có cả Duy. Ánh mắt hận thù nhìn cô không chớp. Nam cảm thấy sợ. Lần đầu tiên trong đời cô sợ một con người. Duy chào Nam và gọi cô là kẻ- sát- nhân. Cô đã giết người ư? Lắc mạnh đầu, Nam cố không suy nghĩ thêm nữa.
Đôi giày trượt nhanh hơn trên đường, cơ bản mà nói Nam không phát hiện có người đi theo mình. Cô không về nhà mà đi thẳng đến siêu thị làm một chầu kem. Nét hồn nhiên hiếu động trở lại khi vừa ăn vừa ngân nga câu hát phát ra từ chiếc mp3 vừa tậu được.
-Mình ngồi đây được không?
Cái bản mặt này sao quen dữ vậy? Nam tự nghĩ thầm, mắt liếc xuống bảng tên trên ngực áo. Lê Võ Khánh Hưng. 12A7.
-Ông theo dõi tui?
Chính xác là vậy, Hưng đã đi theo Nam suốt từ trường đến nơi này sau một hồi vất vả bơm căng hai bánh xe. Anh nhìn cô nặn ra một nụ cười tươi tắn nhất có thể.
-Tiện đường ghé thôi, Nam không thích Hưng ngồi đây hả?
Xúc muỗng kem nhét vào miệng nhồm nhoàm rồi nuốt, Nam giơ cái muỗng lên chỉ mặt Hưng.
-Tiện đường cái con khỉ. Định bày trò gì nữa vậy hả?
Nụ cười trên môi Hưng trở nên khó coi vô cùng, Nam quả nhiên là khác người, tính cách cũng ương ương dở dở như vậy.
-Hưng muốn thân thiết hơn với Nam, không có ý gì hết.
Vụ 5 triệu cá cược Hưng đã vứt ở xó xỉnh nào rồi, bị một cô gái như Nam từ chối không cảm thấy mất mặt, ngược lại anh còn thấy thích thú hơn. Muốn làm bạn với cô, đó xuất phát từ lòng chân thành. Với một kẻ đã bị đưa ra làm trò đùa của Hưng thì Nam đương nhiên không tin dù chỉ một chút. Cô lại ăn kem rồi lại dùng cái muỗng chĩa vào mặt anh mà nói.
-Thân thiết? Tui không muốn chết sớm đâu.
Rồi Nam đưa mắt nhìn xung quanh khu ăn uống như tìm kiếm ai đó. Hưng cũng ngẩng đầu nhìn theo, thắc mắc không biết cô đang tìm gì.
-Nam tìm ai vậy?
-Vợ ông. Nhỏ đó có mang axit tới nhà tui không ta? Chắc không ác tới vậy chứ!?
Nam lảm nhảm một mình. Ngọc nói Uyên cái gì cũng dám làm chỉ cần mục đích là Hưng. Xem ra Uyên thích Hưng là sự thật. Hưng bật cười, Nam cũng có lúc trẻ con thế đấy. Ngồi nhìn cô ăn kem mà Hưng quên luôn cái dạ dày đang réo ầm ĩ. Có vẻ Nam rất thích kem. Trước khi Hưng đến cô đã xơi một ly thật lớn, bây giờ lại ăn xong một ly và chuẩn bị gọi ly thứ ba. Hưng lại chằm chằm nhìn Nam, cô hơi khó chịu khi bị ai đó nhìn mình như thế.
Nam không thân với ai cả, lúc mới biết Ngọc trong game cô cũng không nghĩ Ngọc lại là bạn cùng lớp với mình. Nói chuyện với Hưng cũng không nhiều, chỉ biết anh là một lớp trưởng kiêm bí thư Đoàn gương mẫu. Điểm này thì Nam cho Hưng một dấu cộng, còn việc anh dùng mã bề ngoài để câu dẫn các bạn nữ thì cô lấy lại dấu cộng vừa rồi.
-Tui đẹp hơn vợ ông hả? Sao nhìn tui dữ vậy?
Tất nhiên mang Nam và hoa khôi của trường Phan ra so sánh thì không công bằng. Ai cũng có thể trả lời rằng Uyên xinh đẹp hơn Nam rất nhiều. Nhưng…
-Nam rất dễ thương.
Và đó là câu trả lời của riêng Hưng, một câu trả lời mà Nam không ngờ đến. Dễ thương ư? Chưa một ai khen cô như vậy, trừ ông Lâm. Ba rất thương cô, vì thế mỗi khi cô tự ti về bản thân mình, ông luôn động viên con gái yêu bằng câu nói: “Con không xinh như con dễ thương, nét duyên ngầm của con khó có ai nhìn thấy lắm!”. Giờ thì Nam tự hỏi mình, cô có nên kể cho ba nghe về việc đã có người khám phá ra nét duyên ngầm mà ba nói hay không? Cô lắc đầu lại tập trung ăn kem.
-Này, tui hỏi thiệt nhá. Lúc nào đi cua gái ông cũng xài mấy câu này hết hả?
-Không đâu! Hưng thấy Nam dễ thương thật mà!
Một hot boy, một sát thủ tình trường như Hưng nếu thừa nhận bị đánh gục bởi cô nàng tomboy này thì có bị chê cười hay không? Nhưng sự thật là vậy đấy. Nam ngây người, muỗng kem dừng lại đúng lúc cô đưa lên miệng, mắt mở tròn nhìn Hưng không chớp. Cái này có được tính là tỏ tình tập hai không nhỉ?
-Con gái gì mà, Nam phải cẩn thận hơn chứ! Khi ăn cũng phải ăn từ từ thôi. Hưng đâu có giành ăn với Nam.
Nam sốc. Hưng vừa lau vết kem trên mép môi của cô, rồi không sợ lây nhiễm vi khuẩn mà đưa lên miệng mình mút mát. Anh tỏ ra rất thích thú nữa.
-Eo ơi! Ông ở dơ quá!
Cái tình cảnh lãng mạn thế này mà Nam nỡ lòng nào cắt ngang xương như vậy. Nếu là những cô gái khác thì đúng ra phải bẽn lẽn ngượng nghịu, còn Nam thì một chút e thẹn cũng không có. Đã không cảm ơn Hưng một tiếng, còn chê anh ở dơ rồi lại tiếp tục ăn phần kem còn lại. Hưng cười không nổi. Nam quá thơ ngây hay là cô giả vờ như thế? Nam rất thẳng tính, cô nghĩ sao nói vậy. Mà nói ra rồi thì chẳng lấy lại được thôi đành cho qua.
Nói Nam tưng tửng cũng đúng, mà cô cũng rất hay đá đểu người khác, đặc biệt là ông anh trai của mình. Hễ cô cảm thấy người đối diện không vừa ý là cứ quăng đại vài câu, người ta không tức tối mắng cô một trận thì cũng nổi đóa lên rồi bỏ đi. Vậy mà cái tên hot boy Khánh Hưng này lại mỉm cười nhìn cô có vẻ rất vô tư như thế này đây. Mặt dày dễ sợ. Nam thầm nghĩ.
-Nam không về nhà à?
-Không. Ở đây sướng hơn.
Hỏi thì Nam trả lời, cô không phải e dè hay giấu giếm gì cả.
-Có vẻ như Nam rất thích kem.
-Không có gì làm mà. Tui chỉ ăn vào cuối tuần thôi. Hỏi lắm vậy! Định điều tra nhân phẩm hả?
Nam nói câu nào Hưng cũng cười. Một cô gái lanh lợi, vui tính như cô lại không có nhiều người thân thiết, đúng là chuyện khó tin.
-Nam trượt patin giỏi hen. Đường phố bây giờ không như trước mà vẫn đi được.
-Lại chê nữa hả? Ý ông là tui nghèo tới mức không đổi được phương tiện đi lại chứ gì? Tui thích đi cái này hơn, được chưa?
Nam chỉ xuống dưới gầm bàn, cô biết trượt patin từ lúc 6 tuổi, khi đó Bảo cũng có một đôi và anh đi học bằng thứ này. Cô đã vòi vĩnh anh dạy cho cô cách sử dụng nhưng anh nhất quyết không chịu. Anh còn nói cô là con gái không chơi cái này được. Nam tự học, cô không muốn nhờ vả anh mình. Thời gian Bảo không đến trường, đôi patin để im ở góc nhà, cô lén lấy ra tập trượt. Sau đó một thời gian, ông Lâm cũng mua cho cô một đôi để cô đến trường giống Bảo. Nhớ lại chỉ khiến Nam thêm phiền, cô rất mong Bảo có thể thay đổi thái độ dành cho mình, anh chưa bao giờ cho cô cơ hội để trở thành em gái.
-Nam nghĩ gì vậy?
-Nhiều chuyện. Ăn không? Tui kêu một ly cho ông nha?
Hưng xua tay, anh không thích kem nếu không muốn nói là ghét nó. Hưng có cả một câu chuyện rất sến về món ăn mát lạnh này. Nam có ý tốt mời ăn kem mà Hưng không nhận thì thôi vậy.
-Ông không về nhà hả? Cơm trưa chưa ăn chứ gì? Phiền phức.
Nghe cái bụng Hưng biểu tình dù có ghét anh cũng phải nể mặt chút. Nam đẩy tập thực đơn qua cho Hưng. Anh ái ngại nhận lấy, giờ Hưng gọi món không lẽ chỉ gọi cho riêng mình? Nếu rộng rãi gọi cho cả cô thì lại không đủ tiền trả. Hôm nay anh quên mang ví theo.
-Chị ơi! Ở đây một cơm chiên Dương Châu.
Chưa kịp để Hưng đọc qua món ăn trong thực đơn, Nam đã gọi món giúp cho anh. Chỉ có mỗi một phần dành cho Hưng, còn Nam vẫn miệt mài với ly kem của mình. Chị phục vụ mang cơm ra, Hưng lục lọi trong cặp tìm ít tiền lẻ để trả.
-Ăn đi, ngại ngùng gì nữa. Đói muốn xỉu mà còn làm bộ.
Bị Nam nhìn trúng tim đen, Hưng bối rối vô cùng. Cô cũng không biết anh có ăn được món đó hay không, vì gọi theo sở thích của Bảo nên cô cũng không chắc chắn lắm. Lúc sáng, cô cũng làm món này bỏ vào hộp cho Bảo, nghĩ đến là buồn, ly kem lại vơi bớt.
-Hôm qua, ông làm gì trước nhà tui hả?
Nam không cần biết làm cách nào Hưng có được địa chỉ nhà cô, với một lớp trưởng thì điều tra ra địa chỉ nhà các bạn trong lớp không phải việc khó gì. Điều cô quan tâm chính là anh định giở trò gì với cô mà tìm đến tận nhà?
-Nam thấy hả?
-Không, nghe Hai tui nói lại.
Hưng đi mua ít đồ dùng điện gần nhà Nam. Lúc về thấy có người nhìn mình rồi bước vào tiệm bánh. Anh không nghĩ đó là anh trai của cô. Đúng ra là anh cố tình đến xem thử cuộc sống của cô thế nào, anh quan tâm đến cô mà.
-Hưng muốn giải thích chuyện tỏ tình với Nam. Xem như Hưng có lỗi, Nam bỏ qua nha.
Dằn chiếc muỗng xuống bàn, Nam phồng má lên quát lớn.
-Đã nói với ông lúc sáng rồi mà, tui không quan tâm nữa. Cứ bình thường như trước là được rồi.
-Vậy chúng ta là bạn có được không?
Nói xong câu này Hưng mới biết mình ngu tới cỡ nào. Nam khoanh tay dựa ra sau ghế, nói chuyện với Hưng làm cô không nghe được một bài hát nào dù hạc vẫn cứ chạy đều trong mp3.
-Tui với ông học cùng trường, cùng lớp không là bạn chứ là cái gì hả?
Nam đâu phủ nhận Hưng là bạn mình, chỉ là không thân thiết mà thôi. Khái niệm tình bạn của cô quá đơn giản vì vậy mà sau này cô sẽ chịu không ít phiền toái.
-Tốt quá rồi. Nam cho Hưng số điện thoại đi.
-Làm gì? Quăng bom lúc nửa đêm hả?
Chưa để Nam đồng ý Hưng đã lấy điện thoại của cô lưu số của mình vào. Rồi trả điện thoại lại cho cô, lưu số của cô với cái tên tình cảm nhất. “My Sunshine”. Có mỗi cái số điện thoại mà Hưng vui thế đấy. Nam nhìn Hưng ngớ người, có phải tên này bị ấm đầu không ta, cô tự hỏi thầm. Hưng để điện thoại trên bàn cười tươi trong khi Nam đổi tên trong danh bạ của mình. Nam thường rất đãng trí cho nến mấy cái biệt danh kèm theo kí tự đặc biệt đều không thể tìm thấy trong điện thoại của cô. Lưu đầy đủ tên vẫn là tốt nhất.
-Ông không ăn tiếp đi nhìn tui làm gì?
Vừa hỏi xong thì điện thoại của Hưng rung lên, trên màn hình cảm ứng báo người gọi đến là Thùy Uyên. Hưng không lưu tên vợ chưa cưới của mình là một biệt hiệu riêng nào đó sao? Nam giả vờ nhẩm theo bài hát nào đó, nhìn sang chỗ khác để Hưng tự nhiên nghe điện thoại. Nhưng trái với thái độ lịch sự của cô thì anh cầm điện thoại lên chỉnh chế độ im lặng rồi tiếp tục ăn, mặc kệ con Iphone 4 sáng đèn. Đương nhiên Hưng không nghe thì Uyên sẽ gọi lại, gọi đến khi nào anh bắt máy mới thôi. Nam cứ nghệch mặt ra nhìn người trước mặt, xúc từng muỗng cơm ăn rất ngon lành.
-Nghe máy đi. Lỡ nhỏ Uyên có việc gì gấp thì sao?
Nghe lời Nam, Hưng mới cầm điện thoại lên lần nữa, áp vào tai. Mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô giống như là đang lo sợ cô sẽ giận mình chỉ vì cú điện thoại của Uyên.
-”Anh à. Anh đang ở đâu, làm gì mà sao không nghe máy?”
-Đang ăn trưa. Cúp đây!
Giọng Hưng trở nên cáu gắt, dù anh có làm cách gì đi nữa cũng không thể cắt đuôi Uyên được. Suốt ngày cô cứ bám riết lấy anh, không gọi điện thoại thì cũng lẽo đẽo bên cạnh, đi học cũng ngồi kế bên. Hưng dập máy, tiếp tục ăn nốt phần cơm của mình. Nam quan sát Hưng, có vẻ anh không thích Uyên cho lắm, điều này ngược lại với lời đồn thổi của bọn học sinh trường cô.
-Vợ chồng ông cãi nhau à?
-Nam không hiểu đâu.
Đúng thật là Nam không hiểu. Mới từng tuổi này đã “một tiếng vợ, hai tiếng chồng”, thật chẳng ra thể thống gì. Nếu cô mà giống Uyên chắc bị nhừ đòn sớm. Điện thoại của Hưng lại rung, anh bực bội cầm lên lần nữa. Nam nghe thấy có tiếng khóc nức nở bên kia đầu dây, khuôn mặt Hưng trở nên khó coi hẳn, rồi anh đứng dậy, quơ lấy ba lô chạy thằng và không quên để lại lời cuối cho cô.
-Hưng về trước, Uyên xảy ra chuyện rồi.
Đến tự nhiên, đi cũng tự nhiên. Nam nhún vai, mp3 đã chuyển sang một bài hát buồn. Cô nghĩ về anh, không hẳn Hưng là người xấu chỉ mỗi tội là quá đào hoa. Có cô vợ chưa cưới như Uyên cũng khá vất vả, cô nàng vốn đỏng đảnh mà. Hưng đi rồi, nhà hàng đột nhiên vắng khách hẳn. Nam ngồi xoay ra hướng có gió, nhắm mắt ngân nga điệu nhạc. Mỗi khi buồn cô thường đến siêu thị, lên tầng trên cùng ăn kem và nghe nhạc. Đó là cách giải tỏa nỗi buồn đậm chất riêng của Nam.
Cô lại nghĩ về gia đình, Bảo và Nam thiếu thốn tình thương của mẹ, nhưng bù lại anh em cô cần gì thì ông Lâm đều đáp ứng cả, chỉ cần điều đó không quá đáng là được. Hơn 17 năm, Nam chỉ biết mẹ qua những tấm ảnh còn lưu lại trong quyển album cũ. Mẹ rất đẹp và có nụ cười hiền. Cô luôn nghĩ rằng vì sinh khó nên mẹ cô mới qua đời, cô cứ theo Bảo hỏi mãi về chuyện này nhưng anh chỉ liếc cô bằng nửa con mắt mà chẳng thèm nói gì. Không ai nói cho Nam biết lí do thật sự mà bà Doanh ra đi.
Bất giác Nam nghĩ đến lời Duy, ánh mắt âm u lạnh lẽo màu xanh biển của anh. Cô là kẻ sát nhân? 17 năm sống trên đời, cô chỉ ăn hiếp lũ trẻ cùng phố, chơi khăm lũ bạn học, giỏi móc méo đá xoáy người khác chứ chưa hề biết đến khái niệm “giết người”. Ăn mấy ly kem rồi, mp3 cũng đã sạch pin mà tâm trạng mệt mỏi này vẫn cứ bám riết lấy mình. Nam buồn buồn, rời khỏi siêu thị, thả mình trên vỉa hè đi dạo trong công viên. Nhìn dòng người qua lại tấp nập cô càng trở nên lạc lõng và cô đơn.
Cứ rông rông ngoài đường mà không có lấy một cái mũ che đầu, ánh mặt trời gắt gao chiếu xuống, chiếc bóng Nam đổ dài. Cô không biết mình đã đi qua những đâu, đôi giày trượt cứ thế mà đưa cô đi mãi. Một cô nhóc mặc áo dài trắng buộc tà một bên, đầu tóc bết ướt mồ hôi, trượt patin ngoài phố. Nam giống như con hề diễn trò cho mọi người chỉ trỏ. Cô không biết mình đã đi qua những đâu, mỏi mệt, cô dừng lại ở một ngã tư đường. Nam tựa mình vào cột đèn giao thông điều hòa nhịp thở. Ánh mặt trời cuối ngày dịu hẳn nhưng cô lại cảm giác cơ thể mình nóng dần lên.
Lôi điện thoại trong ba lô ra xem thử mấy giờ, Nam giật mình không phải vì con số chỉ thời gian kia mà là hơn 50 cuộc gọi nhỡ. Của Hưng 5 cuộc, Ngọc 5 cuộc, còn lại chia đều cho cả ông Lâm và Bảo. Chút pin cuối cùng làm màn hình chập chờn rồi tắt đen. 5 giờ, đường phố đông đúc và đầy xe cộ. Nam nhìn quanh xem thử mình đã đi đến chỗ nào, hình như cô đã đi xa nhà lắm rồi. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc cột đèn giao thông bên kia đường, đối diện chỗ mình đang đứng. Là Duy.
Anh đang ôm một bó hồng bạch đứng như người mất hồn. Khi Duy nhìn thấy Nam, ánh mắt lạnh lẽo ấy một lần nữa lấy đi không khí của cô. Nghẹt thở. Nam xoay đầu bỏ chạy, dùng tất cả sức lực còn lại của mình điều khiển đôi giày trượt lao đi trên đường. Cô không dám quay đầu lại, cô sợ Duy đuổi theo mình. Kẻ- sát- nhân. Không phải. Cô không giết người. Nam lao đi như bị ma đuổi, không đâu, ánh mắt ấy còn hơn cả ma nữa. Duy đứng một mình, lặng lẽ đặt bó hồng bạch tại cột đèn giao thông bên cạnh. Áo sơ mi trắng dài tay, quần âu đen lịch thiệp, nhìn anh cứ như một lãng tử phiêu diêu trước gió. Khuôn mặt góc cạnh trắng bệch đi khi nhìn thấy Nam đứng bên kia đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro